Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 34: Giá Của Cô Thật Đắt
Ở trên giường, Kiều Dĩ Thương tuyệt đối thuộc loại dũng mãnh như đàn ông nước ngoài.
Tôi đã quen với việc phân chia đẳng cấp cho đàn ông sau khi làm tình, Chu Dung Thành thuộc loại hàng hiếm, ông Rỗ thuộc loại hàng kém chất lượng, còn có mấy ông khách chơi three some hồi trước ở Hải Nam với thủ đô, thậm chí còn không bằng cả hàng kém chất lượng, cứng lên mới được bảy tám centimet, hơn nữa bên trên toàn nếp gấp, dính đầy cặn bẩn.
Chẳng qua mấy ông lớn ở thủ đô đều dùng ba con sói, đó đều là nhân vật có máu mặt, một đám trên Thời sự thì nhìn ra dáng ra hình, sợ bị gái điếm gài bẫy, mang thai sẽ rước lấy phiền phức.
Trong lòng họ rất khinh thường loại đàn bà như vậy, tình nhân bao nuôi cũng là nữ giảng viên trong trường đại học, ca sĩ trên sân khấu, cho nên bẩn thì bẩn, dù sao cũng sẽ không dính bệnh.
So với những người chị em cực kỳ nổi tiếng lại treo biển hành nghề, số lượng đàn ông mà tôi từng ngủ không nhiều lắm, có thể đếm bằng hai tay.
Tôi vẫn cảm thấy không có người đàn ông nào sẽ cứng hơn thứ đó của Chu Dung Thành, thứ đó của ông ta cứng, sống lưng cứng, cơ bắp đầy mình.
Nhưng sau khi ngủ với Kiều Dĩ Thương, tôi mới biết tại sao ông ta có thể khiến nhiều người chịu phục coi là đại ca.
Người đàn ông này không nói một lời, chỉ hận không thể đâm nát phụ nữ, chỉ dựa vào cách làm tình điên cuồng của ông ta trên giường thì đánh nhau chắc chắn cũng rất hung ác.
Chiều hôm qua tôi thấy cả người cô Ngụy tràn đầy mùi phóng đãng, lúc cô ta khom lưng đút rượu cho Kiều Dĩ Thương, tôi nhận ra chiếc vòng cổ cô ta đang đeo, đó là một cái vỏ rỗng, bên trong có thể chứa những thứ như bột phấn với thuốc.
Tôi lăn lộn trong giới này lâu như vậy, thủ đoạn hạ lưu nào cũng không thể lừa được tôi, chắc Kiều Dĩ Thương cũng nhận ra nên mới hành cô ta thảm thiết như thế.
Có những nơi ô dù cứng, chơi thủ đoạn rất thành thạo, để níu chân khách hàng giàu có thì sẽ rắc bột đá hoặc heroin vào rượu.
Rượu với thuốc phiện trộn lẫn với nhau sẽ rất mạnh, rất dễ bị nghiện, một hai ly là đủ rồi.
Nhưng khách tiêu khiển trong phòng riêng không phải chỉ uống một hai ly là xong, đều phải một hai chai, đến khi tới nơi khác thì sẽ cảm thấy rượu không đủ hăng, còn sẽ trở về nơi đó chơi, chẳng khác nào níu được chân khách.
Đám gái điếm cũng sẽ đùa giỡn thủ đoạn để bám lấy người giày, bỏ thuốc kích dục trong rượu, trên thị trường bán đều là hàng giả, dùng cũng chẳng có tác dụng, chỉ có những nơi như hộp đêm mới kiếm được hàng thật, có mạng lưới quan hệ ở chợ đen mới mua được.
Bán theo gram, không phải theo lọ, một gram khoảng chừng 1 triệu 500 ngàn cho tới 2 triệu 400 ngàn, tinh hoa thì hơn 3 triệu.
Gái điếm hạng sang bọn tôi cũng dùng, chị Bối đã từng cho một tay rich kid siêu giàu dùng ở Hải Thiên Thịnh Yến, đẳng cấp ngang ngửa Vương Tư Thông.
Những loại thuốc đó bình thường đều trực tiếp cung cấp cho hộp đêm.
Thuốc kích dùng dùng quá nhiều sẽ rất dễ đột tử trên giường, còn mạnh hơn cả thuốc tráng dương.
