Sắc Dụ

Chương 81: Đừng Lên Tiếng Là Tôi


Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 81: Đừng Lên Tiếng Là Tôi


Xe vừa tới bến, tôi không ngần ngại mở cửa lao xuống, chạy tiếp được một lúc thì thấy ngọn lửa đỏ rực tỏa ra từ cánh cổng sắt, ngoài ra còn nghe tiếng hung khí va chạm, chém giết nhau, tiếng động này làm cho tôi sợ hãi đến thấu xương. 
Bầu trời phía trên bến tàu tối om, khói trắng dày đặc cuồn cuộn, sâu trong làn khói là những con mòng biển và những con chim đang tung cánh kêu gào rồi biến mất.
 Tôi không biết mình đã chạy bao lâu trước khi tôi đến được trước bến tàu, cát và khói bụi bay đầy trời và tầm nhìn của tôi bị che khuất.

Bốn bức tường được bao quanh bởi hàng dây kẽm, tôi nhìn chằm chằm vào cánh cửa duy nhất.
Năm chiếc xe cảnh sát trống không, tiếng còi dài hú trong đêm tối, đèn bật sáng rực rỡ, chói mắt , tôi tìm khắp mọi ngóc ngách cũng không tìm thấy dấu vết của Chu Dung Thành, tôi hoảng sợ, bủn rủn chân tay và ngồi bệt xuống đất.
Tôi không dám tưởng tượng liệu bây giờ anh ấy có đang ở trong cuộc đối đầu giữa hai nhóm người liều mạng hay không.

Tôi chạy nhanh đến nơi mà cảnh sát hình sự tập trung, và tóm lấy đội trưởng Vương đang canh gác bên ngoài: “Dung Thành đâu!”
Anh ta sửng sốt vì tiếng hét đột ngột của tôi, liền cầm đèn pin soi lên khuôn mặt tôi, trong tia sáng mờ mờ, anh ta có thể nhìn thấy bộ dạng lo lắng và khuôn mặt đỏ bừng của tôi, anh ta có chút bất ngờ: “Hà tiểu thư, sao cô lại tới đây?”
Tôi lớn tiếng chất vấn anh ta Dung Thành đang ở đâu!
Anh ta chỉ vào bến tàu nơi ngọn lửa đang bùng cháy: “Cục trưởng Chu đang ở bên trong chỉ huy, ông ấy nhất quyết phải vào, chúng tôi cũng không ngăn được.”
Mặt tôi biến sắc: “Anh ấy là cục trưởng, làm sao có thể ở nơi nguy hiểm nhất! Đám người Kiều Dĩ Thương không cần mạng, viên đạn cũng không có mắt, ai có thể đảm bảo được chuyện gì sẽ xảy ra.”
Đội trưởng Vương bối rối nghiêng đầu: “Hà tiểu thư, trước giờ cục trưởng Chu vẫn thường ở tiền tuyến để chỉ huy, với lại Kiều Dĩ Thương không nhắm tới chúng ta, mà là nhắm tới người của Ma Tùng, giang hồ cũng rất có nguyên tắc, nhất định không đụng đến người vô tội.”
“Người vô tội là người không gia cuộc đấu với bọn họ, Chu Dung Thành mang theo cảnh sát đi vào bao vây, chắc chắn bị coi là kẻ thù, anh cảm thấy bọn họ sẽ nhân từ với kẻ thù sao? Cũng không có cách nào đảm bảo, cục trưởng có chuyện gì thì nơi này cũng không được yên ổn đâu! “
Lúc tôi đang hét lên, hai cảnh sát bắn tỉa vây quanh Chu Dung Thành từ trong bến tàu đi ra, anh ấy nhìn thấy tôi đi tới đây liền trở nên khó chịu, chạy nhanh về phía tôi và nắm chặt lấy tay tôi: “Ai bảo em tới? Em đừng làm loạn, em biết đây là đâu không? Lập tức trở về cho anh!”
Tôi ngây người nhìn khuôn mặt anh ấy.


