Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 8: Đàn Ông Không Bằng Con Chó
Nói xong, ông chủ Trịnh ôm tân hoan ngồi vào xe, Thảo Vi khóc kêu không đi, cô ta muốn mở cửa xe, nhưng tài xế đẩy cô ta ra: “Cô Thảo Vi, tổng giám đốc Trịnh còn có việc bận, cô vừa vừa phải phải thôi.”
Thảo Vi trừng tài xế, vẻ mặt rất dữ tợn: “Cô Thảo Vi? Hôm qua ông còn kêu tôi là phu nhân, ông làm chó săn đều giỏi nhìn sắc mặt như vậy hả? Vội vàng liếm chủ nhân mới của ông rồi à?”
Tài xế không màng tới cô ta, mặc cho Thảo Vi la ó.
Một khi thất thế, ngay cả chó săn cũng không thèm quan tâm tới mình, huống chi là người vốn đang được thế.
Chị Bối nói Thảo Vi không có đầu óc, không biết cách thao túng đàn ông.
Sai lầm lớn nhất của cô ta là không nên chạy tới bắt quả tang, khiến ông chủ Trịnh mất mặt trước tân hoan.
Đàn ông đều muốn lập uy, cho dù có tám người mười người tình nhân thì cô ta cũng không có tư cách hỏi han, chỉ có thể nghe theo ý trời.
Trong mối quan hệ bao nuôi, đàn ông là bên lựa chọn, phụ nữ không có tư cách lựa chọn.
Thảo Vi tự cao là trẻ tuổi xinh đẹp, cho rằng đàn ông trên đời này đều nên nuông chiều cô ta.
Nhưng trong nghề này có quá nhiều cô gái trẻ trung xinh đẹp, họ đều biết lấy lòng hơn Thảo Vi, một khi bị đá thì không còn khả năng xoay người.
Sau khi chiếc Mercedes chạy đi, Thảo Vi ngồi dưới đất khóc rống lên, cũng không bận tâm lớp trang điểm tinh xảo của mình bị nước mắt làm nhòe, người qua đường đều dừng chân quan sát, nhỏ giọng bàn tán cảnh tượng vừa rồi.
Thấy dáng vẻ thê thảm của cô ta, tôi cảm thấy sự đời thật khó đoán.
Kim chủ đời thứ ba của cô ta giàu có nhất.
Hồi cô ta mới đi theo người đàn ông đó, tôi vừa vào nghề, trong giới này trừ chị Bối thì cô ta là người phong cảnh nhất.
Cô ta mời chúng tôi tới chung cư của cô ta liên hoan, giường gỗ lim khắc hoa trị giá cả tỷ đồng, phòng spa có gắn TV LCD, kim chủ ngoan ngoãn phục tùng cô ta như con nghe lời mẹ.
Hồi đó bao nhiêu chị em hâm mộ cô ta, cảm thấy Thảo Vi thật may mắn.
Sau này cô ta ngoại tình, kim chủ đời thứ tư có quyền, cô ta cảm thấy quyền lực càng trâu bò hơn nên không hề do dự trèo lên giường người đàn ông đó, từ đó xuống dốc không phanh.
Cuộc đời tình nhân nói trắng ra là như người uống nước, ấm lạnh tự biết.
Đa số chị em hôm nay còn khoe khoang, hôm sau đã ngã dưới tay một người phụ nữ càng trẻ trung xinh đẹp hơn, nhận vô số lời trào phúng.
Một khắc trước vung tay lên tùy tiện mua trai, rất có khả năng ngay sau đó sẽ biến thành bàn tay đẩy mình vào địa ngục.
Đặt cược cuộc đời mình vào sự hứng thú thể xác của một người đàn ông vốn là một trò cá cược, người thắng rất ít, người thua cũng không thể khóc.
Trong lòng tôi bỗng nghẹt thở, cứ như có một bàn tay vô hình bóp cổ mình.
Thảo Vi trước mắt đổi thành gương mặt của tôi.
Thực ra tôi với cô ta cũng chẳng khác gì nhau, lúc này tôi không dám nghĩ tương lai tôi với Chu Dung Thành sẽ kết thúc như thế nào, hoặc là tôi có thể dùng thủ đoạn gì để hoàn toàn chinh phục ông ta, níu giữ ông ta trong thế giới của mình.
Thảo Vi ngừng khóc đứng dậy, nhìn thoáng qua nhà hàng kiểu Pháp xa hoa mà tôi vừa dùng bữa sáng xong, cười lạnh: “Thực ra không phải đàn ông không chịu chi tiền cho phụ nữ, chẳng qua ông ta cảm thấy phụ nữ không xứng.
Tôi mặc Chanel quý trước, con hồ ly tinh vừa rồi lại mặc mẫu mới ra năm nay, chẳng phải đều là tiền của lão Trịnh hay sao?”
