Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 313: Thông Dâm
Tát Minh Kiều uống sạch rượu còn lại trong ly, nhìn về phía tôi: “Sao lại nói là giam giữ, Hà tiểu thư cũng là một trùm buôn ma túy, làm ăn trên con đường này vô cùng thuận lợi, việc cô và ông K hợp tác đã truyền khắp Tam Giác Vàng, tôi không thể để kẻ thù lớn như vậy tồn tại.
Nếu cô là đàn ông thì tôi không sợ, nhưng cô là phụ nữ, tôi biết một người phụ nữ có thể khủng khiếp như thế nào, vì tôi cũng như vậy!”
Tôi nắm chặt hai tay: “Cô muốn lợi dụng tôi để ép Kiều Dĩ Thương rút khỏi Tam Giác Vàng?”
Tát Minh Kiều cười một tràng: “Đó là chuyện của sau này, nếu như mọi chuyện thuận lợi giống như tôi đoán lúc trước, tôi có thể thực hiện được điều này hay không thì phải xem vị trí của Hà tiểu thư trong lòng người đàn ông này đến đâu đã.”
Cô ta nghiêng chiếc ly rỗng, để ở trước mắt, ánh nắng hoàng hôn mờ nhạt chiếu vào trong ly, những giọt rượu còn sót lại chạy dồn xuống, tràn tới đáy ly, giống như xác chết của một người phụ nữ đẹp, phơi cơ thể trước gió tới lúc chỉ còn một giọt máu.
Mê hoặc nhưng lại vô cùng quỷ dị.
“Đối với một người đàn ông như Kiều Dĩ Thương, việc quỳ xuống một chiếc váy hay khuất phục dưới một lưỡi kiếm thì dễ dàng hơn?”
Tôi cười nói: “Cái nào cũng không thể.”
Cô ta hỏi tôi có thật không.
Cô ta ngước mắt nhìn, con ngươi của cô ta được chiếc váy đỏ xinh đẹp của tôi in lên trên đó: “Hà tiểu thư theo anh ấy được mấy năm rồi?”
Tôi im lặng không nói gì, cô ta tiếp tục khua môi múa mép: “Một năm hay là hai năm? Hay là lâu hơn.
Có bao giờ cô hỏi thử chưa, sự hứng thú và thu hút của cô với anh ấy càng ngày càng biến mất, còn ở thế giới bên ngoài, ví dụ như sự cám dỗ của tôi dành cho anh ấy, cô có thể nắm chắc được mấy phần thắng?”
Bỏ qua vẻ mặt hờ hững của tôi, cô ta đặt chiếc cốc xuống và đi về phía tôi, gọi người vệ sĩ đang đợi bên ngoài bước vào, tiếng mở khóa vang lên, một tên tay sai tiến vào, anh ta bóp chặt hai cổ tay tôi, cố định ở sau người tôi, Tát Minh Kiều dùng ngón tay thon dài vuốt xe khuôn mặt tôi, đọng lại một chút nguy hiểm.
“Có lẽ cô như vậy, anh ấy không thể vứt bỏ được, giữa hoa hồng và hoa mẫu đơn, lưỡng lự khó quyết định, nhưng nếu mang vẻ ngoài khác, không nhất định sẽ là như vậy.”
Tôi hiểu ý của cô ta, hỏi cô ta muốn làm gì tôi.
Cô ta cười nói: “Cô sẽ biết nhanh thôi.”
Sau khi Tát Minh Kiều rời đi, tôi ở lại trong căn phòng trống chỉ có một chiếc giường, một cái bàn và hai cái ghế, tôi không hề kêu cứu, cũng không chửi ầm lên, tôi biết làm như vậy thì cũng không được gì, đối với trùm buôn ma túy máu lạnh mà nói, âm thanh bọn họ nghe được nhiều nhất chính là cầu xin.
Tôi dành sức cho bản thân và chờ cơ hội để di chuyển, yên lặng như không có chuyện gì xảy ra, xua tan sự cảnh giác của người ngoài đối với tôi.
Bầu trời chập choạng tối, chỉ có một màu xanh thẫm, không có ánh sao, những ngọn núi phía sau đều chìm vào im lặng, chỉ có bóng cây lắc lư quay cuồng xôn xao trước cơn gió dữ dội.
Tát Minh Kiều cũng khá lịch sự với tôi, cho tôi ăn uống đầy đủ, chỉ là tôi không được rời khỏi căn phòng này, thu điện thoại di động và ví tiền của tôi, khiến tôi mất hoàn toàn liên lạc với bên ngoài.
