Bạn đang đọc Sắc Máu – Chương 25
Máy bay mất tầm kiểm soát,….
Giờ đây mọi thông tin mặt đất với chiếc máy bay xấu số đều bị cắt. Bản tin vắn đêm khiến cô gái bí ẩn lắc ly vang đỏ trong tay cười đắc thắng:
– Để xem mạng cô có lớn như vậy hay không?
Lúc này tại căn hộ của Tazzan. Mọi người đứng vây kín bên ngoài căn hộ đã bị thiêu rụi. Bên trong cảnh sát đang thu thập những di vật còn sót lại. Mùi máu khét lẹt bay lên cuộn vào khoảng không thành thứ mùi ghê rợn người ta phát hiện hai xác chết bị găm đầy đạn. Hiện chưa thể xác định nhân thân của hai người này vì chúng đã bị thiêu rụi. Cảnh sát cho rằng đây là một vụ ám sát và đang tiếp tục điều tra làm rõ. Những nhân chứng ở đây cho hay, khi đó đang vào tầm tối nên mọi người đều đang ở nhà. Chỉ nghe có tiếng đạn bắn như trong phim hành động nên mọi người tưởng cậu thanh niên chủ nhà đang xem phim hành động nên không ra ngó bởi bình thường thỉnh thoảng cậu ta lại xem phim với tiếng động khá to như vậy. Đến tầm năm phút sau thì cả căn hộ bốc cháy khói mù mịt. Mặc dù đã gọi cứu hỏa 115 và cảnh sát song đến vài giờ đồng hồ sau mới dập được đám cháy. Cũng may là đám cháy không lan mấy sang các căn hộ bên cạnh. …..
Điệp tỉnh dậy trong một bệnh viện xa lạ. Cô cố hình dung lại những gì vừa diễn ra, máy bay đáp xuống đất an toàn. Song khi mọi người chưa kịp rời ra hết thì thân máy bay bốc cháy và phát nổ. Cô may mắn thoát được ra ngoài nhưng còn Neul. Điệp gượng ngồi dậy thì bị nữ y tá cản lại:
– gâhfkfh
-? ” Cô y tá đang nói cái gì thế? Chẳng lẽ mình đang ở một đất nước nào khác? ” Điệp tự nhủ và cố mỉm cười_ can you speak English?
– A little
Người y tá thay băng cho cô lạnh lùng đáp. Điệp gặng hỏi:
– Where is it? Where is my friend?
– Its Russia. Who is your friend?
– A young man who had blue eyes…
– Ah, that handsome boy huh? He is okie
– Thanks.
Điệp khẽ thở phào. May quá cậu ấy không sao. Cô muốn sang thăm Neul ngay nhưng chưa kịp ra khỏi phòng thì cô đã bắt gặp hình ảnh Neul ở ngoài cửa sổ. Cậu ta không có vẻ gì là bị thương cả. Vẫn phong cách bụi bụi hàng ngày, cậu ngó đầu vào cửa sổ cười ấm:
– Cô cứng đầu quá đấy. Lâu vậy mới chịu tỉnh lại
– Anh không sao chứ?
– Khỏe như tôi thì bị gì chứ. E là chúng ta phải về Việt Nam chậm hơn dự kiến rồi.
– Không sao
Điệp cúi đầu giọng có vẻ trầm xuống. Neul biết mình lỡ lời nên vội cười lớn xua đi nỗi buồn của Điệp:
– ha ha ha ha. Cô ở trong phòng bệnh làm gì? Ra ngoài này sưởi tý nắng Nga cho nó ấm người.
Nói rồi cậu ta nhảy tót qua cửa sổ vào phòng Điệp ( chân dài có khác ) Điệp thấy lạ, cậu ta cũng bị thương nhưng tại sao trông có vẻ khỏe quá. Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu của Điệp xong thì…
– Au ui. Đau quá.
Cô đã thấy Neul ôm bụng kêu giời kêu đất. Điệp lo lắng:
– Anh không sao đấy chứ?
– Ay da, không sao. Chỉ là vết thương nhẹ ở bụng thôi.
– Đưa tôi xem nào..
Điệp xuống giường và nặc nặc đòi xem vết thương nhưng Neul thì nhất quyết không cho. Kết quả của sự giằng co là Neul vướng vào dây tiếp nước của Điệp và ngã chổng vó. Vì dây tiếp nước vị lôi đi nên Điệp cũng ngã theo. Khi cả hai kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì….
