Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 316: Gặp Lại Ông Ấy Trong Tình Hình Nguy Hiểm Đến Sự Sống Còn
Bắt đầu từ thập niên 70 đến ngày hôm nay, Tam Giác Vàng được gọi là địa ngục có đi mà không có ngày trở về, hàng năm chiến tranh liên miên, nơi nơi tội ác ngập trời.
Tôi chưa bao giờ nghĩ tới, người mà tôi yêu đến chết đi sống lại đã mất tích tại mảnh đất này, tôi càng không nghĩ tới tôi và Kiều Dĩ Thương tan rã vì thù, rơi vào tình trạng bị mai phục và cô lập cả bốn phía, nhưng mà tất cả những điều này đều không bất ngờ bằng việc người đàn ông này xuất hiện trước mặt tôi.
Ông ta vốn là một kẻ ăn chơi lêu lổng ở bên ngoài, chơi qua những bụi hoa mà không để dính thân, nhìn sự hoan ái của thế gian, nếm trải rượu ngon sắc đẹp, từ bỏ sự đau khổ thù hận, làm chàng công tử ăn chơi trác táng.
Nếu không phải gặp tôi, những ân oán thị phi những sự nghi kỵ lẫn nhau căn bản sẽ không xảy ra với ông ta.
Giờ phút này tôi có chút ngẩn ngơ, như là pháo hoa đang bắn trên bầu trời, như lời hát dây dưa kéo dài, tôi đang thẫn thờ như người trong giấc mơ, chỉ là một giấc mơ, người trong giấc mơ là ông ta, là ông ta xuất hiện trong lúc tôi bất lực nhất, mà không phải trong cuộc chiến tranh hỗn loạn như vậy , thật sự đã nhìn thấy ông ta.
Tôi sững sờ đứng tại chỗ không hề động đậy, Nhị Đường Chủ phát hiện đối phương không phải người không có ý tốt, ông ta phất tay ý bảo tất cả những tên tay sai chờ cơ hội hành động lui về phía sau, rút lui về sau khá xa, ông ta gật đầu với tôi, đi đến đến phía góc trong bên dưới mái hiên.
Những tên vệ sĩ đi theo phía sau dừng ở vị trí khoảng cách khoảng 3-4 mét, gập lại chiếc ô màu đen, Vân Giang đã mưa liên tiếp một ngày một đêm, không khí có chút không khí ẩm ướt, đọng lại ở trên làn da như xuất hiện một tầng mồ hôi.
Ông ta im lặng tới gần tôi, ánh mặt trời bị tầng mây che khuất le lói ra những tia sáng lay lắt, vừa vặn chiếu ra bao phủ lên người tôi, ta ngửi thấy mùi thuốc lá tràn ngập trong không khí, ngửi thấy mùi nước hoa, ngửi thấy mùi hơi thở của ông ta, ánh mặt trời hòa tan cái đẹp, tiếng gió không hề khô hanh vào đông, hòa tan trên những con đường Vân Giang, những bức tường đỏ ngói xanh trong con hẻm cổ kính, khóa chặt những tòa nhà trong màn sương khói và ánh mắt ngạc nhiên của tôi.
Ông ta nhìn chăm chú vào khuôn mặt đờ đẫn của tôi hồi lâu, thấp giọng cười khẽ, bàn tay nâng khuôn mặt tôi lên, vuốt ve khuôn mặt tôi: “Biến thành ngơ ngác rồi sao, mới vừa mấy ngày không gặp đã không nhận ra ông rồi.”
Tôi vẫn nói không nên lời, ông ta tháo mũ xuống đội lên đầu tôi, như đang suy nghĩ gì đó rồi nói: “Cũng khá ra gì đấy.”
Tiếng còi vang lên từ sâu trong ngõ hồi lâu, chiếc ô tô của ông ta đỗ chặn cả đường đi, tài xế quay đầu đi về một hướng khác, cả đoàn xe chen chúc đi từ phía Nam sang phía Bắc, tôi lúc này mới hồi phục tinh thần từ trong màn mưa và bùn đất, nắm chặt lấy cổ tay ông ta, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Ông tới nơi này làm cái gì?”
Ông ta thâm tình nhìn mặt tôi nói: “Tôi không yên tâm.
Nhỡ đâu mất cô, tôi phải đến nơi nào tìm lại tâm huyết mà quãng thời gian thanh xuân qua ông đã lãng phí, ông còn chưa bỏ qua con mồi nào của mình, sao có thể cam tâm được.”
Tôi hung hăng đẩy ông ta ra, muốn đẩy ông ta vào trong xe, để tài xế dẫn ông ta rời đi, rời khỏi những trận âm mưu nguy hiểm không lường trước được này, quay trở về nơi ông ta nên về, nhưng ông ta không hề hấn gì, bất luận tôi đã dùng sức như thế nào, ông ta đều như là cây đinh đã ghim ở trên đá.
