[ Sắc - Hoàn] Cám Dỗ - Vũ Sơn Thanh

Chương 15: 🍀chương 14🍀 Người Qua Đường


Bạn đang đọc [ Sắc – Hoàn] Cám Dỗ – Vũ Sơn Thanh – Chương 15: 🍀chương 14🍀 Người Qua Đường

Từ Khải Sinh về đến nhà đã là 10 giờ tối. Vốn định buổi trưa sẽ về nhưng Tần Tình đột nhiên phát sốt. Giằng co một buổi chiều để đưa cô đi bệnh viện, chờ truyền nước biển xong anh lại chờ Lâm Tây Tây đến với cô anh mới rời khỏi.

Căn phòng yên tĩnh, Phương Nhiên đã ngủ, lịch làm việc và nghỉ ngơi của cô rất tốt. Ngủ sớm dậy sớm rất có quy luật.

Anh ngồi xổm trước cửa thay dép, một đôi chân mang dép trắng nõn xuất hiện trước mặt, ngẩng lên anh thấy Trương Huệ Nhiên mặc một chiếc váy ngủ màu đen.

Cô vừa tắm xong, tóc vẫn còn nhỏ giọt, rơi xuống sàn nhà thành một vệt nước dài quanh co

Chiếc váy màu đen quyến rũ bao lấy cơ thể xinh đẹp. Từ Khải Sinh nhìn ra chỗ khác, anh không phải Liễu Hạ Huệ nhưng cũng không phải quỷ đói huống chi đây là bạn thân của vợ mình.

“Gần đây công ty bề bộn nhiều việc?” Cô hỏi

“Đúng vậy, có một số dự án.”

“Đúng không?”

Giọng nói của Trương Huệ Nhiên mang theo nghi hoặc, anh dừng bước quay đầu lại


“Nếu Trương tiểu thư có thời gian rảnh rỗi như vậy, cũng nên tìm một căn phòng đi. Cô không cảm thấy mình đang quấy rầy cuộc sống sinh hoạt của vợ chồng tôi sao?”

“Ồ.” Cô giận dữ phản bác, “Vợ chồng? Vậy anh có biết cô ấy bị bệnh trầm cảm không?”

Trầm cảm? Sau khi kết hôn anh thấy Phương Nhiên vẫn luôn uống thuốc, anh hỏi cô, cô cũng chỉ nói là Vitamin thông thường. Anh cũng không nghĩ nhiều,

“Cô muốn nói gì?” Anh im lặng nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt.

“Cùng cô ấy ly hôn.”

“Cô đang đùa gì vậy?” Từ Khải Sinh tưởng lỗ tai mình có vấn đề.

“Tôi nói, cùng cô ấy ly hôn.” Trương Huệ Nhiên kiên nhẫn lặp lại một lần nữa.

“Chưa kể cô chỉ là bạn học, kể cả người thân của cô ấy cô cũng không có tư cách để yêu cầu tôi?” Thật sự không hiểu được phụ nữ.

Sự khác thường của Phương Nhiên cũng bắt đầu sau khi cùng người phụ nữ này trở về

Từ Khải Sinh phớt lờ, xoay người trở về phòng

Nhà Tần Tình

Lâm Tây Tây lấy nhiệt kế đo cho Tần Tình, chạm vào trán cô lo lắng nói: “Truyền thuốc mà nhiệt độ vẫn không giảm là sao? Nếu tiếp tục nóng thế này, cậu sẽ bị viêm phổi mất.”

“Khụ.. tớ muốn uống nước.” Tần Tình không ngừng ho yếu ớt nói

Cho Tần Tình uống nước xong, Lâm Tây Tây bắt đầu thu dọn đồ đạc

“Không được, phải đến bệnh viện một lần nữa. Gọi bạn trai của cậu đến đưa chúng mình đến đó.” Lâm Tây Tây mặc áo cho cô.


Mặt nóng đến đỏ bừng.

“Tự chúng ta đến đó, anh ấy không phải bạn trai tớ.” Tần Tình chóng mặt tựa ở đầu giường.

“Không phải bạn trai?”

“Không phải, anh ấy kết hôn rồi, bọn tới chỉ là bạn bè bình thường.” Tần Tình bối rối

“Tần Tình, cậu thật cố chấp.” Lâm Tây Tây trừng mắt với cô,

“Đợi cậu hạ sốt tớ sẽ tính sổ với cậu.”

Mang túi xách lên, đỡ cô xuống lầu đón xe đến bệnh viện.

Mới nằm xuống Từ Khải Sinh gọi điện cho Tần Tình xem cô đã hạ sốt chưa, điện thoại vang lên rất lâu nhưng không ai trả lời. Anh định bỏ cuộc thì điện thoại của cô gọi lại, anh nhận máy hỏi

“Đã đỡ hơn chút nào chưa?”

“Cô ấy sốt cao hơn, chúng tôi vừa đến bệnh viện.”

Bên kia không phải Tần Tình, mà là Lâm Tây Tây, các cô vừa xuống xe Tần Tình đã hôn mê. Đưa Tần Tình đến phòng cấp cứu cô mới nhận điện thoại.


“Ở bệnh viện nào?” Anh nhíu mày

“Bây giờ anh vẫn ra ngoài à? Vợ anh sẽ không kiểm tra sao?” Lâm Tây Tây hỏi

“Bệnh viện nào!” Giọng nói của anh lạnh lùng. Lâm Tây Tây sững sờ, miễn cưỡng nói ra tên bệnh viện. Không còn cách nào, nếu như quan tâm thì hai người sẽ tốt hơn. Cô sợ mình làm không tốt, cúp điện thoại. Bác sĩ nói viêm phổi nhẹ cần nhập viện để theo dõi tình hình. Lâm Tây đi làm thủ tục nhập viện, trở lại thấy Từ Khải Sinh chạy tới.

“Anh tới thật à? Vợ anh không hỏi anh đi đâu sao?”

Cô nhìn người đàn ông đẹp trai này, dáng người cao ráo, là một doanh nhân hoàn diện trách không được cô bé kia mê đến thần hồn điên đảo. Đáng tiếc, cô gán cho anh tội danh dụ dỗ sinh viên, cô nào biết được Tần Tình cũng không phải tốt lành gì.

Từ Khải Sinh không phản ứng, nhìn Tần Tình đang nằm trên giường, khuôn mặt vì nóng trở nên hồng nhuận. Môi khô nhợt nhạt

“Cô lấy chén nước kèm theo miếng bông gòn giúp tôi.”

Anh ra lệnh cho Lâm Tây Tây làm cô tức giận chạy đi rót nước, quên đi, đợi Tần Tình hạ sốt rồi hãy nói

Giữ ẩm đôi môi cẩn thẩn, anh nắm tay cô, giấc ngủ cô không ổn cứ giật mình, anh vỗ nhẹ, biết rằng đi ra ngoài muộn sẽ khiến Phương Nhiên nghi ngờ nhưng anh vẫn không yên tâm cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.