Sắc Màu Ấm

Chương 59


Đọc truyện Sắc Màu Ấm – Chương 59

Trước lúc Giản Tang Du đi gặp Thiệu Khâm lại nhận được điện thoại của Hà Tịch Thành, điều này làm cô thật bất ngờ.

Hà Tịch Thành hẹn gặp cô đã là một điều kì lạ rồi, hơn nữa giọng nói của anh ta trong điện thoại rất kỳ quái, nói có chuyện rất quan trọng phải nói trước mặt Giản Tang Du.

Giản Tang Du cau mày đồng ý, chấp nhận gặp Hà Tịch Thành trước.

Lúc Hà Tịch Thành nhìn thấy cô có chút bất an, nhưng do lương tâm cắn rứt nên anh không thể giấu giếm sự thật mãi được. Đành giấu Thiệu Khâm và Cố Dĩnh Chi đi tìm Giản Tang Du. Đây lại là chuyện đã làm cho anh cảm thấy lại một lần thật xin lỗi người anh em của mình. Nếu không nói thẳng với Giản Tang Du, anh càng cảm thấy thật có lỗi với cô.

Sau khi Giản Tang Du ngồi xuống đối diện anh, gọi nước xong liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Hà Tịch Thành sờ sờ mũi, chột dạ không dứt: “Cô muốn đi gặp Thiệu Khâm sao?”

Giản Tang Du ngẩn ra, nhăn mày nhìn: “Làm sao anh biết?”

Hà Tịch Thành yên lặng chốc lát, nghiêm túc nhìn Giản Tang Du: “Cô thật sự muốn ly hôn với cậu ấy sao? Chuyện này không phải là lỗi của cậu ấy, là do tôi….”

Lông mày Giản Tang Du càng nhíu chặt lại, đáy mắt tràn đầy nghi ngờ.

Hà Tịch Thành cắn răng một cái, nói ra sự thật, cuối cùng nhìn thẳng vào Giản Tang Du nuốt nước miếng vẻ mặt không rõ tâm trạng: “Lúc đó tôi nghĩ, dù sao cô cũng thích Thiệu Khâm, so với việc bị tên súc sinh Thiệu Trí kia làm nhục thì cô với Thiệu Khâm. . . . . . Tôi thật sự không biết tới những chuyện sẽ xảy ra sau đó, lúc đó tôi lại đang ở nước ngoài hoàn toàn không biết chút tin tức gì.”

Sắc mặt Giản Tang Du càng ngày càng khó coi, cuối cùng lộ ra biểu cảm giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.

Lần đầu tiên Hà Tịch Thành phát hiện lúc người phụ nữ này nghiêm túc thật sự rất đáng sợ, đáy mắt sâu thẳm giống như muốn chôn chết người, anh theo bản năng dời mắt đi, nói ngụy biện: “Chẳng lẽ cô dám nói cô không thương cậu ta?”

Giản Tang Du không nói lời nào, trống ngực đập mạnh. Hà Tịch Thành nhìn thấy cô rất tức giận, cố ý đè nén tức giận, từ trước đến giờ anh không tự nhận mình là người tốt nhưng cũng không phải là người xấu xa. Duy nhất chỉ chuyện của Giản Tang Du, anh luôn không có ý xấu nhưng lại là chuyện mà anh đã làm bết bát nhất.

Làm hại tới các anh em tốt của mình, hại một cô bé vô tội.

Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra với Giản gia, anh cảm thấy Giản Tang Du tức giận cũng phải, cho nên anh thành khẩn tha thiết nhìn Giản Tang Du.

“Nếu như cô vẫn cảm thấy uất ức thì hãy cứ trút lên đầu tôi.” Hà Tịch Thành bỗng nhiên bình thản nói ra một câu, đây là chuyện luôn đè nén trong lòng anh nhiều năm nay, tới lúc này có thể thẳng thắn thừa nhận với Giản Tang Du anh cũng cảm thấy nhẹ lòng một phần.

Giản Tang Du phút chốc đứng lên, cầm cốc nước hất thẳng vào mặt anh.