Tôi mất hết ý chí chiến đấu, tinh thần có chút suy sụp đứng ở trước mặt ông ta, che mặt và chìm vào một trận run rẩy kéo dài: “Tôi không muốn nợ ông quá nhiều, cả đời này tôi đã nợ ông rất nhiều rồi, cũng đã hại ông rất nhiều, tôi biết tôi không thể đền bù nổi, bởi vì tôi có thể sống được đến hôm nay chính là dùng tính mạnh và sự thất bại của các cô ấy để đổi lấy, tôi chỉ có chết mới có thể trả lại được, nhưng tôi đây lại cố tình tham sống sợ chết.”
Tôi từ trong khe hở của những ngón tay nhìn ông ta, mưa càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng ít, giống như những sợi tơ, hình như nhìn không còn rõ nữa: “Nhưng tôi không giống thế, tôi là bạn của Dung Thành, tôi nợ cô càng nhiều hơn, tôi luôn cảm thấy áy náy, cảm thấy bất an.
Tôi đã ở thế đường cùng tại Hải Châu, một mình tôi không thể nào lật đổ được Thường phủ, tôi không thể tin tưởng được người khác, chỉ có thể đi xin sự giúp đỡ của cô, nhưng ở Tam Giác Vàng, ngày mai sống hay chết ai cũng không biết được, tôi không thể làm liên lụy đến cô.”
Tôi hạ tay xuống, bất lực cầu xin ông ta: “Ông đi đi.
Nơi này có bao nhiêu sự đáng sợ, ông căn bản không hề biết.”
Ông ta phủi phủi những hạt bụi còn vương trên vành nón nói: “Nếu đã nguy hiểm như vậy, tôi sẽ càng không đi, ít nhất tôi còn có thể che chắn giúp cô được.”
Ông ta nhìn thấy sắc mặt tôi không đúng lắm, cũng không hề chịu thỏa hiệp, lập tức ôm lấy tôi, không cho tôi cơ hội tiếp tục giãy giụa và xua đuổi ông ta, cằm ông ta chống lên đỉnh đầu của tôi, những sợi râu cứng cọ xát vào cái trán của tôi, giống như đang trêu đùa tôi vậy, ôn nhu nói: “Được rồi, tôi tới để xử lý chút việc.
Cũng không hẳn là vì cô.”
Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta, mày nhíu chặt lại, nụ cười của ông ta càng tươi hơn: “Có phải không tin hay không, vị trí của cô ở trong lòng tôi rất quan trọng.
Cho nên cảm thấy ngoại trừ cô ra, không có gì có thể đáng giá để tôi mạo hiểm quay lại đây.”
Móng tay của tôi hung hăng ấn xuống đôi môi của ông ta, hiện ra một dấu hình trăng non sâu hoắm: “Ông còn nói đùa.”
Ông ta nắm lấy ngón tay kia của toi, đặt ở trên môi hôn, trong đôi mắt đều là ý cười: “Đuổi thế nào cũng không đi, tôi hạ quyết tâm làm keo thuốc da chó, tôi hà tất phải phí công nói.”
Ông ta lôi tôi xoay người rời đi, vệ sĩ ở phía trước mở đường, mở cửa xe ra đỡ lấy tán cây, tôi và ông Tào cùng nhau ngồi vào, Nhị Đường Chủ thấy thế bảo tài xế về khách sạn chờ tôi trước, sau đó âm thầm biến mất ở trong đám người.
Ông Tào đưa cho tôi một hộp quà được đóng gói cẩn thận và tinh xảo, là bánh hoa Quế của Hải Châu, mùi hương hoa nhài nhàn nhạt tản ra, ngọt thanh mê người, khiến cho một người mấy ngày nay không muốn ăn gì đều thèm ăn.
Ông ta cười nói biết tôi thích ăn ngọt, sáng ra liền đập vỡ cửa của cửa tiệm này, yêu cầu làm gấp một phần bánh này, nhân lúc còn mềm xốp mang đến cho tôi.
“Một cửa tiệm đã kinh doanh cả trăm năm, ông cũng đập vỡ cửa ?”
Ông ta ừ một tiếng, hình như đang nhớ lại liền cảm thấy buồn cười: “Bồi thường thêm chút tiền.”
Tôi hỏi ông ta bồi thường bao nhiêu.
Ông ta hỏi lại là muốn trả lại cho ông ta sao.
Tôi đang chần chờ không biết nên trả lời như thế nào, ông ta nói cũng được, người làm ăn sao có thể làm những cuộc làm ăn lỗ vốn được, thanh toán cũng là chuyện tốt.
