Bạn đang đọc Sắc Máu – Chương 11
Bà cụ đang ngủ giật mình tỉnh giấc vì những tiếng động lạ trên tầng thượng. Bà vội cầm chổi lật đật chạy lên tầng. Ánh đèn rọi của chiếc phi cơ làm bà chói mắt. Bà che mắt lẩm bẩm:
– ” Cái máy nhà ai mà đèn sáng quá lại còn ồn kinh khủng thế ai mà ngủ được”
Bà tiến lên định nói gì đó thì…
” Pằng pằng pằng pằng pằng…”
Bọn người trên phi cơ nhắm thẳng bà mà bắn. Trên người bà ghim đầy những đạn. Bà cụ chưa kịp kêu lên một tiếng nào thì đã gục hẳn xuống. Bọn người trên phi cơ còn nhảy dù cả xuống sân thượng nhà bà. Có lẽ chúng muốn thanh toán tất cả người trong ngôi nhà này. Chúng lục soát từng phòng một.
Mai nghe thấy tiếng động lạ nên sợ hãi tột độ. Cô ngồi nép vào góc phòng thút thít khóc. Bọn người lạ mặt đạp cửa xông vào. Mai bị bọn chúng tặng một viên kẹo đồng vào trán mà không kịp chạy. Chúng vẫn tiếp tục đi lục soát…
Trong lúc này Điệp đang trên đường lần mò vào rừng để tham dự buổi họp fanclub của anh chàng tự xưng là Tazzan nọ. Cô cũng không hiểu vì sao mà mình rất muốn tham gia vào buổi tiệc không rõ ràng này. Điệp phần muốn nói lời cảm ơn với anh bạn này vì đã giúp cô băng vết thương, phần lại rất tò mò không hiểu Tazzan ngoài đời thường như thế nào? Vừa đi Điệp vừa nghĩ thầm ” Họp fan của Tazzan chắc toàn Tinh tinh khỉ đột với hàng loạt con thú hoang thôi nhỉ ” Cô tự cười thầm vì ý nghĩ đó.
Khi vừa tới địa điểm hẹn Tazzan sáng nay, Điệp giật nảy mình khi thấy cái đầu con Tinh tinh đang phát sáng lại còn được đặt chễm chệ trên một chạc cây gần đó. Điệp khẽ nuốt nước bọt, mắt vẫn dán chặt vào vật ghê rợn đó. Song, vì trời tối nên cô không nhận ra đây chỉ là đồ giả chứ không phải đầu Tinh tinh thật. Cô lắc đầu ngán ngẩm:
– Thật không ngờ Tazzan mà cũng tàn ác như vậy. Con thú có tội gì mà nỡ giết nó. Mình đã nhìn nhầm người rồi. Anh ta cũng chả khác gì bọn lâm tặc cả
– Ai nói xấu tôi vậy nhỉ?
Điệp giật mình quay lại đằng sau. Cô không nhìn rõ mặt người thanh niên đằng sau. Anh ta đứng khá xa, trời có trăng nhưng nhìn chỉ mờ mờ. Anh ta đứng trên một mỏm đá cao hơn so với mặt đất. Nheo mắt nhìn mãi Điệp nhận ra dáng của anh ta hơi gầy, cao tầm 1m9, mái tóc khá dài vẻ lãng tử. Điều này làm Điệp chợt nhớ về Duy. Duy cũng để tóc gần như vậy. Chợt Điệp nhận ra có cái gì lấp lánh ở tai anh chàng. Trông hình ảnh anh ta thật đẹp. Y như một bức tranh với gam màu chủ đạo là đen pha chút trăng trắng mờ mờ của ánh trăng. Điệp cứ ngẩn người ra ngắm mà không để ý anh ta đang tiến gần đến chỗ mình. Phải đến lúc anh ta khua khua tay trước mặt cô mới giật mình để ý. Anh ta cười ngặt nghẹo:
– Kết tôi rồi hay sao mà cứ ngẩn ra thế?
– Tôi ờ…ưm…làm gì có
– Mặt cô đỏ như quả cà chua lại còn chối
– Ơ
Điệp bất giác đưa tay lên che má. Song cô chợt nhận ra đây là ban đêm. Làm sao anh ta có thể thấy rõ gương mặt của cô mà nói như vậy. Rõ là cô đã bị xỏ mũi. Điệp tức tối la lên:
– Đồ lừa đảo, anh thì thấy cái gì mà dám bảo mặt tôi đỏ chứ!!!
