Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 311: Tôi Nhớ Hình Như Chúng Ta Chưa Từng Đối Đầu
Tiếng cười của tôi làm anh ta nheo mắt lại, dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm tôi, trong này quả thật quá tối tăm, anh ta không nhìn rõ mặt tôi, anh ta đưa tay sang bức tường bên trái, chạm đến công tắc đèn, đèn đột nhiên lóe sáng, mắt anh ta sáng lên: “Thì ra là người của Kiều Dĩ Thương.”
Tôi không hỏi anh ta tại sao lại nhận ra tôi, từ từ nhấp một ngụm rượu.
Tay anh ta để ra phía sau lưng, tay sai đang đứng yên ngoài cửa liếc nhìn A Thạch, thấy tôi không nói gì, lúc này A Thạch mới cho anh ta vào.
Tay sai đưa một hộp thuốc lá và một chiếc bật lửa cho anh ta, người đàn ông cầm một điếu thuốc, khịt mũi rồi châm lửa,: “Chuyện gì đây, Kiều Dĩ Thương muốn giúp đỡ ông K sao?”
Anh ta vừa nói xong liền nhanh chóng phủ nhận: “Ông K có hôm nay không phải đều do anh ta sao, bây giờ làm vậy không phải là không giữ thể diện sao? Kiều Dĩ Thương là người như thế nào không phải ông không biết, anh ta muốn dẫm ai thì sẽ dẫm cho tới chết, hoặc là không bao giờ chừa lại lối thoát cho người đó, trước giờ chưa bao giờ bỏ qua cho ai.”
Anh ta vừa nói vừa phủi tàn thuốc: “Trừ phi anh ta nhắm vào tôi.”
Tôi ngửa ra sau, ngã vào ghế sô pha, nhìn anh ta bằng ánh mắt cười cợt, Hồng Đào cũng không hề nóng lòng.
Tôi không hé răng, anh ta nhíu mày nói: “Gần đây Tam Giác Vàng đồn đại, Tát Minh Kiều và Kiều Dĩ Thương cùng nhau làm ăn.
Hà tiểu thư không lo làm người tình đi còn tới đây buôn bán, muốn cướp miếng ăn của tôi sao?”
Anh ta còn chưa dứt lời, thì ngoài hành lang ngoài cửa đã xảy ra chuyện ồn ào, có tiếng la hét, mọi người chưa kịp phản ứng thì một người phụ nữ đã lao qua đám đông, lao vào người Hồng Đào, cô ta mặc một bộ nội y màu vàng, trên ngực dán số 82, là gái điếm của chỗ này.
Hồng Đào không thèm để ý, cô gái thấy anh ta muốn bỏ rơi mình, cô ta không đành lòng chịu đựng, năn nỉ anh ta đưa tiền.
Hồng Đào không có ý định trả tiền cô ta, bị cô ta làm phiền, anh ta dùng chân đạp vào ngực cô gái, đá cô văng ra xa mấy mét.
Cô gái trẻ bị ngã trong góc và loay hoay một lúc lâu mới khó khăn đứng dậy được, Hồng Đào sai tên tay sai đưa cô ta ra ngoài, trước khi anh ta rời đi thì không được để cho cô ta xuất hiện.
Cô gái bị tên tay sai ném ra ngoài cửa, mới vừa đứng vững lại ngã xuống đất, toàn bộ thân thể giống như cây lau nhà, trượt về phía trước, trên ngực đầy vết thương, kêu la vô cùng thê thảm, tôi biết hôm nay Hồng Đào chính là tới kiếm chuyện, tôi có nhân nhượng như thế nào anh ta cũng sẽ không bỏ qua, không hung ác thì không được rồi, tôi ném ly rượu lên bàn thật mạnh: “Khoan đã.”
Tên tay sai bị tôi dọa cho giật mình, liền dừng tay lại, tôi ung dung nói: “Anh ta thiếu cô bao nhiêu?”
Cô gái nghe tôi nói chuyện, lập tức trả lời chín triệu.
Tôi nói tiếp: “Còn nữa không?”
Hồng Đào chưa công kích tôi, nhưng tôi đã chế nhạo anh ta trước, anh ta giễu cợt cầm điếu thuốc trên tay: “Chỉ là gái điếm thôi mà, giá là do người chơi định, cô ta đáng giá bao nhiêu, tôi chơi mới biết được, Vừa rồi cô ta hầu hạ tôi không hài lòng.”
