Bạn đang đọc [ Sắc – Hoàn] Cám Dỗ – Vũ Sơn Thanh – Chương 30: 🍀chương 29🍀kết Hôn
Dự tính ngày mai sẽ đưa Tần Tình đến bệnh viện kiểm tra, Từ Khải Sinh phải tăng ca cả ngày để hoàn thành công việc. Vì vậy anh chỉ có thể gọi cho Tần Tình một ly súp bổ dưỡng.
Cầm ly súp nóng hổi trên sô pha, Tần Tình ấm ấp nhìn người đàn ông đang làm việc
Uống nhiều quá, kết quả là chạy đến vệ sinh
Để không quấy rầy anh, Tần Tình đi vệ sinh xong thì ra phòng trà chơi điện thoại.
“Tần Tình, có rãnh không? Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Đang chơi một nửa bị làm phiền rất tức giận, ngẩng đầu lên liền thấy Đái Di Yên tựa cửa. Trong tay cầm ly cà phê giống chiếc ly đặt trong phòng của Từ Khải Sinh như đúc.
“Nói chuyện gì?” Tần Tình nhớ về chuyện vừa rồi Đái Di Yên muốn câu dẫn anh.
“Cô bên ngoài câu dẫn chồng người khác, ba mẹ cô biết không?” Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tần Tình, Đái Di Yên càng giận. Tại sao cô ta có thể bên anh, rõ ràng không biết xấu hổ đeo bám đàn ông.
“Ba mẹ tôi có biết hay không, liên quan gì tới cô?” Tần Tình thấy buồn cười, đầu óc của người phụ nữ này rất ngu ngốc, cô dẹp điện thoại đến gần cô ta.
Đái Di Yên hoảng sợ, cho rằng cô thẹn quá hóa giận sẽ ra tay: “Cô muốn làm gì?”
Tần Tình kéo tay cô ta để lên ngực mình “Cô không đủ khả năng để hiểu anh ấy muốn gì đâu, lần sau vào phòng của chồng tôi nhớ cài nút áo!”
Bàn tay đặt trên ngực đầy thịt, co dãn mềm mại, khuôn mặt Đái Di Yên đỏ ửng, cô ta rút tay không nói nên lời.
Ngực của Tần Tình rất to, cô không thể phủ nhận nhưng sao cô ta có thể không biết xấu hổ như thế!
“Cô không biết xấu hổ sao?”
“Không biết.”
Cô rất thẳng thắn, thiếu chút nữa Đái Di Yên giận đến bể phổi
Tần Tình cười xán lạn, “Nếu tôi là cô từ cao trung sẽ trực tiếp ngủ với anh ấy rồi, nếu biết xấu hổ, sao bây giờ vẫn cố bám lấy?”
Tần Tình tựa sát bên tai cô từ từ nói:
“Khuyên cô không nên câu dẫn anh ấy, mỗi tối anh ấy đều bị tôi hút hết dương khí.” Đâu còn hơi sức để ý đến mấy con yêu tinh khác.
Đái Di Yên muốn tức điên, Tần Tình không quan tâm cô ta, xoay người rời đi. Để lại khuôn mặt giận xanh đứng ở đó.
Từ Khải Sinh làm xong việc thấy cô trở về, rõ ràng lúc nãy còn khóc nhè bây giờ tâm trạng vui vẻ, thiếu điều đuôi muốn vểnh lên trời.
“Đi đâu?”
“Hừ, không nói cho anh biết.”
“….”
Tần Tình mang thai ba tháng Từ Khải Sinh mới nói cho gia đình, mẹ Từ rất vui mừng, giục bọn họ mau tổ chức đám cưới.
Vào một buổi sáng mùa xuân rực rỡ, Từ Khải Sinh đưa Tần Tình đến cục dân chính, lần thứ hai bước vào đây, trong lòng xúc cảm rất sâu, Tần Tình không hài lòng nói
“Anh đang nghĩ cái gì? Không được nghĩ đến người khác, nếu không tối nay em cho anh ngủ sô pha.”
Anh cười, khoác tay lên vai nhìn vào mắt cô nghiêm túc nói: “Không có người khác, sau này chỉ có em.”
Nhìn thấy sự thâm tình trong mắt anh, Tần Tình nhào vào ngực anh mỉm cười.
Hai người mặc áo sơ mi trắng, cầm giấy chứng nhận rực rỡ trong tay, người bên ngoài bị lây không khí hạnh phúc của bọn họ, không tự chủ nở nụ cười.
Từ Khải Sinh đem ảnh chụp đăng lên dòng thời gian, nhận được mười mấy lượt thích thế nhưng không thấy Tần Tình thích nó. Hơn nữa, cũng không thấy cô chụp giấy hôn thú khoe lên dòng thời gian
“A, anh làm gì vậy, em đang gánh team mà.” Tần Tình vội muốn chết, anh lấy điện thoại của cô làm gì nha.
Phớt lờ sự phản kháng của cô, Từ Khải Sinh mở vòng bạn bè của cô đem hai tờ giấy hôn thú đăng lên. Để cho các bạn nam độc thân của cô biết, Tần Tình là người phụ nữ đã lập gia đình.
Câm nín nhìn lên trần nhà, cô nghĩ Tần Khải Sinh càng ngày càng ngây thơ.