– Á á á á…
Điệp vội nhỏm dậy quay đi che miệng. Neul cũng vội bỏ ra khỏi phòng cô mà không chào được câu nào. Mặt cả hai đều đỏ như gấc vậy. Điệp vội lắc đầu ” Không phải lúc để nghĩ chuyện linh tinh như vậy. Mình cần mau chóng hồi phục để về Việt Nam gấp ” Cố xua đuổi hình ảnh ấy ra khỏi trí não Điệp ra khỏi phòng đón khí trời.
Ngay cạnh đó, tại một gốc cây, Neul bất giác đưa tay lên môi mỉm cười:
– “Cảm giác bên em thật dễ chịu”
Tại một nơi khác, ….
Tazzan đang đưa bố của Điệp tạm lánh đi nơi khác ngoại ô. Cậu thuê một khách sạn rẻ tiền rồi tự băng bó vết thương lại. Trong lúc đối kháng với bọn người bịt mặt, cậu đã bị trúng đạn. Vết thương vào cánh tay nên không có gì quá nghiêm trọng. May là bố Điệp vẫn bình an. Ông giúp Tazzan băng bó rồi nén tiếng thở dài:
– Không biết ta đã tạo ra nghiệp chướng gì mà sao gia đình lại gặp nhiều sóng gió như vậy…
– Bác đừng tự trách mình. Kẻ rắp tâm *** hại Điệp cùng gia đình ta mới có tội. Nhất định cháu sẽ giúp Điệp lôi hung thủ ra ánh sáng
– Ta có thể hỏi cháu tại sao lại hết lòng muốn giúp đỡ Điệp hay không?
– Vì…vì bọn cháu có chung kẻ thù.
Tuy miệng trả lời như vậy nhưng lòng Tazzan lại thầm thêm một câu trả lời khác ” Vì cô ấy là một người đặc biệt với cháu “
Mặc dù rất muốn liên lạc với Điệp song cậu không có cách nào liên lạc nổi. Cậu lo lắng tới độ đứng ngồi không yên ” Chả lẽ Điệp lại xảy ra chuyện gì? “. Điệp cũng vậy, dù đã cố trấn an mình rằng võ công của Tazzan rất giỏi, cậu sẽ bảo vệ được bố của cô và chính cậu ta nhưng lòng Điệp cứ lo ngay ngáy. Cô muốn liên lạc về nhưng không có tín hiệu.
Khoảng cách xa lại giúp cho tình cảm của ai đó thêm gắn kết…..
Âm mưu gì sẽ được vạch ra? Trắng đen rồi có được làm sáng tỏ….
Điệp đi dạo quanh khuôn viên bệnh viện và ngồi xuống một ghế đá cạnh đó để nghỉ ngơi. Ngả lưng tựa vào ghế Điệp khẽ nheo mắt ngắm trời mây. Bầu trời cao trong vắt không gợn chút mây. Bất chợt Điệp cảm thấy tim mình như đập loạn nhịp. Cô đưa tay giữ lấy cái thứ đang loi choi nhảy nhót bên trong mình lại. Tại sao cô lại có cảm giác này? Chẳng lẽ lại do chuyện lúc nãy? Nghĩ tới đây Điệp bất giác đưa tay che má ngượng ngùng. Cô không hiểu cảm giác đó là gì nhưng nó gợi cho cô nhớ tới nụ hôn ở hang núi ngày hôm đó….
Điệp bỗng nhớ một người….
Gần đó tại một gốc cây có một anh chàng thợ ảnh nghiệp dư đang loay hoay lau đi lau lại chiếc máy ảnh cũ kĩ. Bất chợt hình ảnh cô gái mặc quần áo bệnh nhân tóc dài với gương mặt thanh tú ở chiếc ghế đá trước mặt đã lọt vào ống kính. Anh chàng thốt lên ngỡ ngàng:
– Đẹp quá!! ( anh ta nói tiếng Pháp nhé nhưng t/g hơi ngu nên mọi người tự hiểu )
Chưa bao giờ anh ta được chiêm ngưỡng một bức tranh hoàn mĩ về cả ánh sáng và người mẫu như thế. Không để lỡ cơ hội. Anh chàng chụp lấy chụp để tới hết cả cuộn phim. Đang định thay phim thì có một bàn tay đặt vào vai anh ta khiến anh chàng giật nảy. Một giọng nói không mấy thiện cảm vang lên:
– Anh là ai? ( tiếng Anh nhé ) Có ý đồ gì mà sao lại chụp hình cô ấy?
Người đứng trước mặt anh chàng chụp ảnh là một thanh niên châu Á khá điển trai. Chỉ có điều có màu mắt xanh rất đặc biệt. Có lẽ đó là kính áp tròng. Anh thợ ảnh tự suy đoán như vậy rồi khẽ hắng giọng:
– Thấy cô ấy đẹp thì tôi chụp hình thôi. Anh là ai mà cấm tôi chứ?