Nhưng dùng ít thì sẽ khiến khách hàng bị cave mê hoặc, lên cơn thuốc sẽ thấy cô ta rất xinh đẹp, ngủ cũng sung sướng, ba ngày không thấy lại ngứa ngáy trong lòng.
Cô Ngụy vừa thấy đã biết là lần đầu tiên hầu hạ Kiều Dĩ Thương, không biết ông ta ở trên giường như sói như hổ, nếu đui mù bỏ thuốc vào rượu của ông ta thì sẽ mất nửa cái mạng.
Không phải tất cả đàn ông đều có hàng to, rất nhiều gái điếm cả đời này cũng không gặp được một ông khách có thể làm mình lên đỉnh.
Tôi được huấn luyện trên giường Chu Dung Thành hai năm, ở trước mặt Kiều Dĩ Thương cũng sợ hãi, những gái điếm khác thường gặp phải hàng vừa ngắn vừa mềm, vừa bắt đầu chắc chắn sẽ trợn trắng mắt.
Chị Bối từng nói trong liên hoan rằng cuộc đời phụ nữ một là chỉ có từ một đến năm người đàn ông, vậy thì cô ấy là phụ nữ, hai là có hơn năm người đàn ông, đó là dâm phụ.
Mà những người phụ nữ như chúng tôi đều là dâm phụ.
Phụ nữ từng trải nghiệm qua nhiều người đàn ông cũng không phải nói là sẽ không bị lừa gạt, nhưng chắc chắn rất ít người thua cuộc.
Tôi ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy có người đang vuốt ve mình.
Tôi theo bản năng kêu Dung Thành, nắm tay ông ta kêu ông ta đừng nhúc nhích.
Mãi tới khi đụng vào một chiếc nhẫn rất lạnh rất trơn, tôi mới chợt tỉnh táo lại.
Chu Dung Thành không đeo nhẫn, tôi đang ở trên giường Kiều Dĩ Thương.
Tôi mở mắt nhìn ra sau.
Bởi vì tôi kêu nhầm tên nên mặt Kiều Dĩ Thương rất tối tăm.
Ông ta cười như không cười hỏi tôi cái gì.
Tôi liếm môi, nói không có gì.
Kêu nhầm tên là tối kỵ trên giường, chứng minh đối tác kỹ xảo kém, không thể khiến mình thỏa mãn.
Người chị em mắc HIV kia lúc mới vào nghề từng ngủ với một tên lưu manh giang hồ, chỉ vì kêu nhầm tên mà bị đánh gần chết, tĩnh dưỡng hơn hai tháng mới khỏi hẳn, sau đó mỗi lần đều yêu cầu phải đọc tên khách hàng một trăm tám mươi lần.
Kiều Dĩ Thương nắm mặt tôi nâng lên, cổ tôi duỗi thẳng tắp, trên mặt ông ta mọc đầy râu lún phún, nhìn rất nam tính, ông ta hỏi tôi tên ông ta là gì.
Tôi đáp là Kiều Dĩ Thương.
Ông ta híp mắt kêu tôi nói tiếp.
Tôi đọc liên tục mấy chục lần, biểu cảm âm u của ông ta mới dịu đi.
Ông ta buông cằm tôi ra, vươn tay lên đầu giường lấy một bao thuốc lá rút một điếu châm, tôi nhìn mặt ông ta qua sương khói, càng cảm thấy ông ta bí hiểm.
Hắc đạo bình thường sẽ không dám đụng vào kinh doanh vũ khí, tội này chỉ cần bắt được sẽ bắn chết, buôn lậu quốc bảo còn có đường sống, chỉ riêng thứ này thì không thể thương lượng, dám đụng vào đều có ô dù nghịch thiên, xách một ô dù ra ngoài cũng đủ hù chết người khác, kém cỏi nhất cũng phải có một ngàn tám trăm thuộc hạ vào sinh ra tử cho mình.
Quảng Đà ngọa hổ tàng long, tôi cũng chỉ thấy được mỗi Kiều Dĩ Thương.
Tôi đã từng tìm một người chị em có quan hệ không kém, đồng thời kiến thức rộng rãi để hỏi thăm, tập đoàn buôn lậu thuốc phiện tam giác nam, một trong những u ác tính lớn nhất trong nước, Kiều Dĩ Thương cũng có thế lực và cổ phận, có thể coi là một trong những ông lớn đứng sau lưng.