– Ha ha ha ha ha…có tật thì giật mình. Tôi chỉ nói thế thôi, ai biểu cô tự dưng che má làm chi…ha ha ha ha
– Đồ Tazzan lâm tặc
Điệp chống nạnh. Lúc bình thường Điệp hiền lành bao nhiêu thì lúc tức giận cô trở nên ghê gớm bấy nhiêu. Anh bạn Tazzan vội xua xua tay:
– Tôi đã làm gì mà cô gọi tôi là lâm tặc chứ? Nên nhớ tôi là ân nhân của cô đấy
– Ân nhân cái gì mà ác độc như như…mụ dì ghẻ trong truyện Tấm Cám ý.
Điệp gân cổ lên cãi. Tazzan cố nín cười:
– Cô ví von hay thật đấy! Nãy giờ cô cứ khăng khăng tôi là lâm tặc vậy có bằng chứng gì không?
– Bằng chứng là cái đầu con Tinh tinh kia. Anh thật đáng sợ. Giết cả con Tinh tinh như vậy. Tôi đã nhầm khi định cảm ơn anh nữa. Thật nhầm lẫn.
– Cái gì cơ? Nó ư? Ôi ha ha ha ha ha ha…
Tazzan chỉ chỉ vào đầu con Tinh tinh xong ôm bụng cười ngặt nghẽo. Điệp cảm thấy rất nóng tai y như cô đã bị xúc phạm vậy. Cô vùng vằng định bỏ về thì bị Tazzan giữ tay lại.
– Bỏ tôi ra đồ độc ác….a a a a…
Vì không giật nổi tay mình ra khỏi tay Tazzan nên Điệp hét ầm lên. Tazzan vội bịt mồm cô lại khiến cô chỉ còn ú ớ được vài tiếng. Anh ta ra lệnh:
– Nếu cô không hét nữa tôi sẽ cho cô xem cái đầu….
– …ông…ồ…ã….an ( không đồ dã man)
Điệp vẫn ra sức giãy giụa. Tazzan nheo mày:
– Là tại cô đấy nhá.
Nói rồi anh ta bỏ tay giữ miệng Điệp ra và nhấc bổng cô lên. Điệp hoảng hốt:
– Anh định làm gì tôi? A a a a a…..
– Tôi muốn cho cô thấy sự thật.
– Tôi không muốn. Thả tôi ra….
Tazzan vứt cô xuống cái gốc cây mà được đặt đầu con Tinh tinh. Cô nuốt nước bọt sợ sệt ” chả lẽ mình sẽ bỏ mạng nơi đây?”
Anh chàng Tazzan nghển lên với cái đầu xuống. Điệp nhắm tịt mắt lùi lùi lại vào thân cây, lấy tay ôm đầu. Cô mong rằng mình không đến đây để khỏi phải chịu cảnh tra tấn này.
– Cô có mở mắt ra không thì bảo?
– Có chết cũng không
– Mở ra
– Không
– Mở ngay
Tazzan quát tướng lên. Điệp cũng ngang không kém:
– Không là không
– Cô….thôi cô không mở thì thôi. Chỉ tiếc cô không nhận ra vẻ đẹp của chiếc đầu Tinh tinh được xách tay từ Hồng Công về đây.
-…( cái gì mà xách tay từ Hồng Công chứ? ) ??
– Đồ chơi Trung Quốc thật tinh xảo. Y như thật vậy
– Cái gì?
Nghe đến đây Điệp choàng mở mắt. Tazzan quay đi vờ rảo bước.
– Cô không muốn xem thì thôi vậy
Điệp chạy theo níu tay anh chàng lại:
– Cho tôi xem…
– Cô chẳng bảo không muốn. Có chết cũng không là gì
– Thôi cho tôi xem đi. Tôi muốn chứng minh rằng quan điểm của mình về anh là sai. Đi mà…
Tazzan thầm cười vì kế hoạch thành công nhưng cậu vẫn cố tỏ ra tiếc nuối:
– Tiếc thật. Tôi đang định quẳng cái này đi. Cô muốn xem thì nài..
Tazzan quẳng cái đầu Tinh tinh về phía Điệp. Nhưng Điệp không đỡ. Chỉ thấy Tazzan nhảy lên như căng ku ru vì xót của:
– Zời ơi, sao cô không đỡ chứ. Bao nhiêu tiền của tôi.
Điệp chỉ phì cười khi thấy Tazzan chạy lại nhặt cái đầu Tinh Tinh lên phủi phủi suýt xoa. Cô tiếp lời:
– Anh muốn cho tôi xem sự thật thì phải tự vạch ra cho tôi xem chứ.
– Cô cô….được lắm. Đây nhìn cho rõ đi. Made in Hong Kong. Thấy chưa hả?
– Rồi rồi. Vậy sáng nay chính anh đã đội cái đầu này dọa tôi?
