Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 339
Thường Cẩm Lệ chẳng biết mình nên có cảm xúc gì.
Tờ giấy trước mặt cô ta là dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân kéo dài 3 năm 7 tháng với Kiều Dĩ Thương, khóa lại những tháng ngày trước đây, là một khúc điếu ca bi thương, hay là một ánh lửa thiêu tàn tất cả?
Ngón tay tôi bất giác niết mạnh lên khung tường.
Cách đó vài mét, tôi nhìn thấy ba chữ “Kiều Dĩ Thương” đã được kí trong bản ly hôn.
Nét bút của anh ta cứng rắn hữu lực, đối lập hoàn toàn với khoảng trắng ở bên cạnh.
Thường Cẩm Lệ hoang mang nắm chặt lấy cây bút.
Cô ta chẳng có chút phòng bị nào với người đàn ông trước mặt.
Trong phút chốc, dường như cô ta đã mất hết khả năng quan sát sự vật xung quanh.
Tất cả những yêu hận đan xen, rối bời như mạng nhện mà cô ta dành cho Kiều Dĩ Thương, hay thậm chí cả việc cô ta là ai, anh ta là ai, cô ta cũng đã quên hết.
Điều duy nhất còn sót lại trong tâm trí Thường Cẩm Lệ lúc này là mới khi nãy, người đàn ông của cô ta đã đút cô ăn từng thìa cháo.
Sự dịu dàng, ấm áp, kiên nhẫn ấy, vào giây phút này cô ta vẫn cảm nhận được.
“Anh là ai?”
Thường Cẩm Lệ dán mắt đánh giá Kiều Dĩ Thương hồi lâu qua màn tóc rối bời, rồi tự nhiên hỏi một câu khiến người khác sững sờ.
Kiều Dĩ Thương im lặng trong chốc lát rồi đạm mạc trả lời: “Là người sau này sẽ thường tới thăm em.”
Nghe vậy, trong đôi mắt ảm đạm vô thần của Thường Cẩm Lệ đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Đối với người bị giam cầm quá lâu, dù chỉ là một khoảng trời nho nhỏ, cũng đủ để cô ta trân trọng mãi.
Kiều Dĩ Thương nắm nhẹ lấy bàn tay Thường Cẩm Lệ, chỉ cô ta cách viết từng nét chữ của tên mình.
Lúc cô ta viết xong, lồng ngực tôi như dâng lên một dòng nước.
Không nóng, không lạnh, chỉ là nước kia đột nhiên tràn vào từ hư không, ngập tràn khắp tâm can, ép nó đến nặng nề.
Kết thúc rồi phải không?
Mối vướng mắc nhiều năm giữa chúng ta cuối cùng lại kết thúc một cách nhanh chóng và giản đơn như vậy sao?
Thư kí cầm bản ly hôn lên kiểm tra lại từ đầu đến cuối một lần, xác nhận không còn sai sót gì rồi mới kính cẩn hỏi Kiều Dĩ Thương: “Thưa ông, khi nào công bố ạ?”
Sau nửa phút suy nghĩ, ông ta nói: “Lùi lại vài ngày đi, đợi sóng gió qua đã.”
Thư kí cười: “Dù lùi bao lâu đi chăng nữa, một khi tin ông ly hôn được công bố, sóng gió sẽ lại nổi lên.
Ông và cô Hà đều đang ở đầu ngọn sóng, bên ngoài sẽ không bỏ qua chuyện ngài vứt bỏ người vợ bệnh nặng, ông cũng không muốn để lộ cô Thường.
Cứ như vậy sẽ chỉ có mình ông phải chịu những lời đồn nhảm đó thôi.”
Thư kí nhìn sắc mặt có phần tối tăm của Kiều Dĩ Thương bèn lập tức nói thêm: “Tuy nhiên hiện tại cô Thường cũng không còn là bà Kiều nữa, có thể ở lại đây nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, không nói ra lời gì bất cẩn nữa.”
Hắn nói xong rồi lùi ra sau một bước, cúi đầu im lặng.
Kiều Dĩ Thương buông tay Thường Cẩm Lệ ra.
Cô ta đang rất thích thú với chiếc bút, cầm nó vẽ nguệch ngoạc từng nét lên chăn nệm.
Kiều Dĩ Thương nhìn thấy vậy cũng không ngăn cản, ông ta chỉ lặng lẽ chải lại tóc cho người phụ nữ này.
Khuôn mặt Thường Cẩm Lệ còn không to bằng một bàn tay.
Cô ta gầy đến nỗi có thể bị quật ngã bởi một ngọn gió, chiếc giường vốn rất nhỏ do vậy mà trở nên rộng thênh thang.
Kiều Dĩ Thương chưa từng ở lại lâu.
Anh ta nhìn Thường Cẩm Lệ, người đã bỏ mặc chiếc bút nọ mà chìm vào trong thế giới của riêng mình lần cuối rồi bước tới cánh cửa.
Vào lúc anh ta quay đi, tôi nhanh như chớp trốn vào rãnh giữa hai bức tường, giấu đi thân thể và đuôi váy của bản thân.