Ông ta hạ kính cửa ô tô xuống để lộ ra một khe hở, gió và những hạt mưa phùn liền bắn bào, tê tê dại dại khiến cho trái tim con người ngứa ngáy: “Tiền đẻ ra tiền là quy tắc trên thương trường, nhưng mà tôi và cô không làm buôn bán, cho nên cô trả tôi tiền, tôi không cần.”
Nhìn nhìn qua sườn mặt đẹp trai của ông ta để nhìn những cái cây chậm rãi bị bỏ lại phía sau trên đường , đúng lúc này ông ta quay đầu lại, bỗng nhiên tới gần tôi, chóp mũi dựa gần giữa hay hàng lông mày của tôi, với khoảng cách như vậy đôi mắt tôi chỉ cần ngước lên thì sẽ thấy đôi môi của ông ta.
“Cô hãy chia trái tim cô ra làm 10 phần, chỉ cần cho tôi một phần trong đó là được, tôi không tham.”
Tôi ngậm miếng bánh kia thật lâu không hề có phản ứng, ông ta hỏi tôi có phải bị dọa cho sợ rồi hay không.
Tôi gật đầu, đáy mắt ông ta hiện lên một tia ảm đạm, nhưng rất nhanh liền thu hồi lại, liền cảm thấy buồn cười nói: “Chỉ là nói đùa thôi.”
Xe dừng ở ngoài cửa khách sạn Bông Sen Vàng, A Thạch dẫn theo A Bích đã được thả ra nói chuyện đổi phòng với lễ tân, đây là chuyện tôi giao cho, đổi căn phòng ban đầu ở góc khuất hành lang ở tầng một thành căn phòng trên tầng hai gần cửa sổ.
Nếu như có chuyện gì đột nhiên xảy ra, tôi có thể nhanh chóng trốn thoát, tôi không trông cậy vào Kiều Dĩ Thương bảo vệ tôi, anh ta không thể làm được gì khi xảy ra sự nguy hiểm bất chợt, chỉ có dựa vào sự an phận của mình ở trong tình hình nước sôi lửa bỏng ở Tam Giác Vàng, chiến đấu mà chém giết lẫn nhau.
Tôi gấp lại chiếc hộp đựng bánh càn quét đến không còn một miếng bánh nào lại, đặt ở phía trước hàng ghế phụ: “Ông ở lại Vân Giang bao lâu.”
Ông ta lấy khăn ra lau lau khóe miệng cho tôi, tôi muốn tự mình đón lấy để lau, nhưng ông ta không hề thả ra, ông ta vừa nhẹ nhàng lau vừa nói: “Đợi đến khi cô không còn gặp nguy hiểm nữa.”
Tôi không hé răng, trầm mặc nhìn mặt ông ta, Tào Kính Hùng có một khuôn mặt phong lưu, khi cười phong lưu, không cười cũng phong lưu, lông mày và khóe mắt của ông ta luôn luôn có chút vô lại và hài hước, giống như đang dụ hoặc cái gì đó, câu dẫn cái gì đó, trời sinh đã đa tình.
Người đàn ông có đôi mắt đào hoa luôn bạc tình, luôn dịu dàng ôn như khi đang ở trong tình yêu, nhưng khi dứt ra thì lại rất tàn nhẫn, nhưng tôi chưa bao giờ gặp qua, Tào Kính Hùng lại có đôi mắt như vậy, giống một đôi mắt hẹp dài một ít, đuôi mắt cao nhỏ, không chớp mắt nhìn chăm chú, như thể bên trong có cất giấu nam châm, cất giấu độc dược, gợi cảm đến mức hít thở không thông.
“Tôi ở bên này có chút thế lực, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ dò hỏi tin tức, chuyện của Kiều Dĩ Thương cùng Tát Minh Kiều sự, tôi nghe nói.”
Tôi cúi đầu không nói, ông ta ngẩng đầu nhỏ giọng nói.
Tôi cũng ngẩng đầu thuận theo, ông ta nhìn sâu vào đôi mắt tôi nói: “Đang chịu tủi thân sao.”
Tôi không hề giấu giếm ông ta, tôi nói đúng là cảm thấy có một chút.
Ông ta trầm ngâm thật lâu sau: “Kiều Dĩ Thương là một người rất nguy hiểm, con đường ông ta đi, những nơi ông ta đứng, đều rất nguy hiểm.
Ông ta đã lựa chọn, cuộc sống yên ổn cả đời này đã vô duyên với ông ta, chờ cô hoàn thành chuyện cô phải làm, tôi dẫn cô trở về.”
Tôi siết chặt làn váy, im lặng vài giây, chúng tôi có thể nghe thấy được âm thanh hít thở của nhau, nghe được tiếng lông mi chạm nhau, không hề nghe thấy một âm thanh nào khác.