Thị trưởng của thành phố duyên hải cũng nhờ ông ta khơi thông, danh vọng rất cao, làm việc trong bang phái nói một không ai dám nói hai.
Làm dân chúng tám trăm đời cũng không gặp được một ông lớn như vậy, chỉ xem trong thời sự báo chí, nhưng những cô gái làm điếm hạng sang như chúng tôi thì ngày nào cũng giao tiếp với những người như vậy.
Người có tiền có thế cũng chia đẳng cấp, người như Phạm Nhật Vượng chúng tôi không gặp được, ngược lại là con trai của Phạm Nhật Vương thì còn có thể quen mắt.
Kiều Dĩ Thương thuộc loại ở trên đỉnh kim tự tháp, địa vị cấp cục của Chu Dung Thành ở chốn quan trường cũng rất đỉnh cao, dù gì nơi này cũng là đặc khu kinh tế, chất lượng quan chức rất cao.
Chu Dung Thành giống như con hổ bạch đạo, Kiều Dĩ Thương chính là sư tử hắc đạo.
Hai con bách thú chi vương không cắn thì thôi, một khi đã cắn xé nhau thì chắc chắn sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
Lần này giao phong quân hỏa, hiển nhiên Kiều Dĩ Thương chiếm ưu thế.
Nếu ông ta muốn chơi ai thì chắc hẳn là sẽ chơi cho người ta sống dở chết dở.
Ông ta rít hơi thuốc cuối cùng, bá đạo ngậm môi tôi truyền sương khói cho tôi.
Ông ta chặn miệng tôi khiến tôi không nhả ra được, chỉ có thể nuốt xuống.
Nghe thấy cổ họng tôi cất tiếng nức nở, ông ta mới buông tôi ra.
Ông ta vén quần lót rơi trên giường của tôi, đặt trước mắt loay hoay một chút, màu sắc nóng bỏng đỏ tươi như đặt trên mặt ông ta, khiến ông ta xuân tình nhộn nhạo: “Đêm qua hương vị của cô Hà rất tuyệt, chẳng qua…”
Ông ta cầm lấy nó, cúi người nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của tôi: “Cô thật đắt tiền.
Tôi bao mấy đời của một ngôi sao còn không tốn số tiền bằng một lô vũ khí.
Cô biết tôi tổn thất bao nhiêu không?”
Tôi bướng bỉnh lạnh lùng nhìn ông ta, há miệng thở ra mang theo mùi khói thuốc: “Nhưng chẳng phải anh đã thực hiện giao dịch này hay sao? Chứng minh trong lòng anh, tôi đáng giá số tiền đó.”
Ông ta mím môi, cũng cảm thấy thật khó tin.
Ngón tay ông ta lướt qua làn da trần trụi của tôi: “Cô nói tôi thích cô ở điểm nào? Xinh đẹp, quyến rũ, hay là cá tính của cô? Thân thể này, gương mặt này, thiếu gì người phụ nữ xuất sắc hơn cô?”
“Xinh đẹp chỉ là lớp da khoác ngoài bộ xương, sớm muộn gì cũng sẽ bị thiêu hủy.
Con người như anh đương nhiên sẽ không nông cạn như thế.
Cái anh thích là sự chinh phục.”
Ông ta bỗng toét miệng nở nụ cười.
Nụ cười của ông ta cực kỳ mê người, tôi chưa từng thấy người đàn ông nào cười hay không cười đều thu hút đến thế, không cười như sương mù trong núi, sâu thẳm bí ẩn, cười như ánh trăng trong nước, sáng trong tuấn tú.
Gương mặt của ông ta không tinh xảo bằng những người đàn ông sống bằng gương mặt, nhưng khí thế của ông ta rất mạnh.
Sự phong độ và thân phận của ông ta chính là thủ đoạn làm đẹp và lớp trang điểm tuyệt nhất.
“Chinh phục tình nhân của cục trưởng Chu, đúng là rất thú vị.”
Ông ta bỏ lại câu này rồi đắp váy dài lên người tôi, xoay người xuống giường, nhặt quần và tây trang trên mặt đất, vừa mặc vừa nói: “Thứ mà cô muốn sẽ được đưa đến trước cửa cục cảnh sát thành phố trong vòng ba ngày.”