Y tá xác định tôi đã trốn kĩ rồi mới vươn tay ra mở cửa cho Kiều Dĩ Thương, cung kính cúi người tiễn anh ta: “Ngài Kiều đi cẩn thận ạ.”
Kiều Dĩ Thương hơi cau mày, nhìn chằm chặp vào khuôn mặt trước mắt: “Cô là y tá chính đúng không?”
Nữ y tá vẫn cúi người như cũ trả lời: “Tôi thay y tá trưởng Vương trực ca, bà Kiều là người có thân phận đặc biệt, bên trên sợ tôi chăm sóc bà ấy không chu đáo.”
Khuôn mặt Kiều Dĩ Thương lạnh tanh không có một tia cảm xúc.
Anh ta đưa tay phủi đi bụi bẩn trên áo vest, ra lệnh: “Đứng thẳng lên.”
Nữ y tá nghe lời đứng thẳng.
Anh ta lại tiếp tục hỏi Thường Cẩm Lệ còn sống được bao lâu.
“Đa số bệnh nhân tâm thần bình thường sẽ không chống đỡ được lâu.
Tinh thần bất ổn sẽ dẫn đến việc cơ thể bị suy kiệt theo.
Tuy nhiên, còn trẻ như bà Kiều sẽ có thể kéo dài khoảng 10 năm ạ.”
Kiều Dĩ Thương nheo mắt, nhàn nhạt nhìn về khung cửa sổ nơi cuối hành lang.
Nắng vàng hắt qua ô kính, khiến góc ngoặt đó trở thành chỗ sáng nhất trong dãy hành lang dài tối tăm u ám.
Ở trong ánh mặt trời, những hạt bụi li ti chầm chậm phiêu du.
Kiều Dĩ Thương thu lại ánh mắt, bước thẳng ra khỏi cửa.
Thư kí tiến tới đưa cho nữ y tá một tờ phong bì giấy, bên trong có để chút tiền mặt và vài món đồ trang sức: “Chăm sóc cẩn thận cho cô Thường, cô có thể bỏ cách xưng hô “bà Kiều” đi rồi.”
Nữ y tá giật mình, lúc này mới hiểu ra, những điều ngọt ngào tình tứ của ngài Kiều cũng chỉ như một lời tạm biệt.
Thư kí nói rồi nhanh chóng đuổi theo Kiều Dĩ Thương.
Đợi đến lúc bóng dáng hai người biến mất hẳn sau cánh cửa thứ ba, nữ y tá nọ mới đưa tay vẫy tôi lại.
Tôi cùng A Bích đi tới đó.
Cửa hông vẫn mở như cũ, Thường Cẩm Lệ không giống với những người phụ nữ khác khóc gào, tràn đầy tò mò với thế giới bên ngoài, lúc nào cũng chạy nhảy nô đùa.
Cô ta không chạy nhảy, cũng chẳng ồn ào quậy phá, ngược lại chỉ ngồi im lặng trên giường, thờ ơ với tất cả mọi thứ.
Nữ y tá nói: “Đến lúc phải đi lấy thuốc cho cô Thường uống rồi.
Mỗi lần cho bệnh nhân uống thuốc là chúng tôi lại đau đầu.
Lúc nào họ cũng nghĩ ra đủ cách quỷ quái để vứt thuốc đi.”
Tôi hỏi cô ta thuốc có đắng không, nữ y tá lập tức đáp đương nhiên, mấy viên thuốc Đông Y có bao giờ là dễ uống.
Tôi bước vào phòng, tiện mồm nhắc nữ y tá: “Cô tiện thể lấy luôn một ít bánh kẹo vào đây.
Sau này mỗi tháng tôi sẽ gửi tiền đến đều đặn, các cô cho cô ấy ăn uống tử tế một chút.”
Căn phòng này lạnh đến nỗi một hơi ấm cũng chẳng lọt vào được.
Bốn bức tường cũ kỹ lạnh lẽo bao quanh một khoảng trống rỗng, tróc ra từng mảng sơn trắng loang lổ.
Chỉ cần có cơn gió nhẹ thổi qua là chúng sẽ rơi xuống lả tả như tuyết mùa đông.
Chiếc ấm nước nằm lăn lóc nơi góc phòng, nước bên trong đã cạn sạch.
Tấm rèm cửa trắng cũng bị thời gian điểm thêm từng mảng vàng hoen ố, lâu lâu lại đung đưa một lần, tựa như ông cụ nào lảo đảo sắp ngã.
Nơi đây chẳng khác nào chốn lao tù, cái nó giam cầm không chỉ là thân xác con người, mà còn khóa chặt linh hồn của họ.
Lồng ngực tôi nghẹn lại từng cơn.
Mặc dù biết chắc có ngày tôi sẽ đánh bại Thường Cẩm Lệ, khiến cho cô ta thảm bại, sống không bằng chết.
Song tôi chưa từng nghĩ rằng cô ta sẽ biến thành một người điên mơ hồ nhược trí như thế này.