Tôi đau khổ cười nhạt: “Tôi rất mong muốn có cuộc sống như vậy, nhưng cũng không có duyên với tôi.”
Tôi chỉ vào trái tim và xương sườn của bản thân: “Một cái ngừng đập, một cái đã nát, đều ở Tam Giác Vàng, đã không đi được.
Tôi làm sao có thể trở về.”
Tào Kính Hùng không nói một lời, xe bị đi người đi ngang qua đường đâm một cái, hơi hơi run rẩy, người nọ nhìn về phía đằng sau xin lỗi, cảnh tượng xoay người vội vàng rời đi.
Tôi không hề để ý đến những âm thanh đó, hỏi ông ta có tin tức về bọn trùm buôn thuốc phiện kia hay không.
Ông ta buông lỏng cánh môi đang mím chặt lại nói: “Chuyện Tát Minh Kiều và ông Hồ vào lúc chập tối hai ngày sau, ở đầu Tân Thế Kỷ nhận một lô hàng mới, nếu không có chuyện gì xảy ra thì Kiều Dĩ Thương cũng sẽ đi, hiện tại tất cả các mối quan hệ, mối làm ăn của Tát Minh Kiều, ông ta đều có mặt.”
Tin tức này khiến tôi có suy nghĩ khác về cách sắp xếp và xu thế của ván cờ này, Tào Kính Hùng đưa cho tôi một tờ giấy, bên trên là địa chỉ của ông ta ở Vân Giang, ông ta dặn dò tôi có việc gì thì tìm ông ta, cũng có thể dọn đến chỗ ông ta cho an toàn.
Tôi đi xuống xe đóng cửa lại và nói: “Muộn một chút nữa tôi sẽ đi qua đó một chuyến.”
Ông ta đã sớm đoán trước được, gật đầu.
Tôi ở khách sạn gió êm sóng lặng mà qua được hai ngày hai đêm, những tay buôn ma túy trên địa bàn Thái Lan không hề có tin tức tốt nào truyền đến, tôi cho rằng Tát Minh Kiều đã bị Kiều Dĩ Thương hoàn toàn thu phục, tin tưởng anh ta cùng tôi đã cắt đứt mọi mối liên hệ, không hề để tâm đến tôi, tôi dặn Nhị Đường Chủ đưa tôi đi đến câu lạc bộ đêm Tân Thế Kỷ.
Tôi từ cửa sau tìm thấy tú bà đón tiếp tôi, bà ta đang dựa vào thang máy hút thuốc, thấy tôi đi vào liền tắt tàn thuốc, nhìn khắp mọi nơi: “Cô cùng tôi đi đến đây.”
Chúng tôi đi dọc theo một cái cầu thang đã tối tăm nhỏ hẹp hòi để đi lên tầng hai, bà ta cầm lấy ra một bộ đồ từ phòng chờ hóa trang dành cho gái, bà ta đưa cho tôi nói: “Ông Tào đã dặn dò, bảo đảm sự an toàn của cô, cô mặc bộ đồ này vào sẽ có người dẫn cô trà trộn vào trong.”
Tôi nhận lấy và nói lời cảm ơn với bà ta: “Làm phiền bà rồi.”
Giọng bà ta vui vẻ nói: “Chuyện của ông Tào, chúng tôi làm sao dám không để bụng được.”
Những ngón tay đang lần mò cúc áo hơi hơi dừng lại một chút: “Mọi người quen ông ấy sao? Ông ấy không phải người Hải Châu sao.”
Tú bà tử đẩy một cánh cửa ra, dẫn tôi đi vào một căn phòng tối đen như mực, tôi đưa lưng về phía bà ta thay quần áo, bà ta ở ta phía sau nói: “Những chuyện làm ăn của nhà họ Tào thì ở Hải Châu, khắp mọi nơi đều có bạn bè, ông chủ của chúng tôi có mối quan hệ rất tốt với nhà họ Tào, những nơi ăn chơi của thành phố của tỉnh Khánh Nam này, không có nơi nào là nhà họ Tào không thân.”
Tôi nhịn không được phì cười: “Ông ấy đều chơi qua à.”
“Nhìn cô nói kìa, nhà họ Tào nào xem trọng những kẻ thô tục này, chẳng qua là đến thăm thú và uống vài chén rượu.
Những nơi ăn chơi ở Vân Giang tôi chưa từng nghe nói qua có người phụ nữ nào bò được lên giường của người nhà họ Tào.
Nếu mà có, thì sẽ là chim sẻ biến thành phượng hoàng ai mà không cam tâm tình nguyện chứ, còn ở lại những nơi mua vui cho khách bán nụ cười làm gì.”
