Sắc Lang Thượng Sai Giường

Chương 30: Ngoại Truyện: Lão phu lão thê


Đọc truyện Sắc Lang Thượng Sai Giường – Chương 30: Ngoại Truyện: Lão phu lão thê


Ở với nhau hơn hai năm, mọi nhất cử nhất động của Đường Tổ Trữ đều cùng Lâm Kiệt, rất phù hợp với cách gọi lão phu lão thê

Bọn họ tuy rằng không kết hôn, Đường Tổ Trữ mới gần ba mươi, hắn phải đợi qua tuổi ba mươi mới kết hôn, nhưng trong công ty đã sớm coi họ là đôi chồng – chồng kiểu mẫu.

Nói bọn họ là chồng chồng kiểu mẫu, bọn họ cũng không phải chưa từng cãi nhau trước mặt bàn dân thiên hạ, sở dĩ có thể phù hợp với miêu tả như lão phu lão thê, là bởi vì cả hai người quả thật có thể đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, thấy vậy quần chúng bình thường hâm mộ không ngớt.

Này không, khi hai người ở công ty gây ồn ào. Tòan bộ nhân viên trong công ty đều chủ động lờ đi, bọn hắn cãi nhau là chuyện cơm thường.

Giờ nghỉ trưa, Đường Tổ Trữ ở trong văn phòng Lâm Kiệt rống đến lật cả nóc nhà.

“Ăn ăn tiệc cứ nhiều như vậy? Mấy ngày nay tại sao anh cứ phải đi ăn cơm cũng người nào tên Hà Lê? Anh trả lời đi! Không phải anh muốn ngoại tình chứ? Hả?”

“A Trữ thân ái, anh đã nói qua với em rồi , Hà Lê cùng lắm chỉ là bạn bè bình thường, cậu ta đến thành S công tác, tốt xấu gì thì anh cũng nên tụ họp cùng bạn bè. Giống như em cũng có bạn bè thân đáng tin, anh chưa từng can thiệp việc em cùng Tử Đang, Hải Thanh hay Diệu Quốc Minh cùng đi ăn cơm xem phim. Em có cần phải phản ứng kịch liệt như vậy không?” Lâm Kiệt lạnh lùng giải thích.

“Nếu là bằng hữu, kia tại sao không để em đi cùng anh?”

“Bởi vì cậu ta nói chuyện thực ác độc, anh cũng không muốn A Trữ thân ái của anh bị tổn thương. . . . . .” Lâm Kiệt lại bắt đầu ra vẻ phớt tỉnh .

Kỳ thật không cần giả bộ, Lâm Kiệt thực sự rất để ý. Gã rất sợ nếu A Trữ xuất hiện ở trước mặt Hà Lê, Hà Lê sẽ bắt đầu kể lể về bộ dạng của lâm Kiệt những ngày đầu theo đuổi A Trữ, nhưng càng đáng sợ, nếu Hà Lê bật thốt lên chuyện bọn họ từng cùng giường, A Trữ chắc chắn sẽ phản ứng về việc này, Lâm Kiệt thật không dám tưởng tượng . Sự kiện tên cà lăm hai năm trước, vẫn là ký ức mới mẻ với Lâm Kiệt. . . . . .

Đường Tổ Trữ nhíu mày: “Em không sợ, trên thế giới này người nói chuyện ác độc bằng anh chắc cũng chỉ được vài người, em tin tưởng vào khả năng miễn dịch của mình. . . . . .”

“Kia để lần sau được không? Lần sau anh nhất định đưa em đi.” Lâm Kiệt không có thành ý miễn cưỡng đáp.

“Không được! Là lần này! Buổi tối nhất định phải đi cùng anh! Không thể để cho anh cùng hắn ta thông đồng lời khai được!” Đường Tổ Trữ cong miệng giận dữ trừng Lâm Kiệt.

Lâm Kiệt thở dài, bắt đầu cầu nguyện hôm nay có thể vượt qua bình yên.

