Sắc Dụ

Chương 36: “vết Thương Đã Tốt Hơn Chút Nào Chưa”


Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 36: “vết Thương Đã Tốt Hơn Chút Nào Chưa”


Tôi làm bộ xấu hổ siết chặt cổ áo, “Cởi quần áo ra làm gì, trở về phòng rồi lại nói.”
Chu Dung Thành ẩn giấu cảm xúc rất sâu, tôi không nhìn thấu rốt cục ông ta đã phát hiện ra gì đó rồi hay chỉ nhất thời nổi hứng.

Dù sao thì vào lúc bản thân gặp phải áp lực lớn, ông ta cũng thường xuyên cần làm tình để phát tiết.
“Qua đây.”
Tôi ngẩn người vì nghe được ý mệnh lệnh từ trong giọng nói của ông ta.

Một khi ông ta đã ra lệnh cho tôi, sẽ không có chỗ trống để vãn hồi.
Tôi không dám chống lại ông ta, lề mà lề mề đi qua, hai đùi mềm nhũn.

Khi tôi cách ông ta chỉ còn vài bước, ông ta vươn tay kéo tôi tới.
Tôi bị ông ta giam cầm trong ngực, hơi thở nam tính nồng đậm trên người ông ta khiến tôi khó có thể thở dốc.

Ngón tay ông ta đè lên cổ áo tôi, từng chút từng chút dò xét xuống, lộ ra cần cổ, xương quai xanh, tới gần ngực.
Toàn bộ quá trình tôi cực kỳ căng thẳng, trên người nổi đầy mồ hôi lạnh.

Người kiêu ngạo tự phụ như Chu Dung Thành, tôi thật không dám nghĩ nếu ông ta thấy vết tích Kiều Dĩ Thương để lại trên người tôi sẽ tỏ thái độ như thế nào.
Tôi có thể cảm giác được sự quan tâm và yêu thích của ông ta đối với tôi, chính vì vậy ông ta mới không thể chấp nhận chuyện tôi phản bội ông ta.

Cho dù việc tôi ngủ một đêm với Kiều Dĩ Thương là biện pháp duy nhất giúp ông ta không bị ngã, ông ta cũng không muốn hi sinh tôi.

Đối với tôi, dụ dỗ đàn ông là chuyện dễ như trở bàn tay, thế nhưng muốn lừa gạt Chu Dung Thành thật sự quá khó.

Tôi nhìn ánh mắt ông ta, lời nói dối nào cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Sắc mặt tôi trắng bệch, cứng đờ cười cười vặn vẹo uốn éo trong ngực ông ta.

Bàn tay đang đặt bên hông tôi chợt siết chặt, tôi lập tức không nhúc nhích được nữa, trơ mắt nhìn ông ta cởi cúc áo của tôi.
“Vết thương đã tốt hơn chút nào chưa.”
Tôi đẩy tay ông ta ra nói vết thương rất sâu, còn chưa khỏi hẳn đâu, không có gì đẹp mắt cả.
Thế nhưng ông ta lại khống chế tôi, lần này ông ta còn dùng sức mà vạch y phục của tôi ra, “Để anh xem nó khôi phục thế nào rồi.”
Tôi có chút tuyệt vọng cầu xin mà hô Dung Thành, bỗng lúc này tiếng chuông cửa vang lên.

Trong gian phòng yên tĩnh, tiếng chuông cửa có vẻ chói tai vô cùng.

Bảo mẫu chạy từ phòng bếp đến, thấy tình cảnh như vậy bà ta đỏ mặt, cúi đầu tằng hắng một tiếng sau đó nhanh chóng đi tới cửa trước mở cửa.

Thư ký của Chu Dung Thành hấp tấp xông tới, không để ý đến tôi và ông ta còn đang quấn quýt lấy nhau, “Cục trưởng Chu, tìm được quân hoả rồi.”
Tay Chu Dung Thành đang cởi cúc áo tôi ngừng một lát, ông ta tỏ vẻ khó tin, “Ai tìm về được?”
Thư ký nói ông ta mới vừa nhận được điện thoại của cục công an thành phố.

Mấy cảnh sát hình sự đến khu Linh Điền phá án, lúc đi ra đã thấy bên ngoài có đặt năm cái rương, mở ra xem thì phát hiện đó là số quân hoả chúng ta đang tìm.

Quân hỏa không thiếu một cây, ngay cả đạn cũng còn nguyên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên Kiều Dĩ Thương là người nói là làm, trong thế đạo đàn ông không giống đàn ông phụ nữ không giống phụ nữ này, ông ta đã có thể tính là rất có khí khái.
Nhưng tôi vừa thở ra đồng thời trái tim lại treo ngược lên, rất sợ Chu Dung Thành đoán được là tôi ra mặt mới khiến Kiều Dĩ Thương trả hàng về.

Dù là kẻ ngu si cũng biết một người phụ nữ sẽ lấy cái gì để giao dịch.

Đây là điểm mấu chốt ông ta không muốn bỏ qua nhất.
Vậy mà Chu Dung Thành lại không chất vấn tôi, thậm chí ngay cả nhìn ông ta cũng chưa từng nhìn tôi, chỉ hỏi thư ký xem có ai nhìn thấy đối phương không.
Thư ký nói không ai thấy được, người Kiều Dĩ Thương phái tới đều là hạng thân thủ hàng đầu, cho dù gặp được chúng ta cũng không bắt được.

