Bạn đang đọc Sắc Máu – Chương 32
Điệp đang loay hoay không biết làm thế nào để mở khóa vì tay cô bị Giao dẫm chảy cả máu rất đau. Chợt có người giật cái chìa khóa làm cô giật nảy. Duy đứng ngay cạnh cô mỉm cười thân thiện:
– Để tôi giúp cô
– Cậu cậu…sao lại ở đây?
– Tôi muốn hỏi cô một chuyện. Cô có thể trả lời tôi chứ?
Tim Điệp lại đập liên hồi. “Chẳng lẽ cậu ấy đã phát hiện ra mình là Điệp?” Cô không muốn hỏi thêm câu mà Duy muốn hỏi là gì vì cô sợ rằng Duy sẽ hỏi về Điệp ngày xưa. Đúng lúc Duy đang vặn tay nắm mở cánh cửa thì có một nhân viên an ninh nhìn thấy. Anh ta hô hoán lên. Điệp vội kéo tay Duy chạy vào bên trong rồi chạy miết đi trốn. Cô không muốn dẫn Duy vào nguy hiểm cùng mình song để cậu ở ngoài mà bị bắt thì còn nguy hiểm hơn. Điệp đẩy Duy vào một căn phòng nhỏ bên trái hành lang rồi cả hai cùng nấp vào một góc. Duy không hiểu lắm cô gái kì lạ này đang muốn làm gì song khi thấy bộ dạng nghiêm trọng của cô cậu cũng im lặng. Cậu đang muốn tìm hiểu về cô gái lạ này nên không có phản ứng gì cả. Chợt tay Điệp đặt khẽ lên ngực Duy khiến tim Duy một lần nữa lại loạn nhịp. Mắt Điệp đang chăm chăm nhìn ra ngoài nơi bọn người của TG đang ráo riết truy tìm. Cô không để ý rằng mặt ai đó đang dần đỏ lựng cả lên. Khi đám người truy lùng đi khuất, Điệp khẽ thở phào:
– Chúng đi rồi. Cảm ơn cậu vì đã mở cửa giùm tôi. Chúng ta chia tay từ đây nhé
Điệp định đứng dậy thì Duy cầm chặt tay cô kéo lại phía mình. Điệp cứ nhìn Duy như thế ” chẳng lẽ cậu đã phát hiện ra?”
– Nói cho tôi biết. Em có quen tôi trước đây đúng không?
-? Cậu nói gì tôi không hiểu?
– Kể từ ngày từ bệnh viện trở về. Tôi đã có cảm giác mình đánh mất một cái gì đó nhưng tôi không thể nhớ lại được. Chỉ khi gặp em tôi mới có chút cảm giác. Nói cho tôi biết đi. Em có phải đã quen tôi từ trước không?
Dù không hiểu lắm Duy đang nói gì. Điệp thấy hình như Duy đã bị một chuyện gì đó rất khủng khiếp và rồi đã mất trí nhớ. Vậy cũng tốt. Cậu mất đi kí ức về cô và cô không còn cảm thấy lo sợ cậu sẽ đi tìm cô nữa. Điệp khẽ mỉm cười:
– Xin lỗi tôi không hiểu cậu đang nói gì. Tên tôi là Sakura Nguyễn. Đây là lần đầu tiên tôi tới Việt Nam. Có lẽ cậu đang nhầm tôi với ai đó. Xin lỗi tôi có chuyện tôi phải đi trước.
Điệp quay lưng và định rảo bước thật mau thì Duy bỗng ôm chặt lấy cô từ sau lưng:
– Tôi xin em hãy cho tôi biết sự thật..
Điệp hơi bất ngờ. Trái tim cô lại một lần nữa phải nhói đau. Cô cố gắng giữ giọng nói của mình thật bình thường và gỡ tay Duy ra:
– Tôi thực sự không thể giúp gì. Tôi xin lỗi..
Vừa nói cô vừa chạy nhanh ra cửa không quay đầu lại. Cô sợ mình sẽ lại mềm lòng mà thú thật với Duy tất cả mất. Điệp nhìn Duy khụy xuống mà lòng xót xa ” tớ xin lỗi Duy ạ. nhưng tớ thật sự không muốn cậu gặp nguy hiểm”
Điệp khẽ nắm chặt tay lại rồi rảo bước tiếp. Cô phải kiềm chế cảm xúc của mình lại mà tiếp tục nhiệm vụ.
Nhưng thật không may hành tung của cô đã bị phát hiện. Cô gái bí ẩn nhanh chóng được thông báo có cô gái lạ mặt đột nhập vào trong khu nhà. Cô ta xoay ly rượu vang trong tay mỉm cười:
– Cậu tới mau hơn tôi tưởng.
Ánh đèn bỗng vụt sáng bất thường. Điệp men theo hành lang cũng phải giật mình. Tiếng Neul vang lên: ” Hình như có chuyện gì đó. Đèn bỗng bật sáng hết lên. Mọi người cẩn thận đấy.”
-” Đúng vậy. Điệp cẩn thận đấy”
-” Tôi biết rồi. Mọi người cũng chú ý nhé ”
Điệp cầm lấy chai xịt cay đi nhẹ nhàng mà đề phòng. Chợt từ những màn hình treo dọc hành lang xuất hiện hình ảnh một cô gái đeo mặt nạ. Cô ta cười:
– Tôi biết cô đang ở đây, Điệp ạ. Cô đang đi tìm tôi à? Tôi đang ngồi một chỗ chờ cô tới đây này. À, cậu bạn Tazzan chắc cũng đi cùng cô chứ. Tôi muốn tặng hai người cái này.
Một đoạn vi deo được phát lên và Điệp như đứng sững lại. Cảnh bố mẹ cô bị tra tấn đang hiện rõ mồi một trên màn ảnh. Chai xịt cay rớt bịch xuống một cách vô ý. Mắt Điệp như long lên: ” Tazzan…chuyện này là thế nào?”
-” Nghe anh giải thích đã…”
-” Anh đã nói dối tôi suốt những ngày qua. tôi tưởng chúng ta là bạn. Tại sao anh lại làm như vậy? Tại sao chứ? “
Không muốn nghe bất cứ lời nào từ Tazzan nữa. Điệp rứt bỏ tai nghe cùng bộ đàm. Tazzan gào lên vô vọng. Cậu nhận thấy tình hình thật nguy ngập vội gọi Neul :” Neul đi tìm Điệp gấp. Tôi lo cô ấy sẽ có những hành động dại dột”
– ” Tôi hiểu”
Neul chạy ra ngoài đi tìm Điệp. Điệp chạy dọc hành lang dài và bắt đầu khóc:
– Cậu ở đâu? Mặt nạ quỷ cậu đang ở đâu? Tôi sẽ tìm ra cậu…