Tôi đứng ở đầu giường nhìn cô ta.
Chiếc bút đã lăn đi mất dạng, thay vào đó Thường Cẩm Lệ đang nghịch cây cỏ đuôi chó trong tay.
Ngón tay gầy trơ xương của cô ta mân mê những sợi lông tơ, miệng lẩm bẩm những câu từ ngắt quãng: “Anh không cần em nữa? Từ trước đến nay anh chưa từng thích em sao?”
Tôi rướn người về phía trước gọi nhỏ Thường Cẩm Lệ một tiếng, cô ta cũng chẳng để ý, chỉ nhìn cây cỏ đuôi chó cười khờ.
Cho đến khi tôi lấy quơ qua quơ lại trước mặt, cô ta mới khựng lại, chầm chậm ngước lên nhìn tôi.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Tất cả những gì tôi nhìn thấy là sự trống rỗng, tối tăm, mờ mịt trong đôi mắt của cô ta.
Thường Cẩm Lệ thậm chí còn không chớp mắt lấy một lần, chỉ ngơ ngác nhìn thẳng vào tôi như vậy.
Tôi hỏi cô ta có nhận ra tôi không, chỉ thấy cô ta cau mày nhìn tôi rất lâu, đáy mắt không có một gợn sóng.
Chỉ vậy là tôi biết cô ta không còn nhận ra tôi.
Nếu như Thường Cẩm Lệ nhận ra tôi, dù chỉ là một chút tàn dư ký ức, cô ta cũng sẽ nhảy bổ tới đánh chết kẻ đã khiến cô ta dở người dở quỷ, rồi cùng đồng vu quy tận.
Hai người, một đứng một ngôi trầm mặc không biết bao lâu thì nữ y tá quay lại.
Vừa nhìn thấy y tá, Thường Cẩm Lệ tựa như gặp phải đại địch.
Cô ta nhảy mạnh từ trên giường xuống dưới đất, chân còn loạng choạng chưa vững mà hai tay đã nhặt dép lên đánh loạn xạ vào không khí.
Cô ta hét: “Cô là ai? Cô đi đi! Cô là người xấu, là mụ đàn bà xấu xa muốn giết chết tôi!”
Sự kích động của Thường Cẩm Lệ khiến tôi bàng hoàng lặng người.
Thế rồi, cô ta bất chấp tất cả lao về phía cửa sổ.
Nữ y tá nhanh nhẹn giữ chặt cô ta lại, mạnh mẽ kéo cô ta trở về.
Thường Cẩm Lệ gào khóc đến đứt ruột đứt gan.
Dường như cô ta thật sự sợ hãi nên cả người luôn căng cứng, dùng hết sức để giãy giụa.
Tôi yêu cầu nữ y tá bỏ tay ra rồi giữ chặt hai vai của Thường Cẩm Lệ, to tiếng dỗ dành cô ta rằng không cần uống thuốc nữa, ăn kẹo đường được không?
Nghe vậy, cơ thể căng cứng của cô ta dần thả lỏng.
Mái tóc Kiều Dĩ Thương vừa chải gọn cho cô ta giờ lại rối tung như rơm, chỉ để lộ ra nước mắt đầm đìa và ánh mắt hoảng sợ tuyệt vọng.
Đôi môi cô ta run rẩy nói: “Kẹo.”
Tôi lấy bánh kẹo từ trong tay của nữ y tá, đồng thời niết viên thuốc thành nhiều mảnh nhỏ rồi trộn lẫn chúng vào bơ.
Thường Cẩm Lệ bị những viên kẹo đủ màu sắc hấp dẫn, chậm chạp bước đến gần.
Tôi đặt đống kẹo lên trên gối rồi đưa bánh cho cô ta.
Cô ta do dự một lúc, cuối cùng run rẩy đưa tay nhận lấy.
Thường Cẩm Lệ biết ơn nhìn tôi, hương vị thơm ngọt của bánh khiến cô ta quên bẵng đi khóc nháo, ngoan ngoãn ngồi xổm dưới chân tôi ăn.
Giờ phút này, tôi ước rằng trước mặt mình là một bộ thi hài lạnh lẽo.
Như vậy tôi sẽ không đau buồn, không thương xót.
Tôi sẽ cho rằng đấy là cái giá mà Thường Cẩm Lệ phải trả, là ác giả ác báo.
Thế nhưng đối mặt với một Thường Cẩm Lệ yếu đuối, thảm hại, không bằng một đứa trẻ vô tri như hiện tại, lòng tôi như bị dao cắt từng nhát.
Đó là sự thương cảm giữa những người phụ nữ với nhau.
Tất cả những nỗi căm hận, thù ghét của tôi dành cho Thường Cẩm Lệ, dường như đã bị bộ dạng không ra hình người trước mắt hóa thành cát bụi.
Cô ta ăn được một nửa đột nhiên mở miệng cười với tôi.
Tôi nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Thường Cẩm Lệ, cảm nhận sự thô ráp truyền đến từ đầu ngón tay.