Tôi ở Tam Giác Vàng một thời gian ngắn, tiếp xúc không nhiều người, vừa mới kết thúc giao dịch với ông K, lấy danh nghĩa của thế lực Thường Bỉnh Phát để gặp tôi chỉ có Nhị Đường Chủ và vài tên tay sai, cho nên việc tôi mất tích của tôi cũng không được ai chú ý, tôi đoán những ngày tiếp theo sẽ vô cùng bình yên, vắng lặng.
Tôi ngồi xổm bên cửa sổ, cố gắng dùng mồi câu nào đó để nhử người của Tát Minh Kiều thả tôi ra hoặc giúp tôi chuyển một tin nhắn, lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, và một vệ sĩ lạ mặt, chắc chắn tôi chưa từng gặp qua anh ta, Tát Minh Kiều luôn dùng mưu kế với tôi, mỗi ngày đều cho một người khác tới đây, cắt đứt đường lui của tôi.
Anh ta mở đèn lên, chăm chú nhìn tôi: “Hà tiểu thư, cô có tiện đi cùng tôi tới một chỗ không?”
Tôi lạnh lùng hỏi lại: “Nếu tiện thì anh sẽ nghe lời tôi sao?”
Anh ta cười lớn: “Đương nhiên là không thể, cô Tát Minh Kiều muốn cô đi, bây giờ cô không thể từ chối, chỉ là tôi tôn trọng cô, nên hỏi cô một câu mà thôi.”
Tôi cười lạnh lùng rồi đi ra khỏi phòng, anh ta đưa tôi tới một hành lang ngoằn nghèo, sau đó dừng lại ở một khung cửa sổ rất cao: “Đừng lên tiếng, chỉ được phép xem, chỉ cần cô nghe lời, mỗi đêm cô Tát Minh Kiều sẽ cho cô tới đây xem, tận mắt nhìn thấy cô ấy từng bước chinh phục trùm buôn ma túy Ngọc Đông.”
Trong phòng vang lên một tiếng ho khan, là giọng của Kiều Dĩ Thương, tôi lập tức trèo lên vách tường, dùng sức nắm lấy khung cửa sổ, vệ sĩ đúng ngay sau tôi, nhìn chăm chú hành động của tôi, tay phải cầm súng kề vào hông tôi.
Đêm qua sau khi Kiều Dĩ Thương đánh tôi thì không trở về, tôi biết anh ta và Tát Minh Kiều đã làm chuyện đó rồi, lời đồn cũng truyền khắp Tam Giác Vàng, Hồng Đào và trùm buôn ma túy Campuchia Lão Miêu đều rất nóng lòng, tuy rằng có thể chuyện tình cảm này hợp tan trong chớp mắt, nhưng một khi trùm buôn ma túy của cả hai nước cùng nhau kết hợp lại, chỉ trong một phút thôi cũng đã có thể gây tai họa cho bọn họ.
Tôi nghi ngờ ý định thật sự của Kiều Dĩ Thương, có rất nhiều cô gái vây xung quanh anh ta, chỉ cần anh ta muốn chơi thì có thể chơi tới mức hư thận, Tát Minh Kiều thật sự rất quyến rũ, nhưng trong thời gian ngắn như vậy đã dụ dỗ được Kiều Dĩ Thương, tôi vẫn cảm thấy có gì đó sai sai.
Tát Minh Kiều leo lên vai Kiều Dĩ Thương, đôi môi đỏ chạm vào cằm anh ta, lướt nhẹ trên da thịt anh ta: “Anh đoán xem hôm nay em gặp ai.”
Kiều Dĩ Thương cởi bỏ cà vạt, nghiêng mặt nhìn cô ta, mặt hai người họ sát lại, giống như chỉ cần nhích thêm một centimet nữa là có thể chạm vào nhau: “Là phụ nữ hay đàn ông?”
Cô ta lè lưỡi ra: “Đương nhiên là phụ nữ.
Mà em thèm anh như vậy, một ngày cũng không thể bỏ qua.”
Anh ta cười nói: “Muốn thì lúc nào cũng có thể.
Nhưng trước hết em hãy đuổi hết mấy tên trai bao đó đi.”
Tát Minh Kiều vuốt ve yết hầu của anh ta: “Bọn họ đi rồi, một mình anh thỏa mãn được em không?”
