Đọc truyện Sắc giới – Chương 18
Ngoài thành hai trăm dặm có dựng tạm một hàng rào đơn sơ bằng trúc, quanh co khúc khuỷu, chỗ cao chỗ thấp, bên trái của Dương thành có một khu rừng rất lớn, cách thành chừng một dặm. Hàn Huyền Dịch chỉ huy năm trăm lính đón đầu đứng chỗ hàng rào bày binh bố trận. Hai nghìn thuẫn binh xếp thành một hàng, nửa quỳ trên mặt đất, dùng vai nâng giáp lên che chắn trước người. Bốn nghìn lính dùng thương cầm lăm lăm trong tay bát xích trường mâu đừng ngay đằng sau, trường mâu đua ra ngoài khiên, đầu thương sáng loáng cùng với tấm khiên đen sì, nhìn từ trên cao thế trận giống y như trăng lưỡi liềm. Sáu nghìn cung thủ ẩn nấp ngay đằng sau, tên đã giương sẵn trên nỏ, nhắm vào địch nhân phía bên kia, trăm bước xung quanh còn bố trí một vạn năm nghìn đao phủ, còn có hơn một vạn kỵ binh đang ở vòng ngoài hai bên sườn đội hình. Lúc này, đạo quân mọi rợ chạy hùng hục từ phía xa đã dừng lại, hai bên cứ thế gườm gườm nhìn nhau, giằng co một hồi, gió bắc không ngừng gào thét, chiến mã hí vang trời, trong ngực ta tim đập không sao kiểm soát nổi, ngoài kia từng tiếng lại từng tiếng vang lên, làm cho ta nghe không rõ cái gì. Lúc này thì địch nhân bắt đầu tiến công. Tiếng vó ngựa rền vang, la hét gào khóc chói tai, theo làn gió lạnh lẽo mà mạnh mẽ, ập tới.
Quân mọi rợ chia làm hai hướng tiến công, một hương đánh thẳng chính diện, một hướng thì vòng sang phía bên phải tìm đường đánh úp. Ngay chính diện, bọn mọi rợ phi ngựa nhanh chóng vượt qua hàng rào, giơ cao trường mâu, xếp thành mấy chục hàng phi thẳng vào giáp trận quyết giết. Tên bay đầy trời nhượng cho không ít kẻ ngã ngựa, thế nhưng vẫn không làm cho bọn mọi rợ giảm chút tốc độ nào. Xông vào đầu tiên, bọn mọi rợ không thèm để ý tới tính mệnh, lợi dụng sức ngựa phi thẳng vào trong giáp trận, giơ cao trường mâu mà đâm vào đội giáp.
Tiếng vó ngựa nặng nề lao tới, theo quán tính dẫm đạp lên những tấm khiên. Bên ta binh sĩ còn chưa kịp rút thương ra, đã bị trúng trường mâu mà chết. Chỉ qua một chốc, phòng tuyến đã lộ ra vài lỗ hổng, quân mọi rợ theo đó mà lao vào trong, để lại đằng sau một đám thương binh và xác chết. Hỗn chiến lan tới chỗ của đội cung thủ, vì không thể phát huy đánh giáp lá cà mà đội cung thủ gần như vô tác dụng, chỉ có thể tìm đường thoái lui ra sau. Chỉ trong nháy mắt, phòng tuyến đã vị nứt ra càng ngày càng nhiều rồi vỡ hẳn, đẩy hỗn chiến sát về biên giới.
May mắn làm sao, đại quân mọi rợ tiến công từ phía bên phải đị quân ta chặn lại rơi vào hố bẫy nên chúng không thể tập hợp. Nguyên lai phần đất phía bên ấy có đào rất nhiều hố cao thấp, từ xa nhìn lại thoạt nhìn như hoàn toàn bình thương, nhưng chiến mã vào đây không sao thoát ra được, lại một bầu trời cung tiễn lao tới, làm cho bọn mọi rợ phút chốc bị nhốt tại phòng tuyến bên ngoài.