Tôi cởi quần áo ra, mặc vào bộ đồng phục rộng rãi không vừa với thân hình, bà ta lúc này mới mở đèn lên, tôi soi chiếc gương trên cửa, tú bà cực kì ngạc nhiên nói: “Hà tiểu thư xinh đẹp quá, mặc bộ quần áo này vào vẫn cực kì tỏa sáng, sợ là không thể đánh lừa được mọi người.”
Bà ta còn lấy ra một chút phấn bôi vàng, dặm dặm trên mặt tôi vài cái, dặm không đều, bôi đến mức làn da trắng nõn đã vàng ố già nua, bà ta lúc này mới dẫn tôi đi ra ngoài, chỉ chỉ vào căn phòng bao đang có ngọn đèn dầu lập loè bên trong: “Người mà cô đang muốn gặp đang ở bên trong.”
Bà ta không cùng tôi đi qua đó, tôi một mình đứng ở cạnh cửa, bên trong truyền ra tiếng cười nói đứt quãng, tới gần rồi mà cũng nghe không rõ ràng lắm, tôi đi theo sau vài tên người hầu và mấy cô gái bồi uống rượu, cúi đầu đi vào cánh cửa này.
Những căn phòng bao lớn nhỏ, phòng trong uống rượu ca hát, phòng ngoài là sân nhảy cùng và sân khấu để biểu diễn ca hát, không gian rất lớn, sau khi đám người này đi vào, Tát Minh Kiều cho những cô gái bồi rượu đi ra ngoài chờ, một lúc sau quay lại, chỉ để lại những người hầu ở lại châm thuốc, nhưng trước khi bắt đầu vào chuyện chính thì cũng đuổi đi.
Tôi giả dạng làm người phục vụ quỳ xuống đất lau dọn sân khấu và đàn tranh, bọn họ ở phòng trong, ở giữa để một tấm bình phong và một cánh cửa gỗ đỏ hình vòm mái tròn, tôi có thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ lại không thể nhìn thấy được tôi, thậm chí không biết bên ngoài đang có người.
Tôi rất cẩn thận di chuyển hướng về phía tấm bình phong, dựng thẳng lỗ tai lên nghe, ông Hồ gia: “Tranh cướp lấy địa bàn của ông K, không phải các người thành công rồi sao.”
Tát Minh Kiều nói đây chỉ là một mảnh nhỏ của núi Tây Song Bản Nạp, vẫn còn không đủ.
Muốn mở rộng lãnh thổ quốc gia, làm lũng đoạn một nửa biên giới Tam Giác Vàng , bắt buộc phải nuốt trọn hết tất cả của ông K.
Ông Hồ rất kinh ngạc: “Nuốt trọn hết của ông ta? Dạ dày của cô thật lớn.”
Tát Minh Kiều cười quyến rũ chống cằm: “Không có sự độ lượng của sư tử, tôi sao quản được những thuộc hạ bên dưới tôi chứ.”
“Campuchia, Singapore đều chưa đến lúc thu gọn lại trong tay, trước tiên phải xuống tay từ nhỏ lên, nắm chắc thắng lợi hơn, luôn sẽ không thất thủ.”
“Nhưng con ruồi bọ cũng có thịt, nhưng không thể khiến tôi no bụng được, mãnh hổ khó hàng phục, nhưng khi xuống bụng thì có thể đảm bảo một năm không hề đói bụng.”
Ông Hồ lắc đầu nói: “Hồng Đào A của Mã Lai gần đây thế thực mạnh, tôi cho cô 300 người giúp đánh trận chiến trước, xuống tay từ chỗ ông ta cũng không động đến ông K.”
Tát Minh Kiều hỏi vì sao, bây giờ là lúc ông K đang trong giai đoạn chữa trị, bỏ qua một cơ hội tốt như vậy không ra tay, bỏ lỡ cơ hội này chính là thả hổ về rừng, những tay buôn ma túy của Mỹ Điện thiện chiến, nhất định sẽ lửa rừng gió thổi lại càng thêm mạnh.
Ông Hồ châm một điếu thuốc, ông ta híp mắt bắt chéo chân: “Ông K ở dưới ông Năm, cô không phải rất rõ sao.”
Tát Minh Kiều không để bụng: “Một người, còn có thể một tay che trời sao.”
“Tại sao lại không thể.” Ông Hồ chỉ vào cô ta bất đắc dĩ cười to: “Thật ra ông K đã sớm không được rồi, Chu Dung Thành dẫn theo những tên cớm đó theo, đào mồ của Triệu Long lên, cũng đã đào mồ của ông K xong được một nửa rồi, chỉ thiếu nước đưa ông ta xuống mồ thôi, nếu không có ông Năm ngăn chặn được cơn sóng dữ, hiện tại ông ta đến cả trùm buôn thuốc phiện cấp bậc thứ ba cũng không thể nào bằng được, sức mạnh của ông ta đủ để tổ chức của chính mình có thể cắn xé ngai vàng của Tam Hiêu và toàn bộ Mỹ Điện, cô cho rằng cô muốn làm thế nào thì làm sao.”