“Vậy em để anh gọi điện trước cho cậu ấy bảo em sẽ đi cùng, được không? Để cậu ấy cũng rủ chồng cùng đi.”

“A? Hắn có chồng sao?” Đường Tổ Trữ tò mò .

Có tay Hà Lê gì đó tìm đến Lâm Kiệt, vừa lúc Lâm Kiệt đi toilet, Đường Tổ Trữ liền giúp Lâm Kiệt tiếp , biết Hà Lê là loại đàn ông thế nào. Nhưng Lâm Kiệt chưa từng đề cập qua Hà Lê đã có chồng!

“Uh, cậu ta cùng chồng kết hôn năm ngoái tại Anh. Khi cậu ấy làm lễ cưới, thì chúng ta họp ở Mĩ, không có cách nào đi dự hôn lễ cậu ấy được.”

“Oa. . . . . .” Ánh mắt Đường Tổ Trữ phát ra hai hình trái tim bắn tới.

“Như vậy em còn muốn nghi ngờ anh với cậu ta có chuyện gì không hả?”

Đường Tổ Trữ lắc đầu, bất quá lại lập tức gật đầu nói: “Ai biết hai người các anh có thể ngoại tình ở bên ngoài hay không a? ! Dù sao hôm nay em cũng sẽ đi cùng anh!”

“Ha! Em đúng là con quỷ nhỏ hay ghen!” Lâm kiệt giễu cợt A Trữ.

“Ai bảo em yêu anh. . . . . .”

Lâm Kiệt không cười, hơn hai năm qua, lần đầu nghe được câu nói này. . . . . . Lâm Kiệt thiếu chút nữa rớt cằm.

“Em nói cái gì?”

“Chưa nói gì hết! Mau gọi điện thoại đi!” Đường Tổ Trữ đỏ mặt đưa di động của Lâm Kiệt qua.

Đáng giá! Cho dù nhường nhịn A Trữ vài bữa nữa cũng không sao! A Trữ rốt cục nói thương gã! Gã muốn reo hò! Gã muốn hát mừng!

Nhận di động, thuận tiện đem A Trữ kéo vào trong lòng ngực, ôm chặt lấy, Lâm Kiệt thật muốn cứ như vậy đem A Trữ nhào vào trong cơ thể gã.


“Mau gọi đi!” Đường Tổ Trữ thúc giục.

“Trước hết cho anh hôn một cái đã.” Lâm Kiệt chơi xấu.

“Anh là đồ biến thái đáng chết! Chúng ta đang ở văn phòng!” Đường Tổ Trữ phản kháng.

“Hôn một chút, sau đó anh sẽ gọi điện thoại ngay.” Lâm Kiệt trao đổi điều kiện.

“. . . . . . Muốn hôn thì hôn mau! Hôn xong thì gọi luôn!” Đường Tổ Trữ bất đắc dĩ.

Lâm Kiệt một miệng hôn lên, gã thực hận hôm nay không thể là ngày nghỉ, lúc này đang ở trên giường, Đường Tổ Trữ câu kia nói yêu gã, khiến tâm tư gã bay bay nha. . . . . .

Các vị nhìn xem, xin hỏi thế này có được tính là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa mẫu mực không?

Buổi tối đi vào Thái Ngân Tiểu Cư.

Lâm Kiệt phát hiện Hà Lê đã đến trước, bên cạnh Hà Lê là một người đàn ông anh tuấn vô cùng, lập tức thu hút tầm mắt của Lâm Kiệt, trong lòng không khỏi tán thưởng, chăm chú nhìn người kia, căn bản không muốn dời tầm mắt.

Mu bàn chân liền truyền đến một cơn đau mạnh mẽ.

Hóa ra Đường Tổ Trữ giận trừng mắt Lâm Kiệt, một cước dẫm nát mu bàn chân Lâm Kiệt.

Ánh mắt Đường Tổ Trữ đang muốn mắng Lâm Kiệt là đồ háo sắc, lại bị trai đẹp câu hồn mất rồi.