– Cô ấy là….là.. bạn gái tôi nên tôi không thích
– Ra vậy. Thảo nào mà anh có vẻ khó chịu như vậy khi tôi chụp hình cô ấy. Tôi chỉ muốn sưu tập ảnh đẹp thôi. Anh có thể nói khó với cô ấy cho tôi xin vài kiểu nữa được không?
– Um điều này…
Neul đưa tay lên cằm băn khoăn nhìn sang chỗ Điệp. Cậu trộm nghĩ” hay là nhân cơ hội này chụp ảnh đôi với cô ấy? okie. Quyết định vậy đi “
Anh chàng thợ ảnh mừng rơn khi Neul đồng ý. Anh ta vội lon ton tới chỗ Điệp theo đúng nghĩa đen. Nghe có tiếng Neul gọi Điệp giật mình ngoảnh lại. Neul hớn hở đi cùng một anh bạn Tây khá cao to nhưng trông có vẻ mọt sách. Cô cố mỉm cười để che đi khuôn mặt vẫn hơi ửng đỏ vì ngại của mình:
– Chào. Bạn anh à?
– Xin chào tiểu thư xinh đẹp
Anh bạn Tây cao lớn cúi rạp người thi hành lễ như kiểu người xưa. Điệp cúi chào đáp lễ và hơi bất ngờ khi người thanh niên nọ khẽ hôn tay mình. Có một cột khói đang xì ngay cạnh đó ” sao hắn dám? nếu không vì chụp hình thì ta đã sút i bay rồi. hừ hừ hừ..” Anh chàng chụp ảnh vẫn chưa nhận ra cái tầu điện đang muốn đâm tan xác anh ta ra nên vẫn liến thoắng:
– Tên tôi là Nicolas. Rất vui được biết cô….?
– Tên tôi là Điệp
– Vâng cô Đệp
– Điệp tên cô ấy là Điệp
Neul tức tối nhảy vào. Giọng anh chàng Tây khi phát âm tên Điệp thật buồn cười. Lưỡi cứ líu cả lại mà đọc chệch thành:
– Đệp
Khiến Điệp chỉ tủm tỉm còn Neul thì ra sức bắt bẻ. Lợi dụng sơ hở để trả thù tội đây mà. Sau một hồi nghe hai người cứ hết ” Điệp” rồi lại ” Đệp” khiến Điệp đau hết cả đầu. Cô vội ngăn:
– Hai người làm ơn thôi đi có được không?
Cả hai cái mồm đang liến thoắng bỗng im bặt. Điệp thở phào khi thoát khỏi sự tra tấn lỗ tai. Cô mỉm cười:
– Hai người có chuyện mà tìm tôi vậy?
– Tôi muốn xin cô vài bức ảnh được chứ?
– Tưởng chuyện gì. Okie thôi.
Điệp lại nở nụ cười thiên thần khiến cho ai đó lại chết lặng. Sau vài bức hình đầu, Neul loi choi nhảy vào đòi chụp chung. Điệp không hiểu sao mà anh chàng này cứ quàng vai quàng cổ cô khi chụp hình cứ như là cặp tình nhân thứ thiệt vậy. Điệp khẽ đẩy Neul ra hắng giọng:
– Đừng có đứng quá gần tôi như vậy chứ
– Ơ hờ bạn bè mà. Cô ngại gì chứ. Nào Nicolas chụp thêm cho chúng tôi vài tấm đi.
Bỏ ngoài tai câu nói của Điệp, Neul vẫn cứ như mèo thấy mỡ đứng sát vào Điệp. Điệp đâu còn hơi mà tranh cãi với cậu ta. Cô tặc lưỡi ” ừ chỉ là bạn thôi, có gì đâu mà ngại “
Bên kia biên giới, Tazzan đang tiếp tục điều tra về The Ghost. Và anh phát hiện ra một bí mật rất lớn rằng công ty với cái tên ma quái này đang sản xuất, kinh doanh và tàng trữ các loại vũ khí lạnh như súng ống đạn dược. Cậu chỉ chưa hiểu làm sao một công ty kinh doanh buôn bán hàng cấm như vậy mà chưa một lần bị bắt hay đình chỉ hoạt động mà lại có thể phát triển thành một tổng công ty hùng mạnh. Hay có sự giúp đỡ của ai đó? Tazzan chắp tay đi ra ngoài cho thoáng khí. Cậu chợt nhận ra cậu khá nhớ Điệp. Khuôn mặt của cô đã thay đổi như thế nào? Nghĩ tới Điệp tim Tazzan bỗng đập loạn nhịp một cách vô thức. Và cậu chợt nhận ra hình như cậu đã trót thích cô mất rồi……