Kiều Dĩ Thương hỏi: “Một đêm mấy lần cũng không thỏa mãn được sao.”
Tát Minh Kiều cắn môi, cười quyến rũ: “Anh làm được như vậy sao?”
Kiều Dĩ Thương nâng cằm cô ta lên, môi chạm vào môi cô ta, khi cô ta hơi hé mở để đón nhận nụ hôn nồng cháy, nụ hôn của anh ta lại chỉ dừng lại ở khóe môi: “Không phải là thử thì sẽ biết được ngay sao?”
Tát Minh Kiều nói: “Nếu như anh chịu ở cùng em mỗi đêm, em lập tức đuổi họ đi.”
Kiều Dĩ Thương quấn lấy người cô ta, anh ta cởi áo vest ra, lộ ra chiếc áo sơ mi màu xám chỉnh tề bên trong: “Em không hối hận sao?”
Cô ta lướt ngón tay qua mái tóc đen dày và ngắn của anh: ta “Gấm lụa bày ra trước mắt, cớ gì em phải tiếc mấy tấm vải rách rưới.”
Anh ta không tiếp tục chủ đề này, mà hỏi cô ta đã gặp ai.
“Hà tiểu thư.”
Kiều Dĩ Thương duỗi tay định lấy ly nước, đột nhiên bị khựng lại.
Tát Minh Kiều trầm ngâm nhìn về phía anh ta: “Từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ta em đã cảm thấy rất quen, cô ta đến từ đặc khu, trông giống như vợ của một cục trưởng cục nào đó?”
Kiều Dĩ Thương cũng tỏ ra bình thường, bê ly nước kề lên môi thổi nguội: “Anh luôn cảm thấy cô ta giống một nữ diễn viên Hong Kong nào đó.” Anh ta sững sờ nhớ lại: “Người phụ nữ đẹp nhất trong những năm thập niên 90.”
Tát Minh Kiều kéo cổ áo anh ta, bám lên người anh ta: “Anh cũng quan tâm đến chuyện này sao?”
Kiều Dĩ Thương nói chỉ thỉnh thoảng thôi, vừa nói vừa liếc qua tờ báo.
Đầu ngón tay của Tát Minh Kiều vẫn chưa rời khỏi yết hầu của anh ta: “Em thấy cô ta nhưng mà cô ta lại không nhìn thấu em.
Em thấy cô ta cùng một người đàn ông lôi lôi kéo kéo, cuối cùng lên xe rời đi, cũng không biết muộn vậy còn đi làm cái gì.”
Tát Minh Kiều vừa nói vừa nhìn chăm chú vào xương quai xanh của Kiều DĨ Thương: “Người đó là đường chủ của ông K, không biết anh đã từng gặp qua chưa?”
Tôi trừng mắt, vừa định phủ nhận thì vệ sĩ lao tới bịt miệng tôi lại, chặn tiếng hét mà tôi định phát ra, anh ta nhanh chóng lôi tôi ra khỏi cửa sổ, những người trong phòng không hề hay biết.
Tát Minh Kiều giam lỏng tôi, không cho tôi rời đi, thì ra là muốn vu oan cho tôi qua đêm thông dâm với người đàn ông khác, đổ cả chậu nước bẩn này lên người tôi.
Bất luận tôi có cãi lại như thế nào, nhưng việc tôi bỗng nhiên mất tích lại không thể giải thích, Kiều Dĩ Thương chắc chắn sẽ không tin tưởng tôi.
Sự kiêu ngạo của Kiều Dĩ Thương sẽ không cho phép tôi chạy trốn một cách công khai như vậy, anh ta có thể tha thứ cho tôi một hoặc hai lần, nhưng anh ta sẽ không dung thứ cho sự phản bội mà mọi người đều biết đến.
Một khi cô ta đã chinh phục được Kiều Dĩ Thương, biến tình cảm của anh ta đối với tôi thành sự giận dữ, anh ấy sẽ không còn quan tâm đến sự sống chết của tôi nữa, Tát Minh Kiều lúc đó sẽ đi bước cuối cùng.
Cô ta nhận ra tôi là người phụ nữ của Dung Thành, cô ta muốn đòi lại thể diện cho người đàn ông của cô ta từ tôi.
Tát Minh Kiều nắm mọi điều về tôi, thậm chí còn thăm dò được tôi tới đây là vì Hắc Lang, cô ta đứng phía sau một bàn cờ khổng lồ, mỗi nước cờ cô ta đi vừa mạo hiểm vừa rất hay.