Dòng nước tinh khiết đập thẳng vào mắt anh, mang theo sự thù hận làm cho Hà Tịch Thành phải nhắm mắt lại. Lúc anh mở mắt ra thì thấy hốc mắt của Giản Tang Du còn đỏ hơn cả anh.

Hà Tịch Thành không hề hoài nghi nếu lúc này có một con dao ở đây, khẳng định Giản Tang Du sẽ đâm anh đầy thương tích.

Cô run rẩy vịn vào mép bàn, giọng nói khàn khàn: “Tại sao lúc đó anh lại không nói ra sự thật? Chỉ cần anh nói một câu, tất cả mọi chuyện sẽ không đến mức như thế này.”

Giọt nước trên mặt chảy xuống thấm vào cổ áo, chảy vào lồng ngực của anh: từng chỗ cứ thấm lạnh dần dần, Hà Tịch Thành rũ mắt xuống, lo lắng nói: “Đêm đó tôi uống nhiều quá, ngày hôm sau tỉnh lại thì mọi chuyện đã loạn hết cả lên rồi . . . . . Tôi không có chứng cứ thì làm sao có thể giải thích được, mà tôi cũng không muốn như vậy, nhưng cha mẹ cô lại quá kiên trì.”

Giọng nói của anh càng ngày càng nhỏ, lần đầu tiên anh bị khí thế của một người phụ nữ ép bức tới không thể ngẩng đầu lên được.

Giản Tang Du giận quá bật cười, châm chọc nói: “Anh tất nhiên không thể biết được, loại người giống như các anh thì việc đùa bỡn người khác không phải là quá bình thường sao? Chưa từng bị ai tổn thương, cũng chưa bị ai làm tổn thương lòng tự ái, thì đâu có biết rằng danh dự đối với người khác quan trọng như thế nào.”

Hà Tịch Thành nhăn mày lại, hơi nhướng mắt nhìn cô .

Giản Tang Du vịn vào mép bàn gằn từng chữ nói: “Chuyện này đúng là không có liên quan tới Thiệu Khâm. Nhưng việc Thiệu Trí tìm tới tôi không phải là vì anh ta sao?”

Hà Tịch Thành ngẩn ra, anh không nghĩ tới Giản Tang Du đã biết hết sự thật.

***

Thiệu Khâm về rất sớm chờ ở nhà, ngồi trên ghế salon không ngừng kiểm tra đồng hồ, thỉnh thoảng lại thấy một số vật sắp xếp không hợp lý liền chạy tới dọn dẹp lại.


Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào ban công, trong phòng có một mùi hương thoang thoảng.

Lúc chuông cửa vang lên làm tim anh càng đập nhanh, đứng lên hít một hơi thật sâu, sau đó mới từ từ đi ra mở cửa. Giản Tang Du cùng anh nhìn nhau vài giây, hai người liếc nhìn đối phương, trong đôi mắt hiện lên những hình ảnh đã qua.

“Em có chút chuyện muốn nói với anh.” Giản Tang Du đứng ở ngoài cửa, hơi có vẻ ngập ngừng do dự.

Trên mặt Thiệu Khâm trên xuất hiện một nụ cười nhợt nhạt, đôi mắt dịu dàng nói: “Ừ.”

Giản Tang Du nghiêng người đi vào, nhìn cảnh vật quen thuộc có chút hoảng hốt, Thiệu Khâm đứng sau lưng cô, nhìn bóng lưng của cô mê đắm, hai tay bỏ vào túi quần lẳng lặng đứng.

Giản Tang Du quay đầu lại đụng phải ánh mắt nóng bỏng của anh, cô hơi lúng túng tránh né, từ trong túi lấy ra món đồ được chuẩn bị từ trước.

Thiệu Khâm thấy rõ vật kia là cái gì, khuôn mặt lập tức biến sắc.

