Đọc truyện Sắc Khí Tràn Đầy – Chương 136: Trình giảo kim
Đái Luật Mậu vươn tay vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Quân: “Ăn từ từ.”
Thẩm Quân oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái, hơn nữa lần trước còn bị hắn “công khai xử tội”, thù trước cộng thù sau tạo thành một cổ tức giận vô cùng: “Thiếu tướng, không cần khách sáo. Vẫn là không nên thân cận như vậy. Chúng ta cũng không thân lắm.”
Bặc Lưu Kình 【Tiến Sĩ Thẩm. Mười Năm Khó Gặp Một Hảo Hán! Có Khí Phách 】
Đái Luật Mậu liếc Thẩm Quân một cái, không biết là vì cô nói hai người không thân, hay là cô phun hết nước canh vào quần áo hắn.
Tiếp theo, nước canh theo vạt áo của hắn mà “tí tách” rơi xuống đất.
“Trưởng quan, ngài muốn thay quần áo hay không. Tôi giúp ngài đóng gói cơm về.” Bặc Lưu Kình ở một bên dò hỏi.
Thẩm Quân cũng vờ như không có gì, định tìm cớ chuồng mất. Ai dè người nam nhân đối diện nào đó lại cho cô một cái ánh mắt “ám chỉ”. Cô vẫn là nên chịu tội đi, cũng nhân tiện đó mà thỏa mãn một chút tư dục trong lòng của cô.
“Xin lỗi thiếu tướng, nếu ngài không ngại có thể đến ký túc xá của tôi để thay quần áo. Bên trong ký túc xá có phòng giặt quần áo. Thật ra tôi chỉ đề xuất ý kiến mà thôi. Nếu ngài không muốn thì tôi không ép.”
Bặc Lưu Kình: Hừ, trưởng quan của hắn là ai chứ, sẽ không tùy tiện tới ký túc xá của cô đâu. Hắn đi theo trưởng quan bao lâu rồi đương nhiên sẽ hiểu rõ trưởng quan hơn ai hết.
“Được.” Đái Luật Mậu cau mày nhìn xuống vạt áo.
“Thấy chưa, tôi nói rồi…..” Bặc Lưu Kình thấp giọng nói, nhưng mà, cái….Cái gì vậy?
Bạch Lưu Kình bỗng nhiên kinh sợ mà trừng mắt, tôi không nghe lầm chứ? Chẳng lẽ là đói quá nên sinh ảo giác?
“Không cần giúp tôi đóng gói cơm. Cậu ăn hết đi.” Đái Luật Mậu chỉ vào khay cơm dưới bàn. Bỏ mặc Bặc Lưu Kình đang há hốc mồm mà kinh ngạc, cùng Thẩm Quân đi về phía ký túc xá.
“Bang!” Bặc Lưu Kình tự tát mình một cái, sau đó xoa xoa gương mặt thô ráp: “Đau! Tức là không có mơ?”
“Từ xa đã thấy một tên ngốc tự tát mình, có muốn gia đây giúp cậu hay không?”
Bỗng nhiên bên trên vang lên một giọng nói quen thuộc. Bặc Lưu Kình ngẩng đầu, quả nhiên là Hách Đa Khánh. Tên tiện nhân.
“Dám đánh tôi. Tôi trừu giết cậu.” Bặc Lưu Kình nói.
“Hỏa khí lớn như vậy. Là ai chọc?” Hách Đa Khánh cười hì hì ngồi vào vị trí Đái Luật Mậu vừa ngồi. Thấy phần cơm trước mặt vẫn còn nguyên si, bỗng nhiên cảm thấy hơi đói bụng. “Một mình cậu ăn hai phần, không sợ no chết à. Chi bằng tôi ăn giúp cậu.” Dứt mồm, không đợi Bặc Lưu Kình đồng ý thì trực tiếp múc một muỗng cơm ăn.
Cái tên này đúng là không biết xấu hổ. Bất quá cũng không phải một hai ngày. Ngày thường hai người bọn họ đều cắn véo lẫn nhau. Bây giờ đột nhiên nhìn hắn ăn uống thỏa thích như vậy, trong lòng không nhịn được tức giận, đợi lát nữa tôi hù chết cậu.
Hách Đa Khánh vừa ăn vừa nói: “Huynh đệ, bữa ăn này tôi sẽ không quên đâu.”
“Đừng khách khí. Từ từ ăn.” Nhìn Hách Đa Khách uống một hớp lớn canh. Bạch Lưu Kình mới nói ra chân tướng: “Tớ nói cho cậu một chuyện động trời. Bữa cơm này là do trưởng quan mua. Mặt trên có dính một ít không nhỏ nước miếng của tiến sĩ Thẩm. Bất quá, cậu yên tâm, trưởng quan chưa chạm qua.”
Sau khi nghe hắn nói xong, Hách Đa Khánh lập lại hành động Thẩm Quân vừa làm lúc nãy, nước canh một lần nữa lại bay khắp không trung. Phi tán mọi nơi.
“Con mẹ nói, sao cậu không nói sớm. Tên khốn này rõ ràng cố ý.” Hách Đa Khánh nắm cổ áo Bặc Lưu Kình. Tức giận phun nước miếng vào mặt hắn.
Bặc Lưu Kình một bên không ngừng quay đầu trốn tránh nước miếng công kích, trong lòng đắc ý không thôi. Nhưng mà đây không phải là điều hoảng sợ nhất đâu. Nói ra chuyện kia rồi, tôi sợ cậu sợ tới đái trong quần.
