Bạn đang đọc Sắc Máu – Chương 17
Vài ngày nay Tazzan luôn làm việc qua đêm tại văn phòng. Có lẽ cậu không muốn trở về nhà mà lại chỉ có một mình. Thực ra Tazzan ở công ty cũng là để thuận tiện cho quá trình điều tra về công ty Giản Minh_ công ty đã bán cổ phần của công ty nhà Điệp cho công ty cậu. Sau vài ngày miệt mài bên con laptop cùng cellphone, Tazzan đã tìm ra chút manh mối. Công ty này được bảo kê bởi một công ty có tên là The Ghost. Công ty The Ghost là một công ty hoạt động khá bí mật. Không ai biết chính xác họ kinh doanh cũng như buôn bán cái gì. Chỉ biết công ty TG này được điều hành bởi một nữ doanh nhân. Cũng chả ai biết được mặt của nhân vật kín tiếng này. Theo nguồn tin xác thực nhất mà Tazzan điều tra được, vị nữ chủ tịch công ty TG luôn đeo một chiếc mặt nạ khi giao dịch cũng như họp bàn. Tazzan hơi khó hiểu một chút vì theo như manh mối thu được, công ty Giản Minh có mối quan hệ khá tốt với công ty Hải Đăng của nhà Điệp. Cậu chưa biết động cơ gì khiến TG xúi bẩy GM phá hủy tập đoàn Hải Đăng. Tazzan ngả người ra sau ghế nhắm nghiền mắt lại đăm chiêu suy nghĩ ” rốt cuộc là lí do gì đây? ” Nhấc cellphone lên áp vào tai cậu thì thào:
– ” Điều tra ngay cho tôi về tập đoàn TG, càng nhiều thông tin càng tốt. Dù có phải đột nhập dữ liệu hay bất cứ cách gì để biết họ kinh doanh và hoạt động như thế nào cũng phải làm cho tôi”
-” rõ rồi”
Đầu dây bên kia vâng lệnh. Đó chính là cấp dưới của mà Tazzan hết mực tin tưởng. Cậu ta là một chuyên viên máy tính kĩ thuật cao. Tuy vẻ ngoài có vẻ ngốc nghếch nhưng thực ra cậu ta lại có một bộ óc thiên tài. Chỉ có Tazzan nhận ra điều đó nên đã tuyển cậu ta làm cánh tay phải đắc lực. Thực ra cách cư xử của anh chàng máy tính này cũng hơi lập dị nên không ai nghĩ được anh ta giỏi như thế nào. Chỉ trừ Tazzan. Con mắt nhìn người của Tazzan khá là chuẩn. Có lẽ đây là Gen di truyền từ bà của cậu.
Tazzan đi lại gần cửa sổ. Hôm nay trời không mưa như vài ngày trước, bầu trời xanh cao và trong vắt không một gợn mây. Tazzan đưa mắt nhìn xa xăm. Có lẽ cậu đang chờ đợi tin từ phương xa….
Ngay lúc này, tại Seoul..
Neul định hái một bó hoa trong vườn để mang vào tặng Điệp. Hôm nay cậu đi làm về sớm nên rẽ qua nhà rồi mới đi thăm Điệp. Bước vào cửa cậu giật mình khi thấy cậu bé làm vườn của mình đang lúi húi nhổ cỏ:
– Hôm nay đâu phải ngày làm vườn hả nhóc? Làm anh giật cả mình..
– A, anh Neul đã về.
Cậu bé vui mừng ra mặt. Neul cười trêu đùa:
– Nhóc muốn tăng lương hả?
– Đâu có. Chỉ là em em…..em…
– Làm sao mà ấp a ấp úng thế? Ngồi xuống đây kể anh nghe xem nào.
Neul kéo cậu nhóc ngồi xuống bậc thềm cạnh mình. Cậu bé quẹt quẹt mũi khụt khịt tiếp lời:
– Thực ra em muốn hỏi anh về cái chị hôm trước ở nhà anh. Chị ấy là bạn gái anh à?
– Không. Tò mò quá đấy nhóc ạ.
– em không có tò mò. Chỉ là em thấy anh đẹp trai lại tốt bụng như thế này lại thích một chị xấu xí như chị hôm qua thì thật không đáng…áu…
Neul khẽ cốc đầu thằng bé lẻo mép một cái. Nó xoa xoa đầu nhăn nhó:
– Sao anh đánh em?