– Yep
Tazzan gật đầu cái rụp. Điệp cười nhạt cúi xuống rút giày:
– Tôi sẽ đánh chết anh…ya ya ya…
Anh chàng Tazzan lêu nghêu bị một cô gái nhỏ bé như Điệp nhảy lên đánh lấy đánh để. Anh ta la oai oái. Đang đánh bỗng cả hai cảm thấy mặt đất khá rung rung. Điệp tụt xuống lo lắng.
– Có chuyện gì vậy nhỉ?
Cô vội chạy ra khỏi rừng. Tazzan thấy vậy cũng chạy theo. Vừa ra khỏi cô đã nhìn thấy một cột khói đen bốc lên từ chỗ khu trọ của mình. Điệp hốt hoảng:
– Chả có nhẽ…
Rồi cô chạy một mạnh về nhà trọ. Tazzan cũng lo lắng không kém. Cậu trở về đó cùng Điệp.
Cả thị trấn bị rung chuyển bởi tiếng nổ lớn. Mọi người sợ hãi ùa ra đường. Bọn họ bàn tán xôn xao chuyện nhà bà cụ Mây đang yên lại phát nổ. Mọi thứ đổ vỡ tan tành. Chắc bà Mây đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Thanh niên trong thị trấn được cử tìm xác bà cụ xấu số cùng cô gái trọ cùng. Đám đàn bà kháo nhau:
– Từ hồi bà Mây cho cô gái tên Điệp hay Diệp gì đó thuê nhà thì luôn xảy ra biến cố. Lần trước nữa thì một con bé ăn xin được cho về, sau ấy là vụ con bé ăn xin bị cưa tay. Giờ thảm hơn, sập cả nhà. Không biết cô ta có phải ma quỷ gì không mà ám bà Mây ghê thế? Ơ cô ta về…
Điệp tách đám đông đang bâu kín quanh nhà trọ của mình ra. Dân chúng tránh cô như tà ma thật vậy. Điệp không còn tin vào mắt mình nữa. Trước mắt cô là khung cảnh tan hoang của ngôi nhà. Điệp nghẹn ngào:
– Chuyện gì thế này?
– Lại còn giả bộ. Chả phải cô là kẻ đã gây ra chuyện này sao?
– Cái gì? Tôi tôi…
– Không thì sao cô lại có thể biết căn nhà bị sập mà bỏ ra ngoài lúc nửa đêm như thế? À tôi hiểu rồi, cô ra ngoài nửa đêm thế này vào trong rừng để thông dâm với tên này
Người đàn bà đang nói chỉ thẳng sang Tazzan. Mọi người xì xào mỗi lúc một to. Bà ta được thể tiếp lời:
– Hừm, sợ bị phát giác nên đã bịt đầu mối. Thật không ngờ bị đổ bể hết. Thật ác độc…
– Tôi …không làm chuyện này…tôi không….tôi muốn tìm bà với Mai…
Điệp giàn giụa nước mắt và đang định xông vào đống đổ nát mà tìm xác bà cụ cùng Mai thì bị giữ lại. Dân thị trấn rất bức xúc vì hành động độc ác mà họ cho rằng là Điệp làm nên không cho Điệp lại gần. Cô van xin than khóc rã rời mà họ cũng không hề mủi lòng. Có người còn nguyền rủa:
– Mụ rắn độc này nên thiêu sống đi cho đỡ hại người.
Cả bọn họ đồng ý. Và họ định đưa Điệp đi thì bị Tazzan nhảy vào giữa ngăn cản:
– Không được động vào cô ấy
– Hứ đúng là gian phu dâm phụ. Thiêu cả tên này đi
Tazzan gườm gườm nhìn bọn người man rợ định dùng cách xử nguyên thủy để xét xử Điệp. Anh ta vào thế phòng thủ. Điệp giờ thẫn thờ cô không còn để ý được gì nữa. Bỗng,
– Tìm được rồi.
Đám trai thị trấn sau khi tìm loạn lên cũng tìm được xác bà cụ cùng xác Mai. Tất cả mọi người đều nhận ra xác bà cụ Mây đã bị ghim đầy những đạn, xác Mai thì một viên giữa trán. Đám đàn bà vội che mắt vì sợ. Điệp vùng vẫy thoát khỏi đám người giữ chạy đến ôm xác bà cụ cùng xác Mai òa lên nức nở.
– Bà ơi Mai ơi con xin lỗi. Lẽ ra con không nên bỏ hai người ở nhà mà đi như thế. Tội con đáng chết. Là lỗi của con…hu hu hu bà ơi…Mai ơi…hu hu hu hu hu….
