Sắc giới

Chương 12


Đọc truyện Sắc giới – Chương 12

Vẫn đang suy nghĩ mông lung thì chợt nghe thấy một trận tiếng động, giống như tiếng đao kiếm va chạm, đang dần hướng đến mình. Chỉ chốc lát sau đã xuất hiện hai bóng người, người chạy ta truy, người đánh ta né, cuối cùng lại dừng ngay trên bãi đất cạnh ôn tuyền. Trong đó có một người mặt y phục màu đen, xoay sở thật là chật vật, còn người kia là nam tử cao lớn mặc một thân hoa phục, còn cầm trong tay một thanh trường kiếm, khí thế áp bức người khác.

Xem ra trên thế gian này chẳng có nơi nào thanh tĩnh cả. Đành vậy, ta rời đi, không quấy rầy nhã hứng hai vị này nữa.

Không bao giờ lại nghĩ nhanh như vậy, đang lúc ta định ra khỏi ôn tuyền rời đi, oanh một tiếng, một vật nặng vung xuống làm cho bao nhiêu đất đá vụn bắn lên người ta, sau đó, trong chớp mắt, một thanh trường kiếm chĩa thẳng vào cổ họng ta.

“A! Đại hiệp tha mạng a! Ta lùi nhanh vào trong nước. Ngẩng đầu nhìn lên. Cái gì? Đây không phải là Hàn Huyền Dịch sao!

“Hàn……Hàn tướng quân!” Ta khiếp vía, lắp bắp trông thật đáng thương, nhân tiện rặn ra hai giọt nước mắt. Hóa ra là người quen, chắc sẽ không nguy hiểm gì cả.

“Là ngươi? Ngươi đang làm cái quái gì ở chỗ này hả?” Ta có cảm giác trường kiếm lại tiến sát một chút.

Ngươi nhìn ta một thân lõa thể đang ngâm trong nước, lại còn cố tình không hiểu sao?

Chúng ta mắt to mắt nhỏ nhìn nhau cả nửa ngày, hắn đột nhiên lại nở nụ cười. ” Giang công tử thật có nhã hứng! Là Hàn mỗ quấy rầy mỹ nhân ngâm mình rồi.”

Ánh mắt hắn không ngừng lượn lờ trên thân thể ta, ta đành cắn răng.

“Tướng quân, nơi này còn nguy hiểm, không nên nán lại lâu, xin cho phép ta mặc quần áo vào trước đã!” Liếc mắt nhìn cái người đã ngã xuống trên đất kia, chết không nhắm mắt.

“Xin cứ tự nhiên…”


Trường kiếm rốt cục cũng chịu dời đi, ta lúc này mới dám nhẹ nhàng thở ra. Bất chấp xấu hổ, ta nhanh chóng lên bờ mặc quần áo. Nguyên cái áo choàng màu bạc bị lây dính vài giọt máu, thật rất chướng mắt…..

“Tướng quân, chúng ta mau rời khỏi chỗ này thôi.” Quay người lại thiếu nữa thì ngã vào lòng Hàn Huyền Dịch, không biết hắn đã đến gần mình như thế từ lúc nào.

“Ngươi đang ở chỗ nào? Ta đưa ngươi về.” Cảm giác có hơi thở thật mạnh mẽ đang ve vãn bên tai, cái loại cảm giác ám muội này….

“Không cần. Ta đang ở ngay trong Vân Âm tự ở đằng trước thôi. Không xa……..Tướng quân hãy nhanh trở về thì hơn, Hân chắc chắc sẽ rất lo lắng cho ngài.”

“Hân sẽ không biết chuyện đêm nay. Đừng lo lắng. Nhưng mà chính ra ta hình như nên tránh xa ngươi một chút, nói không chừng chút nữa lại nằm lăn ra đất, chính mình chết như thế nào cũng không biết.” Một bàn tay thuận thế đang ve vãn thắt lưng ta, tay kia thì tham lam luồn vào vạt áo không ngừng làm càn.”Khi mới gặp thì là bộ mặt mềm mại quyến rũ khách nhân, như một tên kỹ nam ghê tởm, tái kiến đã thành con rắn độc, bất ngờ làm cho người ta trúng độc.”

“Tướng quân, ta không có…………”

“Chuyện đêm đó trong lòng ta và ngươi đều biết rõ ràng. Không lưu lại chứng cứ thì không có nghĩa ngươi không có sơ hở! Hôm nay gặp ta giết người ngay trước mặt mà vẫn ung dung, ngươi đúng là không giống những hồng bài khác a.”

“Không phải đâu, tướng quân. Ta thật sự  có sợ hãi…………..” Thân hình mềm hẳn xuống dựa vào người hắn.

“Lòng của ngươi vững vàng như vậy, loại bộ dạng này mà là đang sợ sao?” Một tiếng cười lớn vang lên, cười đến đắc ý, cười đến mức làm cho kẻ khác phát run.

