Đọc truyện Sắc Loạn Tiêu Dao – Chương 5: Chữa trị (1)
Đó là bên trong, còn bên ngoài?
Những âm khí bị rò rỉ, trộn lẫn với linh khí bên ngoài, sau đó lại bị sự ô nhiễm của môi trường, từ trường mặt trái, tà khí tự nhiên,… rồi hóa thành âm tà chi khí, di chuyển dần về những nơi có nhân khí. Cuối cùng tụ tập lại trở thành một thiên đường đầy đủ những thứ dành cho yêu ma tu luyện.
Thế nên cho dù không để ý những thành thị xung quanh đây nhưng Diệp Thiên n có thể đại khái đoán được tình hình hiện tại cũng chẳng thể nào tốt được. Nhất là với những nơi âm u đầy mặt trái như các ngõ hẻm của thành phố.
Cướp của, giết người, hãm hiếp, bắt cóc, bắt nạt, tự sát, dục túng, v.v…. Một nơi hoàn hảo để sinh ra những thứ mặt trái. Một nơi hoàn hảo để yêu ma quỷ quái hoành hành…
…
“Thôi kệ đi, trước tiên cứ bịt cái vết nứt này lại đã. Với tu vi hiện tại của ta cũng chả thể nào kham nổi cái cục nợ siêu cấp khổng lồ này.”
Ngũ Hành kết giới này là một loại thuật phong ấn bằng kết cực kì cao cấp, chỉ cần tưởng tượng rằng nó có thể phong ấn một thứ tương đương với Long Mạch, khí vận của cả một quốc gia thì có thể nghĩ.
Nhưng nói thì nói vậy, bởi vì tính chất âm nhu nên độ khó khi lập nên kết giới cũng không quá cao, không cuồng bạo hạo nhiên như Long Mạch, nhưng Âm Mạch lại thắng ở chỗ có tính ăn mòn. Nó hầu như có thể đồng hóa, bào mòn một cách từ từ bất cứ loại năng lượng nào nên đời nên đòi hỏi phải bỏ ra cái giá rất lớn để thiết lập cũng như duy trì loại kết giới phong ấn kiểu này.
Bất quá cho dù đã hỏi về vấn đề này nhưng Diệp Thiên Ân cũng chưa bao giờ có được câu trả lời nào từ sư phụ hắn. Chỉ ‘À Ừ’ cho qua chuyện, cứ như nhắc hắn nhớ lại một kỷ niệm không vui nào đó vậy.
Thả balo xuống đất làm mặt đất dưới chân chấn động nhẹ, Diệp Thiên Ân cũng đặt luôn cái túi vải đang đeo trên vai xuống, bỗng nhiên nhìn lại nó làm hắn hoài niệm một chút.
Đây cũng không phải chỉ là một cái túi vải bình thường, mà là một cái túi Càn Khôn, thứ duy nhất mà sư phụ hắn truyền lại xem cho hắn dưới danh nghĩa của một món đồ truyền thừa từ đạo thống, mà nó cũng là di vật duy nhất của sư phụ hắn mà hắn có.
Đây là một cái túi rất đặc biệt, tuy bên trong không gian rất lớn, nhưng lại không thể để đựng đồ dùng bình thường mà chỉ có thể chứa đựng những thứ có liên quan đến đạo thuật, như pháp khí, bùa chú hay những đồ dùng cho việc làm phép, tức những thứ đã có một lượng linh khí nhất định.
Lúc còn ở Côn Lôn hắn đã từng nghe sư phụ hắn khoác lác rằng bên trong từng chứa đựng những đồ vật có giá trị ngang với một thành phố được truyền thừa mấy ngàn năm của đạo thống, bất quá lúc đó hắn cũng lại không nói đó là loại đạo thống như thế nào. Cũng không nhắc đến những đồ vật bên trong đã đi đâu, được sử dụng làm gì.
Tuy hắn cũng có suy nghĩ như bọn người đọc nhưng sư phụ hắn lại nói là không phải, nên hắn cũng chẳng nghĩ ra điều gì khác.
Trở lại hiện thực, từ trong túi vải, Diệp Thiên Ân lấy ra tám tám sáu mươi bốn viên đá lớn nhỏ đủ loại màu sắc, hình dạng khác nhau để trên mặt đất. Sau đó lại từ bên trong lấy ra hơn ba mươi mấy loại cây, cỏ, thảo dược khác biệt, hình thù ký quái, không loại nào giống loại nào, tất cả một lượt đều để trên mặt đất.
Nếu có một người biết nhận ‘hàng’ ở đây thì chắc chắn sẽ nhận thấy rằng tất cả những thứ này đều là những thứ chí bảo dùng để thực hiện các pháp thuật cao cấp nhất của đạo thuật, cũng như vẽ bùa, trấn phong thủy, hay thậm chí để nguyền rủa cũng có.
Thậm chí có những thứ có vượt xa xa giá trị của kim cương nếu tung lên thị trường, nhất là những viên bảo thạch kỳ lạ đủ loại màu sắc kia.