– Chị ấy tuy không được xinh đẹp nhưng lại tốt bụng. Em không biết thì không được nói xấu người khác.
– Có anh bị lừa thôi. Chị ta chỉ giả vờ để anh thương hại mà thôi
Thằng bé làm vườn vẫn cương quyết nói xấu Điệp và Neul lại thưởng cho nó một vài cái cốc đầu. Nó la oai oái và chạy ra cổng:
– Anh đừng để nữ yêu quái ấy lừa. Nghe em đi anh Neul ạ. Thôi em về đây…
Chưa để Neul nói được câu nào thằng bé đã chạy biến. Cậu phì cười vì suy nghĩ của trẻ con. Chúng nghĩ đơn thuần những ai mà chúng không ưa thì đều xấu xa hết. Neul chẹp miệng lắc đầu ” đúng là trẻ con”
Cậu nhẹ nhàng vào vườn định hái hoa thì tá hỏa. Hoa lá cành đã bị thằng bé kia vặt trụi. Neul tức xì khói. Cậu định đến hỏi thằng bé cho ra nhẽ thì bỗng nhìn thấy hình vẽ nghuệch ngoạc trên nền đất ẩm. Đây là thư mà thằng bé kia viết cho cậu. Cũng may cậu đã rõ cái kí tự mà thằng bé ấy tự phát minh chứ không thì.. cậu bắt đầu vừa đọc vừa dịch:
– ” ưm xem nào, em không muốn….chó…à cho…mụ yêu quái….cánh…à không…cành…à hình như là cạnh …nh? chắc là anh …được hí…hít hương hoa trong…vườn …m chăm sóc đâu…bao giờ anh đuổi mụ ta đi em sẽ giú… anh trồng lại”
Neul thở dài ” ôi chao cái thằng nhóc con này….”
Cậu ra khỏi nhà và quyết định đến viện luôn. Lúc này Điệp đang được bác sỹ truyền nước cho. Cô đã khá hơn một chút rồi. Vết thương cũng đỡ đau hơn nhiều. Điệp luôn có cảm giác lạ lẫm bởi lẽ cô không biết giờ đây gương mặt của cô sẽ như thế nào. Chắc là sẽ khác hẳn khi trước_ lúc cô chưa bị tạt axit, vì Tazzan đã nói cô phải thay đổi hoàn toàn cả tên họ lẫn ngoại hình để có thể ngụy trang mà điều tra. Ở trong nước, hình của Điệp đã trở thành áp phích truy nã. Vậy nên khi thực hiện cuộc phẫu thuật này Điệp khá lo lắng. Tạo hình khuôn mặt mới của Điệp trông sẽ như thế nào? Điệp không quan tâm lắm đến điều này bởi trong đầu cô lúc này là hình ảnh của Giao và Duy hôm cô vừa đặt chân đến đây. Họ đang rất hạnh phúc nhưng sao Điệp có cảm giác hai người bạn của mình đã lãng quên một người bạn như cô. Cô chợt thấy thật tủi thân. Đang miên man trong dòng suy nghĩ thì…
– Hello Điệp, cậu thấy thế nào rồi?
Neul bật cửa xông vào. Điệp khẽ nói:
– Tôi… đỡ hơn rồi.
– He he he vậy thì tốt rồi. Cô không biết đâu. Ngày nào cô còn đau là ngày đó tôi không yên với Tazzan. Cậu ta làm cứ như tôi đang đẩy cô vào lò lửa không bằng. À, cô có muốn nghe truyện không? Tôi kể cho..
– Được rồi, anh kể đi..
– Ngày xửa ngày xưa…..
Ngày nào Điệp cũng nghe Neul kể câu truyện này nhưng cô vẫn muốn nghe. Chắc bởi vì câu truyện cổ tích do Neul kể cứ mỗi hôm lại có một cái kết khác nhau mặc dù chỉ là một câu truyện. Neul thì rất hào hứng trong việc chém gió. Cậu chợt nhận ra mình cũng rất vui khi có Điệp chia sẻ những câu chuyện mà ngày xưa cậu hay kể với em gái. Cậu cũng có cảm giác gì đó với Điệp, song cậu nghĩ chỉ là nhất thời…
Tình cảm con người thật là khó đoán.
Liệu có cái kết có hậu cho câu truyện của chúng ta như truyện cổ tích hay không?