Lần này Giản Tang Du nói chuyện bình tĩnh hơn, không phải là bởi vì đã biết rõ chân tướng. Trên thực tế cho tới bây giờ cô không hoàn toàn tin tưởng những lời Thiệu Trí nói. Cô dùng chính sách dụ dỗ do Cố Dĩnh Chi chỉ dạy, ngay cả làm thế nào để cho Thiệu Khâm thỏa hiệp Cố Dĩnh Chi cũng đã suy nghĩ giúp cô.

Giản Tang Du cười khổ trong lòng, thật là châm chọc vô cùng.

“Em biết nếu anh không đồng ý thì em và anh không thể ly hôn được. Cho dù ly thân 2 năm, chỉ cần anh không thừa nhận thì tòa án cũng sẽ nghiêng về phía quân nhân.”

Giản Tang Du nhướn mắt lẳng lặng nhìn anh, “Thiệu Khâm, chúng ta không thể nào quay đầu lại rồi. Nếu ở chung một chỗ với anh thì em sẽ mang tội bất hiểu. Em sẽ bị cắn dứt lương tâm, anh muốn cả đời này em phải sống trong dằn vặt sao?”

Từ lúc thấy cô lấy ra đơn ly hôn sắc mặt của Thiệu Khâm đã tái nhợt đi, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, nghe thấy những lời cô nói anh có cảm giác như bị đao cắt vào tim, giọng khó kìm được run run nói: “Ly hôn với anh, em sẽ vui vẻ sao?”

Giản Tang Du nhìn thấy trong đáy mắt Thiệu Khâm tràn đầy bi thương, lòng cô đau đớn vô cùng, nhịn đau gật đầu, cố tự trấn định : “Ít nhất, thân thể có thể được giải thoát.”

Thiệu Khâm đau đớn nhíu chặt mày, gắt gao nhìn đôi mắt đầy dứt khoát của cô: “Em đang ép anh.”

Giản Tang Du cười khổ nói: “Thiệu Khâm, công bằng một chút, là anh đang ép em. Từ lúc kết hôn chính là anh đang ép em, hiện tại anh vẫn đang ép bức em, buộc em phải đối mặt với anh, buộc em phải nhìn thẳng vào người chồng đã hại mình tan cửa nát nhà.”

Thiệu Khâm kinh sợ nhìn sự ép bức của Giản Tang Du, trái tim tan nát.

Yết hầu anh nhẹ lên xuống, bước từng bước về phía cô, muốn dùng tình cảm của mình khơi dậy những kí ức tốt đẹp trong cô: “Bà xã, chúng ta còn có Mạch Nha. Chẳng lẽ em cứ muốn sống trong những ký ức quá khứ, không thể tiến về phía trước được sao? Cha mẹ em trên trời nhất định sẽ không muốn em đau khổ như vậy.”

Giản Tang Du nghĩ đến con trai, trái tim càng đau đớn hơn, xoay người tránh né ánh mắt của Thiệu Khâm, yên lặng rũ mắt xuống.

Thiệu Khâm nhẹ nhàng ôm cô, cảm giác toàn thân cô đều run rẩy, anh chôn mặt vào hõm vai cô, hít lấy hơi thở quen thuộc của cô: “Em muốn anh chờ bao lâu cũng được, nhưng đừng ly hôn với anh, chỉ cần không phải là như vậy, anh có thể đáp ứng bất kì điều kiện gì của em.”

Giản Tang Du nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ không tiếng động rơi xuống sàn nhà.

Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình bóp mạnh, chỉ còn sự tê tái mất hết tất cả cảm giác. Mỗi lần Thiệu Khâm nói những lời thỏa hiệp như vậy, không phải là cô hoàn toàn không có phản ứng. Nhưng nếu mềm lòng thì cô lại càng tự trách mình hơn.

Cảm giác tự trách và tình yêu dành cho anh cứ không ngừng hành hạ dày vò cô, cô cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.

Không ai có thể hiểu cảm giác của cô, ngay cả Thiệu Khâm cũng không thể biết được cô đang đau đớn như thế nào.

