Sắc Dụ

Chương 336


Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 336


Tôi ngồi bệt xuống mặt đất, tựa lưng vào một tảng đá lớn, đáy lòng lạnh lẽo đụng phải ngọn lửa bay tán loạn trong không khí, đặt mình vào hoàn cảnh cực nóng cực lạnh như vậy, tôi không khỏi rùng mình một cái.
Tôi cảm thấy đây như một giấc mơ.
Nếu như không phải đầu ngón tay dính đầy máu, trái tim đang đập mãnh liệt, nói cho tôi biết rằng tất cả đều là sự thật, từng giây từng phút đều là sự thật, tôi tuyệt đối không thể thuyết phục bản thân tin vào điều này.
Kiều Dĩ Thương mượn ngọn lửa đang cháy trong ống khói châm một điếu thuốc, mênh mông biển lửa nuốt chửng khuôn mặt của anh ta.

Sống mũi thẳng đứng lấm tấm mấy mảnh tro bụi rơi từ trên trời xuống.

Nhưng nó chỉ dừng lại một chút rồi liền lặng lẽ rơi xuống.
Mi mắt của anh ta đỏ bừng, sau lưng cuồn cuộn khói đen, anh ta không nhìn Tát Minh Kiều, mà nhìn chằm chằm thuốc lá trên tay: “Cô nghĩ xem là cái gì?”
Áo sơ mi màu bạc trên người anh ta dính đầy bụi, mảnh vụn, còn có chút máu, nhưng không hề có một chút nếp nhăn nào mà ngược lại phẳng phiu bóng loáng, giống như anh ta vậy, không lúc nào không khiến người khác đắm chìm.
Dưới bóng trăng le lói, góc áo sáng lên như thêu dệt lên tinh tú giữa ngân hà, phập phồng lên xuống, mê hoặc lòng người.

Những làn hơi nóng vần vũ trong không trung, hết tầng này đến lớp khác như thác nước mãnh liệt thẳng đứng, bay thẳng xuống, che khuất cả bầu trời, xộc thẳng vào cổ áo lên đến vạt áo, nhẹ nhàng bay bổng.
Anh ta vẫn giữ nguyên tư thế, không vì biển lửa gần kề trong gang tấc mà rút lui.

Anh ta đứng trên bãi cát vàng bừa bãi tro bụi, ngói vụn và gạch đỏ, xung quanh cơ thể anh ta từ bốn phương tám hướng rơi xuống, vỡ tan tành.
Anh ta lặng lẽ nhìn ngọn lửa trong ống khói, nó đã đứng ở Tam Giác Vàng mười tám năm, từng chứng kiến ​​thời kỳ huy hoàng của bọn buôn ma túy Thái Lan ở Đông Nam Á, cũng là nơi nảy sinh không biết bao nhiêu tội ác và vực sâu bóng tối.
Ham muốn của nó rất khó san lấp, lún quá sâu.

Nó không nên tồn tại trong thời đại yên bình này.

Nó nhục nhã và gớm ghiếc, lòng bàn tay tạo nên những trận phong ba bão táp cho cả thế giới này.
Tôi ngồi bệt xuống đất, như một đầm nước lạnh giá dần tan chảy nghênh đón mùa xuân ấm áp, mềm mại và yếu ớt, tuyệt vọng thất thần.
Những người tham lam sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi tâm ma xấu xa.
Tâm ma là toàn bộ những gì xấu xa, đen tối và ích kỷ.
Vì chiếm làm của riêng, vì cướp bóc, vì leo lên mà đem cốt nhục người thân biến thành xương trắng, thành những bộ xương vô cảm ăn mòn linh hồn.
Tát Minh Kiều cười giễu cợt, cô ta nghe thấy câu trả lời hời hợt của anh ta, một người lạnh lùng tàn nhẫn, giống như tất cả những lời đồn đại, anh ta căn bản không có trái tim và cũng không biết tình nghĩa là gì.
Cô ta không thể kìm chế được đôi mắt đỏ hoe, không biết là đau đớn, tuyệt vọng hay là do biển lửa quá dữ dội: “Tôi đã từng quen rất nhiều đàn ông, nhưng chỉ có lần này là rung động thật lòng.”
Kiều Dĩ Thương thờ ơ, ánh mắt lạnh như biển sâu, anh ta hít một hơi thuốc lá rồi nhả khói vào trong ngọn lửa: “Phụ nữ rung động với tôi rất nhiều, nhưng trái tim của tôi không dễ dàng chiếm được như vậy.”