Bàn tay thô to bóp chặt lấy cổ ta, quay mặt ta đối diện với hắn, làm cho ta lộ nguyên hình.

“Tướng quân, Hiểu Phong chưa bao giờ có tâm hại ngài.” Ta muốn nói một đằng, nhưng trong lòng chửi đổng lên rồi, nếu ngươi không phải là người trong lòng Hân, ta đã sớm làm thịt ngươi rồi. “Tướng quân, cầu ngài hãy tin ta.” Kèm theo vài tiếng nức nở.”Ta thực sự không có gan mà hại ngài, nếu ta có nhất thời hồ đồ mạo phạm ngài, ngài cứ việc nghiêm phạt, nhưng cầu tướng quân tha thứ cho Hiểu Phong nhỏ tuổi không hiểu chuyện.” Ta quỳ rạp xuống đất, ôm lấy chân hắn.”Hiểu Phong biết sai rồi, cầu tướng quân tha thứ……”


Một tay hắn kéo ta lên, làm cho đôi mắt ngập nước của ta đối diện với hắn.” Mấy trò tiểu xảo của ngươi thật nhiều. Dám chắc ta sẽ không giết ngươi ư?” Trong mắt hắn có phẫn nộ, đầy sát khí, lại còn, có cả khinh thường…….”Để ta xem ngươi định bồi tội cho ta thế nào.”

Chúng ta về tới Âm Vân tự. Ta đốt đèn lên, ánh sáng làm cho căn phòng rõ ràng hơn một chút. Hàn Huyền Dich ngồi ở trên giường, cười nhạt nhìn ta. Cười quyến rũ với hắn, ta đi tới trứơc, từng chút từng chút một cởi quần áo trước mặt hắn, bỗng thấy khí lạnh tháng chín xâm lấn vào người……..Ta quỳ gối xuống hai chân Hàn Huyền Dịch, giúp hắn cởi quần áo, cúi đầu, đưa thứ dục vọng kia ngậm vào miệng………Biết người như biết ta, ta biết rõ phải làm sao để lấy lòng nam nhân, ta với họ đồng tính, so với nữ nhân còn tốt hơn, bởi vì so với các nàng, ta biết rõ nam nhân cần cái loại cảm giác gì………..

“Ngươi thực sự  dâm tiện!” Hắn nói mà không cần suy nghĩ.

Ta cười – quyến rũ nhìn hắn, đôi mắt câu hồn, trong miệng càng ra sức mút vào……….Hàn Huyền Dịch, ngươi muốn loại nam kỹ ngàn người đè vạn người cưỡi trước mặt ngươi lại đi tỏ vẻ thanh cao, điều này chẳng phải đáng cười sao?

“Đủ rồi, nằm úp sấp lên mặt đất đi.” Hiểu lời, ta nhanh chóng xoay người lại, ghé trên mặt đất lạnh lẽo, nhếch cao cái mông lên, mái tóc dài theo vai rơi tung xuống nền đất, cũng đủ che đi biểu cảm trên mặt ta………Cắn chặt răng, im lặng đợi hậu huyệt bị dị vật tiến nhập, sẽ cố gắng thả lỏng mình ra, đau đớn lúc đầu sẽ nhanh chóng tiêu trừ……..

……….Thành nam lão Trương mập mạp có mùi hoa cỏ nồng nặc trên người, hình như lâu rồi không đến lâu…….

……….Nhớ tỷ tỷ làm bánh đậu xanh trong thành, rất ngon, ngày mai muốn đi mua…..

……….Mùa xuân đến phải mở vò Hạnh Hoa tửu đã ủ lâu rồi, chờ Cận về rồi uống mừng Hân đã có chốn yên tâm……Nhớ lại mà tức ngươi, Cận………Hỗn đản…….

……….Cận, đêm đó trước khi đi, ngươi và ta hoà cùng nhau………Triền miên………..Tiêu hồn………

Tóc bị kéo mạnh về phía sau, đầu ép ngẩng cao. Đau quá………


“Giang Hiểu Phong, xem ra ngươi có lá gan thật lớn! Lúc đang như thế này mà cư nhiên dám gọi tên kẻ khác! Cận? Tình lang của ngươi sao?”

Đau quá……….Liếc nhìn chỉ thấy sắc mặt Hàn Huyền Dịch đã gay gắt tới cực điểm, nhãn thần băng lãnh tán khốc nhìn ta…………

Tình lang? Ta đã gọi tên Cận sao? Sao lại có thể ngu ngốc như vậy được?

Một cái bạt tai không lưu tình nhắc nhở ta đã ngu xuẩn như thế nào………

“Tướng quân, ta sai rồi, cầu ngài tha cho ta đi………”

Hắn không thèm để ý câu trả lời của ta, trong chốc lát thân thể bị ôm lơ lửng rời khỏi mặt đất.

“Mở lớn mắt ra nhìn cho rõ người ngươi đang hầu hạ là ai!”