Như viên Kim Sắc Lục Ngọc Hiên Viên, tuy không được to cho lắm nhưng ít nhất nó cũng là chất liệu dùng để làm Ngọc Tỷ, báu vật để trấn áp khí vận của cả một quốc gia ở thời xa xưa.
Hoặc viên Lam Sắc Hải Tâm thạch, mang trên thân vạn tà bất xâm, thanh thần tĩnh khí, kháng trừ mọi tác hại thuộc về phong thủy nếu để cho một vài người biết nghề gia công.
Hay tỷ như Thực Tuyết Thảo, tương truyền rằng chỉ cần có loài cây này sống trên đỉnh núi thì ngọn núi này quanh năm suốt tháng không có một hạt tuyết động. Cho dù ngọn núi đó có cao đến đâu, rộng đến nhường nào.
Loại cây này là một trong những siêu cấp bảo dược dùng để luyện chế Trường Sinh Dược, hoặc cũng được xem như một loại tiên thiên linh thảo dùng cho những người tu luyện tiên pháp băng hệ.
Bất quá hiện tại người tu luyện tiên pháp cũng không còn nhiều, ít nhất thì Diệp Thiên Ân cũng chưa từng gặp ai cả, kể cả trên Côn Lôn Thiên Sơn cũng chưa từng.
Toàn bộ đều là một đống nghịch thiên cực phẩm bảo vật. Bất quá cũng không phải dễ như vậy tìm, đây là thứ sư phụ của hắn mất gần mười bảy năm để sưu tầm. Cái giá bỏ ra thì hắn không biết rõ nhưng chắc chắn cũng không phải dễ dàng gì.
Mà thật ra thì đây cũng là gia tài có giá trị cuối cùng của hắn, nếu như lần này sử dụng hết thì hắn chắc chắn sẽ trở nên trắng tay, thậm chí có lẽ phải đi bán bùa kiếm sống nữa kìa. Mà túi Càn Khôn truyền thừa ngàn năm cũng sẽ trở thành một cái túi vải rỗng mà thôi.
Có chút hoài niệm nhìn đám bảo vật trước mắt, không có một tia ham muốn hay gì khác. Diệp Thiên Ân hít sâu một hơi, lần này lại lấy từ trong chiếc túi ra một cái dược đỉnh nhỏ, cao khoảng ba tấc, nội đỉnh trống rỗng, đem để trên mặt đất, hay nói chính xác hơn là để ở trung tâm của đám bảo vật, bị bọn nó tạo thành hai vòng tròn. Một vòng dược một vòng bảo bao phủ lại xung quanh đỉnh.
Tiếp đến lại đưa tay vào bên trong cái túi vải, lần mò một chút. Hắn lấy ra một cái trận bàn hình vuông, bề mặt màu đen, nhẵn nhụi, không có hoa văn, với cạnh dài đúng ba tấc không có gì đặc biệt ngoài bốn viên ngọc thạch với bốn màu tương ứng với tứ tượng. Thanh, Bạch, Hồng, Tím Huyền(Tím đậm sắp thành màu đen) ở bốn góc.
Dùng cánh tay vuốt ve cái trận bàn một chút, nhớ lại khoảng thời gian mà hắn đã cực khổ với nó, Diệp Thiên Ân chợt mỉm cười một chút, sau đó bình ổn lại tâm tình, mà sắc mặt của hắn cũng bắt đầu trở nên nghiêm nghị.
“Phịch” một tiếng, hắn bắt chéo chân thành tư thế xếp bằng rồi ngồi hẳn xuống mặt đất.
Một tay cầm trận bàn, một tay cầm không biết từ đâu xuất ra một con dao, điểm vào ngón trỏ đến khi một giọt máu nhiễu xuống đất thì mới bắt đầu di động ngón tay đến phía trên trận bàn.
Diệp Thiên Ân vung tay vẽ ra một ký tự kỳ dị nào đó, mà ký tự kia thì lập tức chìm vào trong trận bàn, một giây sau, trận bàn bắt đầu sáng lên, như có một quần sáng gia thân. Mà những âm thanh “Ong Ong” cũng theo đó mà vang lên, giống như mừng rỡ kích động cho lần thức tỉnh sau một thời gian dài này.
Đây cũng không phải một cái trận bàn bình thường mà là một cái trận bàn có linh tính, tuy nhiên cũng không quá mức nên cũng không có trợ giúp cái gì. Nhưng lại khá cay mắt ở chỗ là ít nhất phải ở cạnh vuốt ve nó hơn nửa năm thì mới có thể sử dụng.
Vì chuyện này mà lúc đầu khi mới tiếp xúc với trận bàn thì hắn phải mất hơn nửa năm như một thằng tâm thần ngồi một mình vuốt ve tâm sự với một trận trận bàn.
Tiếp đến, cái trận bàn có như linh tính từ trong lòng bàn tay của Diệp Thiên Ân bay lên không trung, mà âm thanh ‘Ong Ong’ vui sướng lúc nãy cũng càng ngày càng trở nên rõ ràng. Sau một lúc âm thanh cũng dừng lại, mà trận bàn vị trí cũng dừng lại ở trước mặt Diệp Thiên Ân như muốn hỏi hắn cần mình làm gì.
…