Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 349
Khi tôi rời sòng bạc quay trở về chỗ ở, thấy Kiều Dĩ Thương đang thay quần áo, chuẩn bị đi gặp một người bạn khá có tiếng ở đây, anh ta nhìn qua gương thấy trên mặt tôi lộ rõ vẻ vui mừng, hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi nhón chân lên tinh nghịch nhảy qua đó, ôm anh ta từ phía sau lưng, giống một cây rong biển dây dưa mà mềm mại, đầu ngón tay nghịch nghịch cúc áo của anh ấy, cười cực kì quyến rũ: “Anh đoán xem.”
Anh ta nắm lấy tay của tôi, không hề từ chối sự nhiệt tình của tôi, phối hợp với những ý định của tôi thật lâu rồi nói: “Có phải trên đường tới đây, có người khen Hà tiểu thư xinh đẹp.
Đối với phụ nữ mà nói, đây là chuyện đáng vui mừng nhất.”
Tôi cực kì đắc ý, xoa xoa trái tim cách một lớp áo sơ mi mỏng của anh ta: “Nhiều người đàn ông khen tôi đẹp như vậy, tôi đã sớm không để ý đến chuyện này rồi.
Đây căn bản chính là sự thật, có cái gì đáng để vui mừng đâu.”
Anh ta nhướng mày cười khẽ: “Đoán không ra.”
Tôi móc lấy cà vạt của anh ta, xoay người anh ta lại không còn đối mặt với lưng anh ta nữa, tôi ngẩng mặt nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp trai của anh ta: “Tôi đã làm ra một chuyện kinh thiên động địa, đám người kia như hổ rình mồi muốn giết anh và thu phục anh, bọn họ sắp rơi vào trạng thái ốc còn không mang nổi mình ốc, chi một chút sai lầm của bọn họ, không biết có bao nhiêu người phải bị chôn cùng.”
Kiều Dĩ Thương nghe xong lời này của tôi, sắc mặt âm trầm lạnh lùng hơn vài phần: “Cô đã làm cái gì.”
Tôi chậm rãi rút tay ra khỏi đôi tay anh ta: “Đương nhiên là một chuyện lớn khiến cho người thấy tôi có ý nghĩ tinh tế và cực kì quyết đoán rồi.”
Anh ta trầm mặc thở dốc, lau lau trang sức màu đỏ bị mồ hôi tôi làm cho ướt đẫm, ngữ khí vừa bình tĩnh lại vừa có sự uy hiếp: “Không cần biết có mục đích gì, chỉ cần nói cô làm chuyện này, có phải đã gặp rắc rối rồi không.”
Đương nhiên là đã gặp rắc rối, hơn nữa đó lại là một thảm họa, một tội ác tày trời, nếu không phải bị ép đến bước đường này, tôi tuyệt sẽ không nhẫn tâm làm liên lụy đến nhiều người vô tội như vậy.
Tôi không nói gì, thoát ra từ trong lồng ngực anh ta, anh ta liền giải thích, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của tôi nói: “Bảo vệ bản thân mình thật tốt, tôi không cho phép côi mạo hiểm, nếu cô không nghe lời, tôi sẽ để cho người đưa cô trở về.”
Tôi đẩy anh ta ra, sắc mặt hung hăng ngang ngược nói: “Ngoại trừ điều này, ông Kiều còn có những cách khác dùng để uy hiếp tôi không?”
Tôi liền làm mặt quỷ vênh váo tự đắc với anh ta nói: “Nếu anh thu phục được tôi, thì đã sớm thu phục được rồi, nếu không với đạo hạnh này, miệng cũng đừng quá thể hiện ra làm gì.”
Anh ta bị dáng vẻ nhanh mồm dẻo miệng và cực kì kiêu ngạo của tôi chọc cười, ánh mắt dừng ở chiếc nhẫn trên ngón áp út: “Tôi có phải đã làm sai điều gì rồi hay không.
Bây giờ không biết còn có thể đổi ý để tìm đường sống nữa hay không.”
Tôi giơ lên tay lắc lắc, mấy chiếc răng sứ trắng tinh như hạt gạo nếp dưới ánh sáng nhìn sáng bóng: “Không còn kịp nữa rồi, đã lên chiếc thuyền cướp biển của tôi, thì đừng có mơ tưởng nữa.”