Trên mặt anh có một vệt đen mờ.

Tuy có chút nhếch nhác nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất anh hùng của anh ấy.

Đôi mắt anh vô cùng lo lắng và tức giận khi nhìn thấy tôi ở đây.
Tôi khụt khịt mũi, đôi mắt đột nhiên trở nên mù mịt, bị bao phủ bởi một màn sương, tôi ôm chặt lấy anh và khóc thét lên.
Tôi nghĩ mình đã trút bỏ được nỗi lo lắng và phiền muộn trong lòng bấy lâu nay, lần đầu tiên tôi khóc dữ dội trước mặt Chu Dung Thành, dù có buồn đến mấy tôi cũng không dám khóc quá nhiều vì sợ sẽ làm anh ấy chán ghét.
Nhưng anh ấy không biết bao nhiêu lần tôi chịu đựng tới mức run rẩy cả người, đó là chuyện sinh tử, ai có thể thờ ơ được.
Chu Dung Thành đã nhận quá nhiều nhiệm vụ trong hai năm qua, bọn họ đều là làm nhiệm vụ nguy hiểm, sống chết không ai ngó tới, không biết Thẩm Quỳnh Tư không yêu anh ấy hay sao mà bà ta có thể chịu đựng nhiều năm như vậy.
 Vào năm Chu Dung Thành được thăng chức Phó cục trưởng, anh ấy đã bị bắn ba phát trong một vụ bao vây trùm ma túy.

Phát đạn nguy hiểm nhất trúng ngực, cách tim hai centimet , suýt giết chết anh ấy.
Vậy mà Thẩm Quỳnh Tư vẫn tỏ ra bình thường, nếu là tôi nhìn thấy Chu Dung Thành tái nhợt yếu ớt nằm ở trên giường như vậy, có thể rời đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ phát điên lên, tôi sẽ giết, tôi sẽ giết tất cả những ai hại anh ấy.
Tôi đặt cược cả cuộc đời mình vào anh ấy, và tôi không thể chịu đựng được bất kỳ sự đau khổ và dằn vặt nào mà anh ấy phải chịu đựng.
Bộ đồng phục cảnh sát của Chu Dung Thành có phần cứng nhắc.


Những cảnh sát vây quanh anh ấy nhìn thấy cảnh này đều vô thức quay lưng lại.

Anh ấy là một người đàn ông rất chú trọng đến hình tượng, anh sẽ không bao giờ ở bên cạnh phụ nữ , nhưng anh ấy đã im lặng.

Cuối cùng,anh bị cảm động vì tiếng khóc của tôi, anh ôm tôi thật chặt trong vòng tay của anh ấy.
Anh ấy vỗ vào lưng tôi như một đứa trẻ, hôn lên tóc và mặt tôi: “Anh không sao, em khóc cái gì vậy? Thấy em khóc xấu xí như một bà già vậy.” 
“Về sau anh hãy để những người khác đi tìm cái chết, họ chết hết cũng không liên quan gì tới anh, anh cứ trốn đi là được.”
Chu Dung Thành bị tôi chọc cười, anh ấy quát tôi, kêu tôi không được nói bậy.
Tôi vùi mặt vào cổ anh, dụi dụi anh như một con mèo con: “Nếu anh gặp tai nạn gì, em nhất định sẽ theo anh, sống chết với anh, cho dù không thể chôn cùng anh, em cũng bằng lòng.”
Chu Dung Thành hung hăng, cắn tôi một cái: “Còn nói bậy nữa anh sẽ để em lại ở đây, mặc kệ em.”
Đội trưởng Vương gọi điện thoại xong đi qua đây, anh ta cúi đầu ho khan một tiếng, Chu Dung Thành buông tôi ra, quay đầu hỏi anh ta có chuyện gì.
“Cục trưởng Chu, chúng ta bắt được thuộc hạ của Ma Tùng vận chuyển lô hàng này.