Tôi ngồi bật dậy: “Anh đừng lừa tôi.
Nếu Chu Dung Thành rơi đài thì tôi sẽ cá chết lưới rách với anh.”
Ánh mắt ông ta lướt qua thân thể trần trụi của tôi: “Ngủ tình nhân của anh ta thì đương nhiên phải bảo vệ chức quan cho ông ta.
Dù gì cô Hà cũng từng cùng giường chung gối với tôi, ngay cả chút tín nhiệm đó cũng không cho tôi à?”
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần ông ta đã đồng ý thì sẽ không đổi ý.
Nghề của họ đều rất tuân thủ quy củ giang hồ, một lời nói đáng giá ngàn vàng.
Tôi trốn dưới chăn mặc quần lót.
Nhưng tôi phải đứng dậy thì mới kéo lên, tôi kêu Kiều Dĩ Thương quay lưng đi, tôi muốn mặc quần áo.
Ông ta đứng ở cuối giường không nhúc nhích, cúi đầu nhìn xuống tôi, không hề có ý định muốn rời đi.
Tôi nằm xuống giường: “Anh không đi thì tôi không mặc.”
Ông ta cười khẽ: “Tôi mong còn không được.
Tối qua ngọc thể cô Hà đẹp đến mức bây giờ tôi nhớ lại còn không nhịn được cứng rắn.
Nếu cô có thể nằm tới tối thì tôi nghĩ là sẽ không cho cô rời đi, ngủ một lần lỗ vốn, ngủ hai lần còn có thể vớt vát được một chút.”
Tôi chộp lấy gối đầu đằng sau ném về phía ông ta.
Ông ta chụp lấy, mờ ám ngửi hương vị của tôi dính trên gối: “Không biết tại sao khi cô Hà liếc mắt đưa tình với tôi, tôi lại chẳng thấy phiền chút nào.”
Tôi nhắm mắt không để ý tới ông ta, chờ thật lâu mà không nghe thấy tiếng động của ông ta, tôi mở mắt ra mới phát hiện ông ta đã rời đi.
Người chuyên làm ăn hàng cấm đi đường ban đêm, để trốn cớm với người trong nghề đuổi giết đã luyện được công phu đi đường không phát ra tiếng động, căn phòng yên tĩnh như vậy mà cũng có thể rời đi thần không biết quỷ không hay, đúng là bản lĩnh rất lợi hại.
Tôi cầm váy dài vào phòng tắm tắm rửa.
Trong quá trình tắm rửa, tôi nhìn chằm chằm khóa cửa, sợ Kiều Dĩ Thương tiến vào.
Lúc anh ta đứng đắn thì giả vờ giả vịt, lúc không đứng đắn thì rõ ràng là cầm đầu đám lưu manh, không có gì không làm được.
Tôi lau sạch nước dính trên người, đứng trước gương nhìn gương mặt phản chiếu của mình trong gương, không tái nhợt như tôi nghĩ, ngược lại rất hồng hào.
Vẻ mặt hồng hào khiến tôi thấy chói mắt, suýt nữa nổi điên đập vỡ chiếc gương.
Dường như nó đang phản chiếu dáng vẻ phóng đãng nhất của tôi.
Tôi không cảm thấy sỉ nhục căm ghét, càng không mưu toan kỳ rớt một lớp da của mình để rửa sạch khí tức mà tối qua Kiều Dĩ Thương để lại, cứ như tôi mượn cớ cứu Chu Dung Thành ra khỏi nguy nan để thỏa mãn bản thân, phóng túng tình dục, thỏa mãn sự tò mò và thăm dò của tôi đối với người đàn ông này.
Tôi biết mình không phải là loại đàn bà tốt lành, không thì đêm ở phòng riêng, tôi sẽ không bị Kiều Dĩ Thương dụ dỗ đến mức mất lý trí và điểm mấu chốt, quên mất mình là tình nhân của Chu Dung Thành, kìm lòng không đậu quấn lên eo anh ta, thậm chí khát vọng được dung hợp với anh ta.
Thực ra đêm hôm đó, tôi đã sa đọa rồi.
Trái tim tôi thuộc về Chu Dung Thành, dục vọng thuộc về Kiều Dĩ Thương.
Tựa như có những người yêu cả hai người, luôn có hai gương mặt..