Đại quân thứ hai của bọn mọi rợ nhanh chóng tiến đến giải thoát cho chúng. Đám đao phủ cùng ở bên trái và trong giữa trận bắt đầu xung phong liều chết đi lên. Ngay khi bọn mọi rợ vượt đến hàng rào cuối cùng thì có một tiếng vang thật lớn, một mảng đất lớn dài hơn một dặm được chôn đầy thuốc súng, sát thương không ít người, đem đại quân của mọi rợ chặt đứt. Trên chiến trường khói thuốc súng tràn ngập, lúc này đạo quân ẩn giấu trong rừng mới thừa cơ ào ra, giống như một con dao sắc bén, đi tới đâu cũng quét ngang dọc, đem theo thương thế và máu đầy đường. Trọng giáp kỵ binh toàn thân được trang bị giáp sắt, chiến mã dưới thân cũng phủ đầy khôi giáp, lực phòng ngự so với những bộ giáp da của quân mọi rợ còn hơn rất nhiều, hơn nữa còn được trang bị cả thương, nỏ, trường kiếm, đi tới chỗ nào là địch ngã quỵ dưới vó ngựa, những thương binh trên chiến trường cũng thuận thế ào lên tấn công, từng bước tiến lên cho dù là chém bừa, một cảnh huyết quang kiếm ảnh đầy trời, thi hài đầy trên mặt đất.
Hỏa dược nổ mạnh tạo trên mặt đất những hố to hơn mười thước, làm cho quân mọi rợ không thể tiến đến, đành phải quay sang bên phải đi vòng tiến đánh. Kỵ binh trong thành liều chết xông ra ngoài, năm nghìn đao phủ theo sát ngay phía sau, hai quân hỗn chiến, lưỡng thế giằng co, bọn mọi rợ kiên cường tập hợp lại quyết tâm xuyên thủng phòng tuyến.
Sau bao lâu ác chiến, quân mọi rợ vẫn không chiếm được một chút thế thượng phong, rốt cục rút quân. Hàn Huyền Dịch cũng không hề hạ lệnh truy kích, chỉ phân phó thuộc hạ quét tước chiến trường, cứu trợ thương binh.
Một trận đại chiến như vậy cũng kết thúc. Đất đầy mùi thi hài, nhuộm một màu đỏ tươi chói mắt, đất đen lại thành bị nhuộm đỏ, mùi máu tanh theo gió bắc truyền đi càng xa. Mùi máu này không phải là quá xa lạ với ta, ta đã cho rằng chuyện đau đớn, máu chảy hay sinh ly tử biệt với mình đã chẳng còn sợ hãi, nhưng trước mắt ta là cả ngàn vạn cỗ thi thể nằm cạnh nhau một lúc, ta lúc này mới cảm nhận được cực độ kinh khủng như thế nào, chỉ biết trừng mắt gắt gao nhìn chằm chằm từng cỗ thi thể, từng mảnh nhỏ thi hài, bước không thoát nổi nơi này. Cứ như vậy cứng nhắc đứng yên tại một chỗ, tới tận khi có người lay động ta, làm cho ta tỉnh táo trở lại, tiếng nói lao xao không ngừng bên tai, mới làm cho ta có một điểm bình tĩnh lại.
“Ngoan nào, đừng sợ, tất cả kết thúc cả rồi. Ngươi xem, ở nơi đây có rất nhiều thương binh cần phải chữa trị, bọn họ cần đại phu, bọn họ đều là đấng nam nhi hảo hảo bảo vệ quốc gia, là những trang hán tử kiên cường, chúng ta không thể cứ nhìn họ như vậy mà chết đi, đúng không? Ngoan nào! Ngươi giỏi y thuật, có thể cứu sống được nhiều người, hiểu chưa? bọn họ cần ngươi!”
“Ta đã biết nên làm thế nào, thiếu gia. Ta lập tức đi hỗ trợ mọi người….. Ta biết nên làm như thế nào.” Hít vào một hơi thật sâu, vẫn như trước cảm nhận được mùi máu tươi tanh nồng, cố nén lồng ngực đang xôn xao, bước nhanh về hướng y trại. Trên chiến trường vẫn luôn có người chết đi, ta sao có thể đứng ở ngay đây mà run rẩy được.
Trong trại thương binh la liệt là người, hàng trăm tên thầy thuốc đi ra đi vào, trên trán căng thẳng đầy mồ hôi. Tiếng binh sỹ bị thương không ngừng rên rỉ gọi đại phu làm cho ta tỉnh người, hướng sang người bên cạnh hỏi rõ bệnh tình, lập tức phụ hắn chữa trị vết thương cho người ta.