Kiều Dĩ Thương trước khi nói với tôi tối nay chắc khoảng tám chín phần là không về, phải đi xã giao với bạn ở câu lạc bộ vui chơi giải trí Châu Giang, đối phương là một người rất ham mê nữ sắc và mê rượu, không vui vẻ hết mức chỉ sợ sẽ không về.
Rõ ràng những người đáng để Kiều Dĩ Thương tiếp xúc trong thời điểm quan trọng như này thì nhất định là người có giá trị lợi dụng rất lớn, tôi dặn dò anh ta phải cẩn thận, sau khi tiễn anh ta lên xe rời đi thì trở về phòng.
A Bích buổi tối hơn mười một giờ thì đi vào từ cửa sau, tôi suýt chút nữa không nhận ra, tưởng kẻ xấu, thiếu chút nữa rút súng ra giằng co với cô ấy, cho đến khi cô ấy bỏ tấm che mặt xuống để lộ ra khuôn mặt mình tôi mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
A Bích mặc một bộ quần áo đi đêm màu đen bằng lụa, cả người có mang theo sát khí, cổ chân và cổ bị sợi dây thừng to bằng ngón tay trói chặt, bên trong có áo chống đạn bằng vàng, ra vào những nơi mà cớm xuất hiện dày đặc, mọi lục luôn phải chuẩn bị tốt cho những trận đấu súng và chạy trốn, vũ trang là tấm lá chắn bảo vệ mạng sống.
Cô ấy không nói gì cả, lập tức đi đến cái bàn và rót một cốc nước, hình như là đang rất khát nước, sắc mặt cũng có chút khó coi, tôi mở cửa ra, thản nhiên cắt tỉa những khóm hoa trải dài từ ngoài cửa sổ đến ban công: “Tin tức đã được truyền đi chưa.”
“Đã bị khống chế rồi, đây là vụ bê bối mà cớm đã khống chế những sai sót trong vụ này, tin tức không bị lan truyền ra bên ngoài.”
Tôi cười nhạo: “Sao có thể giấu giếm được, cấp dưới hy sinh nhiều như vậy, tòa nhà có cháy, tiếng nổ mạnh cũng đã nghe thấy, tóm lại là muốn lời đồn đãi có mặt ở khắp nơi.
Chẳng qua cớm là có bản lĩnh ngăn chặn, không đến mức quá ồn ào huyên náo, đủ để bọn họ sứt đầu mẻ trán một thời gian.”
A Bích ở phía sau tôi trầm mặc rất lâu nói: “Tòa nhà Tỉnh Thiện… Hoàn hảo không bị hao tổn gì, chỉ là phòng thẩm vấn số hai đã bị nổ tung rồi.”
Tay cầm kéo của tôi bỗng nhiên cứng đờ, không thể tin nổi quay đầu lại nói: “Chỉ có phòng thẩm vấn bị nổ? Cả tòa nhà không sao cả?”
A Bích gật đầu, cô ấy hiển nhiên cũng không nghĩ tới hiệu quả yếu hơn so với dự tính của tôi nhiều như vậy, như trời xui đất khiến, biểu cảm trở nên nghiêm trọng hơn: “Phòng thẩm vấn số 2 được dùng làm phòng chuyên dụng dùng để thẩm vấn những vụ án quan trọng và những phạm nhân đứng đầu trong danh sách, giống nhau bắt giữ được các trùm ma túy lớn, đều phải được cho đại đội phòng chống ma túy, Tỉnh Thiện định khoe khoang, lại là tự mình nhận được thư nặc danh báo án, cho nên trực tiếp mang về địa bàn của mình, lúc ấy tất cả lực lượng cảnh sát đều tập trung ở phòng thẩm vấn số 1, sắp xếp vụ án hai bên hắc bang chém giết lẫn nhau ở Cảnh Hồng, còn có 500 kg bột anh túc bị càn quét ở kho Mỹ Điện, phòng trực ban số 2 chỉ có mấy tên cớm, còn đều không có gì.
Khoảng cách giữa phòng thẩm vấn và văn phòng làm việc của Tỉnh Thiện chỉ cách nhau có vài trăm mét, lại có vách tường được dùng xi măng gia cố, sức nổ cũng bị yếu đi rất nhiều, không thể nổ tung bên đó được.”