Tôi im lặng không lên tiếng, lấy khăn giấy trong túi xách đưa cho cô ta.
Cô ta chần chờ tiếp nhận, không dùng ngay mà nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, cuối cùng ném xuống đất: “Đừng có giả mù mưa sa, trong lòng cô đang cười nhạo tôi đúng không? Cô đang bố thí cho tôi hả? Cô quan hệ tốt nhất với con mụ Lâm Bảo Bối kia, tôi với cô ta tranh đấu nhiều năm, cô cũng chướng mắt tôi, bây giờ các người hài lòng chứ? Hôm nay của tôi sao không phải là ngày mai của cô.
Chẳng qua cô đang nhìn bản thân cô trong tương lai mà thôi.”
Nói xong, Thảo Vi giơ nắm đấm vung về phía người xa lạ vây xem, kêu to nhìn cái gì mà nhìn! Người đi đường đều khinh thường Thảo Vi, nói đúng hơn là khinh thường những người phụ nữ như chúng tôi.
Họ thu hồi ánh mắt khinh thường từ trên người cô ta, rời đi khắp nơi.
Cô ta trừng chiếc Mercedes đã biến mất: “Một tiếng trước tôi nhận được tin nhắn từ di động của ông chủ Trịnh, bảo tôi tới phòng 3003 của khách sạn này, sẽ dẫn tôi đi gặp một người.
Sau đó con kỹ nữ đó lấy số của cô ta gửi một bức ảnh cho tôi, là ảnh trên giường của cô ta với ông chủ Trịnh.
Lúc đó tôi nổi nóng.
Tôi thà rằng là hai chị em xinh đẹp kia, họ chỉ muốn tìm kim chủ nâng đỡ mình làm ngôi sao, nhưng con yêu tinh này muốn giành đàn ông với tôi.
Tôi mắc bẫy của cô ta, mục đích của cô ta chính là muốn ép tôi mất bình tĩnh, chạy tới cãi cọ, ông chủ Trịnh sẽ cảm thấy tôi không hiểu chuyện, càng chán ghét tôi hơn.”
Cô ta ngẩng đầu lên lau nước mắt: “Tính đi tính lại, không ngờ tôi lại không thắng nổi một con bé mới ra xã hội.”
Thảo Vi bẻ đế giày cao gót vứt vào thùng rác, chật vật khập khiễng đi sang bên kia đường.
Tôi nhìn bóng lưng cô ta, cảm thấy hơi xót xa, vội chạy tới đỡ cô ta.
Cô ta hận sự đồng tình của tôi, không ngừng giãy dụa muốn hất tôi ra, tôi nắm chặt tay cô ta, vẫy một chiếc taxi cho cô ta ngồi vào, báo cho tài xế địa chỉ khách sạn mà tôi với chị Bối thường xuyên tới đó mát xa.
Thảo Vi ngồi bên cạnh tôi không nói một lời, ngẩn người nhìn hàng cây ngoài cửa sổ, vẻ mặt chết lặng.
“Dù cô có chán ghét chị Bối hay không thì cũng không thể không thừa nhận rằng chúng ta không có bản lĩnh trở thành chị ấy.
Phụ nữ đến khoảng bốn mươi tuổi đều sẽ nảy sinh cảm giác bất lực mình không còn trẻ trung, soi gương thấy nếp nhăn cùng mấy sợi tóc bạc đều sẽ khó chịu, người như chúng ta lại càng sợ già cả hơn.
Chúng ta vốn sống nhờ hứng thú của đàn ông, ngày đó chỉ còn là sớm hay muộn mà thôi.”
Thảo Vi cười khinh thường: “Chúng ta cũng chỉ khi nào một người nghèo túng, một người phong cảnh thì mới bình tĩnh nói chuyện được với nhau, không thì gặp nhau sẽ đối chọi gay gắt, ra tay tàn nhẫn.
Thực ra cũng đâu cần như thế, một đống đồ chơi cứ như tên hề, càng thiếu cái gì thì càng muốn khoe khoang cái đó.”
Cô ta lấy bông tai ngọc trai đang đeo xuống, tùy tay ném ra ngoài cửa sổ.
Đó là hàng giả, ngọc trai cũng là giả, ban đầu Thảo Vi không tin, nhưng bây giờ cô ta đã tin, một người đàn ông bạc tình như ông chủ Trịnh thì sao có thể tặng hàng thật cho cô ta? Nửa năm qua cô ta xem như bị chơi không, chẳng kiếm được thứ gì.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi khép cửa xe lại: “Loại động vật như đàn ông, lúc vứt bỏ còn không bằng một con chó đực.
Ít ra chó đực còn biết liếm tôi, quỳ dưới chân tôi vẫy đuôi mừng chủ, đàn ông ăn đủ ăn chán thì chỉ biết trở mặt vô tình.”.