Giản Tang Du chậm rãi xoay người, nhìn vào con mắt đen như mực của Thiệu Khâm. Dường như hàm răng phải cắn chặt mới có thể kìm nén những đau đớn trong lòng: “Em chỉ muốn tự do.”

Thiệu Khâm nhìn cô đau thương, đôi môi mím chặt, quả đấm lại càng siết lại lộ ra khớp xương trắng bệch.

Nước mắt Giản Tang Du nhanh chóng biến mất, liếm đôi môi khô khốc: “Nếu như anh yêu em thì hãy buông tha cho em, để em có thể sống dễ dàng một chút.”

Thiệu Khâm đứng lặng, mặt tràn đầy tuyệt vọng.


Anh yêu Giản Tang Du, đây là sự thật không thể chối cãi. Nếu có người muốn cướp Giản Tang Du, anh nhất định sẽ giết chết kẻ đó. Anh đã nghĩ hết biện pháp để kết hôn cùng Giản Tang Du, ngay cả lợi dụng vào chế độ kết hôn của quân nhân, chỉ cần anh không đáp ứng, cả đời này Giản Tang Du đừng hòng rời khỏi anh.

Nhưng giờ phút này, anh có chút sợ hãi.

Giản Tang Du lại dùng tình yêu của anh để yêu cầu anh buông tha cho cô.

Anh thừa nhận mình quá mạnh mẽ, không suy nghĩ cho cô. Đúng như lời cô nói, thậm chí anh không suy nghĩ tới việc nếu sự thật bị vạch trần, cô có đồng ý ở cùng với kẻ thù của mình hay không. Anh chỉ hận không thể cột chặt cô vào mình.

Hôm nay, anh hối hận, anh đã biết cảm giác mất đi người yêu đau đớn đến thế nào. Giản Tang Du không thể nào đối diện với sự thật như thế này, đó là người cô yêu, chính là chồng của cô, kẻ là đầu sỏ gây ra biết bao chuyện.

Nếu như cô không thương anh đã tốt, nhưng hết lần này đến lần khác cô yêu cũng không hề ít hơn anh. Như vậy lúc cô chịu đựng sự đau khổ, lại thêm tình cảm ban đầu của cô giành cho anh, làm cho cô càng bị vùi sâu trong sự đau đớn và tự trách.

Lần đầu tiên Thiệu Khâm cảm nhận được cảm giác thất bại, bất lực vô cùng. Anh cảm giác mình quá yếu ớt. Anh là người đàn ông, nhưng là đối mặt với vợ con mình, anh không thể bảo vệ và chăm sóc cô, chỉ có thể mang lại cho cô những tổn thương.

Đối mặt với đôi mắt đen nhánh của Giản Tang Du, Thiệu Khâm chậm rãi, giơ tay lên. . . . . .

Anh si mê vuốt ve khuôn mặt của Giản Tang Du, đáy mắt ửng đỏ, giọng nói buồn thương: “Được, anh thả em đi.”

Gió từ ban công thổi vào làm bay lớp rèm cửa, chiếc rèm cửa màu vàng là do Giản Tang Du và Thiệu Khâm cùng nhau chọn lựa. Cô nói với anh thích màu sắc ấm áp như vậy, có thể làm cho lòng người ta cảm thấy yên bình, còn ở bên trong thì lại mang tới cảm giác an toàn.

Thiệu Khâm cố nén cảm xúc đang cuồn cuộn dâng lên trong lòng mình, bàn tay cứng ngắc cầm chiếc bút, nhìn chằm chằm vào chỗ ký tên, sau đó ký nhanh tên của mình lên.

Tên của Giản Tang Du đã được ký từ trước.

Cho đến nét bút cuối cùng hạ xuống, hô hấp của hai người đều hạ xuống tới mức thấp nhất.

Thiệu Khâm đưa lưng về phía Giản Tang Du, đôi mắt đỏ ngầu nhìn vào trang giấy trắng chói mắt, tên anh và Giản Tang Du cách nhau không xa nhưng lòng thì lại cách nhau rất xa.