Sắc mặt tôi như sụp đổ: “Cho nên là?”
A Bích không dám đối diện với tôi, cô ấy cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cho nên chỉ giết chết được 6 tên cớm, 3 tên tay sai, tin tức đã bị phong tỏa.”
Tôi cắn chặt răng, không thể khống chế được sự tức giận, hung hăng ném chiếc kéo xuống đất, lần này hành động thất bại thì nghĩ thêm phương án thứ hai sẽ khó khăn hơn nhiều, bên cớm nhất định nâng cao tinh thần cảnh giác lên 120% tinh thần để đối phó, làm việc dưới ánh mắt săm soi đó thì khác gì tự tìm con đường chết.
Tôi vốn tưởng rằng dự tính lần này không thể thất bại được, không ngờ rằng lại bị thất bại bởi một căn phòng thẩm vấn riêng biệt.
Cơ cấu của Tỉnh Thiện Quảng Đà không hề phức tạp như vậy, tôi mơ hồ cảm thấy là cớm cố ý phòng bị chiêu thức ấy, Kiều Dĩ Thương tàn nhẫn độc ác, anh ta điều gì cũng có thể làm được, cớm có lẽ vì phòng bị anh ấy, cuối cùng lại chặn đường của tôi.
“Vì sao không ở tòa nhà thẩm vấn Lão Miêu?”
“Trùm buôn thuốc phiện là nhân vật nguy hiểm nhất Tam Giác Vàng, Tỉnh Thiện và đại đội phòng chống ma túy đều đã bị bọn buôn ma túy này cài cắm mật thám vào, bọn họ cũng không điều tra ra được là ai, chỉ có thể tránh được nguy hiểm, cố gắng giữ được bí mật, cớm trong phòng phỏng vấn số 2 là những người có lý lịch trong sạch nhất chi tiết nhất của Tỉnh Thiện, lần này cũng coi như là đã khiến cho bọn họ bị tổn thất nặng nề.”
Cô ta dừng một chút, nhìn thấy sắc mặt tôi đã hòa hoãn hơn một ít, tiếp tục nói: “Huống hồ ngoại trừ ông K ra thì Lão Miêu là người duy nhất nắm giữ chứng cứ xác thực và quan trọng nhất về việc cô buôn thuốc phiện, ông ta còn chưa kịp đưa ra khẩu cung, đã nổ chết ngay tại chỗ, tôi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, thi thể của Lão Miêu thảm không nỡ nhìn, sáu tên cớm cũng là tay chân bay loạn khắp nơi, chỗ nào cũng mơ hồ toàn máu thịt, phòng thẩm vấn trên tầng ba toàn bộ bị nổ tung.”
Ánh mắt của tôi dừng trên cành cây dưới ánh trăng, những bông hoa màu vàng nhạt đọng đầy sương sớm, nũng nịu như khuôn mặt người phụ nữ vừa xấu hổ như vừa khóc xong, tôi ngắt một bông hoa xuống, đối mặt với cửa sổ đang mở và cài vào sau tai, tiếng gió rào rạt, mái tóc bay bay, ánh đèn mờ ảo.
Tuy rằng cớm chết không nhiều lắm, nhưng tính chất cũng thuộc vào một vụ án nổ bom và được lên kế hoạch từ trước, Tỉnh Thiện không ngừng điều tra tình hình phía bên Campuchia, nghi ngờ người của Lão Miêu dừng cách thức tập kích để tự sát, tạm thời sẽ không đặt tình thần và sức lực để vây quét Kiều Dĩ Thương.
Tôi âm thầm bóp nát cánh hoa, nhựa của cánh hoa hòa tan ở trên hoa văn của lòng bàn tay: “Phái vài người chú ý theo dõi, một khi Tỉnh Thiện di dời tầm mắt, thả lỏng cảnh giác với những đợt truy kích và tiêu diệt ở nơi cất giấu thuốc phiện, để cho Kiều Dĩ Thương nhanh chõng phá hủy nhà kho ngầm dưới lòng đất.”
A Bích trả lời: “Vâng.”
Chỉ cần không còn kho hàng nữa, thì tất cả tội ác của anh ấy ở Tam Giác Vàng, tất cả đều bị hủy hết không để lại dấu vết gì, đốt cháy hết mọi thứ, một chút không dư lại.