“Thân ái, không phải như em nghĩ,” Lâm Kiệt nắm tay Đường Tổ Trữ đi vào ngồi xuống đối diện Hà Lê, giới thiệu cho A Trữ: “Vị này chính là Hà Lê, ngoài ra vị này chắc chắn là một nửa của Hà Lê – Trần tiên sinh.”

“Đúng vậy! Chồng tôi là Trần Ngữ Xuyên, ông chủ lớn tung hoành trên thế giới.” Hà Lê cười phụ họa.

“Oa! Tung hoành thế giới. . . . . .” ánh mắt sùng bái tuyệt không kín đáo của Đường Tổ Trữ phóng lên người Trần Ngữ Xuyên.

“Đây là bạn trai tôi Đường Tổ Trữ, cũng có thể gọi là A Trữ.” Lâm Kiệt cũng giới thiệu với hai người kia, thuận tay kéo Đường Tổ Trữ ngồi xuống.

“Hân hạnh! Đã từng được nghe Hà Lê nhắc về hai người.” Trần Ngữ Xuyên mỉm cười, nụ cười say mê chết người. Lâm Kiệt có chút thất lễ nhìn chằm chằm Trần Ngữ Xuyên.

“Này! Lâm Kiệt! Sao anh đến muộn như vậy? Nhìn xem, tôi đã muốn gọi một bàn đầy đồ ăn rồi.” Hà Lê có chút bất mãn. Lâm Kiệt làm gì mà cứ nhìn chồng cậu chăm chú như vậy?

Lâm Kiệt nhanh chóng tỉnh táo, trả lời: “Cũng không phải A Trữ, hôm nay thật sự rất bận, hôm nay cậu ấy phải hoàn thành công việc nên thời gian bị kéo dài.” Ánh mắt mang theo ý cười sủng nịnh.

“Haha! Hôm nay tôi mới có thể gặp được A Trữ !” Lời nói của Hà Lê mang ý cười sâu xa nhìn Đường Tổ Trữ.

“Đúng vậy! Tử Lâm Kiệt nói anh là bạn tốt của anh ấy, nhưng tôi cũng chưa từng gặp qua anh. Còn anh ấy cũng đã gặp một số bạn bè của tôi . . . . . . Vậy hai người quen nhau như thế nào?”

Hỏng! Đầu óc Lâm Kiệt nổ ra một chữ.

“Chúng ta quen nhau ở Dã Diếm a. Còn như thế nào? Anh ta không nói với cậu sao?” Hà Lê mắt liếc Lâm Kiệt một cái, không nghĩ tới tên Lâm Kiệt luôn giả bộ đến chết kia lại tư lự biến sắc, nét mặt cứng còng, có vẻ như đang toát mồ hôi lạnh.

Hà Lê vui vẻ. Không ngờ Lâm Kiệt chưa từng kể với Đường Tổ Trữ rằng Lâm Kiệt từng qua lại với cậu? Thật thích thú! Cậu rất muốn biết nếu Lâm Kiệt bị chỉnh, biểu hiện trên gương mặt gã sẽ tinh túy thế nào.

“Dã điếm?” , “Dã điếm!” Giọng điệu Trần Ngữ Xuyên mang ý nghi hoặc, giọng Đường Tổ Trữ mang sự ngạc nhiên, cùng thốt ra một câu không cùng ngữ điệu.

Hà Lê mỉm cười đáp lời chồng: “Dã Điếm là g_a_y bar nổi tiếng vô cùng ở thành S.”

“Hả. . . . . . Em quen Lâm Kiệt khi nào?” Nụ cười của Trần Ngữ Xuyên không còn thấy nữa, nghiêm túc hỏi lại vợ.

“Cũng được ba năm. . . . . .” Hà Lê vì trấn an Trần Ngữ Xuyên, hơi hơi lại gần Trần Ngữ Xuyên, đưa tay đặt lên đùi Trần Ngữ Xuyên vuốt nhẹ. Đương nhiên đây là động tác dưới mặt bàn, không ai nhìn thấy.


