Bạn đang đọc Sắc Máu – Chương 1
– – Cô có chắc mình muốn làm chuyện này không?
Một giọng khàn khàn của người đàn ông có chiếc mũi khoằm vang lên trong bóng tối. Đôi môi đỏ như máu và căng mọng như trái bồ đào khẽ nhếch lên thành đường cong hoàn hảo:
– – Chắc chắn rồi. Nếu ông làm tốt tôi sẽ thưởng thêm
Giọng nói cao vút trong trẻo ấy vang lên rồi tắt dần vào khoảng tối. Tiếng giày đinh lộp cộp xa dần. Chỉ còn lại cô gái bí ẩn với nụ cười đỏ như máu….
Cổng trường trung học Bảo Hoàng khẽ mở học sinh ào ra như ong vỡ tổ. Tiếng nói,tiếng cười đùa râm ran cả một góc phố. Có cả những tiếng cãi nhau chí chóe. Người ta thường bảo “nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò” nhưng với những học sinh thời nay thì câu đó dường như không còn đúng lắm. Học trò bây giờ ranh ma hơn và cũng quậy hơn trước nhiều. Có khi ma quỷ cũng phải sợ những cô cậu học trò lắm chiêu này…
Hôm nay dường như không khí tan trường có vẻ nóng hơn. Có lẽ bởi ngày mai là hội thi Miss của trường. Mọi ý kiến đều xoay quanh ba nhân vật chính của cuộc thi. Đó là Hồng Điệp_ ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị hoa hậu, Chi Mai_ đối thủ đáng gờm của Hồng Điệp, song có lẽ vì tính cách khá kiêu kì nên không mấy người ưa chỉ giành vị trí thứ hai và cuối cùng là Quỳnh Giao_ được mọi người biết đến với tư cách là bạn thân nhất của Hồng Điệp dù không xinh đẹp bằng bạn nhưng lại được mọi người khá quý mến vì sự tốt bụng.
Một cậu bạn đeo kính cận khẽ đưa tay nhấc gọng kính lên vẻ bác học:
– -Tớ đoán mai cuộc thi chỉ là tổ chức ra cho có thôi chứ ai chả đoán được vương miện về tay ai rồi!
– – Chưa chắc đâu ông tướng – cô bạn ngồi cạnh vừa đưa cốc trân châu lên miệng vừa nói_ …a…ươi…ưa…ải…à…ết (ba mươi chưa phải là tết)
– – Xin bà_cậu bạn vừa rồi trề môi _ con gái con đứa gì mà vô duyên, vừa ăn vừa nói…
– -Tôi làm gì có duyên mà vô
Cô bạn cười cợt châm trọc lại. Cậu chàng tỏ vẻ bất lực với cô bạn lắc đầu quay đi. Chợt, cậu khẽ reo lên:
– -A ha bà ơi…
– -Cái gì?
Cô bạn ngồi cạnh ngúng ngoẩy quay lại. Cậu bạn đeo kính cận chỉ tay:
– -Cô ấy kìa…
– -Ai?
– -Hồng Điệp.
– – Ối dào ơi, tình yêu trong mộng đến thì lao ra mà tay bắt mặt mừng. Bảo gì tôi…
– -Hình như cô ấy không được vui
Không để ý tới lời trêu trọc của bạn, cậu vẫn nhận xét. Cô bạn đứng hẳn dậy bá vai cậu cười:
– – Gớm quan tâm đến người ta thế sao không lại mà hỏi thăm
– – Bà đừng có mà giỡn tôi
– -Nhìn cái mặt kìa, tức hả, thôi cho tôi xin. Chắc tại áp lực quá nên cậu ta lo lắng thôi. Mà này, hôm nay ông trả tiền nước nhé. Tôi có việc về trước
Nói rồi cô bạn lém lỉnh chuồn thẳng. Cậu chàng chỉ còn biết lẩm bẩm than thân trách phận sao lại chơi với một cô bạn ranh ma như vậy. Trả tiền xong, cậu đang định ra lấy xe thì khẽ sững lại. Hồng Điệp đang đi về phía cậu.
“thình thịch, thình thịch..”
Tim cậu như muốn vỡ tung ra nhưng Hồng Điệp đâu để ý đến cậu. Cô khẽ lướt qua cậu như một thiên thần. Một hương thơm thoang thoảng bay qua khiến cậu chàng mê mẩn. Hông Điệp rẽ vào quán nước ven đường, mỉm cười:
– – Chị ơi cho em một cốc trà sữa sô-cô-la nóng mang đi nhé!
Chị chủ quán gật đầu đáp lại:
– -Chờ chị chút
Cậu bạn kính cận vẫn đứng ngoài chờ đợi. Cậu định bụng sẽ nói lời cổ vũ cho Hồng Điệp khi cô ra khỏi quán nước. Song,…
– -Ê tránh ra coi. Cứ đứng chắn thế này ai mà vào được
Cậu giật mình quay ra. Nhóm của Chi Mai đang đứng trước mặt cậu chống nạnh vẻ dọa nạt. Cậu vội cúi đầu dắt xe đi qua. Nhưng họ đâu dễ tha cho cậu như thế, cả bọn hùa nhau đẩy cậu một cái ngã dúi dụi. Xong, cả bọn ôm nhau cười:
– – Ha ha ha, xem kìa có người hôn đất kìa ha ha ha….
– -Các cậu thật quá đáng!
Giọng Hồng Điệp vang lên. Cô chạy ra đỡ cậu bạn kính cận dậy ân cần:
– -Cậu không sao chứ?