Chẳng qua ông ta đã chịu chủ động lùi một bước hòa giải với chúng ta đã là chuyện hiếm có, đời này sợ rằng Kiều Dĩ Thương sẽ không bao giờ cúi đầu trước cảnh sát.
Thư ký có vẻ rất vui vẻ, “Cục trưởng Chu, lần này ngài bình an rồi, trong tỉnh sẽ nể tình ngài từng lập nhiều công lao mà không xử phạt ngài.

Chẳng qua đối với tên Kiều Dĩ Thương, chúng ta phải cẩn thận một chút.


Ông ta vừa ra tay đã có thể bức ngài đến đường cùng, mà tới cùng tôi vẫn không hiểu vì sao ông ta lại trả quân hỏa trở về.”
Chu Dung Thành im lặng một lúc lâu, vẻ mặt ông ta u ám hệt như bầu trời mờ tối.

Ngón tay đang cầm lấy đầu áo tôi của ông ta cũng chậm rãi buông lỏng, kế đó đổi sang nắm chặt tay tôi, “Hà Linh San.”
Trái tim tôi đập bịch bịch, ông ta bỗng cười cười hỏi, “Có liên quan tới em không?”
Tôi lập tức lắc đầu, “Có thể là ông ta sợ bức bách anh quá mức.

Dù sao ông ta cũng đã đạt được mục đích, làm anh mất hết mặt mũi, cho nên cuối cùng chỉ làm việc có chừng mực.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn thư ký, “Ông cảm thấy chuyện là như vậy đúng không?”
Thư ký nhíu mày, “Rất khó có khả năng.

Kiều Dĩ Thương chưa từng sợ ai bao giờ, ông ta là một người làm việc không biết chừng mực là gì, vẫn luôn là người khác nể mặt ông ta, nào có chuyện ông ta phải lui nhường người khác.

Tôi cho rằng trong chuyện này còn có ẩn tình khác, nhưng hiện tại chỉ có thể nghĩ theo khả năng cô Hà đã nêu.”
Chu Dung Thành cười cười kêu thư ký tới phòng làm việc chờ mình trước.

Sau khi thư ký lên tầng, ông ta thấy tôi còn đứng tại chỗ không nhúc nhích, hỏi tôi không phải tôi muốn đi tắm sao, vì sao lại không đi.
Tôi lập tức đáp lại một tiếng sau đó chạy về phía bậc thang.

Vào lúc tôi còn cách tầng hai chừng hai bậc thang, ông ta đứng sau lưng nói với tôi, “Em nói gì anh cũng sẽ tin tưởng em.”
Dưới chân tôi hơi ngừng lại, tôi trừng to mắt nhìn vách tường phía trước, tay không tự chủ được mà siết chặt cầu thang.
“Hà Linh San, hai năm qua vì chúng ta đã sống quá vui vẻ, bất tri bất giác nơi này đã như nhà của chúng ta.”
Ông ta nói xong câu đó lại đứng dậy đi về phía tôi.


Khi ông ta đi lướt qua bên cạnh tôi, ông ta lại cầm mặt tôi rồi hôn lên trán tôi một cái, im lặng tiến vào phòng làm việc.
Khi tôi nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, chân mềm nhũn ngồi sập xuống đất.

Tôi che mặt, cảm giác máu trong cơ thể mình đã bị đông cứng lại, rồi bị người rút ra.
Quá đáng sợ, chỉ thiếu chút nữa thôi đã long trời lở đất.
Chu Dung Thành tin tưởng tôi, ông ta đối xử rất tốt với tôi, tôi không thể phụ lòng tốt này được.
Đời này, từ đầu đến cuối tôi vẫn luôn lang bạc kỳ hồ, nếu không gặp được Chu Dung Thành, có lẽ hiện tại tôi còn chẳng bằng một con chó.
Ông ta và thư ký nói chuyện công vụ mãi đến đêm khuya mới ngừng lại.

Tôi quỳ gối trên gạch men sứ bên ngoài bồn tắm lớn chà lưng mát xa cho ông ta.

Ông ta cuộn một lọn tóc của tôi trên đầu ngón tay vuốt vuốt, hỏi tôi có biết cảm giác của ông ta hai ngày này là thế nào không.
Cảm giác ấy sinh thời ông ta không muốn nếm thử lần nữa.

Tôi dùng nước xối sạch bọt xà bông trên lưng ông ta, “Đều đã qua rồi.”
Tôi nhếch môi cười, “Người đàn ông của em lợi hại như vậy, nếu không phải vì xem thường Kiều Dĩ Thương sao ông ta có thể tổn thương anh được.”
Ông ta nhìn chằm chằm vết bọt màu trắng trôi nổi trên mặt nước, “Quan trường thay đổi rất nhanh, anh đã có chuẩn bị trước.

Anh chỉ đang nghĩ nếu như anh gặp chuyện không may thì em biết phải làm thế nào? Liệu có khi nào sẽ lại rơi vào tay người khác trở thành đồ chơi của người ta không… Anh ngồi trong phòng làm việc đã suy nghĩ rất nhiều đường lui cho em, rốt cục anh cũng biết khi tai vạ sắp tới, anh không nỡ bỏ em tới mức nào.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.