“Trước khi chúng ta gặp lại nhau?” Trần Ngữ Xuyên nhíu mày.

“Đúng. . . . . .”

“Vậy người này cũng là tình một đêm?

Nhờ sự ăn ý giữa Trần Ngữ Xuyên và Hà Lê, Hà Lê thừa biết Trần Ngữ Xuyên đang hỏi gì.

Hà Lê trả lời điều gì cũng giữ thái độ thẳng thắn, Trần Ngữ Xuyên cũng hiểu được điều ấy. Nếu Trần Ngữ Xuyên muốn biết chuyện gì, Hà Lê sẽ nói thẳng, bởi vì dù cậu có chuyện gì cũng chỉ có mình Trần Ngữ Xuyên hiểu được.

“Đúng. . . . . .” Hà Lê gật gật đầu, hoàn toàn không để ý tới cái chân Lâm Kiệt đá cậu ở dưới bàn ý bảo im lặng, tiếp tục nói: “Song chỉ có điều anh ta là tình nhiều đêm.”

“Cái gì? !” Đường Tổ Trữ đập bàn đứng lên, phẫn nộ liều chết nhìn chằm chằm Lâm Kiệt.

Trần Ngữ Xuyên không nỡ nói Hà Lê, nắm chặt bàn tay Hà Lê trên đùi mình: “Nếu chúng ta sớm gặp lại thì tốt rồi. . . . . .”

“Tử Lâm Kiệt! Anh khai rõ cho tôi!” Đường Tổ Trữ tức giận.

“A Trữ, cậu ngồi xuống, để tôi kể với cậu.” Hà Lê vẻ mặt ôn hòa đáp.

“Bạn tối cái gì? Căn bản là . . . . . Chính là. . . . . .” Đường Tổ Trữ giận đến nghẹn lời, tạm thời nghĩ không ra từ để hình dung, hắn muốn nói gian phu dâm phu nhưng như vậy lời nói sẽ tổn thương người khác, hắn căn bản nói không nên lời. Đành phải ngồi xuống.

“Đường Tổ Trữ, Lâm Kiệt là đuổi theo cậu không được, mới đến Dã Điếm uống rượu giải sầu, gặp phải tôi, anh ta còn gọi tôi là A Trữ. Cậu nói tôi xem, ai bị so sánh bất lợi?”

“A?” Cơn tức của A Trữ mau chóng đi qua. Nhưng trong lòng lại buồn, dù sao Lâm Kiệt cũng từng có quan hệ với người này.

“Khi đó anh ấy yêu cậu nhưng không chiếm được người cậu, cậu nghĩ coi anh ấy phải làm sao lúc bấy giờ? Nói thì có chút khó nghe, tôi còn là thế thân của cậu khi đấy. Nhìn anh ấy đối với cậu dụng tâm thiện khổ, tôi mới cảm thấy người này có thể trở thành bạn. Sau đó chúng tôi cũng chỉ là bạn bè thuần túy mà thôi, chẳng qua nhờ trên giường mà quen biết.

Khi tôi biết anh ấy rốt cuộc đã ở cùng một chỗ với cậu, tôi cũng mừng thay anh ấy.”

Hà Lê nói xong thoải mái, nhưng Trần Ngữ Xuyên nghe lại đau lòng, mỗi lần Hà Lê nhắc tới một đoạn của quá khứ, Trần Ngữ Xuyên chung quy ở trong lòng tám trăm đến nghìn lần thằng khốn họ Lương, lần này cũng không ngoại lệ.

Đường Tổ Trữ cơ bản là hết chỗ nói rồi. Hắn căn bản không hiểu được cũng không hề biết ba năm trước Lâm Kiệt đã yêu hắn. . . . . .

Nhìn sang Lâm Kiệt, bản mặt Lâm Kiệt đang căng ra như tảng đá, sắc mặt không chút thay đổi.

Lâm Kiệt chưa từng nói là yêu hắn từ bao giờ, chính hắn cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề như vậy.

