Bạn đang đọc [ Sắc – Hoàn] Cám Dỗ – Vũ Sơn Thanh – Chương 8: 🍀chương7🍀 Nghi Ngờ
Ngoài sân bay, Từ Khải Sinh dựa vào xe, hai tay khoanh trước ngực, mặc áo phông giản dị, đôi mắt đen nhìn chằm chằm lối ra.
Người đàn ông cáo ráo đẹp trai vô thức trở thành tâm điểm của đám đông. Một cô gái dưới sự ủng hộ của cô bạn mình, kéo chiếc vali đến trước mặt anh ngượng ngùng hỏi:
“Tiên sinh, anh có thể cho chúng tôi đi nhờ một đoạn được không? Giá cả chúng ta có thể thương lượng.”
“Xin lỗi, không tiện.” Khi thấy bóng dáng vợ mình, Từ Khải Sinh phớt lờ cô gái bên cạnh đi đến bên cạnh Phương Nhiên đang chào tạm biệt các sinh viên.
Khi mọi người đi hết, Từ Khải Sinh mới đi đến trước mặt cô tiếp nhận hành lí, đột nhiên trước mặt xuất hiện người đàn ông, khuôn mặt Phương Nhiên trở nên trắng bệch, miễn cưỡng nở nụ cười với người đàn ông trước mặt
“Hôm nay không phải anh có cuộc họp sao?”
“Giao cho người khác chủ trì.”
Từ Khải Sinh đưa tay ra lấy cọng tóc dính trên áo cô, anh không phát hiện sự khác thường của cô, nghĩ là ngồi trên máy bay lâu nên khó chịu.
“Vị này là?” Lúc này anh mới phát hiện còn một người phụ nữ đứng sau Phương Nhiên .
“À, cô ấy, cô ấy là”, Phương Nhiên ấp úng không biết nói thế nào thì người phụ nữ đã tiến lên tiếp lời:
“Tôi là bạn học của cô ấy, mới về nước, trong thời gian này có thể phải làm phiền hai người.”
Người này mặc áo sơ mi trắng phối với váy đen, tóc buộc đuôi ngựa rất năng động, mặt mày khí khái .
“Tôi là Trương Huệ Nhiên.”
Ba người rời đi, từ sân bay Phương Nhiên đã im lặng, lên xe liền nhắm mắt ngủ.
“Trương tiểu thư làm nghề gì?” Từ Khải Sinh tìm đề tài trò chuyện
“Tôi tự mở phòng tranh.”
“Ồ? Vậy lần này về nước để khai thác thị trường Trung Quốc sao?
“Không, là vì một người quan trọng.”
Qua gương chiếu hậu trong xe, Từ Khải Sinh nhìn về đôi mắt cười như không cười. Không hiểu sao, cảm thấy ánh cười này làm anh rất khó chịu.
Anh nhìn thấy Phương Nhiên đang ngủ say, bất giác siết chặt tay lại.
Đến nhà, Phương Nhiên vừa vặn tỉnh lại, bởi vì mới về nước Trương Huệ Nhiên không có chỗ ở nên chỉ có thể ở tạm nhà bọn họ. Mỗi ngày đều có người quét dọn nhà cửa, phòng khách vẫn luôn sạch sẽ. Thay drap giường mới thì có thể ngủ ngay.
“Đêm nay muốn ăn cái gì? Chắc là tủ lạnh không có đồ ăn, lát nữa em đi siêu thị mua.”
Sắc mặt Phương Nhiên so với lúc vừa xuống máy bay đã tốt hơn nhiều, cô nhìn phòng bếp, định ra ngoài mua thức ăn.
“Không cần, lát chúng ta sẽ ra ngoài ăn.” Từ Khải Sinh ngăn tay cầm giỏ thức ăn của cô lại.
Chưa đụng đến cô đã giật mình tránh né
Từ Khải Sinh nghi ngờ nhìn người vợ trước mặt, “Xảy ra chuyện gì?”
“Không, không có việc gì.” Phương Nhiên ý thực được mình làm hơi quá.
“Em về phòng thay quần áo.” Nói xong vội vàng trở về phòng.
Không thích hợp.
Nhìn bóng lưng của Phương Nhiên, Từ Khải Sinh quay đầu phát hiện ánh mắt lạnh lùng của Trương Huệ Nhiên nhìn anh.
“Anh chọn nhà hàng đi, tôi vào phòng xem cô ấy.” Nói xong cũng đi vào phòng
Bữa ăn ba người vô vị.
Về đến nhà, Phương Nhiên ôm chăn đứng một bên, “Gần đầy giấc ngủ em không tốt, em nghĩ bản thân nên ngủ phòng khác.” Cô mỉm cười bình thường.
Đôi mắt người đàn ông nhìn chằm chằm như thể nhìn thấu tất cả suy nghĩ của cô, một lúc sau anh nói,
“Nếu muốn thì ngủ đi.”
Đợi anh bước vào phòng, Phương Nhiên đứng tại chỗ thật lâu mới bước đi.