Da dẻ cô ta vàng vọt như người đã xế chiều, mũi môi không có một tia sức sống, tựa như một bức tranh bị bỏ không lâu ngày, một tờ giấy bị lãng quên trên nền đất.
Còn đâu Thường Cẩm Lệ của năm xưa hoạt bát xán lạn, kiêu ngạo hung hăng.
Cô ta thích mặc những trang phục rực rỡ, thích khoe khoang.
Vậy mà chỉ trong vài năm ngắn ngủi, cảnh còn người mất, chẳng còn giống như xưa.
Lúc tôi còn ngây người, Thường Cầm Lệ đã ngước khuôn mặt dính đầy kem lên nói: “Cô tốt thật đó.”
Ngón tay khựng lại bên tai cô ta không kìm được run nhẹ.
Cô ta nheo mắt nở nụ cười đơn thuần, đặt bánh kem dang dở xuống đất rồi lấy hai tay che miệng.
Thường Cẩm Lệ đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa, xác định nữ y tá áo trắng đi xa rồi mới hung hăng bảo: “So với mấy mụ quỷ dạ xoa chỉ biết bắt tôi uống thuốc thì tốt hơn nhiều.”
Tôi bật cười hỏi: “Họ ép cô à?”
Cô ta gật đầu: “Họ còn đánh người nữa cơ, kéo tóc rồi đổ mấy thứ kinh tởm vào miệng ấy.”
Nói rồi cô ta chỉ vào bậu cửa sổ: “Ngày nào tôi cũng leo lên kia kìa, cơ mà hôm nay bị ngã nên họ mới tóm được tôi.”
Cổ họng tôi thốt nhiên nghẹn lại, vị chua xót lan khắp trong khoang miệng rồi thấm vào lòng.
Tôi nhắm mắt, thầm thở hắt một hơi: “Sau này đừng treo lên đó nữa, để tôi tìm cho cô một dì bảo mẫu hiền lành nhé?”
Thường Cẩm Lệ ngơ ngác vươn lưỡi liếm liếm chút bơ còn sót lại ở hai khóe môi: “Bà ấy sẽ không mắng tôi chứ?”
“Sẽ không mắng cô nữa đâu.” Tôi đáp.
Thường Cẩm Lệ đột nhiên rơi nước mắt.
Tôi chẳng biết làm sao bèn lúng túng lấy khăn tay lau mặt cho cô ta.
Cô ta đẩy tay tôi ra, nhoài người trên mặt đất rồi bò về phía một cái tủ đổ nát, sau đó lấy ra một chiếc kẹp tóc.
Dường như đây là đồ vật quý báu đối với cô ta.
Thường Cẩm Lệ cẩn thận thổi thổi bụi bám trên đó, rồi bò lại về trước mặt tôi: “Tặng cô này”.
Cô ta như sợ bị ai cướp mất nên nắm chiếc kẹp tóc rất chặt,
Tôi kì lạ hỏi cô ta tại sao lại tặng cho tôi, Thường Cẩm Lệ chỉ đỏ mặt không đáp, tựa lưng vào tường ăn nốt chiếc bánh kem.
Tôi nắm chặt chiếc kẹp tóc, nỗi chua xót càng rõ rệt hơn lúc trước.
Mắt tôi nhòe đi như bị phủ bởi một màn sương dày, chỉ cần vài giây nữa là lập tức hòa thành mưa.
Tôi chẳng còn nhớ rõ bản thân đã vật lộn ở thế gian này được bao lâu rồi.
Dường như mỗi một người xông vào cuộc sống của tôi đều đem lại những cuộc chiến liên miên không khói súng.
Giết chóc, đánh đấm, cướp đoạt, tính toán,…Không cái nào làm tôi dám thả lỏng một giây.
Sự lương thiện và ngây thơ của tôi đã sớm bị ăn mòn và chôn vùi, thay vào đó là vỏ bọc xấu xa độc ác, đem nó đi tấn công lại kẻ khác để tự bảo vệ bản thân, Tôi sợ rằng nếu một ngày tôi thua cuộc, thì sẽ bị những kẻ xấu xa đó đá trở về với vạch xuất phát, về với những ngày bị người giẫm đạp chơi đùa, không có gì ngoài hai bàn tay trắng.
Những ngày tháng đó, thật sự quá đau khổ, quá tối tăm.
Vậy mà một người đơn thuần ngốc nghếch mặc người bắt nạt, đến việc nói một câu hoàn chỉnh cũng khó khăn này lại có thể chạm đến nơi mềm yếu nhất trong trái tim băng giá bấy lâu của tôi.
Vào khoảnh khắc Thường Cẩm Lệ tặng cho tôi chiếc kẹp tóc cô ta trân quý nhất, tôi đã mềm lòng.
Cô ta đã không còn là Thường Cẩm Lệ ban đầu nữa, mà chỉ là một người mất trí không còn nhận thức gì về thế giới, về cuộc đời bị vứt bỏ.
Cô ta không thể chịu thêm phong ba bão táp, không thể chống chọi với mưu hiểm kế độc của con người.
