Sắc Máu

Chương 22


Bạn đang đọc Sắc Máu – Chương 22


Điệp mở rộng cửa sổ đón chào bình mình. Chỉ ba ngày nữa là cô có thể quay trở về Việt Nam được rồi. Cô muốn thời gian trôi thật nhanh vì cô rất nhớ nhà. Bỗng dưng cảm thấy yêu đời, Điệp ngân nga hát. Thằng bé làm vườn vô tình nghe thấy Điệp hát nó chợt giật mình:
– Yêu ma như mụ ta mà cũng có giọng hát hay như vậy sao? Chắc mụ ta ăn cắp tiếng hát từ công chúa ( thằng bé này bị nhiễm nặng truyện cổ tích ạ _ chú thích )
Nó định xông vào và đuổi Điệp ra thì Neul nhìn thấy. Cậu vội lôi tuột nó ra một góc khác. Nó nhăn nhó vùng vẫy:
– Sao anh cứ bảo vệ mụ yêu ma ấy?
– Sao em lại cứ có ác cảm với Điệp thế? Cô ấy đâu có làm gì em. Cái bánh sáng nay em ăn cũng là do cô ấy làm đấy.
– Thảo nào…thảo nào mà ăn xong em bị đi ngoài…hừ hừ mụ ta thật độc ác. Tính hại em sao? Còn lâu nhá. Để em vào xem mụ ta còn muốn làm gì…
– Ấy stop lại đây. Nhóc…
Neul không kịp cản. Thằng bé chạy một mạch vào nhà. Neul vội đuổi theo và cậu mong là nó không làm điều gì có lỗi với Điệp. Thằng bé chạy vào nhà và hét ầm lên:
– Mụ yêu ma kia…xuống đây mà chiến đấu với ta. Ta không sợ mụ đâu…
Nghe thấy tiếng trẻ con, Điệp phì cười ” gì chứ? dám gọi mình là yêu ma à? để xem nhóc làm gì được chị nào…”
Cô lật đật chạy xuống nhà. Thằng bé đang hung hăng bỗng nhiên sững lại:
– ??
Chắc nó cũng bị vẻ đẹp của Điệp làm giật mình. Nhưng nó cố phủ nhận:
– Mụ không thể lừa ta bằng gương mặt xinh đẹp đó đâu.
– Này nhóc. Em muốn gây sự hả? Chị không sợ đâu nha. Chị từng hạ gục mười mấy tên côn đồ một lúc đấy

Điệp hăm dọa. Thằng bé có hơi sợ nhưng nó vẫn cố ưỡn ngực:
– Chả làm gì được ta. Ta có anh Neul bảo vệ ùi nên…
Nó ngoái đầu lại tìm kiếm, Neul lắc đầu tỏ ra vô can trong vụ này. Nó nhăn mặt:
– Bỏ đồng đội thế à?
Điệp càng thích thú, cô nhảy đến trước mặt thằng bé khiến nó lùi lại suýt ngã. Cô cúi xuống chỗ nó săm soi:
– Trông gương mặt rất giống hoàng tử mà chị mơ thấy
– ?
– Chị là Điệp. Rất vui được làm mụ phù thủy trong truyện của em
– Mụ…à …à… muốn gì chứ?
Nó lắp bắp. Điệp đang nghiêm nét mặt bỗng nở nụ cười thân thiện:
– Bạn được không hoàng tử?
Mặt thằng nhóc đỏ lựng lên khi Điệp cứ một điều hoàng tử hai điều hoàng tử. Nó đang phân vân không biết người đứng trước mặt nó là yêu ma hay công chúa nữa. Neul tiến lại gần cốc vào đầu nó khiến nó đau điếng:
– Tỉnh lại đi nhóc. Mê truyện cổ tích vừa thôi không anh không ượn nữa đâu.
– Em…
Thằng bé có vẻ lúng túng. Điệp chống cằm:
– Ra là mê truyện cổ tích. Haiz…may mà gặp chị đấy nhóc ạ.
– Không được gọi em là nhóc.
Thằng bé hậm hực. Nó ôm chặt tay của Neul hét lên:
– Em sẽ không tha cho bất kì ai cướp anh Neul của em..
– What? anh Neul của em?
Điệp và cả Neul đồng thanh. Thằng bé không biết mình nói chưa rõ lại còn khẳng định thêm:
– Đúng vậy. Anh Neul của em. Em thích anh Neul ạ..
Điệp tý nữa thì khụy xuống sàn vì ngạc nhiên. Neul thì xua xua tay:
– Uầy uầy uầy, anh với nhóc là đàn ông nhé. Thích nhau làm sao được.
– Ai nói em là đàn ông?
– Hả?
Đến lúc này thì Neul cũng ngồi sụp xuống. Cậu nghe không nhầm đấy chứ. Điệp khẽ lên tiếng:

– Vậy em là…một cô bé ư?
– Dĩ nhiên.
– What?
Neul hét ầm lên. Cậu không thể tin được ba năm nay cậu vẫn chăm sóc ột cô bé mà không hề hay biết. Giờ thì cậu đã biết tại sao khi cậu muốn thằng bé à nhầm giờ phải gọi là cô bé chứ nhỉ, đến ở cùng nó lại không đồng ý. Có lẽ nó sợ lộ. Việc nó ghét Điệp là vì cô ở cùng Neul. Giờ thì mọi chuyện đã rõ. Điệp nhún vai bước đến cạnh cô bé:
– Em có muốn trở thành nàng công chúa thực sự không?
– Ý chị là….
– Theo chị
Điệp mỉm cười lôi cô bé lên phòng mình. Neul sau một hồi choáng váng vội vào bếp tu hết sạch một chai nước khoáng. Điệp dẫn cô bé vào phòng rồi đẩy nó vào phòng tắm. Nó định chạy ra thì bị Điệp giữ lại:
– Em muốn anh Neul để ý thì phải trở nên thật xinh đẹp chứ.
– Nhưng em…
Cô bé ngượng nghịu. Điệp nháy mắt:
– Tin chị đi
Nó không nói gì mặc dù nó không thích điệu đà cho lắm. Có lẽ vì người nó thích nó sẽ thay đổi. Trong khi để cô bé tự xử lí trong nhà tắm, Điệp khẽ lục trong tủ quần áo cũ của em gái Neul xem có bộ quần áo nào vừa với cô bé làm vườn kia không. Vừa may vẫn còn vài bộ còn khá mới. Cô phủi thật sạch bụi một bộ ưng ý nhất. Điệp thầm nghĩ ” lát nữa sẽ bắt Neul đi mua vài bộ cho cô bé vậy”
Sau một hồi lâu trong nhà tắm cô bé cũng chịu chui ra. Điệp thấy nó vẫn mặc bộ đồ con trai cũ rỉn rách lung tung cả cô đưa cho nó bộ váy và đẩy nó vào lại nhà tắm. Tắm rửa và thay quần áo xong trông cô bé với mái tóc Tom boy chưa ổn lắm. Điệp vội lấy một cái nơ của mình buộc cho cô bé thành một chỏm nhìn rất đáng yêu. Xong xuôi, cô khẽ đẩy cô bé đến trước gương. Cô bé ngỡ ngàng sờ váy rồi lại sờ tóc:
– Đây là…?
– Em xinh y như một nàng công chúa đích thực vậy.
– Là em sao?
– Ừ. Giờ thì xuống dưới nhà và cho Neul thấy em xinh như thế nào đi
Điệp khẽ dắt tay cô bé xuống nhà. Cô bé có vẻ ngượng nên cứ cúi gắm mặt xuống. Neul khi nhìn thấy Điệp cùng cô bé kia chợt giật mình. Giống như cậu đang nhìn thấy em gái mình vậy. Neul vội kéo tay Điệp ra ngoài:
– Tại sao cô lại lấy váy của em gái tôi cho Nula( hóa ra tên cô bé kia là vậy )?

Thấy giọng Neul có vẻ không vui, Điệp nhăn mặt:
– Ý anh là…?
– Tôi không muốn bất cứ ai động vào đồ của em gái tôi cô hiểu chứ?
Neul đột nhiên sửng cồ lên với Điệp. Điệp cũng chẳng vừa, cô chống nạnh:
– Anh cứ nuôi một sự đau khổ ấy đến bao giờ? em gái anh qua đời là một sự đáng buồn. Nhưng mọi chuyện cũng đã qua rồi. Chả lẽ anh lại mãi muốn chôn giấu sự đau khổ ấy?
– Cô không mất người thân thì làm sao mà hiểu nổi cảm giác của tôi
– Anh tưởng chỉ mình anh có cảm giác ấy thôi hả? Anh thật là ích kỉ. Tôi thật nhìn nhầm người..
– Tôi vốn như vậy đấy thì sao nào? Đáng ra tôi không nên cho cô vào phòng em gái tôi.
– Ý anh là anh hối tiếc khi đã giúp tôi?
– …
Neul tức giận quay ngoắt đi không thèm trả lời. Điệp cũng bực mình không kém, cô đang định lôi Neul lại nói cho rõ ràng thì ” tách” Cánh cửa bật mở. Và cô bé Nula xuất hiện trong bộ đồ bẩn hàng ngày. Cô bé đã gấp cẩn thận bộ váy kia lại rồi trao cho Điệp:
– Em xin lỗi vì đã mặc đồ của em gái anh. Em cảm ơn chị vì muốn giúp em, nhưng mà chắc em mãi mãi chỉ là con vịt xấu xí mà thôi. Em…
Vừa nói mắt Nula vừa ngấn lệ. Cô bé quay đầu bỏ chạy khi chưa nói hết câu. Điệp lôi tay Neul ra đặt mạnh bộ váy vào tay cậu, hét lên:
– Anh vừa lòng chưa?
Rồi cô cũng chạy đuổi theo Nula. Neul nắm chặt bộ quần áo trong tay, khụy hẳn xuống bậc cửa ” Ha Jin à, chẳng lẽ anh đã sai? “


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.