Cớm không có can đảm trực tiếp giết anh ấy, nhiều nhất chỉ có thể làm qua loa để che mắt, không lo khi đó Kiều Dĩ Thương có hai bàn tay trắng, đánh mất toàn bộ, nhưng người của anh ấy còn, tính mạng của anh ấy còn, chính là kết quả tốt nhất .
Đêm đã khuya đồng hồ vừa mới kêu, tôi tắm xong đang muốn đi ngủ, Hàn Xuân Bắc lặng lẽ tới khách sạn đón tôi, xe dừng ở cuối con đường nhỏ ở phía cửa sau, bị hai nhánh cây đa che lấp, tôi hỏi ông ta đã xảy ra chuyện gì, ông ta nói anh Thương từ chỗ bạn bè có nhận được tin tức, nơi mà các nhóm băng đảng buôn ma túy là ở đây, nơi đây không thể ở lâu, nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi khỏi đây, ngay cả điện thoại cũng phải ném đi không cần nữa.
Tôi bảo ông ta chờ tôi một lát, tôi vội vàng trở lại phòng khóa trái cửa lại, tôi lục tung tất cả hành lý ra để tìm, ngoại trừ hai ba bộ quần áo để thay nhau, những thứ không quan trọng tôi đều để chung một chỗ và đốt sạch hết, tôi đi thang máy xuống lầu, khi đến đại sảnh, phòng phục vụ khách hàng vang lên tiếng còi cảnh báo, một nhóm phục vụ chạy lên tầng làm công tác cứu hoả, làn khói đen bốc lên che hết camera, che giấu được hình bóng tôi đi lướt qua, không ai chú ý đến tôi từng xuất hiện ở đây.
Hàn Xuân Bắc lái xe đi lòng vòng qua mấy ngọn đồi, cho đến khi xe sắp hết xăng, ông ta mới lái xe đi về hướng nơi cần đến, ông ta nhìn qua kính chiếu hậu nói cho tôi biết vừa rồi có người theo dõi ở đằng sau, đã bị cắt đuôi, có lẽ là người của bên nhóm buôn ma túy.
Tôi quay đầu lại nhìn lướt qua: “Có đã bắt đầu khai màn rồi không.”
Ông ta nhàn nhạt ừ một tiếng, không nói thêm gì cả.
Địa điểm cuối cùng của chuyến đi kéo dài ba tiếng đồng hồ này là kho chứa ma túy dưới mặt đất ở Tây Song Bản Nạp, đây là căn cứ địa thần bí nhất, mê người nhất của Kiều Dĩ Thương, bất luận ở trong mắt bọn buôn ma túy, hay là ở trong mắt cớm, đều giống như là một khối nam châm, tỏa ra sự dụ hoặc và ma lực vô cùng tận.
Một khi nó được phơi bày ra trước mắt bàn dân thiên hạ, nó sẽ làm đảo lộn Tam Giác Vàng và vùi lấp những tội ác đen tối và những thi thể mục nát của hơn 10 năm qua, nó như là một ngôi mộ tập thể của tiền tài và những kẻ buôn ma túy.
Những kẻ buôn bán ma túy không thể tha thứ không bù đắp được tổn thất, nó giống như một chiếc lốp xe chạy như bay trên đường, trục điện sắc nhọn, cuốn vào đó những sinh mạnh đang sống, những gia đình vô tội, nó đang dần dần nghiền nát và đang ăn mòn, biến mất như tro bụi.
Kiều Dĩ Thương là người làm nên một đế chế ma túy rộng khắp, cả mảnh đất mấy ngàn cây số có chiến tranh và những trận đấu súng ở khắp mọi nơi trên con đường này, nhưng nó không phải sinh ra dưới sự khống chế của anh ta, tàn sát đế chế của anh ta, anh ta là một kẻ độc ác trong ngàn vạn những kẻ độc ác, chỉ bởi vì anh ta đã đi đến đỉnh của kim tự tháp, liền trở thành chỗ để cho mọi người chỉ trích, trở thành mục tiêu mà cớm truy đuổi bao vây tiêu diệt, trong lòng anh ta vẫn còn chút lương tâm, anh ta không hề bán cho những người dân hiền lành, anh ta tránh chiếc lưới lớn tràn lan của thế giới, anh ta cảnh cáo thuộc hạ không được mưu đồ trục lợi, đánh mất giới hạn cuối cùng của mình, nhưng những điều này đều bị tiền tài che mắt, bị tiếng súng trong những trận chiến che lấp mất, bị địa vị của anh ta tiêu diệt, thân phận của anh ta cũng bị bại lộ cho cả thế giới, chỉ có sự u tối, hiểm ác, độc ác vô cùng tận.