Tát Minh Kiều cảm thấy ám ảnh, khuỷu tay chống ở bên cạnh sô pha: “Người đẹp của Thái Lan , nổi tiếng khắp Châu Á.”
Ông Hồ bình tĩnh mà lắc đầu: “Ông ta không thích sắc đẹp.”
Tát Minh Kiều lại nói: “Tràng hạt quý hiếm của Thái Lan, hạt xá lợi của Ngọc Đông đều rất khó có thể so được.”
Ông Hồ lại lần nữa lắc đầu: “Ông ta không tham vàng bạc.”
Sắc mặt của Tát Minh Kiều trầm xuống: “Còn cách nào có thể đối phó với ông ta.”
Ngón tay cái của ông Hồ đặt để xuống mũi: “Chờ thời cơ đi, tôi sẽ nghĩ cách cho cô, cô cứ nuốt trọn lão Miêu của Campuchia trước, ông ta cũng có hơn 500 người có thế lực, đến lúc đó dùng nhóm người này đi chống lại ông Năm, lôi kéo ông ta, nếu bị tiêu diệt cũng không đau lòng, người của ông Kiều đối phó với ông K, phải dùng cả hai cách này mới có thể có phần thắng, nếu không các cô không thể hàng phục được ông Năm.
Ông ta không chỉ có làm buôn bán, thân thủ, và năng lực phản trinh sát của ông ta đấu với cớm, cực kì thành thạo.
Ông ta còn ở một ngày, Mỹ Điện đến Tam Giác Vàng đều không thể sụp đổ được.”
Tát Minh Kiều cười một cách có ẩn ý, nghiêng mặt nhìn Kiều Dĩ Thương đang một mình hút thuốc: “Đi đối phó ông K, đồng minh mới của ông K, sợ là không xuống tay được đâu.”
Kiều Dĩ Thương chăm chú nhìn tàn thuốc vẫn còn ánh lửa, trả lời phải và không phải đều có chút quá gấp gáp, ông ta dứt khoát không có tiếp lời nữa.
Ông Hồ nhẹ nhàng tự do dựa vào sau ghế sô pha: “Nói chuyện chính đi, tôi đã đem hàng đến rồi, các cô cũng đã nhìn thấy thuộc hạ của tôi chuyển vali cả đêm, nhưng mà tôi là giao dịch với ông Kiều hay là giao dịch với cô Tát Minh Kiều, hay là các cô chia đều.”
Tát Minh Kiều im lặng rót đầy ba ly rượu, ngoại trừ ly rượu của cô ta là rượu trắng ra, hai ly còn lại đều là rượu vang đỏ, cô ta đẩy đến trước mặt ông Hồ: “Đương nhiên là tôi, chuyện làm ăn của chúng ta đã làm nhiều năm như vậy, hay là ông Hồ đã gặp được một nhà khác rộng rãi hơn tôi, muốn xuống khỏi con thuyền của tôi như vậy sao.”
Ông Hồ gia tắt tàn thuốc cúi người về phía trước, mặt đối thẳng mặt với Tát Minh Kiều: “Trục lợi tác phong của họ Hồ tôi sao?”
Tát Minh Kiều cười to: “Tôi cũng đang coi như ông đang nói đùa với tôi.”
Ông Hồ nhận lấy chén rượu kia uống một ngụm, bỏ lại chiếc ly này ở trên góc bàn đá cẩm thạch, lấy một chùm chìa khóa từ trong túi ra, dùng cây ngoáy lỗ tai thong thả ung dung mà ngoáy lỗ tai: “Lào và Thái Lan, ở trên thị tường buôn lậu ma túy Tam Giác Vàng đều biết chúng ta là bạn bè, Hồng Đào A của Mã Lai trước kia đến tìm tôi, muốn hợp tác buôn cocaine, giá cả chỉ bằng một phẩy năm lần của Thái Lan, tôi liền từ chối luôn, ở đây thì dễ kiếm tiền, nhưng bạn bè không phải lúc nào cũng có thể tìm được.”
Tát Minh Kiều nghe thấy cũng có lý, cô ta cười cười: “Cocaine và vỏ cây anh túc là những vật liệu mà tôi cần để làm ra thuốc phiện, vỏ cây anh túc là loài thực vật mà Mỹ Điện và Thái Lan đều có, Vân Giang bên này tôi cũng đã trồng một vườn cây anh túc, thứ này không thiếu được, thuốc phiện là thứ tốt, heroin và thuốc lắc đều không thể thiếu nó, ông Hồ vận chuyển từ Lào cũng đã trải qua mười mấy trạm kiểm soát, số tiền này tôi sẽ bỏ ra, nhiều hơn 5% lợi nhuận, có tiền chúng ta cùng nhau kiếm, tôi có thể đi đến ngày hôm nay ông đã vì tôi mà trợ giúp không ít, tôi cũng không phải là một người phụ nữ vong ân phụ nghĩa.