Trong ánh mắt của A Bích cũng nhuốm màu thương cảm.
Cô ta đỡ tôi dậy, nhỏ giọng bảo đi thôi.
Tôi nhân lúc Thường Cẩm Lệ không để ý, để lại chiếc kẹp tóc lại trên giường của cô ta.
Hiện tại trong mắt cô ta chỉ còn lại đống bánh kẹo kia, tất cả những hỗn loạn, trắng đen bên ngoài sẽ không thể ràng buộc và làm phiền cô nữa.
Có lẽ trở nên hồ đồ, rũ bỏ hết ân oán lẫn vướng bận cũng là một chuyện tốt.
Hai người chúng tôi yên lặng rời đi.
Lúc tôi đi đến cửa, động tĩnh của Thường Cẩm Lệ ở phía sau bỗng nhiên im bặt.
Dường như cô ta muốn níu tôi ở lại lâu thêm chút nữa, song lại không dám mở miệng.
Đã có quá nhiều người chết rồi.
Những chuyện từng xảy ra trong vài năm nay, bất đắc dĩ có, không thể tránh được có, tất cả đều do tôi mà ra, cũng kết thúc trong tay tôi.
Rốt cuộc tôi là một người đáng thương, hay là một tên sát thủ nhuốm máu đây?
Trước mắt tôi hiện ra một màn sương mù càng ngày càng mơ hồ hỗn độn.
Tôi ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống ngọn đèn trắng dài nhàn nhạt trên trần.
“Thường Cẩm Lệ, tôi đã từng rất hận cô giống như cô hận tôi vậy, thậm chí còn hơn chứ không kém.
Tôi cướp đi người đàn ông của cô, cô có hàng trăm nghìn cách để trả thù tôi, chĩa mũi dùi vào tôi.
Thế nhưng cô lại bất chấp phải động vào điều duy nhất sạch sẽ đơn thuần trong cuộc đời tôi, tàn nhẫn làm hại con gái tôi, bóp chết nó ngay từ lúc nó còn chưa có chút thường thức nào với thế giới này.
Song vào giây phút này, tất cả những ân oán giữa tôi và cô đều kết thúc rồi.
Tôi đã hủy hoại gia đình của cô, hôn nhân của cô, cũng như cả tương lai sau này của cô.
Tôi đã trả lại gấp trăm lần.
Cứ cho là tôi hận chưa đủ sâu, vẫn còn lại một chút lương tâm vậy.”
Nói xong những lời này, tôi không còn lưu luyến gì mà bước đi.
Âm thanh tiếng mở khóa vang vọng hành lang, nặng nề khôn nguôi.
Viện dưỡng lão nằm ở vùng ngoại ô, cách Thường phủ hai tiếng đi đường.
Sau một hồi chòng chành, chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại trước cửa vào buổi trưa.
Nhìn thấy tôi xuống xe, vài người hầu trong nhà khựng người rồi vui mừng khôn xiết, chạy vào trong viện hô dì sáu trở về rồi.
A Cầm mắt đỏ hoe, vội vàng chạy từ trong cửa ra ôm chặt lấy tôi: “Cô Hà, tôi còn nghĩ cô sẽ không quay lại nữa chứ!”
Tôi bảo cô ấy đừng có nói bừa, không trở về thì chẳng lẽ tôi đi gặp Diêm Vương à?
A Cầm nghĩ lại còn thấy sợ: “Không thế thì sao, Tam Giác Vàng là nơi thế nào chứ? Cô nói đi là đi, cô là con gái chứ chẳng phải gang thép.
Em nghe đồn nơi đó súng đạn cứ như đồ chơi, chỉ cần nói sai một câu là bắn trúng ai cũng không biết nữa”.
Tôi gạt đi nước mắt trên mặt A Cầm: “Được rồi, không phải tôi vẫn bình an trở về đây à? Cô còn ầm ĩ nữa, mọi người nghe thấy hết thì tôi mất hết cả oai phong”.
A Cầm bật cười vì câu đùa của tôi, ôm lấy cánh tay tôi lầm bầm oán than.
Người giúp việc trong phủ biết tôi đã về liền nhanh chóng trang trí và quét dọn lại vườn tược, gửi vài tấm thiệp mời cho vài gia đình quý tộc như Chu phủ, Trịnh phủ,…để báo tin vui, sau đó lại xum xoe vây quanh tôi để nịnh bợ đòi thưởng.
Tôi đều thưởng tiền cho họ, không thiếu người nào.
Đợi đến lúc thu xếp xong mọi việc, tôi quay về phòng ngủ một giấc.
Khi tôi tỉnh lại đã gần hoàng hôn, tiếng nước sôi ở phòng bếp làm tôi chú ý.
Mùi hương của hải sản luồn qua cửa sổ, thoang thoảng lan khắp cả căn phòng.
Đột nhiên một cơn buồn nôn cuộn lên trong bụng tôi, trào ra một ngụm ở đầu giường.