Anh ta nghiêng mặt sang một bên, nhìn dáng vẻ mơ hồ của cô ta qua từng đợt sóng không khí lộn xộn: “Cô có rất nhiều điểm tốt mà người phụ nữ khác không có, những điều đó đều là cám dỗ.”
Vết thương chảy máu trên vai Tát Minh Kiều gần như đã khô, trở thành một màu đỏ tím đặc quánh, cô ta mím môi: “Tôi tốt, nhưng tất cả tiền đặt cược của tôi, tất cả những gì người khác không có được, đều không thể lay chuyển trái tim anh.”
Kiều Dĩ Thương không hề nghĩ đến cái gọi là tình cảm, anh ta đưa mắt nhìn chằm chằm vào gạch đá đang bốc cháy rồi nở một nụ cười khó mà kiềm chế: “Cô ta hết lần này đến lần khác muốn chống lại tôi, giết tôi, hại tôi, hận tôi, bởi vì tôi nhiều lần chuyển bại thành thắng mà đắc ý, muốn dằn mặt tôi.”
Anh ta gạt nhẹ tàn thuốc lá: “Phụ nữ như vậy thật đáng ghét, tôi đã từng có suy nghĩ bóp chết cô ta, nhưng đến lúc ra tay thì lại không đành lòng.”
Vết thương không ngừng mất máu tương cộng với cơn đau dữ dội khiến Tát Minh Kiều cuối cùng cũng không chịu nổi, cô ta lảo đảo ngã vào trong ngực tên tay sai, bên tài dần mất đi âm thanh.

Giữa trời đất quay cuồng, cô ta nghiến răng thốt lên: “Rồi sẽ có một ngày anh chết trong tay cô ta, anh sẽ phải hối hận vì hôm nay không giết chết cô ta và đã không chọn tôi.”
Kiểu Dĩ Thương im lặng, Tát Minh Kiều bị người của anh ta đưa ra khỏi đống đổ nát.

Ma túy, máy móc, súng ống và đạn dược trong ống khói đã bị phá hủy.

Toàn bộ đều trở thành phế liệu trong vụ nổ lớn này.

Tất cả kho dự trữ và đường lui của ma túy Thái Lan ở Tam Giác Vàng đều bị thiêu rụi không còn gì cả.
Âm thanh chiếc xe nổ máy vang lên, ánh đèn pha chói lọi chiếu sáng đám lau sậy vắng lặng và ngọn núi trọc đằng xa.

Trận chiến này oanh tạc nhưng cũng thật im lặng, nó dường như đã phá hủy gốc rễ của mọi tội ác cùng với biển lửa biến mất không dấu vết.
Kiều Dĩ Thương ném một nửa điếu thuốc đang hút dở ra phía, ngọn lửa lại bùng lên, mãnh liệt, dữ dội, bay vút lên, như thể giây tiếp theo sẽ bay về phía chân trời, xuyên thủng tầng mây và đốt cháy toàn bộ ngọn núi.
Anh ta cúi xuống ôm lấy tôi còn đang thất thần, đôi môi nhuộm khói áp vào trán tôi: “Dọa cô sợ à?”
Tôi lắc đầu.
“Chắc tôi đã làm cô sợ.”
Tôi nhìn anh ta với đôi mắt mờ sương: “Làm tôi sợ cái gì?”
“Hà Linh San không chỉ mạnh bạo và mãnh liệt trên giường, cô ấy còn cất giấu một chút sức mạnh để sử dụng trên mặt đất.”
Tôi cắn môi chịu đựng, nhưng cuối cùng không kìm được, phun lên mặt anh ta, đáp lại anh ta là nước bọt nước bọt và sương mù phủ kín mắt.

