Sắc Khí Tràn Đầy

Chương 110: Em yêu ai (h)


Đọc truyện Sắc Khí Tràn Đầy – Chương 110: Em yêu ai (h)

Vừa qua khi học về các loại giáo dục giới tính, thì hôm nay Trạm Quang đích thân tự mình cùng Thẩm Quân trải nghiệm. Hắn tuyệt đối nói được làm được, sử dụng cây gậy dài trong người lăn lộn qua lại với Thẩm Quân. Chỉ cần cô tỉnh lại một chút, sẽ bị hắn làm tới ngất xỉu.

Trên căn giường màu trắng, thiếu niên đè chặt thiếu nữ dưới thân, nơi riêng tư chặt chẽ giao hợp. côn th*t căng trướng không ngừng cắm vào nơi sâu nhất trong nhục huyệt. Hai đùi Thẩm Quân vòng quanh hông thiếu niên, vô lực phản kháng.

Thiếu niên ân ái hôn môi ưm ưm vài tiếng. Trong mắt đều ngập tràn dục vọng, lưu luyến si mê, thở hổn hển mở miệng: “Bảo bối, em lặp lại lần nữa, người em yêu nhất là ai?”

Vấn đề này, hai ngày nay hắn hỏi Thẩm Quân vô số lần. Giọng nói cô bây giờ thời gian dài ở trên giường mà rên rỉ, bây giờ trở nên khàn khàn. Giống như cổ họng bị chặt đứt, hắn đem nàng cả người ghì chặt trên giường đâm vào. Thẩm Quân vô pháp, mấp máy môi: “Em yêu anh…..”

Giọng nói khàn khàn Thẩm Quân hết sức đau khổ. Còn người kia nghe rồi lại vui vẻ ra mặt. Trạm Quang vừa lòng tươi cười, yêu thương ở trên mặt cô hôn thắm thiết, đầu lưỡi xẹt qua mí mắt cô, liếm láp đôi môi tươi đỏ, che lấp tiếng rên rỉ của cô, hôn đến cô không thở nổi. Một trận dài dòng hít thở, vừa ôm vừa hôn. Trạm Quang ôm chặt Thẩm Quân vào lòng. Mạnh mẽ tiến lên, sau đó ở trong thân thể cô bắn ra tinh dịch đặc sệt.

Bụng nhỏ căn ra, Thẩm Quân vạn phần khó chịu. Đại khái là Trạm Quang đã bắn ra ba lần. Huyệt đạo bên trong đầy nhóc tinh dịch. Dạ dày cô trống không, chỉ có chỗ kia là được lấp đầy tới no. Khó chịu tới muốn khóc.


Trạm Quang ba một tiếng, rút ra côn th*t, một đại sóng trắng đục chảy ra. Phía dưới khe thịt bây giờ không ngừng chảy ra dâm dịch màu trắng, còn có thể nhìn thấy bên trong tiểu thịt hồng hào, sung huyết mà sưng to. Lông tơ bên trên còn dính vài vệt màu trắng.

Thật đẹp quá.

côn th*t của hắn cảm thấy không đủ, nó bắt đầu dựng đứng. Làm Thẩm Quân một trận kinh hồn khiếp vía. Cô không còn sức lực, đói đến vừa mệt vừa hoảng sợ. Chỉ nghĩ muốn ăn một bữa cơm ngon, ngủ một giấc sâu. Nhưng Trạm Quang không dễ dàng buông tha cô như vậy.

Rõ ràng Tống Trình tạo nghiệt, cố tình bắt cô nhận cái tội này. Cô là người vô tội mà. Thẩm Quân thấy cái côn th*t kia lại ngẩng cao đầu, chổng mông vừa xuống giường, lại bị thanh niên sau lưng bắt trở về giường. Bắt đầu hoạt động lần nữa.

“A….Trạm Quang….Em không nổi…Anh làm em chết…Ngày mai lại tiếp tục được không?”

Thẩm Quân không che kín mông nhỏ vểnh cao. Đáng thương cầu xin tha thứ, nhưng Trạm Quang lại hung hăng đâm vào phía sau, hung hăng muốn cô. Thiếu niên sau đó lại động, tách ra hai chân cô, xoa nhẹ bắp đùi, xuân thủy cũng từ đó mà chảy ra, quy đầu vuốt ve một hồi thì cắm thẳng vào.