Anh ta dùng ánh mắt ẩn ý nhìn tôi và cô gái kia: “Nếu là đồ chơi của đàn ông thì không cần mơ mộng hão huyền làm những chuyện không phù hợp với vị trí của mình, trong mắt tôi chỉ là một hạt cát nhỏ, địa bàn của tôi là nơi phụ nữ có thể ra oai sao?”
Tôi ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm vào mặt của anh ta: “Anh nói rất đúng, nhưng nếu không phải anh đam mê sắc đẹp của cô gái đó thì cô ta cũng không có cơ hội ra oai.
Muốn thỏa mãn nhu cầu thì phải dùng đến tiền, không có tiền thì không thể làm gì được.
Anh mang tật xấu của Mã Lai đến đây thì tôi phải thay đổi quy tắc sao?”
Anh ta mỉm cười, lộ ra hai chiếc răng vàng: “Có vài người không phải là không mời mà tới sao, tôi còn phải tán thưởng sao?”
Tôi nở nụ cười: “Nếu anh không vừa mắt, có bản lĩnh thì có thể đuổi đi.
Trên đời này, kẻ yếu nên cúi đầu trước kẻ mạnh, nhưng nếu không đuổi được thì phải chịu đựng, về sau còn nhiều chuyện khó hơn, trong mắt chúng tôi anh mới là người không mời mà tới, sinh ra đã làm cho người khác khó chịu.”
Tôi nói xong liền cầm ly lên, cố ý tạo ra tiếng động, A Thạch và A Bích ở ngoài cửa hét lên: “Hà tiểu thư, nếu cô có việc gì sai bảo cứ gọi chúng tôi, cũng lâu rồi chúng tôi chưa được luyện tập.”
Tôi cười, nói với hai người họ không cần vội, đều là người có tên tuổi, thiếu nợ chín triệu, truyền chuyện này ra ngoài, không thấy xấu hổ sao?
Tôi cười lớn, ông K gần đây bị Hồng Đào đả kích, sinh lực còn chưa hồi phục, cho nên ngồi một bên im lặng, không hề can thiệp vào những pha chặt chém căng thẳng của chúng tôi.
Hồng Đào liếm môi, anh ta tưởng rằng tôi và Kiều Dĩ Thương đã đường ai nấy đi, còn dám tới Tam Giác Vàng tranh giành miếng ăn của anh ta, làm cho anh ta không chắc chắn về chuyện này, anh ta lùi lại, phất tay ra hiệu cho tên tay sai, tên tay sai lập tức móc ra một xấp tiền, đưa cho cô gái đang quỳ rạp trên mặt đất, cô gái nhận tiền xong cũng không đếm lại, vội vàng chạy ra ngoài.
Hồng Đào sai tên tay sai đóng cửa, sau khi khép cửa lại, anh ta ngồi xuống ghế sô pha đối diện, nhìn chằm chằm ông K: “Lúc trước đã nói, tôi thả một con ngựa vào lô hàng này, ông sẽ lùi về Hoàng Hà, không bước vào Cảnh Hồng và Tây Trang Bản Nạp nửa bước, ông đã nuốt lời rồi.”
Anh ta trực tiếp gọi tên, ông K cũng không giả câm giả điếc nữa: “Tôi biết rõ sự cạnh tranh trong kinh doanh là như thế sao, nhưng anh ở sau lưng ngấm ngầm giở trò, anh muốn ngấm ngầm trèo lên vị trí Tam Bá Chủ, tôi có tha cho anh thì người khác cũng không tha.”
“Tôi ngấm ngầm giở trò, không phải cũng là học theo ông sao?”
Hồng Đào thở ra hai làn khói từ lỗ mũi: “Vì sao ông bị Kiều Dĩ Thương ép đến mức này, trong lòng ông còn không rõ sao? Nếu không phải là ông ngấm ngầm giở trò, tôi có cơ hội làm ông ngã xuống không?”
Ông K cười lạnh: “Anh sẽ không hung hăng ngang ngược mãi được đâu, cũng sẽ vĩnh viễn không ngóc đầu lên được, cơ hội của tôi tới, anh không thể ngăn cản được đâu.”