Một cơn đau dữ dội truyền tới đầu ngón tay, tôi cau mày hít mạnh một hơi.
Kiều Dĩ Thương lúc này mới phát hiện ra tôi bị thương, ngón tay lấy ra một đầu đạn tròn, vết thương hình tròn đang nhỏ máu đã bắt đầu thối rữa, anh ta trầm giọng hỏi tôi tại sao không nói.
Tôi vòng tay qua cổ anh ta, nháy mắt quyến rũ như con mèo nhỏ: “Cũng không quá nghiêm trọng, bôi chút thuốc là khỏi thôi, anh cho rằng tôi yếu ớt đến vậy hả?”
Sắc mặt anh ta khẽ cứng lại, ôm tôi chạy nhanh hơn, bị đạn xuyên qua da thịt, cảm giác này không thể so với bị kim đâm hay sắt cứa, đau đớn bỏng rát thiêu như đốt cả một ngón tay.

Tôi lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống thi thể chất chồng như núi, hỗn độn, mảnh vỡ và lửa cháy.

Nơi này vốn đã sụt lở, sau một đêm như vậy lại càng thêm khó coi.
Đêm nay Kiều Dĩ Thương lấy nhỏ thắng lớn, tôi chưa bao giờ thấy trận chiến nào gay cấn và đẹp mắt như vậy, tôi nhớ anh ta nói anh ta là một tay chơi cờ bạc, nhưng người khác đặt cược tiền tài và sắc đẹp, còn anh ta đánh cược cả mạng sống của mình.
Từ trước tới giờ anh ta đánh cược chưa bao giờ thất bại, anh ta sẽ tiếp tục đánh cược cho đến một ngày nào đó anh ta thua.

Đến lúc đó, những con bạc trên thế giới này sẽ nhân cơ hội nhảy vào khiến anh ta vĩnh viễn không thể thoát thân được.
Bởi vì khi thua phải trả giá bằng mạng sống.
Trái tim tôi như nghẹt thở, tôi nhắm nghiền mắt lại, vùi mặt vào cổ áo Kiều Dĩ Thương, bên tai là tiếng gió vù vù, những ngọn lửa chưa dập tắt vẫn đốt cháy không khí, trên mặt đất mảnh vụn tung tóe.

Bước chân của anh ta có chút lắc lư, vượt qua hố đất, đồi cát và ngổn ngang thi thể đưa tôi vào trong xe.
Tôi dựa vào lồng ngực anh ta, nhìn chằm chằm cái cằm lún phún râu: “Nếu như vừa rồi tôi không xông tới, anh thật sự sẽ bắn chết chính mình?”
Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, anh ta mở hộp sơ cứu lấy rượu và thuốc mỡ ra xử lý vết thương cho tôi, hút hết thịt thối và máu bầm ra ngoài.

Không biết qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy đường phố bên ngoài cửa sổ.

Ánh đèn nê ông sắp tắt hắt vào gương mặt anh ta những chùm ánh sáng lóa mắt.

Ánh mắt anh ta thờ ơ liếc nhìn con phố dài mù sương sắp hừng đông: “Có lẽ là sẽ.”
Cổ họng tôi nghẹn lại: “Anh đã từng nghĩ đến việc giết tôi chưa?”
Anh ta thu hồi ánh mắt, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của tôi: “Cô San đây ghê gớm như vậy, nếu tôi nổ súng bắn cô, cô có chết cũng không nhắm mắt, sau khi chết có biến thành ma cũng không tha cho tôi, cả ngày lẫn đêm đều đi theo ám tôi.