Bữa cơm tiệc này còn chưa bắt đầu, đã khiến mọi người, ngoại trừ Hà Lê, không lòng dạ nào để ý đến mỹ thực trước mắt.

Nhưng thật ra bản thân Hà Lê thật vui vẻ ăn uống, liên tiếp gắp thức ăn cho chồng mình Trần Ngữ Xuyên, lại nhìn Đường Tổ Trữ trước mắt làm mình làm mẩy, thi thoảng lại ném một hai ánh mắt vô cùng lo lắng cho Lâm Kiệt, còn có trước sau không nói được lời nào nữa, còn Lâm Kiệt vẻ mặt cứng ngắc thì nhìn chằm chằm Trần Ngữ Xuyên anh tuấn cùng thức ăn trước mặt.

Cái nhìn của Trần Ngữ Xuyên đương nhiên cũng để ý được hết hành động của hai người trước mặt, liền thì thầm bên tai Hà Lê: “Mấy câu chúng ta vừa nói dường như không đúng thời điểm nha, khiến tình nhân bọn họ xấu hổ như vậy. . . . . . Em nghĩ cách nào hòa giải một chút đi?”

Không nghĩ tới, câu nói của Hà Lê thật kinh người: “Nếu chúng ta đều tập chung một chỗ, có muốn chơi trò đổi vợ không?”

Chỉ trong nháy mắt sau! Hà Lê, Đường Tổ Trữ bị ôm chặt cách biệt.

“Không được!” Trần Ngữ Xuyên nhanh chóng ôm Hà Lê, Lâm Kiệt vội vàng ôm Đường Tổ Trữ đồng thanh trách mắng Hà Lê.

“Sao phải thế? Tôi chỉ hay nói giỡn thôi!”

“Loại việc này có thể nói giỡn được sao? ! Hà Lê chết tiệt! Cậu không cần đem A Trữ nhà tôi đi phá hủy!”


“Bằng không thì foursome đi?” Hà Lê tiếp tục khôi hài.

“Chém đầu cậu đi! Trần Ngữ Xuyên! Mau đưa vợ anh về! Sao tôi lại không nhận ra cậu ta là người xấu cơ chứ? Đừng làm A Trữ thuần khiết của tôi bị ô nhiễm !” Lâm Kiệt gằn giọng.

Đường Tổ Trữ được ôm trong lòng Lâm Kiệt, ấm áp dễ chịu, cái gì cũng không so đo . . . . . .

Thật sự, dù là chuyện gì cũng không so đo .

Hóa ra Lâm Kiệt đã sớm yêu hắn như vậy, bản thân hắn khi ấy vẫn cho là gã chỉ chơi đùa mình thôi. . . . . .

Tuy rằng Tử Lâm Kiệt nhìn thấy người đẹp cũng dễ giở trò đào hoa, nhưng Tử Lâm Kiệt cũng dung túng chính hắn ngắm nhìn mỹ nữ còn phải nghe hắn bình luận loạn xạ. . . . . .

Hà Lê vừa nói đổi vợ, Tử Lâm Kiệt liền nóng nảy, còn hung ác. . . . . .

Ý cười ấm áp của Đường Tổ Trữ không khỏi hiện lên chân mày, an tâm nằm trong lòng Lâm Kiệt, không ngờ đã bắt đầu cảm thấy đói. . . . . .

“Tử Lâm Kiệt, đã đói bụng . . . . . .”

Lâm Kiệt lúc này mới cúi đầu trông bà xã, ôn nhu nói: “Vậy ăn một chút gì đi.”

Hai người kia cứ như vậy gắp thức ăn cho nhau không còn để ý đến ai nữa.

Trần Ngữ Xuyên lắc đầu, vuốt lưng Hà Lê, lại ở bên tai thì thầm: ” Phương pháp loại này đại khái cũng chỉ có em nghĩ ra được.”