A Cầm nghe thấy tiếng động trong phòng bèn hoảng hốt chạy vào, quỳ bên giường hỏi tôi bị làm sao.
Tôi nôn đến nỗi mặt trắng như giấy.
A Cầm muốn đi mời bác sĩ đến thì bị tôi cản lại.
“Tôi vừa mới trở về, cô đừng gây chú ý dọa đến người khác, nếu mấy ngày tới còn nôn như vậy thì hẵng tính tiếp”.
Cô ấy cầm khăn lau đi vết nước trên môi tôi: “Xem cô gầy chưa kìa, sắc mặt cũng kém đi nhiều”.
Tôi vỗ vào tay cô ấy một cái: “Nói nhảm, co không thấy eo tôi tròn vo đây à”
A Cầm le lưỡi: “Cũng tròn thật đấy.
Ông Kiều chắc hẳn cho cô ăn nhiều món ngon lắm”.
Tôi đi xuống giường.
Lúc A Cầm đang vẽ lông mày giúp tôi, một bà quản gia xuất hiện ở hành lang, thông báo rằng một quan chức cấp cao của chính quyền tỉnh đã đến thăm.
Tôi hỏi bà ấy đó là ai.
Bà ấy suy nghĩ một chút rồi đáp: “Hình như họ Lưu ạ”.
Trong lòng tôi ngay lập tức đã đoán ra là ai, song tôi vẫn cố tình lề mề một lúc, đợi đến lúc sự kiên nhẫn của ông ta không còn bao nhiêu mới đi tới sảnh chính gặp mặt.
Chủ tịch tỉnh Lưu đi đi lại lại trước bộ ghế gỗ hoa lê, đế giày gõ lộp cộp xuống sàn, tay để sau lưng đầy lo lắng.
Vừa đúng lúc tôi bước vào cửa thì ông ta quay người lại.
Tôi cười hỏi ngọn gió nào lại đưa ngài Lưu đến đây thế này, công việc dạo này rảnh rỗi ư?
Ông ta tiến đến thay A Cầm đỡ tôi ngồi xuống chiếc ghế ở giữa, sau đó mới ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh: “Bà Chu à, có chuyện lớn rồi”.
Người hầu bưng lên hai chén trà, tôi không thích men xanh của sứ Thanh Hoa liền đổi chén sứ men đỏ với ông ta.
“Từ từ nói.
Anh cũng là sở trưởng rồi, phụ trách mấy vạn cảnh sát, sao lại dễ kích động như thế.
Tôi nửa đùa nửa thật gõ vào quân hàm trên bộ cảnh phục của ông ta: “Anh còn không bình tĩnh bằng một người phụ nữ như em.”
Sắc mặt ông ta đanh lại, lo lắng nhìn tôi: “Bà Chu, lý do khiến tôi hoảng sợ không phải vì bản thân mà là vì cô, vì thanh danh Bộ trưởng Chu.”
Tôi ngừng uống trà, không dấu vết nhướng nhướng mi, ông ta lấy trong túi ra một tập tài liệu, mở ra rồi san phẳng, vừa liếc mắt lòng tôi đã chùng xuống.
Ông ta quan sát phản ứng của tôi, thăm dò: “Cái này có thật không?”
“Nói năng vớ vẩn.” Tôi dùng bốn chữ để đánh giá về lần đến này của ông ta và phủ nhận câu hỏi của ông ta.
“Các anh thật sự coi em là kẻ lẳng lơ ư? Kỹ năng của em quá tuyệt vời.
Cái hang độc vùng Tam Giác Vàng mà em còn dám xông vào.
Nếu chuyện này là do em làm liệu cảnh sát tỉnh Vân Giang có thả em trở về không.
Bọn họ bắt bọn buôn lậu đến phát mệt, bọn họ nắm rõ mọi bằng chứng trong tay mà còn phải để anh đến đây tra hỏi hay sao? “
Sở trưởng Lưu đứng ngồi không yên, trong lòng sốt ruột như ngồi trên đống lửa.
“Cô là vợ của Cục trưởng Chu.
Bọn họ đều ở dưới trướng của cô, ai dám giam giữ cô cơ chứ? Đây chẳng phải là rước thêm rắc rối vào thân sao, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô không sai.”
“Ồ? Vậy anh thay mặt Tỉnh Thiên mời em đến để nói chuyện sao.”
Khuôn mặt Sở trưởng Lưu liền biến sắc: “Tôi thật sự không dám, thưa cô Chu, thân phận cao quý như cô đây.
Nếu cô thực sự muốn làm điều này, cô phải tuân theo các quy định của Bộ Công an ở trên cùng, cô phải đích thân đến Hà Bắc.
Tôi chỉ đang khuyên cô.”
Tôi lạnh lùng ngắt lời ông ta, nhếch mép cười “Cảm ơn anh rất nhiều, nhưng anh đã khuyên nhầm người rồi.
Em làm ăn và sống yên ổn, cả đời này em không có gan liên quan đến chuyện buôn lậu, buôn bán ma túy, giết người và đốt phá.”