Tên này nói với tôi có hơn 20 người cải trang thành người bán hoa quả và đi bằng đường bộ.

có lẽ bây giờ đang trên đường cao tốc và chúng ta có thể ngăn chặn kịp thời.
Chu Dung Thành nhanh chóng lấy máy bộ đàm ra và chỉ thị cho tổ trọng án của thành phố thông báo cho tất cả các trạm cao tốc trong thành phố.


Tất cả các phương tiện bị tình nghi phạm tội sẽ bị tạm giam, ai chống đối thì dùng vũ khí chế ngự.
Chu Dung Thành kêu đội trưởng Vương ẩn nắp ở chỗ cách bên tàu một trăm mét, không để bại lộ tung tích, nếu Ma Tùng trở lại thì bắt cả người cả hàng, chống cự thì bắn chết.
Anh sắp xếp mọi việc rồi chuẩn bị đưa mọi người về trụ sở thành phố để chỉ huy, anh ôm tôi lên xe cảnh sát, ra lệnh cho một cảnh sát hình sự đưa tôi về an toàn, tôi túm lấy tay anh hỏi xem anh còn nguy hiểm không, anh ấy nói không.
Anh ấy vội vàng lên một chiếc xe cảnh sát khác, vẫy tay với tôi qua cửa sổ, rồi nhanh chóng biến mất dưới bầu trời đêm đen.
Cùng lúc đó, trong bến tàu có một tiếng nổ, có khoảng ba bốn loạt đạn vang lên, khoảng hơn chục cảnh sát ở lại rút súng sau khi được đội trưởng Vương ra lệnh, họ tiến vào với tốc độ cực kỳ nhanh nhẹn.

Trong nháy mắt, ở bên cạnh tôi, không còn một ai, chỉ có tiếng còi xe gào thét dữ dội, xe cứu hỏa từ từ chạy tới dập tắt đám cháy cách đó không xa.
Tim tôi chợt hoảng hốt, như bị thứ gì đó đập mạnh vào, đau đớn không nói nên lời, một khuôn mặt tuấn tú xấu xa lóe lên trước mắt, xé nát trái tim của tôi.
Tôi dùng ngón tay run rẩy nhanh chóng tháo dây an toàn, chen qua những người linh cứu hỏa, từ khe hở hàng rào chui vào bến tàu.
Một khung cảnh hoang vu vô cùng hỗn độn.
Khắp nơi đều là những bao cát bị lật, rải rác những đống đá và vài chiếc thuyền gỗ chở hàng hóa bị chặt làm đôi, nằm lắc lư trên bãi biển, có những người đàn ông bị thương trong tình trạng hôn mê rải rác khắp nơi, nhưng họ không phải là người tôi đang tìm.
Ngọn đèn dầu trước nhà kho cũng bị đạn bắn tan tành, trên mặt đất có một vũng sáp, bốc lên mùi khét khó tả.
Tôi nhìn thấy một con thuyền đang cháy ở phía xa, thuyền đã bị thiêu rụi hoàn toàn, có một người cảnh sát kéo ra một xác chết cháy đen thui, xác chết dính đầy xăng, là tự thiêu, vì để giữ thuyền hàng hóa này không rơi vào tay cảnh sát.
Rất nhiều lính cứu hỏa mặc đứng vây quanh con thuyền, dùng nước xịt vào con thuyền tạo nên một cảnh tượng vô cùng dữ dội.
Tôi nhìn chằm chằm vào nó một lúc, và cảm giác ngột ngạt trong lòng ngày càng rõ ràng, gần như đến mức tôi không thể chịu đựng nổi.
Tôi thì thầm tên anh ta, hỏi anh ta có ở đó không, nếu nghe thấy tôi thì hãy trả lời.
Đáp lại tôi, ngoại trừ tiếng gầm rú từ xa và tiếng nước phun, thì không còn một âm thanh nào.
Ta ngồi xổm trên mặt đất, tôi đào mãi đào mãi, hai bên như được vun thành hai ngọn núi, khi tôi nhìn thấy một vật ở dưới lớp cát đó, trong lòng bỗng nhiên đau đớn không tả xiết, đó là cúc áo của Kiều Dĩ Thương.
Tôi biết cái nút đó, chỉ có anh ta mới chọn màu hổ phách thay vì màu bạc hay màu đen tuyền.