Hà Lê cũng lại gần Trần Ngữ Xuyên hết mức mà kề tai nói nhỏ: “Làm luật sư nhất định phải nhìn đúng nhược điểm của đối phương để công kích, yêu cầu một phát trúng đích, nếu không chẳng phải sẽ uổng phí bao nhiêu năm kinh nghiệm làm luật sư của em sao.”

“Có thật là của em không.”

“Đương nhiên!”

Bữa cơm này, lại bị Hà Lê phá lần nữa, mọi người vẫn là xây dựng được không khí thân mật, tình hữu nghị bắt đầu được vun đắp.

Sau khi ăn xong liền chia tay Hà Lê cùng Trần Ngữ Xuyên. Về đến nhà, Đường Tổ Trữ bắt đầu chủ động trêu chọc Lâm Kiệt, ngoài miệng không ngừng gọi Tử Lâm Kiệt Tử Lâm Kiệt.

Khiến dục hỏa của Lâm Kiệt tăng cao.

“Em làm sao vậy? Sao lại nhiệt tình như vậy?” Lâm kiệt hôn trả.

“Em mới muốn hỏi anh làm sao vậy, làm sao mặt cứ xụ xuống?” Đường Tổ Trữ vội vàng cởi bỏ quần áo Lâm Kiệt.

Bởi vì chuyện của Hà Lê, anh sợ em khỏi binh truy tội, cho nên vẫn giả bộ hung ác như vậy, để em không dám hỏi đến anh. . . . . . Lâm Kiệt trong lòng nghĩ như thế, nhưng không dám nói ra.

“Không có gì. . . . . .”

“Có phải bị em phát hiện anh đã yêu em từ lâu, nên anh cảm thấy mất mặt không?” Đường Tổ Trữ lại bắt đầu mượn miệng Lâm Kiệt tiếp lời.

Lâm Kiệt thầm cười trộm, biết thời biết thế : “Em đừng nói, anh không nhận đâu. . . . . .” Phương pháp bác bỏ thông thường so với chấp thuận công khai có khi còn được đối phương tín nhiệm . . . . . . Ha ha. . . . . .

Đường Tổ Trữ khăng khăng ăn lấy Lâm Kiệt nói một đằng làm một nẻo này.

“Em biết là được rồi. . . . . . Nguyên lai anh đã yêu em sớm như vậy. . . . . .”

“Thời điểm 囧囧 này em chuyên tâm một chút được không?” Lâm Kiệt làm bộ không kiên nhẫn.

“Kiệt. . . . . .”

Tiếng gọi dịu dàng từ miệng Đường Tổ Trữ thoát ra, sống lưng Lâm Kiệt mềm nhũn. . . . . .

Mẹ nó tên nhóc này học được chiêu đó từ khi nào, so với việc gọi hắn Tử Lâm Kiệt thì thực mất hồn! Làm cho gã thiếu chút nữa bay hồn!

“Làm gì vậy?”

“Hôm nay để em tới, được không?”


“Em chắn chắc sao? Không chê mệt chứ?”

“Chắc chắn! Tuyệt không ngại mệt!”

Lâm Kiệt nhìn ánh mắt ngập tràn dục vọng say đắm của Đường Tổ Trữ, tên nhóc này mấy lần trước được làm số 1, mới làm chưa đến nửa chừng đã bắt đầu kêu mệt. . . . . .

“Kiệt. . . . . .”

Thanh âm êm ái kia của A Trữ thật sự làm cho tâm tư của Lâm Kiệt tan chảy, 囧囧bị chấn động mạnh mẽ.

“Cho dù em ngại mệt, hôm nay anh cũng không giúp em.” Lâm Kiệt sủng nịch nói nhỏ .

“Kiệt ~~ em yêu anh mà. . . . . .”

Những lời này càng thêm lực sát thương. Thậm chí Lâm kiệt cảm thấy được ngay cả cơ thể cũng bắt đầu trống rỗng .

Bị đặt ở trên giường hôn rồi liếm rồi gọi, trước kia Lâm Kiệt có làm số 0 thì khi đó cũng không cảm nhận được nhu cầu nóng bỏng như hiện tại.