Anh không biết nội dung phía trên là cái gì, thậm chí cả chuyện Giản Tang Du có muốn lấy tiền của anh hay không anh cũng không biết. Trong đầu anh hoàn toàn trống rỗng, nhưng trong thâm tâm lại giống như có một trận gió bão vô cùng lạnh lẽo càn quét qua.

Giản Tang Du nhìn sống lưng cao ngất của Thiệu Khâm, ánh mắt dần mơ hồ, hít sâu vào một hơi, dùng tay áo lau nước mắt: “Lúc anh nhớ Mạch Nha thì có thể gọi điện thoại cho nó.”

Cô nói xong liền cầm lấy tờ giấy ly hôn đi ra ngoài, một hồi lâu cũng không thấy Thiệu Khâm có động tĩnh gì, giống như anh đã bị đóng băng, cho đến cửa phòng vang lên tiếng “Lách tách”, mới dần dần gã gục xuống.

Trong không khí dường như vẫn còn lưu lại mùi hương của cô, nhưng chỉ một thoáng liền bị gió thổi bay đi.

Anh và Giản Tang Du đã thật sự kết thúc rồi.

Trên đường đi Giản Tang Du bật khóc không thành tiếng, hoàn toàn chẳng quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh đang tò mò nhìn cô. Cô đi càng lúc càng nhanh, cuối cùng che hai mắt đứng ở tại chỗ, lớn tiếng khóc vang.

Đây là quảng đường sầm uất, nếu như lúc bình thường, cả đời Giản Tang Du cũng không nghĩ tới mình sẽ không hề chú ý tới hình tượng, có thể làm chuyện như thế này.

Nhưng cô không nhịn được.

Lòng quá đau, giống như bị khoét mất một miếng thịt, trái tim như bị một vật bén nhọn đâm thẳng vào. . . . . . từng giọt máu chảy thấm ra ngoài, cô không cách nào tưởng tượng được cảm giác của mình lúc Thiệu Khâm đặt bút ký tên.

Cô phải hận anh, sao lại có thể không có tiền đồ mà đau đớn như thế?

Thỉnh thoảng có người đi đường tốt bụng hỏi thăm, Giản Tang Du vẫn hờ hững, đến lúc khóc đủ rồi đứng dậy, chân tê dại đến mức đứng không vững, chóng mặt choáng váng nhìn đám người xung quanh.

Tại sao yêu không vì hận mà tiêu tan, mà hận, lúc rời xa lại vẫn khắc cốt ghi tâm như cũ.


***

Giản Tang Du không thể nói thật với Giản Đông Dục, chỉ tìm cớ nói điều kiện chữa trị ở nước ngoài tốt hơn, cô muốn chân Giản Đông Dục sớm bình phục. Lúc ấy Giản Đông Dục không nói gì, nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại nhìn cô, cuối cùng thở dài nói: “Em nói sao thì là vậy, anh sẽ nghe lời em, bây giờ em đã lớn có thể quyết định mọi việc rồi.”

Nhìn bóng lưng anh trai tập tễnh rời đi, Giản Tang Du càng củng cố thêm quyết định của mình. Ban đầu vì danh dự của mình mà làm hại cả gia đình. Bây giờ chỉ cần hi sinh danh dự của cô, sẽ làm cho anh trai có cuộc sống tốt hơn, vậy thì dù bị người khác xem thường cũng không là gì cả.

Lúc không có tiền thì làm gì có cái gọi là danh dự.

Mạch Nha vẫn luôn hỏi tại sao không đưa nó tới nhà trẻ, Giản Tang Du nói muốn dẫn nó ra nước ngoài để học tốt ngoại ngữ, vẻ mặt nó liền mất hứng lắc đầu nói: “Ở đâu con cũng có thể học tốt, hiện tại con học cũng tốt, cô giáo còn khen con nữa.”

Giản Tang Du dịu giọng dụ dỗ nó, Mạch Nha nghi ngờ hỏi: “Thế ba có đi không?”

Giản Tang Du nhìn nó không nói.

Mạch Nha lập tức trừng mắt, miệng nhỏ kêu lên: “Mẹ muốn bỏ một mình ba ở lại sao?”