Liên tục ba ngày đêm, chúng ta không hề ngơi nghỉ, có vị đại phu tuổi già vì làm quá độ mà lại đổ bệnh rồi, làm cho chúng ta lại càng thêm thiếu người. Một vạn thương binh, chúng ta chỉ có thể xem xét đánh giá vết thương, xem phải chiếu cố tới trọng binh nào, còn lại cố gắng hướng dẫn họ tự cố gắng băng bó vết thương nhẹ, còn có rất nhiều người không thể cứu sống, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn bọn họ rên rỉ khóc lóc bị khiêng đi. Bên này vừa mới bớt chút thời gian, lại có lệnh trên truyền xuống bắt chúng ta sang chữa trị cho cả bọn tù binh mọi rợ. Tất cả quân y đều không cam tâm tình nguyện, thế nhưng quân lệnh như núi, đành phải vác xác với cái hòm thuốc sang trại giam kia.
Nơi nhốt tù binh là ở phía tây, bốn ngàn tù binh, bị chia ra nhốt vào bốn cái lều trại tạm bợ dựng bằng cỏ tranh, bọn họ bị cột lại với nhau bằng một cái dây thừng thô và rất to, chẳng ai kêu rên một tiếng, cũng chẳng ai để ý tới chúng ta. Bọn ta vừa bước vào, tất cả đều chả thèm liếc chúng ta lấy một cái, đống loạt quay đầu đi. Chúng ta cũng chẳng nói lời nào, mỗi người một nơi, thấy bệnh nặng thì lao vào trị trước.
Trong góc có một người vóc dáng nhỏ bé, trên người toàn máu, trong lòng còn ôm một người nữa, trên người hắn có mặc một tấm giáp, cái áo bông bọc lại thân thể đang môn mê trong tay kia, ôm chặt. Ta đi tới, ngồi xổm xuống nhìn thương tích trên người hắn, vừa mới chạm vào tay, hắn đã nặng nề mở mắt ra.
“Cút ngay, những loại người cường bạo lừa đảo dơ bẩn như các người! Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu đó chạm vào thân thể của những dũng sĩ trong lang tộc chúng ta!” Hắn đem con mắt căm thù vằn đầy tơ máu gắt gao nhìn ta, sát ý trong câu nói không hề che giấu.
“Ta chỉ muốn cứu hắn thôi, các ngươi nhiều lần xâm phạm biên cương chúng ta, giết bách tính của ta, cướp đoạt lương thảo, các ngươi mới chính là loại cường bạo.” Thật không hiểu Hàn Huyền Dịch nghĩ cái gì lại muốn đi trị thương cho bọn hắn. Trước đây chúng ta dù có cướp tù binh mà bị thương cũng chỉ để mặc, quá nặng mới chữa qua loa, rồi lập tức tống vào mỏ thành cu li.
“Đại thảo nguyên vốn là của chúng ta. Là do thần trên trời ban cho Lang tộc! Là các ngươi! Giết đi những hơn mười vạn người! Các ngươi không chỉ cướp sạch trâu bò dê ngựa, còn giết sạch già trẻ trai gái, đến trẻ con mới sinh cũng chẳng buông tha, thật nhiều bộ lạc đã bị giết dưới tay các người! Các ngươi………..những tên đê tiện cường bạo các ngươi, nhất định sẽ bị thành thần trừng phạt.” Tên đó ngẩng đầu trừng mắt nhìn thẳng vào ta, ta cắn chặt răng không nói được lời nào, đó là cái loại cảm giác…………. Giống như con thú yếu ớt bị gãy cánh trước loại dã thú ngông cuồng.
“Chúng ta còn thần phật của chúng ta phù hộ cho mình. Các ngươi nếu muốn đợi thần phật mình chữa trị chứ không cho ta chạm vào thì cũng được, mặc kệ.” Ta vốn dĩ đã mệt mỏi rã rời, ta muốn chán chúng rồi. Quân lính chúng ta giết qua biết bao nhiêu trẻ sơ sinh sao ta có thể quản nổi chứ.
“Ngươi dám vũ nhục thành thần của chúng ta, ta giết ngươi!”
Tên kia nhanh chóng tóm lấy cổ ta, may là dây thừng đã buộc chặt, hơn nữa người trong lòng hắn đang bất động nên làm cho hắn bất tiện, ta nhanh chóng giãy ra được, trên cánh tay có rất nhiều vết máu, những người khác vội lao tới.
“Được rồi, không sao đâu, còn đánh nữa bọn họ sẽ chết mất.” Thương thế càng nặng chỉ càng làm khổ cho đại phu thôi.