– -Ưm ừ. Tớ ổn
Cậu bạn chỉnh sửa lại kính và mỉm cười. Chi Mai cười khỉnh tiến lên cạnh Hồng Điệp:
– -Giả nhân giả nghĩa để kéo thêm phiếu bầu à? Thật vô nghĩa. Ai cũng biết cậu bạn Quỳnh Giao của cậu vì quá nản nên đã ở nhà dưỡng bệnh. Tôi nghĩ cậu cũng nên bỏ cuộc đi.
– – Cậu đừng tưởng nói vậy là tôi sẽ nản chí. Dù không có Giao, tôi vẫn có thể trụ vững và thi đấu với cậu đến hồi kết
Hồng ĐIệp khẳng định chắc nịch. Bạn bè của Chi Mai cười mỉa:
– – Đồ thua cuộc…không có bạn thì cậu sẽ chỉ là kẻ thua cuộc mà thôi…ha ha ha…
– – Các cậu….
Cậu bạn kính cận có vẻ tức giận. Cậu định nhao lên bảo vệ cho Hồng Điệp thì bị cô cản lại. Nhóm của Chi Mai lại càng được thể châm trọc:
– – Eo ơi sợ chưa kìa. Anh hùng rơm bảo vệ cô bé Lọ Lem kìa. Ha ha ha..
– -Các cậu, thật quá quắt..
– -Bỏ đi. Bọn họ chỉ giỏi đá xoáy thôi mà. Chúng ta về thôi. Hẹn cậu ngày mai.
Hồng Điệp quay đầu rảo bước để lại cục tức to đùng trong cổ họng nhóm bạn của Chi Mai. Cậu bạn kính cận lại rất vui mừng. Vì bảo vệ cậu mà Hồng Điệp ra mặt, lại còn chịu những lời mỉa mai đầy khó chịu từ nhóm của Chi Mai nữa. Cậu đạp xe thật chậm đi theo Hồng Điệp:
– -Cậu…cậu…lên đây…tớ đèo…
Cậu ấp úng đề nghị. Hồng ĐIệp mỉm cười lắc đầu:
– – Bây giờ tớ muốn đi một mình. Cậu không phiền chứ?
– – À ừ, dĩ nhiên. Vậy tớ đi trước đây. À cậu hãy cố gắng lên nhé. Tớ tin cậu sẽ chiến thắng thôi mà.
– -Cảm ơn cậu. Bye nha!
Hồng Điệp cười ấm rồi nhảy chân sáo đi trước. Cậu bạn kính cận mỉm cười nhìn theo dáng nhỏ nhắn của Hồng Điệp trên đường” một thiên thần…”
Hồng Điệp không về nhà ngay. Cô rẽ qua nhà Quỳnh Giao trước để thăm bạn. Mải vui ở đó mà cô quên cả thời gian. Sẩm tối Hồng Điệp mới giật mình:
– – Đã muộn vậy rồi cơ à. Thôi cậu nghỉ đi. Tớ phải về rồi.
– -Cậu lo gì chứ hụ hụ…tớ đã gọi điện xin phép mẹ cậu hộ cậu rồi. Ở đây đêm nay với tớ cũng được chứ sao
Quỳnh Giao nắm tay bạn cười. Hồng Điệp khẽ lắc đầu:
– -Tớ cũng rất muốn nhưng mai là chung kết rồi. Tớ phải chuẩn bị thật kĩ. Cậu uống thuốc vào.Tớ muốn mai cậu cũng sẽ đến và tham gia
– – Tớ sẽ cố gắng..hụ hụ hụ…
– -Không cần tiễn tớ đâu. Cậu vào nhà đi kẻo nhiễm lạnh. Bye tình yêu
– -Ừ bye. Đi về cẩn thận. Hẹn cậu ngày mai..
Hồng Điệp vẫy tay tạm biệt bạn rồi rảo bước. Quỳnh Giao khẽ mỉm cười.
Hồng Điệp rẽ vào ngõ nhà cô. Chợt, cô nhận ra có tiếng bước chân đi sau. Cố trấn tĩnh mình rằng đó chỉ là người đi đường thôi nhưng Hồng Điệp vẫn lạnh sống lưng. Nhỡ đó là một kẻ biến thái nào đó thì sao. Nghĩ vậy Hồng Điệp cố gắng rảo bước thật nhanh. Tiếng bước chân lạ cũng nhanh theo. Mặc dù rất sợ nhưng cô vẫn lấy hết can đảm quay đầu lại nhìn. Một người đàn ông lạ bịt kín mặt khẽ lướt qua. Tim Hồng Điệp như rụng ra ngoài khi ông ta đi qua. Cô mím môi, nắm chặt cặp sách định bụng sẽ chống trả khi người đàn ông lạ mặt có hành động thiếu lịch sự. Thật may, ông ta chỉ đi lướt qua thôi. Hồng Điệp khẽ thở phào. Bỗng ,
– -Này
Một giọng khàn khàn cất lên. Hồng Điệp quay người lại.
– – Á….
Thứ nước chết người đã bị hất thẳng vào mặt cô. Hồng Điệp thét lên kinh hoàng. Khuôn mặt xinh đẹp của cô bị axit ăn mòn, từng mảng da bong tróc lộ ra từng gân thịt đỏ tươi. Và máu bắt đầu chảy. Hồng Điệp ôm mặt khụy xuống. Cô cố gắng dùng tay lau sạch những giọt dung dịch chết người đó khỏi mặt mình. Mắt cô nhòa hẳn đi. Rồi cô gục hẳn xuống vì quá đau đớn
Xong việc, người đàn ông bịt mặt vứt lọ axit đi rồi quay đầu rảo bước. Tiếng giày đinh lộp cộp xa dần. Chỉ còn cô gái với gương mặt bị hủy hoại….