Con đường đi xuống kho hàng bị chặn lại bởi một hòn đá lớn, Hàn Xuân Bắc nói hòn đá này được tạo thành bởi mười lăm tấn cát sỏi, muốn đẩy nó ra thì phải mấy chục người mới đủ sức, sức công phá của bom bình thường không thể phá hủy được, mà bên trong có cất giấu 3500 kg thuốc lắc và 1000kg heroin bán thành phẩm mà Kiều Dĩ Thương còn chưa kịp ra tay thu dọn.
Trái tim tôi đột nhiên lạnh tanh, số lượng nhiều như vậy, chất đầy bao nhiêu căn phòng mới có thể đựng hết chúng, cho dù dùng lửa để đốt cháy cũng phải ít nhất một ngày một đêm mới có thể tiêu hủy hết, vì thế không thể nào không dụ bọn cớm đến được.
Tôi hỏi ông ta có cách nào di dời số lượng thuốc này không, ông ta lắc đầu: “Vùng biển Vân Giang phần lớn là khu du lịch, con đường Hải Trầm bị loại bỏ đầu tiên, ngọn lửa sáng đến mức sáng rực cả bầu trời, không thể nào làm trong âm thầm được.
Nếu cớm không theo dõi chặt chẽ đến vậy, có thể tiêu tán nhỏ lẻ cho những nhà bán lẻ, hiện tại con đường này cũng đã bị phá hỏng rồi.”
Tôi cắn cắn môi: “Đã nghĩ tới chuyện làm tan chảy nó ra chưa?”
Ông ta nhíu mày hỏi là có ý gì.
“4500 kg ma túy, bản thân nó có tính ăn mòn, một khi chạm vào một thứ gì đó có tính ăn mòn cao hơn, thì trong một lúc có thể tan thành nước mủ, mà axit ăn mòn mạnh nhất, dùng nó để hòa tan, chỉ cần đào một cái hố to sâu hơn 10 mét, lắp đường ống thải, thông đến một đồng lau sậu hoặc là mương nước thải, để cho anh em đeo mặt nạ phòng độc để bảo vệ, mặc bộ quần áo chống ăn mòn vào, không cần đến một đêm thì có thể hủy hết.
Những người làm ăn đến Tam Giác Vàng rất nhiều, mua axit không khó, cho dù là bán thành phẩm, sử dụng giống như cồn là được.”
Hàn Xuân Bắc hơi giật mình nói: “Có được không?”
“Trước mắt khắp nơi đều là kẻ thù, đột phá vòng vây chẳng lẽ không phải là biện pháp duy nhất sao? Cớm bên kia mới xảy ra chút phiền toái, mấy ngày gần đấy sẽ không thể từng bước ép sát chúng ta, thời gian mua axit vẫn đủ.”
Ông ta hình như suy tư gì đó trầm mặc một lát: “Tôi đi khảo sát địa hình bên dưới, sau đó sẽ thương lượng với anh Thương.”
Ông ta chỉ chỉ vào căn lều trước mặt tôi, liền xoay người biến mất ở trong màn đêm.
Khi tôi vén rèm đi vào, nghe thấy Hoàng Mao đang đề cập đến chuyện Tỉnh Thiện bị phát nổ, Kiều Dĩ Thương hiển nhiên đã đoán được tôi là người giật dây phía sau, ngoại trừ tôi ra không người nào khác có lá gan làm việc này, cũng không có khả năng thực hiện, mặc dù những kẻ đen tối đằng sau đểu rất tài giỏi, nhưng cũng rất kiêng nể bọn cớm, đương nhiên là không dám cho căn cứ của bọn chúng nổ tung.