Tiền đặt cọc vẫn theo quy tắc như cũ, là 30%.
Còn lại 70% một tay giao tiền một tay giao hàng, hàng chất lượng tốt, thêm 10% nữa thì cũng dễ nói chuyện.”
Ông Hồ cực kì hài lòng với những điều kiện mà cô ta đưa ra, ông ta thổi thổi cây ngoáy lỗ tai, ráy tai bị thổi bay xuống mặt đất, dùng đầu ngón tay lau sạch sẽ, nhét trở lại túi: “Vậy chúng ta vui vẻ quyết định, ba ngày sau hàng của tôi sẽ đi qua quốc lộ đến Tây Song Bản Nạp, mặt mũi của những người buôn ma túy ở địa phận Tam Giác Vàng của Thái Lan lớn hơn so với tôi, lại có ông Kiều ở đây, tôi không quan tâm những chuyện về sau nữa.”
Tát Minh Kiều đang muốn cùng ông ta chạm cốc, Kiều Dĩ Thương luôn im lặng bỗng nhiên mở miệng, giọng nói của ông ta mang theo ý cười, mặt mày cũng rất dịu dàng, nghiêng mặt có chút hài hước chăm chú nhìn Tát Minh Kiều: “Sao vậy, đã quên thân phận của mình rồi.”
Tát Minh Kiều liền uống hết ba ly rượu trắng, uống đến quá mức mạnh mẽ, hơi rượu xộc thẳng lên, khuôn mặt vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp ở dưới ánh đèn càng thêm đa tình kiều mị hơn, cô ta biết rõ còn cố hỏi thân phận gì.
Cánh tay của Kiều Dĩ Thương ôm lấy bả vai của cô ta, ôm lấy mặt cô ta từ bên kia, đặt cả khuôn mặt cô ta vào trong lồng ngực mình, khí chất ngông cuồng và cuồng dã nói: “Cô là người phụ nữ của ai, cần tôi nhắc nhở lại một lần nữa sao.
Có tôi ở đây cô còn dám làm càn như vậy.”
Tát Minh Kiều bị ông ta tán đến mức nụ cười ngày càng sâu hơn: “Là người phụ nữ của ai? Sao tôi lại nghe không hiểu.”
Kiều Dĩ Thương không đợi cô ta nói xong liền cúi đầu hôn đôi môi của cô ta, đầu lưỡi liếm qua son môi, để lại một dấu vết cực kì quyến rũ, dấu vết đó ở quanh khóe môi, khiến cho cảnh sắc ở trên chiếc ghế lô vốn đã gợi tình thì giờ càng thêm phần quyến rũ.
Đầu ngón tay của ông ta lau lau chỗ vệt đỏ bị lem ra: “Bây giờ đã nghe hiểu chưa.”
Tát Minh Kiều dù có mạnh mẽ đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là phụ nữ, đối mặt với cách thức thủ đoạn và vẻ bề ngoài của Kiều Dĩ Thương, cũng không thể nào thoát khỏi sự mê muội, cô ta dựa vào bả vai ông ta mắng một tiếng xấu xa, nói thẳng không tốt lắm đâu, ăn đậu hũ gì chứ.
Ông Hồ cười ha ha, duỗi tay chỉ vào khuôn mặt trát phấn như hồi xuân của Tát Minh Kiều: “Phụ nữ thì còn cần làm ăn gì nữa, có người đàn ông làm chỗ dựa, giúp chồng dạy con là được rồi, tôi cùng ông Kiều làm, ông ta kiếm lời cũng không phải là cô cũng kiếm được.”
Tát Minh Kiều ôm lấy cánh tay Kiều Dĩ Thương: “Như thế nào, anh muốn cưới tôi à.”
Kiều Dĩ Thương đong đưa ly rượu vang đỏ, ánh mắt lóe sáng, giống như bên trong toàn sao trời và ánh trăng, sáng ngời, sâu thẳm, trong sáng như vậy.
“Xem biểu hiện của cô.”
Tát Minh Kiều cắn môi chọc chọc cằm của ông ta: “Còn muốn làm tôi mất giá, anh muốn cưới tôi còn không muốn gả đâu, làm vợ thì có cái gì tốt, mặt càng ngày càng già, làm tình nhân khi anh đối xử với tôi không tốt, tôi muốn đi thì đi, anh còn phải mắt trông mong nịnh tôi trở về.”