Giản Tang Du không biết nên giải thích với con thế nào, chỉ có thể uyển chuyển nói: “Tạm thời mẹ và ba phải xa nhau một thời gian.”

Mạch Nha nhíu lông mày, không rõ: “Mẹ còn muốn tức giận bao lâu nữa, cô giáo nói tha thứ cho người khác cũng chính là đối xử tốt với bản thân mình.”

Giản Tang Du ngẩn ra, không hiểu vì sao con mình có thể nói ra những đạo lý này.

Đối tốt với chính mình. . . . . . ?

***

Lời của Mạch Nha hiển nhiên không được mẹ nó đồng tình. Giản Tang Du giúp nó làm thủ tục tạm nghỉ học, chuẩn bị cho nó một cái va ly kéo nhỏ. Mạch Nha ngồi trên giường giận dỗi. Nhưng vì nó còn nhỏ nên không có quyền lợi phát biểu ý kiến, sáng ngày thứ hai lại bị mẹ đưa tới sân bay.

Mạch Nha vẫn tìm không được cơ hội liên lạc với Thiệu Khâm, chờ tới lúc Giản Tang Du đi làm thủ tục check-in, nó vội vàng kéo tay áo Trình Nam , ra hiệu với Trình Nam nói: “Dì Trình Nam, con buồn đi vệ sinh, dì dẫn con đi.”

Trình Nam nhanh chóng hiểu được mưu đồ của nó, nói với Giản Đông Dục: “Em dẫn nó đi vệ sinh nhé.”

Giản Đông Dục lẳng lặng nhìn, khóe miệng không tự chủ hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, cũng không vạch trần màn diễn kịch của bọn họ, lạnh nhạt nói: “Đi đi.”

Mạch Nha gọi điện thoại cho Thiệu Khâm, nhưng không có ai bắt máy,nó xoay lại, ánh mắt cầu cứu Trình Nam.

Trình Nam khích lệ nó : “Chờ một chút, chắc ba con có chút việc chưa nhận điện thoại được.”

Gọi tới cuộc thứ hai thì có người nhanh chóng bắt máy, không cần biết có phải là Thiệu Khâm hay không, Mạch Nha lo lắng nói với người trong điện thoại: “Nhanh nói với ba là mẹ muốn bỏ rơi ba, hiện tại bọn con đang ở sân bay rồi, một lát nữa sẽ lên máy bay đi tới một nơi rất xa, nhanh bảo ba tới đây tìm bọn con.”

Hà Tịch Thành nghe những lời đứa trẻ nói như súng nổ bên tai…, nhíu mày, lúc muốn hỏi lại thì nó đã cúp điện thoại. Thiệu Khâm nằm trên giường bệnh rên lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt mở mắt ra: “Ai vậy?”

Hà Tịch Thành nắm chặt tay, chần chừ nhìn về phía anh : “Con của cậu, Giản Tang Du. . . . . . muốn rời đi ngay lập tức.”

Thiệu Khâm bỗng nhiên mở mắt ra, hoàn toàn không có vẻ mệt mỏi của người vừa mới ra khỏi phòng phẫu thuật.

Mạch Nha và Trình Nam bị Giản Tang Du phát hiện, Giản Tang Du đùa giỡn với con rồi giải thích: “Chẳng qua là mẹ muốn theo cậu con đi chữa bệnh, sau này Mạch Nha vẫn có thể gọi điện thoại cho ba mà.”

“Con không muốn nói qua điện thoại” Mạch Nha tức giận nghiêng đầu qua một bên, “Mạch Nha muốn ngày ngày ở cùng ba cơ.”

Giản Tang Du không phản bác được, trầm mặc cúi đầu nhìn thời gian trên điện thoại di động.

Mạch Nha mở to mắt nhìn khắp sân bay, sao ba còn chưa tới?

Giản Tang Du dắt bàn tay nhỏ bé của nó, nói với Trình Nam: “Bọn em phải vào rồi, nếu chị không bận thì hãy qua chơi với anh em, nhất định anh em sẽ rất muốn gặp chị.”