Ông ta nói xong thì cười to, cầm ly rượu lên cụng với tôi, tôi cũng không có hứng thú gì với ông K, không chừng ngày nào đó ông ta sẽ chắn mất đường đi của tôi, chỉ là tôi không thể không mượn sức của ông ta, tìm cớ bám lấy Hắc Lang.
Tôi không tin vào hồ sơ của Hắc Lang, mọi thông tin về Hắc Lang trước 40 tuổi tất cả đều trống rỗng, tuyệt không thể như vậy được, không một ai có thể điều tra về quá khứ của anh ta, hoặc có tra được thì cũng không ghi lại, cho dù anh ta là đặc vụ thì cũng phải có ghi chép gì đó, trừ phi thân phận của anh ta quá đặc biệt, quân hàm rất cao, được cục công an che đậy ở Vân Giang.
Hồng Đào nhìn thấy chúng tôi cụng ly, anh ta nói một câu ẩn ý: “Hà tiểu thư, nếu tôi nhớ không lầm, trước đây chúng ta chưa từng đối đầu.”
Tôi gật đầu nói đương nhiên, tôi còn chưa kịp uống rượu, anh ta càng nhìn tôi càng không thấy thiện cảm, tôi không để lại cho anh ta một chút mặt mũi nào, giọng điệu anh ta đột nhiên trở nên điềm đạm: “Nếu chưa từng đối đầu, lần này Hà tiểu thư ở Tam Giác Vàng, không nên khiến cho tôi gặp một một trở ngại lớn như vậy.”
Tôi nở nụ cười: “Tôi không muốn cản đường ai, nhưng việc buôn bán không tránh khỏi việc ngày càng tiến tới, chuyện buôn bán thì phải tìm tới miếng mồi ngon béo bở, ông K cho tôi một miếng mồi béo bở lớn, đương nhiên phải tìm ông ta rồi.”
Một nữ trùm ma túy nổi lên ở Tam Giác Vàng trong một đêm, khắp nơi đều có thể nghe được không ít lời bàn tán, ngón tay anh ta gõ gõ vào đầu gối: “Theo tôi được biết, đợt hàng này của Hà tiểu thư thua lỗ lớn.”
Tôi cầm chiếc cốc và lắc, màu đỏ tía rực rỡ chiếu xuống gương mặt tôi qua ánh đèn, làm gương mặt tôi trở nên thật quyến rũ và say đắm: “Muốn kinh doanh thì phải thu hút được khách hàng, chỉ là một hai lần được mất thì không thể so đo, thả dây dài câu cá lớn mới là thủ đoạn để kiếm tiền, thua lỗ một lần không quan trọng, không phải chỉ vài lần là đã kiếm lại được rồi sao!”
Hồng Đào suy nghĩ một lúc: “Đợt hàng lần này ông K cho cô bao nhiêu tiền, tôi trả cô gấp đôi, thậm chí gấp ba, ông ta có thể làm đồng minh lâu dài của cô, tôi cũng có thể, người buôn ma túy ở Tam Giác Vàng quá nhiều, không ai là không làm, thế lực của Mã Lai không thua kém gì, chi bằng Hà tiểu thư thử suy xét lại một lần nữa, tôi là người giữ lời.”
Ông K tối sầm mặt lại: “Mẹ kiếp, anh dám tranh giành trước mặt tôi? Anh đúng là không coi quy tắc ra gì.”
Ông ta gọi vệ sĩ ở ngoài cửa vào, nhưng cửa đã bị Hồng Đào sai tên tay sai khóa trái, không có một khe hở, bởi vậy bên ngoài không thể nghe được tiếng động gì, đây không phải là đang bắt ba ba vào trong rọ sao, thể lực của người trẻ như Hồng Đào tốt hơn so với ông K, anh ta kiên quyết chơi tới cùng đúng là rất phiền phức, tôi lập tức đứng dậy, đi vòng qua bàn trà, vội vàng đi tới của để mở khóa, vậy mà tên tay sai kia lại duỗi tay nắm lấy bả vai tôi, rồi đột ngột đẩy tôi về phía sau.