Ông ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng bị tôi đưa tay ra ngăn lại, tôi nhìn hành lang trước mặt: “Công việc ở Tỉnh Thiên rất bận, em sẽ không giữ anh nữa.”
Nói xong tôi đặt tách trà xuống, cố tình phát ra tiếng động, ông ta hiểu thấy ý đuổi khách, cũng không dám tiếp tục chọc tức tôi nên chần chừ đứng dậy bỏ đi.
Ngay sau khi ông ta rời đi chưa được bao lâu, A Bích từ cửa sau bước vào, cô nhìn xung quanh, lướt qua người phục vụ ở phòng khách: “Ông Hồ đã diệt Hồng Đào trong cục cảnh sát đêm qua.”
Tôi chọc ngón tay vào góc bàn: “Diệt Lão Miêu chưa?”
Cô lắc đầu: “Tạm thời thì vẫn chưa và sẽ không thể loại trừ trong vài ngày tới.
Bây giờ đội phòng chống ma túy mơ ước có được bằng chứng về hành vi buôn lậu của các trùm ma túy từ một số quốc gia.
Tất cả bằng chứng đều ở chỗ ông Hồ, ông ta cũng thấy được điều đó vì vậy sư tử há to miệng yêu cầu bọn cớm ngày nào cũng phải rượu thịt ngon đầy đủ cung hầu, mỗi tuần sẽ phải dâng một cô gái đến cho ông ta, nếu ông ta vừa ý thì sẽ nôn ra một chút gì đó, ông ta sẽ luôn làm vậy cho đến khi bọn cớm bị kiểm soát đến chết mới thôi.”
Điều này khá thú vị, tôi không khỏi nhướng mày mỉm cười: “Ông ta thật là tinh ranh.”
“Nội tình bên Mã Lai ông ta quậy cũng kha khá rồi, người tiếp theo có thể là A Văn ở Singapore, Lão Miêu có lẽ sẽ là người cuối cùng, bởi vì cô đã cảnh cáo Ông Hồ, hiện tại Lão Miêu và cô là người cùng thuyền, dù có bỏ ông ta thì cô cũng chạy không thoát.”
Sau khi gột bỏ được nỗi hoang mang trong lòng, tôi nhận ra rõ ràng tình thế rất nguy hiểm cho tôi và Kiều Dĩ Thương.
Ông Hồ đã bắt được điểm yếu của tôi, đội phòng chống ma tuý không dám dễ dàng bắt trùm ma tuý, chỉ bắt được những bọn tay sai lúc giao dịch, một khi đã đụng đến trùm đầu thì tổ chức sẽ bị tiêu diệt.
Các trùm ma tuý hiểu rất rõ điều này.
Cho đến khi Ông Hồ mất hết hy vọng, để rũ bỏ quan hệ, phía bên Lào sẽ không đối xử tốt với gia đình ông ta nữa, nếu tôi không hành động thì ông ta sẽ phải đối mặt với cái chết, có thể ông sẽ diệt tôi trước để có cuộc sống tốt đẹp trước khi chết.
Tôi khẽ cúi đầu, A Bích liền ghé tai vào, tôi trầm giọng hỏi: “Có cách nào để âm thầm giết Ông Hồ trong tù không?”
A Bích vô cùng bất ngờ: “Làm điều đó dưới tai mắt bọn cớm sao? Điều này là quá mạo hiểm.
Cô có một lý lịch trắng, có rất nhiều người hiểu cô.
Bọn họ chắc chắn có thể đoán ra là cô làm.”
Tôi khinh thường chế nhạo “Đoán thử xem? Tôi không quen biết Ông Hồ, huống hồ là từng tiếp xúc với ông ta.
Ông ta nghe nói tôi vừa có tiền lại có thế lực vì vậy muốn hợp tác với tôi, lôi kéo tôi gia nhập nhóm nhưng bị tôi từ chối nên ôm hận trong lòng ăn nói bừa bãi, hất nước bẩn vào tôi.
Ông ta dựa vào Tát Minh Kiều thường ngày kiêu ngạo bá đạo bắt nạt kẻ yếu và các trùm ma túy của các quốc gia khác, Hồng Đào A, Lão Miêu, Ông K đều có thể là hung thủ giết ông ta.
Chỉ có duy nhất một mình tôi là không.
A Bích cảm thấy không ổn nhưng lúc này không còn cách nào khác, cô cau mày nói: “Ở chỗ của bọn cớm không có người của chúng ta.”
Tôi rút chiếc kẹp tóc ra và đưa cho cô ấy “Gửi mấy tên tay sai qua đó tìm, cầm theo cái này đi tìm Anh Năm.
Anh ta có người trong đội phòng chống ma túy, anh ta nhất định sẽ giúp tôi.”
A Bích cầm lấy rồi quay người rời đi, khi cô ấy bước ra khỏi ngưỡng cửa, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó liền gọi cô ấy lại “Chờ đã.”
Cô ấy dừng lại nhìn tôi, nghịch ngợm chiếc vòng ngọc trên cổ tay, xoay đi xoay lại vài vòng: “Chuyện này trước hết đừng để Anh Năm biết, tránh để anh ta làm khó chúng ta.
