Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 112: Khảo nghiệm nhân tính


Đọc truyện Sắc Khí Tràn Đầy – Chương 112: Khảo nghiệm nhân tính

Lúc trước đã từng nói qua, Tưởng Niệm Lăng sẽ tìm cách ngủ với viện trưởng, rồi sau này lại lợi dụng cơ hội ngủ tới lãnh đạo quốc gia. Quả nhiên, Thẩm Quân nhất thời lơ là, nữ nhân này đã ngủ với vài vị có tiếng nói. Lão nam nhân kia còn giúp cô đề nghị với nhà trường được đổi lớp. Cô ta còn không biết an phận, một mực nhắm tới ban A.

Sau khi khai giảng, cô ta bắt đầu thu phục lòng người, từ ban A xuống dưới, Tưởng Niệm Lăng bắt đầu tiếp cận từng người từng người một. Trừ một người đứng ở vị trí đầu tiên kia, Trạm quang. Chẳng qua là cô ta bày ra bao nhiêu trò để tình cờ gặp gỡ đều bị cô cắt đứt.

Thẩm quân yêu cầu Hệ Thống, nhờ nó phá hư cơ hội Tưởng Niệm Lăng bày ra để ngủ với người lãnh đạo cao cấp của học viện. Bề ngoài, hiệu trưởng của học viện này là một người. Nhưng sự thật bên trong, lãnh đạo lại là con trai của một quan to. Là một người thế lực trong hay ngoài đều có tiếng tăm.

Vị đại gia này tuổi có thể lớn hơn Tưởng Niệm Lăng nhiều nhưng cô ta không ngại, miễn là có thể bò lên giường hắn, lấy thân thể đổi lấy Tưởng Niệm Lăng lai. Không thể không nói, ở phương diện nào đó, thẩm niệm lăng học được cahcs lấy lòng đàn ông, một cách làm bọn họ mê muội không rõ trời đất.

Hai ngày sau khi được Hệ Thống nhắc nhở, Tưởng Niệm Lăng vô tình ở vệ sinh nam gặp được vị đại gia này, Thẩm Quân nhanh tay lẹ mắt yêu cầu Hệ Thống đổi vị trí của hai cái bảng tên cho nhau. Từ nhà vệ sinh nam biến thành nhà vệ sinh nữ. Bên này Thẩm Quân cố gắng binh tới thì Tưởng Niệm Lăng chặn, bên kia Tưởng Niệm Lăng đau khổ không ít.

Cô ta tìm mọi cách để có được cơ hội khác, bất quá cũng phải tốn chút thời gian suy nghĩ, Thẩm Quân lúc này mới được giải tỏa một ít.


##

Nhà ăn lầu một, thời gian ăn trưa, mọi người đều rộn ràng nhốn nháo.

Tưởng Niệm Lăng ngồi một mình trong góc ăn cơm, vừa ăn vừa nghĩ sự tình vừa phát sinh ở nhà vệ sinh. Gương mặt thanh tú lộ ra vẻ tối tăm, trong miệng nhai cơm, vừa chậm vừa thận trọng.

Gần đây mọi việc đều không thuận lợi, nhất định có người phá hư chuyện tốt của cô. Nghĩ vậy, Tưởng Niệm Lăng biến hạt cơm kia thành kẻ thù, ra sức gặm, sau đó nuốt hết vào bụng, cố gắng đè ép tức giận trong lòng. Ngồi đối diện Tưởng Niệm Lăng lúc này là một nữ nhân, âm thanh nịnh nọt nũng nịu nói: “Niệm lăng, có thể không?”

Tưởng ngẩng đầu, đối diện là một nữ sinh ban E. kêu là lâm hổ mị.

Ngày thường tính tình cao ngạo, lớn lên cũng không làm được gì rfa hồn, lại tự cho bản thân đứng nhất, trước kia hay trêu chọc cô. Nữ nhân này thật sự ghê tởm.

Tưởng lóe lóe mắt, đột nhiên tới nịnh bợ cô khẳng định không có lòng tốt.