Mà tôi đã đi theo bên cạnh Dung Thành nhiều năm như vậy, đối với những trò quát mắng dọa nạt này, thì trong lòng không hề sợ hãi, dám chơi trò cứng đối cứng này.
Ánh mắt của anh ta luôn nhìn về phía tôi, ngọn sóng trong đáy mắt cực kì tùy ý, lạnh như băng tuyết, tôi cợt nhả ngăn cản anh ta lại, gục đầu gối trên đầu vai của anh ta cười quyến rũ hỏi anh ta khát không, có muốn uống một chút chè đen Kim Tuấn Mi không.
Dưới sự tấn công dịu dàng của tôi những lời trách móc đã đến đầu môi của anh ta nhưng cuối cùng anh ta vẫn không nỡ nói ra.
Chỉ nhắc nhở tôi không được tự tiện hành động nữa, anh ta không thèm để ý đến sự tổn thất, hoặc là sắp phải đối mặt với điều gì, chỉ nghĩ xem làm thế nào dùng toàn bộ sức lực của mình để bảo vệ tôi thật tốt.
Tôi vùi mặt vào cổ áo anh ta, hít thở mùi hương chỉ thuộc về anh ta, làm nũng nói biết rồi, anh ta lại trách mắng tôi.
“Không mắng cô, cô đến chỗ nào cũng gây rắc rối.”
Tôi không chịu yếu thế, làm mặt quỷ với anh ta: “Trách mắng cũng vô ích, tôi trời sinh ra chính là một mầm họa! Người khác càng mắng, tôi càng sung sướng, những gì mà anh Kiều trải qua mấy năm nay còn thiếu sao.”
Anh ta buồn cười ừ nói: “Những người vì Hà tiểu thư làm giấy lau mông, đã chồng chất cao như núi Thái Sơn rồi.”
Tôi giơ ngón tay đã được sơn máu chọc chọc vào mũi anh ta: “Ông Kiều cả đời này đã khiến cho nhiều phụ nữ xiêu lòng như vậy, tôi chính là báo ứng của anh.”
Lúc này một tên tay sai hấp tấp từ bên ngoài lều trại đi vào, anh ta nhìn đến tôi cũng ở đó, khom lưng chào hỏi tôi, anh ta nhìn khắp nơi nói: “Anh Thương, đã xảy ra chuyện.”
Hoàng Mao trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Đây là chuyện bé xé ra to, nhà kho dưới lòng đất không rơi vào trong tay cớm, còn có thể xảy ra chuyện lớn gì được.”
Anh ta móc ra một hộp thuốc, đi đến trước mặt Kiều Dĩ Thương châm một điếu thuốc cho anh ta: “Anh Thương, đây là thuốc lá Marlboro, hàng thật, mùi vị ngon, giúp anh giải tỏa căng thẳng.”
Kiều Dĩ Thương im lặng hút thuốc, ánh mắt nhìn về phía tên tay đó, ý bảo anh ta tiếp tục, tên tay sai hạ giọng, sợ tai vách mạch rừng: “Địa bàn thứ hai của chúng ta ở Cảnh Hồng bị ngập nước.
Cớm đột kích, hơn 170 thuộc hạ chạy trốn lên trên núi, dưới nước, hiện tại không rõ số lượng.”
Một làn khói ngưng ở trong miệng anh ta, từ lỗ mũi chậm rãi phun ra, Kiều Dĩ Thương đầu lưỡi ngậm một điếu thuốc lá, thừa dịp làn khói mạnh nhất, phun ở xuống dưới đất bên cạnh chân, hòa vào làm một và không để lại dấu vết gì.
Anh ta dựa vào góc bàn, một làm sương khói màu lam nhạt lượn lờ ở bên mặt lạnh lùng sắc bén của anh ta, một luồng tức giận thoáng qua: “Người của ai.”
“Đặc cảnh chi đội năm.
Đem tất cả đồ vật ở trong nhà dân mang ra, liền giếng cạn cũng chưa bỏ qua, tra xét tất cả mọi ngóc ngách.”
Tôi nghe thấy tình thế không ổn, hỏi anh ta đã tra ra cái gì.