Anh ta không tiện ra mặt, tôi cũng không thể kéo anh ta vào chuyện này.
Hoàng hôn chiều tối ngày mai cô hãy mời ông Tào đến đây.”
Tôi đã kiệt sức vì phải đối phó với Sở trưởng Lưu.
Mặc dù không nói quá nhiều nhưng miệng lưỡi ông ta vô cùng sắc sảo.
Đó là ánh mắt nguy hiểm nhất để giải quyết mọi việc, đặc biệt là trong giới quan chức, những ông già xảo quyệt nhất.
Tôi thà đối phó với mười Ông Hồ còn hơn phải đối phó với một cảnh sát trưởng.
Khi tôi trở lại Tú Lầu, ngoài cửa có một mùi khói thuốc bay thoang thoảng trong không khí, tôi nhìn xung quanh, cây hoa Clivia treo dưới mái hiên, chiếc lá gấp trên cùng vẫn chưa nhúc nhích, không thấy ai vào nên tôi mở cửa bước vào nhà..
Ngón tay bị một sợi chỉ trên nắm cửa cuốn vào, tôi vô cùng bất ngờ.
Thứ này không có ở đó lúc tôi rời đi.
Tôi đang định gọi cho A Bích để hỏi xem cô ấy đã làm gì với sợi dây.
Nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, một ánh sáng bạc mờ từ trên trời rơi xuống, bay xuyên qua, tốc độ chỉ là trong nháy mắt, tôi ngẩng đầu, dầm phòng được đan chéo bằng lưới, một đầu buộc vào cửa, rung rinh khi từ từ mở ra, những đóa hồng trắng đỏ rung rinh rơi trên người tôi.
Những sợi tóc và chân váy như một cơn mưa bất chợt sắp nuốt chửng lấy tôi.
Những ngón tay đặt trên cánh cửa đột nhiên lạnh đi, nhiệt độ cơ thể nóng như lửa đốt của tôi khiến tôi thấy rùng mình.
Tôi thu tầm mắt ra khỏi chùm sáng của căn phòng và nhìn vào bàn tay phải của mình.
Một chiếc nhẫn được luồn vào khớp ngón áp út.
Chiếc nhẫn bạc trắng trơn lớn và tinh xảo.
Viên kim cương đó chắc phải là một ngôi sao hoặc một trái tim được đánh bóng đặc biệt tròn, trong suốt và đẹp.
Sáng lấp lánh qua màn đêm êm đềm như nước này, ánh trăng yên tĩnh duyên dáng như đang chiếu vào trái tim đang cồn cào, ấm áp và run rẩy của tôi.
Khi bị cảnh tượng bất ngờ này và ánh sáng chói lọi của chiếc nhẫn làm cho sững sờ, Kiều Dĩ Thương lặng lẽ từ sau cánh cửa bước ra, chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu trên người còn gợi cảm hơn cả nhiệt độ trong căn phòng, ánh sáng mờ ảo, say sưa.
Môi tôi mấp máy hai lần nhưng cổ họng như nghẹn lại, không nói được lời nào.
Tôi chỉ biết sững sờ nhìn anh ta tiến lại gần tôi.
Bóng dáng sáng láng của anh ta in xuống dưới chân tôi.
Tôi nghịch ngợm giẫm lên nó.
Vào lúc này ngay cả sức lực để nhấc chân đã biến mất.
Đôi mắt anh ta dừng lại trên khuôn mặt đờ đẫn của tôi: “Hóa ra Hà tiểu thư cũng không biết phải làm sao trước một bất ngờ nhỏ nhỉ.”
Vài đóa hoa còn chưa kịp rơi xuống, lướt nhẹ qua đỉnh đầu và khuôn mặt của anh ta: “Cô thật làm tôi mất hứng.
Đã nhiều năm như vậy mà tôi vẫn không thể đoán được cô sẽ làm gì tiếp theo.
Lúc cô bước vào, tôi đang suy nghĩ liệu cô sẽ vào chứ hay là không đây.”
Anh ta nắm lấy tay tôi, chạm vào bốn ngón tay còn lại: “Rơi xuống đây hoặc là xuống đây.”
Anh ta bật ra một tiếng cười sâu và buồn tẻ: “Hà Linh San, bất kể cô có làm gì, chỉ cần cô là nhân vật chính, tôi đều sẽ vô cùng sợ hãi.
Có lúc cô rất đáng yêu nhưng cũng có lúc lại rất đáng hận.
May mắn thay, tôi hiểu được cô, cô mãi mãi sẽ là như thế này”.
Anh ta ra hiệu “Tay để trên cửa cũng lâu nhỉ.”
Nói xong, anh ta nhẹ nhàng đẩy chiếc nhẫn ra, đeo chắc vào ngón áp út của tôi, ánh sáng khúc xạ của viên kim cương hòa vào mắt tôi và mắt anh ta, như thể vĩnh hằng bất diệt.