Địa vị của cô bây giờ là dùng thân thể, dùng tôn nghiêm mà đổi lấy. Cô nhất định không dễ dàng để người khác lợi dụng. Đụng vào cô cô khiến cả nhà họ trả giá.

Cô lãnh đạm: “Không được.”

Đối với bộ dạng lâm hổ mị xấu hổ, Tưởng Niệm Lăng vờ như không thấy.

“Làm như hay ho lắm không bằng.”


Lâm hổ mị tức giận đập vào bàn ăn, khinh thường nhìn Tưởng Niệm Lăng. Nổi giận đùng đùng dậm chân, sau đó lắc mông rời khỏi. Tiến tới bên bàn một nữ sinh ban E khác nói chuyện, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn Tưởng Niệm Lăng, chỉ chỉ cô, mặt mày đều là trào phúng.

Trên đời này vốn là vậy, không ai tự nhiên đối tốt với mình mà không có lý do cả. Tưởng Niệm Lăng uống chút canh, con mẹ nó khó uống muốn chết. Không giống như hôm trước cùng vị trợ lý viện trưởng kia ở trong phòng ăn bào ngư mỹ vị. Lại nhìn nhà ăn trước mặt thuộc về nữ sinh ban E. Sắc mặt lại ảm đạm, tức khắc mọi thứ trước mặt đều trở nên vô vị.

Tưởng Niệm Lăng đứng dậy bỏ đi, đối diện với vài ánh mắt mỉa mai kia vờ như không thấy. Cô nhất định dẫm nát đám người này dưới lòng bàn chân. Các nàng nhất định hối hận việc ngày hôm nay đối xử với cô như thế.

Nhất định.

##

Thẩm Quân ăn cơm xong quay lại ký túc xá nằm bò, Trạm Quang hiếm khi không làm khó cô. Ở trên giường rộng lớn, duỗi eo, thoải mái lăn vài vòng.

“Nếu như tên khốn kia mỗi ngày đều không có ở nhà thì tốt quá.”


Nhưng mà cô chưa thảnh thơi được bao lâu, Hệ Thống lên tiếng nhắc nhở cô về hành tung của Tưởng Niệm Lăng. Hành động của cô ta làm Thẩm Quân có chút kinh ngạc. Chưa tới bước đường cùng, vẫn không sợ bị lạc đường.

Hệ Thống hiện lên trên màn hình trước mặt Thẩm Quân một hình ảnh, Tưởng Niệm Lăng ngồi ở ký túc xá gõ bàn phím. Tập trung tinh thần vào màn hình máy tính, làm người ta kinh ngạc nhất là cô ta có thể truy cập internet, có thể truyền tin tức ra bên ngoài.

Trên máy tính Tưởng Niệm Lăng có một cái folder chứa video. Nhân vật chính là mọi người ở học viện. Thậm chí cả Thẩm Quân và Trạm Quang đều có mặt trong đống video đó.

Loại clip này chính xác là vật riêng tư, tại sao có thể dễ dàng để người khác nhìn thấy chứ.

Tưởng Niệm Lăng muốn tung toàn bộ số video này lên mạng, cộng với một cái tiêu đều là 《 Học viện Hạnh Phúc thật sự hạnh phúc sao? Mang các bạn đi xem thế nào là Học viện Hạnh Phúc chân thật. 》

Diễn đàn mà cô ta muốn đăng tải không chỉ nổi tiếng trong nước mà ở nước ngoài cũng có sức ảnh hưởng. Phàm là nội dung phát ra, sẽ làm mọi người chú ý và phân tích. Tưởng Niệm Lăng nếu đăng toàn bộ video này lên mạng, nhất định gây ra sóng gió to lớn. Hơn nữa nếu cô dùng Hệ Thống để cắt bỏ hình ảnh của mình ra, thì toàn bộ hình ảnh của những người khác đều sẽ bị truyền lên mạng. Thẩm Quân do dự, cô rốt cuộc phải làm thế nào mới thỏa đáng đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.