Trình Nam chỉ mỉm cười liếc về phía ánh mắt lo lắng của tiểu hài tử kia, vẻ mặt cô tự nhiên nắm lấy tay Giản Đông Dục không buông: “Cũng còn nhiều thời gian, để chị nói chuyện với Đông Dục một chút.”

Giản Đông Dục mỉm cười không nói, để mặc cô giúp tiểu tử kia kéo dài thời gian.

Giản Tang Du sao lại không hiểu, nhưng vừa định nói thì thấy Trình Nam ôm lấy cổ Giản Đông Dục rồi hôn anh.

Khuôn mặt trắng nõn của Giản Đông Dục xuất hiện một rặng mây hồng, một lát sau tròng mắt đen lóe lên, đưa tay đặt lên eo cô, ôm chặt thân thể mềm mại cô vào trong ngực mình.


Giản Tang Du lúng túng quay đầu, vừa cúi người che lại vẻ mặt tò mò ngửa đầu nhìn lén của con trai.

Cuối cùng Trình Nam cũng hôn tới mức đầu lưỡi tê rát, nhưng Thiệu Khâm vẫn chưa xuất hiện, Giản Đông Dục nhẹ nhàng đẩy ra cô, ngón cái lau đi chất lỏng trong suốt lưu lại trên khóe môi cô, kề vào tai cô nói một câu: “Nó sẽ không ở lại đâu, bây giờ nó chưa thoát ra khỏi quá khứ thì dù Thiệu Khâm có làm gì cũng vô dụng thôi.”

Trình Nam kinh ngạc nhìn Giản Đông Dục.

Giản Đông Dục bình tĩnh nhìn thẳng vào cô, cuối cùng vuốt má cô: “Đồ ngốc, mỗi lần em nói dối đều có một thói quen.”

Trình Nam rũ mắt xuống, ngập ngừng nói: “Thật xin lỗi. . . . . . Em không muốn gạt anh.”

Giản Đông Dục khe khẽ thở dài: “Cho nó một chút thời gian, nó đã gánh chịu quá nhiều trách nhiệm. Hiện tại Thiệu Khâm không thể cho nó lòng tin và cảm giác an toàn, cho nên giờ chúng không thích hợp ở cạnh nhau, nếu không sẽ chỉ tổn thương nhau mà thôi.”

Trình Nam đau buồn nhìn Giản Tang Du đứng cách đó không xa, vẫn có chút tiếc nuối: “Có cần phải như vậy không ? Rõ ràng bọn họ đều yêu nhau, nếu Tang Du hận Thiệu Khâm thì sẽ không vội vã trốn đi như vậy đâu.”

Giản Đông Dục mím môi không lên tiếng, cuối cùng véo mặt cô một cái: “Được rồi, hãy nói với Thiệu Khâm nếu cậu ấy càng giữ lấy Tang Du thì nó sẽ càng trốn tránh, vết thương kia không ai có thể xóa sạch được, chỉ có chính nó mới có thể giải quyết được.”

Trình Nam dùng sức ôm lấy Giản Đông Dục : “Em biết rồi ——”

Giản Tang Du đỡ Giản Đông Dục tới cửa an ninh, Mạch Nha vẫn quay đầu lại, cố gắng chống cự: “Bụng con không thoải mái.”

Giản Tang Du bất đắc dĩ ôm lấy nó, nhìn sâu vào gương mặt non nớt của con, chua xót nói: “Con yêu, xin lỗi con.”

Mạch Nha quay đầu nhìn đại sảnh đông người, hốc mắt dần dần đỏ lên, khóc vang nức nở: “Mẹ, tại sao ba không tới, ba ba đã làm sai cái gì? Phạm lỗi không phải chỉ cần biết sử sai là được rồi sao?”

Giản Tang Du không biết trả lời như thế nào, Thiệu Khâm làm sai gì? Đó vừa giống như là lỗi của anh, vừa không phải là lỗi của anh. . . . . . Cô ôm chặt thân thể của con, bước nhanh tới cửa an ninh.