Đường Tổ Trữ quả thật là đem Lâm Kiệt dùng ở trên người, hoàn hoàn từ đầu tới cuối làm trên người Lâm Kiệt.

Phải nói, hắn hôm nay, bởi vì lời nói của Hà Lê kia, hiểu được trọn vẹn bao nhiêu yêu thương mà Lâm Kiệt giành cho hắn, hơn nữa còn là gần như yêu hắn từ lần đầu gặp mặt. Bắt đầu tự mình giải thích, lần đầu tiên qua đêm Lâm Kiệt dùng tay để khiến hắn không vui, tự nghĩ thành Lâm Kiệt không muốn làm hắn bị thương, cho nên chỉ dùng ngón tay nới rộng hắn, mà Lâm Kiệt sau đó còn nhắm vào hắn là muốn thu hút sự chú ý của hắn. . . . . . Trong lòng tình yêu giành cho Lâm Kiệt bay thẳng lên, hắn chỉ có thể dùng 囧囧 để thể hiện bản thân yêu Lâm Kiệt đến nhường nào, cho nên lần này tuyệt đối không thể kêu mệt!

Tràn ngập ý tình nồngđậm phủ lên thân thể to lớn của Lâm Kiệt, thưởng thức biểu tình mê người của Lâm Kiệt khi nhíu mày kìm nén dục vọng, vỗ về Lâm Kiệt, đùa với Lâm Kiệt khiến cho Lâm Kiệt kéo căng hai chân yêu cầu hắn tiến vào. . . . . .

Toàn bộ hết thảy Lâm Kiệt, đều khiến Đường Tổ Trữ vui sướng không thôi!

Cố gắng hoàn toàn có thể được báo đáp!

Chỉ xem bộ dạng lười nhác của Lâm Kiệt sau đó, Đường Tổ Trữ liền cảm thấy loại mỏi mệt này thật sự rất đáng giá! Lập tức quyết định từ nay về sau rèn luyện thể lực thật tốt, tương lai hầu hạ lão công cho phải!

Hai người rốt cuộc cũng đứng dậy cùng đi tắm, Đường Tổ Trữ còn phi thường lo lắng hỏi Lâm Kiệt.

“Kiệt. . . . . . Có đau không?”

“Có.”

“Kia làm sao bây giờ?” Đường Tổ Trữ khóc lóc thảm thiết.

“Em muốn hỏi hiện tại xử lý chỗ đau của anh thế nào, hay là hỏi về sau anh còn để em làm nữa hay không?”

“. . . . . . Cả hai. . . . . .” Đường Tổ Trữ ngập ngừng.

“Tắm rửa sạch sẽ lại đã xoa thuốc đằng sau, về sau em đương nhiên có thể làm. Làm rất khá, anh cũng rất thoải mái.” Lâm Kiệt chân thành nói.

“Thật sao?” Mắt Đường Tổ Trữ lóe sáng, nhưng trong nháy mắt lại ảm đạm: “Nhưng anh sẽ đau a!”

“Rất lâu anh không chạm vào nơi đó , đương nhiên sẽ đau, về sau nếu thường dùng, lâu sẽ thành thói quen, không có việc gì đâu. Em không phải như vậy sao?” Lâm Kiệt cười khẽ.

“Kiệt. . . . . .” Lại là tiếng kêu mềm dịu loại này.

“Em gọi anh như vậy, so với việc gọi Tử Lâm Kiệt càn khiến anh xúc động hơn. . . . . .”

Cơ thể hai người 囧 , Đường Tổ Trữ ôm chặt Lâm Kiệt.

“Kiệt. . . . . .”

“Ừ?”

“Em yêu anh.”

“A Trữ, anh cũng yêu em.”

Lâm Kiệt vui sướng gắt gao ôm Đường Tổ Trữ.

Cuối cùng em cũng xác định là yêu anh, tiểu tổ tông của anh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.