Hắn ôm ta ngồi xuống trên giường, tách hai chân ta sang hai bên đùi hắn. Sau một khắc, đâm sâu vào trong khiến cho ta la hoảng lên. Đừng mà………Sâu quá……..Không sao chịu được. Mỗi lần xỏ xuyên qua đều không chút lưu tình……..Còn chưa hết, thắt lưng ta bị đè mạnh xuống, làm cho dục vọng của hắn càng vào sâu tới tận cùng, vật thô to cực đại không ngừng làm cho ta đau đớn, loại thống khổ này, đã lâu ta không phải chịu qua…….

“Tướng quân, tướng quân………Đừng mà……..A……..Cầu xin ngài…………Ta sai rồi……..Ta sai rồi, ta không dám như thế nữa……..”Cả người vô lực, mỗi lần đâm sâu vào đều làm cho ta run rẩy, muốn chạy trốn, nhưng thắt lưng lại bị gắt gao túm lấy, chỉ có thể không ngừng lắc đầu, không thể kiềm chế mà khóc lóc trên vai hắn.

Tướng quân……Đừng mà………Dừng lại……….Làm ơn….Hàn……..Huyền Dịch. Không…….Xin ngươi…….Dừng lại đi…….Ta thực sự không chịu nổi nữa……..

Đêm nay xem ra ta được người này dạy cho một bài học nhớ đời: Hầu hạ khách nhân thì phải chuyên tâm, tai mắt đều phải nghe ngóng, tai thính mắt tinh hết lòng hầu hạ!

“Phong, tỉnh mau! Đứng dậy đi!” Có người dùng sức lây động cơ thể ta.


“Phiên, đừng có lắc nữa. Để ta ngủ thêm chút nữa.” Xoay người vào trong……..Ôi, đau quá………Toàn thân rã rời cả, thắt lưng đau nhức, phía dưới vẫn còn dính dính……….Đêm qua chẳng còn sức mà lau người, quả này đau bụng chắc rồi.

“Ha ha, tối qua kiếm được nam nhân cường tráng nào thương yêu ngươi cả đêm thế? Cái miệng la hét rên rỉ của ngươi thật lợi hại a!”

“Vô duyên, quấy nhiễu mộng đẹp của ta.” Đánh hắn một cái, ta quay đầu vào trong ngủ tiếp.

“Ta không cho ngươi ngủ. Ta không phục a, nguyên lai có người công phu còn cao hơn ta, có khả năng dạy dỗ giáo huấn cho ngươi la to như vậy. Trên người còn đầy hồng ngân với mấy vệt xanh tím, còn hôn sưng cái miệng nhỏ nhắn của ngươi thế kia. Phong, ngươi đi kiếm cái vị sư phụ ấy lại cho ta! Chúng ta nên nhờ vị này đặc biệt huấn luyện cho lâu, đúng không?” Phiên nói như thật, hai tay bắt đầu lộng hành trên người ta, nhất quyết không cho ngủ.

“Ta đầu hàng! Đó là Hàn Huyền Dịch!” Đấu không lại với hắn, chỉ đơn giản thế thôi.

“Hoá ra, ngươi chơi Hàn Huyền Dịch một vố, khiến hắn chuộc thân cho Hân!” Phiên càng cười tới híp mắt, cười tà,”Ngươi có lá gan không nhỏ a!”

“Đừng có lo, Phiên a!” Ta nhanh nhảu khuyên nhủ hắn.”Hàn Huyền Dịch chỉ là bốc khí trả thù thôi, sau này chắc cũng không còn cơ hội báo thù nữa. Hắn sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, còn đương muốn về kinh làm Phò mã. Chỉ là tên Hân ngốc tử một lòng một dạ quyết tâm đi theo hắn.”

“Ngươi chắc chắn hắn nguôi giận chưa?”

“Một đời danh tướng đến chút chuyện cỏn con vậy cũng để bụng thì có ngày mất xác trên sa trường, ngươi đừng lo lắng nữa, còn không bằng vui vẻ với tiểu tình nhân của ngươi đi. Ngày hôm qua là lần đầu của người ta nga………..Nhưng trông ngươi cười hắc đạo vô sỉ thế kia………”

“Ta nói cho ngươi nghe, Nhạc thật sự thật đáng yêu! Tối hôm qua ta trước… Sau đó… Tiếp theo… Hiện tại, hắn toàn thân từ trên xuống dưới, phía trước phía sau, trong trong ngoài ngoài toàn bộ là của ta hết rồi! Ha ha ha ha…!”

“Cẩn thận hắn bị những người khác nhìn trúng đoạt đi mất đấy.” Thật sự  chịu không nổi cái loại bộ dạng sung sướng của Phiên.

“Ai dám! Dám để ý bảo bối của ta, xem ta đem hắn tiền dâm hậu sát, rồi cho năm ngựa xé xác, hóa thành thịt nát cho cẩu ăn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.