“Sướng quá….Thẩm Quân…..Sướng quá…..”

Trạm Quang ngửa đầu, nhắm mắt hưởng thụ, côn th*t chậm rãi tăng tốc. Vách động kia lại khẩn trương kẹp chặt, làm hắn sướng cực kỳ, bên trong tinh dịch lúc trước vẫn còn đầy, càng khiến hắn vận động thoải mái hơn, trơn trượt dễ chịu. Hắn không có áp lực, thích thú động mạnh hơn.

“Nhẹ….Nhẹ….Ưm…Ưm….”

Thẩm Quân sướng tới nổi điên, ngón chân cuộn tròn lại, thân thể co rút không ngừng. Mông bị đâm bạch bạch kẹp chặt. Trạm Quang nhất định phải tiến vào nơi sâu nhất trong người cô, rút ra lại đâm vào, hai cánh tay cô run lẩy bẩy, vô lực nằm sấp xuống. Eo nhỏ bị bắt lấy chặt chẽ, không có quyền tự chủ, chỉ vô lực mà hùa theo hắn.

Học viện Hạnh Phúc váy cho nữ sinh vẫn là loại ngắn trên gối, nhưng mà đầu gối cô bây giờ đã xanh tím rồi. Làm sao mặc được váy đây.


“Em như thế mà vẫn thất thần được, là anh quá dễ chịu với em rồi sao.”

Trạm Quang phẫn nộ, phía sau lưng lại vang lên âm thanh bạch bạch lớn tiếng, Thẩm Quân không khóc nổi nữa. Trạm Quang giống như rơi vào bể tình vậy, bên trong còn bị trúng xuân dược, hắn không chịu ngừng lại. Nâng một chân cô lên, côn th*t không rút ra, đem cơ thể cô xoay 180 độ, thiếu nữ vẻ mặt hồng hào, tới lỗ mũi đều phiếm hồng. Hai tròng mắt hãm đầy xuân tình. Là một vẻ dụ hoặc muốn hắn làm chết cô.

“Trạm Quang… A… Trạm Quang… Không cần a…”

côn th*t không biết mệt mỏi trụ ép chặt vào tiểu huyệt. Hai luồng tròn trịa trước ngực cứ thế mà đong đưa. Trên người còn có dấu tay cùng dấu răng. Cả người như cá mới được vớt ra từ trong nước, đổ đầy mồ hôi.

Trạm Quang nhìn cảnh đẹp này, hai mắt ám trầm, liếm khóe môi, cúi đầu ngậm lấy một bên núm vú, mặc cho Thẩm Quân đầy hắn ra thế nào cũng không được. Chỉ đành há miệng thở dốc yêu kiều.

Trong lúc Thẩm Quân đang bị cuốn vào trận hoan ái với Trạm Quang, cửa ký túc xá bên ngoài bị người ta gõ lên ầm ầm, vang lên một cái âm thanh Trạm Quang không muốn nghe nhất.

Tống Trình: “Thẩm Quân, em ở đâu?”


Thanh âm này làm Trạm Quang như nổi điện, oán hận Thẩm Quân nên cắn lên bầu ngực cô một cái. Lưu lại dấu răng cạn. Biểu lộ cho sự tức giận và dục vọng chiếm hữu của hắn.

“A a… Đau…”

Thẩm Quân thét chói tai, thân mình bị tàn phá kinh khủng,cô không chịu nổi nữa, cũng không muốn để ý tên nào đó vừa tìm tới cửa đã làm cô bị hành xác. Tống Trình không nghe được lời đáp, đứng đợi trước cửa, cũng không rời khỏi.

“Thẩm Quân, em có ở bên trong không?”

côn th*t Trạm Quang đang ở trong cơ thể cô, kề vào tai cô nói, nhưng ngữ khí không tốt chút nào: “Trả lời đi, không thì anh họ tốt của em sẽ không đi đâu.”

Thẩm Quân nếu mà lên tiếng trả lời, kết cục nhất định thảm hơn bây giờ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.