Đôi môi đỏ mọng của Tát Minh Kiều hơi hơi hé, đưa ly rượu trắng trên tay tới bên miệng anh ta, Kiều Dĩ Thương ngậm lấy một ít, liền dán vào môi cô ta, cô ta chưa muốn nuốt xuống, liếm liếm một chút rượu bên môi, mắt say lờ đờ mông lung nói: “Anh là người đàn ông đầu tiên dám nói thẳng với tôi muốn tôi nghe lời.”
Cô ta nói xong liền cười quyến rũ: “Hơn nữa tôi còn cảm thấy xuôi tai.”
Tôi lấy bình phong làm bình đậy, lặng yên không một tiếng động rời đi khỏi căn phòng bao.
Tát Minh Kiều nghe xong những lời ông Hồ nói, sao phải xuống tay với lão Miêu, lừa lọc để cho ông K tự tranh đấu, đây là cơ hội tốt nhất để tôi thu hàng của bọn buôn thuốc phiện Campuchia.
Tôi đi vào WC nữ rửa mặt thay đổi quần áo đang muốn đẩy cửa ra rời đi, hai tên tay sai bỗng nhiên từ chỗ chân tường u tối nhảy ra, mặt mày khinh bỉ ngăn cản đường đi của tôi: “Hà tiểu thư, cô thật đúng là không an phận mà.”
Cơ thể của tôi theo bản năng lui về phía sau, tên tay sai đang nói chuyện tôi chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra, là tên vệ sĩ bảo vệ cho Tát Minh Kiều, lòng tôi liền trầm xuống, thầm kêu không ổn rồi, đã bị phát hiện.
Trước khi tôi tới Tào Kính Hùng đã chuẩn bị cho tôi, cho nên tôi căn bản không nghĩ tới chuyện sẽ bại lộ, chốn ăn chơi này cũng không phải địa bàn của những tên trùm buôn thuốc phiện đó, tôi cho rằng không hề có chút sơ hở nào, không nghĩ tới Tát Minh Kiều lại khôn khéo như vậy, sau đầu lại có thêm một đôi mắt.
Tú bà ở phía sau cánh cửa chờ tôi xong việc đưa tôi rời đi, bà ta thấy một màn như vậy, cực kì hoảng sợ không dám lại đây, trực tiếp rời đi.
Tôi gặp nguy không hề hoảng loạn: “Sao nào, Tân Thế Kỷ bị cô Tát Minh Kiều mua lại rồi sao? Cô ta có thể tới đây tìm kiếm niềm vui, tôi lại không thể tới đậy hưởng thụ sao.”
Tên tay sai nhìn đánh giá bộ đồng phục trên tay tôi: “Cô đây đến hưởng thụ là tới hầu hạ người khác sao?”
Tôi cười lạnh: “Tôi chơi như thế nào, cách chơi ra sao, còn phải nói rõ với ông sao.”
Tên tay sai hắc hắc một tiếng: “Hà tiểu thư, đã đắc tội với cô rồi, mời cô đi một chuyến.
Chúng tôi phụ trách trông coi phòng bào, ở đây đi lại, cảm thấy cô lén lén lút lút không thích hợp lắm, liền theo tới, lời cô Tát Minh Kiều dặn dò, chúng ta không dám trái lời.”
Không đi là chột dạ, đi thì sẽ gặp phải phiền toái, tôi đang trong thế tiến thoái lưỡng nan, bộ dạng của bọn họ cũng không phải dễ mua chuộc vì không trở mặt, tôi chủ động đi trở lại căn phòng bao trước đó.
Khi tôi bước vào trong căn phòng, khuôn mặt Kiều Dĩ Thương hướng về cửa nhìn thấy tôi, cánh tay anh ta đang ôm bả vai của Tát Minh Kiều bỗng nhiên cứng đờ, một gương mặt rơi vào trạng thái lúc sáng lúc tối, nhịn không rõ hỉ nộ ái ố.
Tát Minh Kiều phát hiện ra, cô ta cười hỏi ông là đang say sao, hay là khát? Đôi môi ấm áp từ của Kiều Dĩ Thương rời đi, cánh tay duỗi thẳng ra hướng về phía bàn trà, đang muốn lấy chén rượu, ánh mắt lơ đãng xẹt qua trên người tôi, động tác của cô ta tạm dừng: “Hà tiểu thư?”
Người đàn ông khom lưng trần thuật lại chuyện vừa rồi một lần, Tát Minh Kiều mới đầu còn không có phản ứng gì, cho đến khi cô ta nhìn thấu bộ đồng phục trên tay tôi, biểu cảm bỗng nhiên lạnh xuống vài độ, lộ ra độ nguy hiểm không thể hòa hoãn được.