Chi bằng tôi tự chừa cho mình một đường lui để đề phòng hậu họa về sau.”
Anh ta hôn lên trán tôi một cái, trong giọng nói mang theo ý cười không thể che giấu: “Đắc tội yêu ma quỷ quái cũng không dám đắc tội với anh.

Bởi vì anh chính là hồ ly chín đuôi ăn thịt người.”
Hốc mắt hơi nóng lên, tôi bụm miệng vùi sâu trong lồng ngực nóng bỏng của anh ta, nuốt nước mắt vào trong.
Việc Kiều Dĩ Thương buông tha cho Tát Minh Kiều chẳng khác nào thả hổ về rừng.


Mặc dù cô ta biết sự lợi hại của anh ta, nhưng không loại trừ việc những kẻ buôn bán ma túy ở Thái Lan cử người đến để gây rối.

Tính Tát Minh Kiều vốn ương ngạnh quật cường, cô ta sẽ không bao giờ cam lòng với một thất bại như vậy.
Vì vậy, Kiều Dĩ Thương đã để mắt đến tất cả những căn cứ có thể trở thành chỗ dựa cho cô ta quay lại tại Tam Giác Vàng.

Một khi Thái Lan có bất cứ động tĩnh nào, nhất định sẽ hành động dứt khoát và loại bỏ tận gốc.
Ngày thứ ba, trời vừa hửng sáng, tôi bước ra khỏi chiếc xe Mercedes màu đen, Nhị Đường Chủ mở tấm rèm trúc của một ngôi nhà gỗ trước mặt: “Sống dở chết dở.”
Tôi liếc nhìn vào căn phòng tối đen ẩm thấp: “Có bức thư nào viết trên giấy bạc không?”
“Dựa theo cô phân phó, tin tức sau đó được gửi đến lữ đoàn chống ma túy.

Hai tiếng sau bọn họ vội vã đến hiện trường, từ trong ống khói dọn sạch ra vẫn còn vũ khí, đạn dược, ma túy chưa bị thiêu hủy hết, ước chừng khoảng hai ba trăm cân.

Nhưng những vật chứng này cũng không đủ để buộc tội Tát Minh Kiều, cô ta sớm đã chuẩn bị xuất cảnh trong đêm để trở về Thái Lan, dấu vết bên trong trang viên cũng bị xóa sạch sẽ.

Ngọc Đông và Thái Lan luôn xảy ra bất hòa với đường dây buôn bán ma túy ở Tam Giác Vàng, vì vậy cũng không tiện ra mặt, cuối cùng là vẫn không bắt được quả tang tại hiện trường.

Biên bản yêu cầu anh Thương đến làm biên bản.

Việc này liên quan đến cô, nên chính quyền tỉnh đã vào cuộc đè xuống, không cho phép điều tra nữa.

Thi thể cũng bị thiêu hủy hết.

Người Thái đã yêu cầu giao nộp và theo dõi hồ sơ điều tra của những kẻ buôn ma túy này, vụ việc xem như đã tạm thời lắng xuống.

Ma túy đã bị tiêu hủy, tất cả cũng bị nổ tung.

Đây cũng coi như là việc tốt, có ai lại tự mình gây phiền phức cho mình đâu.”
Tôi ừ nhạt một tiếng, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng rơi xuống phân nửa: “Coi như đã vượt qua ải thứ nhất.”
Nhị Đường Chủ khẽ nhíu mày: “Nghe cô San nói, có kẻ nằm vùng theo dõi anh Thương?”
Tôi không trả lời ông ta.

Thân phận của Hắc Lang càng ít người biết càng tốt.