“Giản Tang Du!”

“Ba ơi ——”

Mạch Nha thấy Thiệu Khâm sải bước chạy tới, trên khuôn mặt anh tuấn đổ đầy mồ hôi, màu da trông trắng nhợt, trên người còn mặc bộ quần áo bệnh nhân. Mạch Nha bắt đầu giãy dụa không được, lấy tay đánh bả vai Giản Tang Du , la lên: “Mẹ, ba tới, là ba kìa.”

Giản Tang Du cũng không quay đầu lại đi vào trong, nước mắt dâng lên.

Giản Đông Dục mang vẻ mặt phức tạp nhìn cô, bước chân chậm lại.

Thiệu Khâm xông tới, đáy mắt nhuốm màu đỏ. Nhưng Giản Tang Du càng chạy nhanh hơn, cuối cùng ôm con chạy vào cửa xuất cảnh, bảo vệ nhanh chóng giữ Thiệu Khâm lại.

Thiệu Khâm nhìn người phụ nữ không quay đầu lại, đang được bảo an kiểm tra, cắn chặt hàm răng, dùng hết khí lực gào thét: “Giản Tang Du, em không thể sống ở chỗ anh có thể nhìn thấy em sao? Anh làm em chán ghét tới mức phải trốn xa anh như vậy sao ? Em trở lại đây cho anh!”

Rất nhanh xung quanh đại sảnh tập trung rất nhiều người tò mò vây xem. Giản Tang Du không dám quay đầu lại, cô sợ vừa quay đầu lại sẽ tan xương nát thịt.

Bên tai Thiệu Khâm vẫn vang lên tiếng người, anh không xác định được Giản Tang Du có thể nghe được giọng của mình hay không, nhưng vẫn nỗ lực nói: “Em trở về đi có được không, anh sẽ không xuất hiện trước mặt em, nếu em không muốn nhìn thấy anh anh nhất định sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của em, chỉ cần em đừng cách anh quá xa.”

Mạch Nha bị Giản Tang Du nắm chặt bàn tay nhỏ bé, tay cũng đỏ lên, bả vai rung lên vì khóc, trong miệng không ngừng nỉ non: “Ba ơi ——”

Giản Đông Dục lẳng lặng nhìn tất cả, mở miệng: “Tang Du?”

Giản Tang Du dứt khoát cắn răng, quyết ôm con đi vào trong: “Anh, em không thể trở về được.”

Giản Đông Dục nhìn đứa nhỏ gục trên vai Giản Tang Du giãy dụa, thậm chí quả đấm nhỏ còn đập vào Giản Tang Du mấy cái, trái tim đau đớn —— nếu như ba mẹ còn sống, cũng sẽ không nhẫn tâm nhìn cô ép mình tới bước này.

Thiệu Khâm nhìn bóng Giản Tang Du cùng con trai hoàn toàn khuất sau khúc quanh. Toàn thân không còn sức lực, ngay cả cảm giác đau đớn cũng không thể cảm nhận được.

Từ đầu đến cuối cô không chịu quay đầu lại nhìn anh một cái. . . . . .

Trình Nam che miệng lại, khóc không thành tiếng. Cô không rõ tại sao hai người yêu nhau lại không thể ở chung một chỗ. Chẳng lẽ để đền bù cho tổn thương không phải là yêu sao? Hận thù thật sự có thể làm cho người ta vui vẻ sao?

Sau khi Hà Tịch Thành tìm được chỗ đậu xe, chạy vào thấy nhân viên an ninh buông Thiệu Khâm ra, cả người Thiệu Khâm đã thất lạc hồn vía đứng im một chỗ, anh ảo não cất bước đi tới, mở miệng khó khăn: “Giản Tang Du ——”

Đến khi anh thấy rõ biểu cảm của Thiệu Khâm thì những lời còn lại không thể thốt ra khỏi miệng nữa.

Thiệu Khâm lạnh lùng mạnh mẽ, đang khóc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.