Nhìn Điệp khóc mà tự nhiên Tazzan cảm thấy thật đau lòng. Tazzan cũng giật mình khi nhìn thấy xác bà cụ. Thực ra Tazzan vốn là cháu ngoại của bà Mây. Song, không biết vì lí do gì, mẹ cậu bị vu cho là chửa hoang và bị kết án thả trôi sông. Trong đêm trước ngày bị thả trôi sông mẹ cậu chuyển dạ. Bà cậu trốn mãi mới vào thăm con tức là mẹ cậu được. Bà đỡ ẹ Tazzan xong thì mẹ Tazzan vì mất máu nhiều nên mất. Một tay bà đã chăm cậu lớn. Đến năm cậu 8 tuổi, trong một lần đi chơi ngoài sông cậu đã bị ngã xuống và suýt chết đuối. Nhưng vì không tìm được xác nên bà ngoại cậu đành đau lòng chấp nhận cháu mình đã chết. Thực ra Tazzan đã được một bác kéo chài cứu sống và nhận làm con nuôi. Không may thay được hai năm thì người cha nuôi mất. Sau đó ít lâu cậu lên thành phố kiếm việc làm thêm và đi học .Vì thông minh nên cậu đã được tốt nghiệp sớm rồi được nhận vào làm tại một công ti khá lớn. Chỉ vài năm trong ngành mà cậu đã tiến lên cái chức Tổng Giám Đốc chi nhánh của công ty đó. Chủ tịch tập đoàn Tổng công ty mẹ còn có ý muốn nhận cậu làm con rể.
Đó là câu chuyện về Tazzan. Còn cái tên Tazzan là tên gọi thân mật của bà ngoại đặt cho cậu. Tazzan bỗng cảm thấy sống mũi mình cay cay. Cậu cũng muốn chạy đến ôm lấy bà như Điệp nhưng có một cái gì đó cứ cản cậu lại. Điệp khóc và gào đến khản cả cổ nhưng dân thị trấn vẫn không tin. Cho rằng cô đang đóng kịch. Họ lôi cô khỏi xác bà cụ và xác Mai. Điệp trông rũ rượi như một cái xác không hồn. Cô đã khóc cạn cả nước mắt. Cô cứ thẫn thờ thỉnh thoảng lại nấc lên khe khẽ.
Tazzan không thể để có thêm người chết oan nữa. Cậu giật tay khỏi những người đang giữ mình rồi nhao đến chỗ những kẻ giữ Điệp. Chỉ một loáng với quyền cước được học, cậu dễ dàng hạ gục cả đám mười thanh niên. Cả làng được phen hoảng hốt. Họ dạt cả lại. Tazzan xốc Điệp lên lưng và cõng cô rời khỏi thị trấn nhỏ. Cậu đoán dân làng cũng sẽ không tha cho hai người nên chỉ đánh đám thanh niên đó để dọa họ tạm thời. Cậu vội cõng Điệp chạy vào trong rừng ẩn nấp chờ trời sáng. Quả không ngoài dự đoán của cậu, chỉ một lát sau dân thi trấn đã thắp đèn đi tìm cậu và Điệp…
Tazzan cõng Điệp vào một hang đá khá sâu trong rừng. Cậu đặt Điệp xuống và nhóm lửa. Cậu không muốn hai người bị thú dữ quấy rầy. Lúc này Điệp đã hoàn toàn mê man. Có lẽ cú shock đó khiến Điệp khó mà gượng dậy được. Nhóm xong lửa, Tazzan khẽ tháo chiếc mặt nạ ra ( từ lúc gặp Điệp tới giờ cậu vẫn đeo một chiếc mặt nạ mà các quý tộc xưa hay đeo trong lễ hội ) cậu không muốn Điệp nhìn thấy mặt cậu. Không phải vì cậu xấu trai mà ngược lại. Cậu rất điển trai là đằng khác. Khuôn mặt đẹp tựa thiên thần đang nén tiếng thở dài. Không ngờ số phận lại gắn kết cậu với cô gái có khuôn mặt không được lành nặn này. Nhưng cậu không có cảm giác gì là ghê sợ hay kinh tởm cô mà ngược lại, cậu rất quý cái tính coi trọng nghĩa khí của Điệp. Đang ngồi ngắm Điệp bỗng Tazzan nghe có tiếng người gần hang. Cậu vội dập tắt lửa xóa bỏ dấu vết và bế xốc Điệp nấp vào sâu hơn. Cũng may cái hang này có nhiều chỗ nấp nên cậu dễ dàng tìm được chỗ an toàn. Có ánh đèn rọi vào hang, lại có tiếng người chạy vào. Cậu nín thở. Điệp ngất nên đổ hẳn người về phía Tazzan khiến cậu hơi đỏ mặt. Nhưng cậu không còn hơi đâu mà nghĩ vậy khi bọn người kia đang tiến sâu hơn vào trong hang.
Tình hình càng lúc càng nguy ngập….