Tôi không chắc mình có thể kiểm soát cái miệng của cấp dưới không để lọt ra ngoài dù chỉ một manh mối nhỏ nhất hay không, vì vậy chỉ có thể kiểm soát cái miệng của mình, không tiết lộ bất kỳ thông tin nào.
Tôi cúi người bước qua ngưỡng cửa, càng vào trong càng nồng nặc mùi nước tiểu xen lẫn mùi phân thối, buồn nôn không thể tả, tôi lấy khăn che mũi và miệng, đứng cách xa dưới ngọn đèn dầu.
A Lỗ và Tát Minh Kiều bị dây thừng trói vào băng ghế, toàn thân trần trụi không một mảnh vải, chân mơ hồ có một mảng máu thịt lẫn lộn, chảy ra toàn mủ đen, toàn thân hầu như không có chỗ nào là bình thường.
Tôi bật cười: “Con chó đó có thích bữa ăn thịnh soạn này không?”
Nhị Đường Chủ lắc đầu: “Cái gì cũng chưa ăn, căn bản là không thèm đụng vào.”
Anh ta chỉ cho tôi xem một người một trứng treo lủng lẳng trên trần nhà được bọc trong một lớp ni lông trong suốt, tôi chỉ nhìn một cái rồi chán ghét quay đi.
“Cứ đốt đi.”
Anh ta gật đầu ra lệnh cho tay sai đi xử lý, người trên băng ghế đã hôn mê bất tỉnh, tôi hất cằm lên, Nhị Đường Chủ đích thân xách xô nước tiểu đi vào hất thẳng vào mặt và cơ thể của A Lỗ và bạn gái của anh ta.

Hai tiếng hắt hơi và rên rỉ lần lượt vang lên, trước ánh nến bọn họ từ từ mở mắt ra.
Khi A Lỗ nhìn thấy người đứng trước mặt mình là tôi, nét mặt của anh ta hiện lên một tia cố chấp hy vọng vào cọng rơm cứu mạng, anh ta muốn đứng dậy nhưng phát hiện ra chân mình vẫn đang bị trói.

Anh ta vùng vẫy quyết liệt, đôi môi nứt nẻ ngắt quãng thốt ra mấy tiếng cô San.
Tôi nhướng mày thích thú: “Anh kêu tôi có phải là muốn đòi một khẩu súng, sau đó dí vào huyệt thái dương và đè đầu tôi xuống bùng đất đúng không?”
Anh ta sững người một lúc, nghe ra tôi đang hỏi tội liền vội vàng van xin: “Cô San, chủ nhân của tôi đã trở về Thái Lan và không quan tâm đến chuyện của chúng tôi nữa.

Chúng tôi vì cô ta mà trung thành bán mạng, nhưng cô ta lại chỉ lo trốn thoát, xin hãy tha cho tôi, tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa, chỉ cần cô bỏ qua cho cái mạng này, việc gì tôi cũng sẽ đáp ứng hết!”
Nụ cười của tôi càng sâu, gần như khuếch đại các đường nét trên khuôn mặt: “Đây là muốn đầu hàng sao?”
Anh ta gật đầu lia lịa, tôi ném chiếc khăn lên mặt anh ta, giơ ngón tay lên: “Chim khôn chọn rừng mà sống, cơ hội này không phải ai tôi cũng cho.

Tính tôi vốn thù dai, ai làm tổn hại đến tôi, tôi sẽ trả lại gấp hàng trăm lần.

A Lỗ, anh em của anh đã chết rất nhiều vào đêm xảy ra vụ nổ đó.

Anh xem như là cánh tay phải của Tát Minh Kiều, đương nhiên phải giúp trấn chỉnh lại trật tự, tôi sẽ tác thành cho lòng trung thành của anh.”
Một tia hy vọng cuối cùng ẩn chứa trong những nếp nhăn của hắn đã hoàn toàn bị dập tắt bởi lời nói của tôi.

Tôi cười lạnh hai tiếng, nghênh ngang quay lưng rời đi, chặn lại tiếng gào thét van xin của hắn qua cánh cửa.
A Thạch bước ra khỏi ghế lái, màn hình điện thoại di động trên tay vẫn sáng, anh ta khom người xuống và dừng lại trước mặt tôi: “Cô San.

Anh Thương nhận được điện thoại từ bệnh viện Hải Châu gọi tới.

Cô Thường phát điên rồi, hiện đã được đưa đến một bệnh tâm thần để điều dưỡng.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.