Tôi đã nhìn thấy cả trăm ngàn người đàn ông, chỉ có Kiều Dĩ Thương là đặc biệt nhất.
Anh ta thích màu hổ phách và màu xanh thẫm.
Mọi thứ về anh ấy đều khác với những người khác.
Lúc này, gió biển rít bên tai cũng đã tĩnh lặng.
Tôi đưa tay ra gần như muốn chạm vào nút áo, nhưng vì không đủ dũng khí để chạm vào nó, tôi vội vàng thu tay lại.
Tôi ngã trên mặt đất khóc lóc và lùi về phía sau, cơ thể tôi dính đầy bùn và cát, chúng dường như muốn chôn sống tôi.
Ngọn lửa vẫn ào ạt, bùng cháy dữ dội, mặt nước đầy vẻ bi thương, lính cứu hỏa bị sức đẩy lùi từ biển lửa cao mấy mét, càng lúc càng có nhiều cảnh sát lao vào ứng cứu, người cảnh sát được Chu Dung Thành dặn dò phát hiện tôi mất tích, anh ta đứng trên một con dốc cao đằng xa và hét lên, ra lệnh cho các cảnh sát khác tìm tôi. 
Tôi ôm mặt khóc lớn, lòng bàn tay tôi đã trở thành một hồ nước nhỏ, chứa đựng sự ưu phiền của tôi.
Tôi thậm chí không biết tại sao mình lại khóc, Chu Dung Thành không an toàn sao? Anh ấy đã rời khỏi nơi nguy hiểm nhất, nơi anh ấy đang đứng có nhiều lớp tường đồng, không ai có thể làm tổn thương anh ấy.
Tại sao tôi lại khóc, tại sao tôi lại cảm thấy tuyệt vọng và buồn bã, sức nặng và nỗi đau nào đang đè lên vai tôi, khiến tôi thực sự muốn lặn xuống biển sâu, tìm kiếm sự khuây khỏa trong từng giây từng phút.
Hơi thở của một người đàn ông mạnh mẽ phía sau đột nhiên bao trùm lấy tôi, môi tôi được phủ lên bằng một bàn tay, một bàn tay to và ấm, có mùi mặn của nước biển và nồng nặc mùi máu người.
Đôi mắt tôi đột nhiên mở to, theo bản năng muốn chống cự lại anh ta.

Người đàn ông ôm tôi vào lòng.

Đôi môi mỏng và nóng bỏng của anh ta áp vào tai tôi và nói: “Đừng lên tiếng, là tôi.” 
Giọng nói quen thuộc chặn đứng mọi phản kháng quyết liệt của tôi, cả người tôi cứng đờ, như bị ai đó điểm huyệt, từ bỏ ý định vùng vẫy, mặc cho người đàn ông kéo tôi ra sau một tảng đá lớn.
Cánh tay anh ta ép tôi xuống dưới, tôi nằm trên bãi cát mềm mại và ẩm ướt, một mái tóc mềm mại dài như vải satanh quấn quanh cánh tay mảnh khảnh của người đàn ông và biển lửa bùng cháy trong bầu trời, bắn ra một tia sáng đỏ, nhấn chìm sự yếu đuối của tôi.
Vẫn là khuôn mặt lạnh lùng và cương quyết đó, vô cùng đẹp trai, thân thể nhuốm đầy máu, ánh mắt anh ta dán chặt vào đôi mắt long lanh của tôi..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.