Bọn lính chậm rãi dừng tay, ta tiến tới, kiểm tra mấy vết thương của tên hung hãn kia, không sâu, không phải lo nhiều, quay sang người đang hôn mê kia bắt mạch, hắn bị giữ ở một bên hận thù nhìn ta, nhưng lại cũng có điểm chờ mong. Ta lúc này mới nhìn rõ dáng vóc hắn, bất quá cũng chỉ là tên thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, mà người đang hôn mê này, quần áo đơn bạc, cũng chỉ tầm mười ba tuổi là cùng. Nhìn tên mọi rợ kia đang dùng ánh mắt thân thiết nhìn âu yếm hài tử này, ta đột nhiên có chút không đành lòng. Thở dài thật sâu:” Hắn đã chết rồi. Thi thể đã lạnh rồi, mấy ngày rồi…………”
“Không thể thế được, Đệ đệ của ta không chết được! Ta vẫn ôm hắn mà, hắn vẫn luôn nằm trong ngực ta mà……..Người còn sờ sờ ở đây……..” Hắn giãy ra khỏi bọn lính, nắm chặt tay ta:” Ngươi hãy kiểm tra tỉ mỉ lại đi, các ngươi luôn có tiếng là y thuật cao minh cơ mà, ngươi có thể cứu sống được hắn………..Hắn còn chưa chết! Ta chỉ còn có suy nhất một đứa em trai làm người thân…………Ba chết trận, mẹ cũng bị giặc giết chết……..Bây giờ ta chỉ còn có em trai mà thôi…….Chúng ta chỉ có ước nguyện lên núi xanh chăn dê, săn thú đuổi ngựa…….Hắn còn chưa chết, ngươi hãy cứu hắn đi…..” Nhìn hắn trên mặt ngắn dài lệ ngân, không hiểu sao ta lại thấy hận hắn, hận một người còn nhỏ tuổi hơn cả mình xông pha ra trận.
“Hắn chết rồi.” Trừ câu này, ta không còn biết có thể nói cái gì. Chỉ có thể đứng nhìn hắn khóc rống lên, tay bị hắn nắm chặt lấy, rất đau.
Từ trong trại tù binh đi ra, ta vô thức nhìn chuyển động của đường phố, cứ vài bước chân là lại nhìn thấy một nhà treo đèn lồng trắng, tiếng khóc tang thương kéo dài không dứt. Những hương dân trốn được trong thành đền họp nhau túm tụm lại nhóm lửa sưởi ấm. Tất cả mọi người đều không có gì để nói, thấy đám lính đi tuần nào băng qua, thì vội vàng tiến tới hỏi tin tức thân nhân trong quân đội. Tiếp tục đi tiếp, đi qua một giáo đường, bên trong truyền tới tiếng đọc sách của hài tử.
Quân địch băng qua hàng chiến giáp, xa thác giày xéo những đoản binh.
Cờ che mặt trời gạt mây bay, dù thế nào cũng quyết thề bảo vệ đất đai hoàng thổ.
Cả xâm phạm và chà đạp, tả cưỡi ngựa hữu sát thương.
Khói bay đầy trời bao vây lấy, tiếng trống thúc giục vang giòn giã.
Thiên thời cũng phát uy linh, nghiêm khắc giết sạch trên đồng cỏ.
Bước chân đi không hề quay đầu lại, bình nguyên hiện lên vạn con đường.
Đeo trường kiếm bên người, thủ bất ly thân nhân tâm loạn.
Quả thực gan dạ lại giở võ, chung kiên cường không thể thất bại.
Thân thể có chết về với thần linh, hồn phách kiên quyết sẽ hi sinh oanh liệt.
Nghỉ chân nghe, hồi tưởng lại lúc chứng kiến thảm cảnh chiến trường, không khỏi lệ rơi đầy mặt. Ngẩng đầu nhìn lên, chẳng biết từ lúc nào tuyết bắt đầu rơi, trong tuyết trắng đã nhuốm màu của khói bụi đen xì bám vào. Hơn một vạn quân đã chết, thi thể nhiều lắm, không thể chôn cất, chỉ có thể hỏa táng.
Người có chết, chôn ở trong đất lại biến thành đất nuôi dưỡng hoàng thổ, dùng cách hỏa táng lại biến thành khói bụi, cuốn theo gió mà biến mất. Chỉ chừa lại nơi này, dành lại cho những người còn sống không ít đau thương.