Đái Luật Mậu một bên đâu có biết chỉ một phần cơm của hắn thôi sẽ dẫn tới hàng loạt chuyện gì xảy ra lúc này. Khi mà hắn tới ký túc xá của Thẩm Quân. Lẳng lặng nhìn xung quanh, nơi này là phòng ngủ của một cô gái. Trên bàn công tác của nhiều chai lọ nhiều hình dáng, trên giường còn một cái áo ngủ bằng dây của Thẩm Quân. Sạch hay không sạch gì đều lẫn lộn với nhau. Nói đơn giản một câu: Hỗn độn vô cùng.
Thẩm Quân tìm một hồi cũng tìm được một cái áo sạch. Tuy không phải rất lớn nhưng ít ra bự hơn những cái mà cô có.
“Cái áo này tôi chưa dùng. Hy vọng ngài không phiền lòng.” Thẩm Quân xoay người nắm lấy một cái khăn sạch, bắt đầu lau đi những vết dơ trên người hắn.
“Ừm. Sao cũng được.”
Đái Luật Mậu tuy trong lòng có phê bình về cách ăn ở của Thẩm Quân vô cùng sâu sắc, nhưng mà từ khi vào phòng Thẩm Quân đã cởi bỏ mắt kính rồi. Quả thật hấp dẫn hắn vô cùng.
Tuy quần áo cô mặc chỉ là kiểu bình thường, nhưng mà Thẩm Quân đang cong eo vô cùng chăm chú mà lau chùi, cho tới khi, Thẩm Quân cúi người lau về phía đũng quần kia, nơi bị nước canh rơi xuống mà ướt đẫm. Thẩm Quân quả thật chỉ theo bản năng mà lau đi những chỗ dơ. Ai dè, lau đi lau lại. Lại….
“Thiếu tướng….”
Trước mắt cô bỗng nhiên nhô lên một khối to, Thẩm Quân luống cuống, sắc mặt xấu hổ vô cùng.
Nhưng mà trong lòng cô đang mừng như điên. Chỉ vừa sờ một cái, hắn đã cương cứng. Chứng minh hắn thật sự có ý tứ với mình nha.
Đái Luật Mậu ho khan hai tiếng, mất tự nhiên: “Đây là lựu đạn, nếu mà bị nóng sẽ bành trướng.”
Hắn nói vô cùng nghiêm túc, đứng đắn, nếu mà cái chỗ kia không che dấu được, chắc chắn người ta sẽ tin là lựu đạn thật.
“Nếu nóng quá sẽ nổ mạnh sao?” Thẩm Quân cố hỏi thêm.
Đái Luật Mậu đương nhiên sắc mặt không đổi: “Trước mắt chưa biết sẽ nổ mạnh tới cỡ nào. Nhưng cô đừng lo lắng, chỉ cần bài trừ vài dị vật lạ thì nó sẽ tự động hồi phục như cũ.”
Thẩm Quân liếc mắt nhìn đũng quần của hắn một chút, chỗ kia vẫn ngày càng bành trướng. Cái “lựu đạn” đó hình như ngày càng gần với cơ thể cô.
“Thiếu tướng, ngài muốn tôi giúp ngài “thanh trừ dị vật” sao?”
Thẩm Quân hỏi, bốn mắt hai người nhìn nhau, ái muội nồng đậm đan xem. Lưu luyến không rời.
Mất ngày nay phát sinh thứ gì đó mà Đái Luật Mậu không nắm chắc được. Nhưng mà ở thời điểm hai người bọn họ đang liếc mắt đưa tình. Thì cửa phòng ký túc xá của Thẩm Quân bị gõ vang lên. Bên ngoài là âm thanh dễ gây mất hứng của Trì Hoàn Vũ.
“Học tỷ, chị có ở bên trong không?”
Sau đó hắn còn gõ thêm vài cái: “Học tỷ, tiến sĩ Tát và tiến sĩ Thuần ở trong viện nghiên cứu đang tìm chị. Học tỷ, chị có ở bên trong không?”
“Tiến sĩ Tát….Tiến sĩ Thuần….”
Thẩm Quân nghiến răng nghiến lợi nói. Tại sao cứ phải là lúc này chứ?
Các người có biết tôi với Đái Luật Mậu tằng tịu với nhau không dễ chút nào không. Có biết tôi chờ ngày này bao lâu rồi không? Người trước mắt là người mà nguyên chủ thầm yêu hơn mười năm nay rồi.
Các người có biết mỗi ngày tôi đều nhớ tới hắn tới nỗi cơ thể này sắp điên rồi hay không?
Tuy cô biết là nghiên cứu về loại thuốc sắp tới vô cùng quan trọng. Nhưng mà tại sao chứ? Ít ra hôm nay Thẩm Quân biết được Đái Luật Mậu đối với mình cũng không chán ghét lắm. Như vậy cũng được rồi.
Đái Luật Mậu một bên nghe thấy âm thanh của Trì Hoàn Vũ. Ánh mắt trở nên trầm hạ, sắc mặt không tốt. Hắn đương nhiên biết người bên ngoài là ai.
Ngày hôm đó Thẩm Quân còn ngủ trên vai hắn. Hắn về liền tra rõ ràng, Trì Hoàn Vũ trước đó đã quen với ba người bạn gái. Từng chuyện nhỏ một của hắn, Đái Luật Mậu đều biết.
Hừ, tên nhóc này còn kém Đái Luật Mậu hắn tới mười tám đại tổ tông.
Tiểu tử chán ghét, vướng bận tay chân.