Anh ta lúc này mới bớt giận mỉm cười: “Anh Thương là dùng đám người này để dời đi tầm mắt của cớm, vốn dĩ chính là một đội cảm tử, không tra được gì cả, nhưng mà sau trận lụt, cớm vẫn rất hăng hái, người của chúng ta người truyền tin tới, trong vòng năm ngày, hai bên nhất định sẽ chạm mặt để chiến đấu, phần thắng của chúng ta không lớn.
Cứ cho là đánh thắng, đây là tội hành hung cảnh sát, là chống lại lệnh bắt giữ, cũng là tội nổ súng, tốt nhất là trước khi xảy ra giao tranh với họ, đem những chứng cứ họ muốn đều hủy hết, chúng ta chủ động đi đàm phán, chuyện này mới giải quyết ổn thỏa.”
Kiều Dĩ Thương nhìn chăm chú vào ánh lửa đang tí tách nhảy lên của tàn thuốc, sắc mặt của anh ta vẫn như bình thường, bình tĩnh không gợn sóng, chỉ là nội trong đồng tử có vài phần lạnh lẽo và khát máu: “Ép tôi đến đường cùng tiến thoái lưỡng nan, cớm không khôn khéo như vậy, người thao túng sau lưng chỉ có anh ta, anh ta mới có cái này năng lực.”
Cơ thể tôi run rẩy, Hắc Lang.
Anh ta quả nhiên đã gấp đến mức không thể chờ nổi nữa mà ra tay.
2 năm trước người của Dung Thành người không ra người quỷ không ra quỷ nhẫn nhục chịu đựng sự dày vò ở Tam Giác Vàng, hơn 700 ngày này, anh ta luôn đi lại trên những mũi giáo sắc nhọn, thời khắc thân phận bị bại lộ và đối mặt với sự nguy hiểm của bọn buôn thuốc phiện, điều mà anh ta đang chờ đợi chính là giờ phút này, trả lại cả trăm ngàn lần chuyện Kiều Dĩ Thương chém tận giết cùng.
Mối hận cướp vợ, sự nhục nhã của cảnh sát, phải phanh thây thành ngàn mảnh mới có thể bỏ qua.
Kiều Dĩ Thương đã bố trí hơn 80 tên tay sai giỏi giang, mai phục ở trong rừng cây sau núi, tạo thành đối vòng vây phản kích đối với cớm, nhìn cách bài binh bố trận cực kì chặt chẽ và sắc bén, được mệnh danh là ngục tù của cái chết, bất kể là ai, có vũ khí tốt đến đâu, chỉ cần bước vào trong đó, chỉ có đi mà không có về.
Người đứng đầu chỉ huy cuộc bao vây nhất định là Hắc Lang, kẻ thông thuộc những tuyến đường tỉnh Khánh Lăng của Kiều Dĩ Thương và chắc chắn có cách chống lại Kiều Dĩ Thương, chỉ có anh ta.
Xác suất sống chết của mỗi người là 50%.
Tôi nhân lúc khi Kiều Dĩ Thương bận rộn nhất và không rảnh lo cho tôi, trộm từ lều trại chạy ra, dặn dò tên tay sai đưa tôi đến Hoàng Hà, hơn nữa dùng điện thoại của anh ta liên lạc cho A Thạch, tập hợp những tên tay sai ở trong nhà dân bên con suối tập hợp lại, đến để truy tìm tung tích của anh Năm, tôi đưa địa chỉ của hai tòa nhà cho anh ta, để cho bọn họ ngồi canh không được rời khỏi một mét, ông ta sẽ không xuất hiện ở nơi tập trung của bọn buôn thuốc phiện giữa Mỹ Điện và Ngọc Đông, bởi vậy phạm vi tìm kiếm được rút nhỏ không ít, lâu nhất là một ngày, nếu không có kết quả, thì toàn bộ đều hẹn gặp lại.
Không cần biết Hắc Lang trốn tránh như thế nào, nếu anh ta trốn tôi, liền chứng minh anh ta không cách nào đối đầu với tôi, nếu không anh ta có thể đường đường chính chính xuất hiện ở trước mặt tôi, khiên tôi tìm mọi cách cầu xin mà vứt bỏ không thèm nhìn lại, anh ta không nhìn thấy tôi rơi lệ, càng không thấy được sự suy sụp của tôi.
Chỉ cần tôi gặp được anh ta, sẽ nắm chắc được mấy phần xoay chuyển tình thế.