Mắt tôi hoa lên, hơi lạnh xuất hiện trên người, bình tĩnh rút một con dao găm sắc nhọn từ trong tay áo ra, tên tay sai bất ngờ, định rút súng trong túi ra để đối đầu với tôi, tôi đã sớm đoán được, nhấc chân đá vào cổ tay anh ta.
Sức mạnh của tôi không lớn, nhưng động tác lại cực nhanh, anh ta vội vàng phòng bị, đương nhiên là bại trận, cả người ngã về sau.
Một hơi nóng xẹt qua mặt tôi, tôi đâm dao găm trong tay về phía anh ta, chỉ một giây sau, tôi cảm giác được lực cản, không phải là không khí, mà là xương của anh ta.
Tôi đâm xuyên qua da thịt của anh ta, một phần ba mũi dao cắm vào bả vai của anh ta.
Toàn bộ động tác gọn gàng, quyết liệt, tôi không chần chừ, không do dự, ngay cả bản thân tôi cũng bị bất ngờ, tôi nghiến răng và rút dao ra khỏi vai Tay sai, máu túa ra thành cột bắn tung tóe.
Trên xà nhà, tường và bàn, tôi nhanh chóng né sang ngang, tránh những vết máu, không để một giọt dính vào người.
Tên tay sai kêu la thảm thiết rồi ngã xuống đất, ông K gọi vệ sĩ mở khóa cửa, tôi đứng bất động, như đã quen với cảnh tàn bạo và đẫm máu này, tôi đưa ngón tay ra lau vết máu trên dao, dùng hết toàn lực cắm vào ly rượu, đế ly bị đâm thủng, vang lên tiếng nổ, rượu trào ra rơi vào vết thương của Tay sai, anh ta vốn đã đau đến mức không thở được, còn thêm việc bị đổ rượu vào, anh ta nhăn nhó lăn lộn.
Hồng Đào đã choáng váng trước sự tàn bạo của tôi.
Anh ta không biết rằng đây là lần đầu tiên của tôi, tôi đã che giấu rất kỹ, tôi sử dụng điểm mạnh của mình để tránh điểm yếu.
Tôi dùng tốc độ để che đi điểm yếu của mình, dưới ánh đèn mờ, trông tôi cực kỳ xấu xa và ác độc.
Hồng Đào nheo mắt, điếu thuốc lủng lẳng trên miệng đã cháy một đoạn dài, anh ta không để ý đến điều đó, cho đến khi tàn thuốc rớt lên mu bàn tay bỏng rát, anh ta mới hoàn hồn lại.
“Hà tiểu thư làm như vậy với người của tôi, cô không nể mặt tôi sao?”
Tôi cười lạnh: “Nể mặt anh sao, nói một câu sao có thể bằng được tận mắt chứng kiến.
Với lại anh cũng chưa chào hỏi gì tôi đã tự tiện cho người tìm hiểu thông tin của tôi, cái này chinh là đang bất kính với tôi, nước ở Tam Giác Vàng đúng là rất sâu, nhưng tôi đã dám đến thì sẽ không sợ ai, ai đụng đến địa bàn của tôi, tôi sẽ cắt đứt đường đi của người đó.”
Tôi vừa nói xong, đem con dao còn dính máu ném xuống dưới chân anh ta, tiếng leng keng vang lên giòn tan, con dao xẹt qua ống quần của anh ta, để lại một dấu vết, anh ta cúi đầu nhìn xuống, nhìn chỗ bị con dao xẹt qua, mặt anh ta run run.
A Thạch và A Bích nghe tiếng động, từ bên ngoài chạy vào, che chắn cho tôi, Hồng Đào vốn định tiếp cận tôi, nhưng sau vài chiêu trò, không chỉ không biết được gì, ngược lại còn mù mịt hơn.
Anh ta không thể nào xuống tay, tôi đề phòng quá cẩn thận, khí thế cũng không thua gì anh ta, trước đây có nữ trùm buôn ma túy Tát Minh Kiều, Hồng Đào không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Anh ta không dám đối đầu, những trùm buôn ma túy tới Tam Giác Vàng tất cả đều có sự chuẩn bị, một khi không thể tính toán thì phải chờ thời cơ hành động, đây là một địa ngục máu, không ai muốn khơi mào chiến tranh và đẩy thế lực trong tay vào chỗ chết.
Hồng Đào đứng dậy từ trên ghế sô pha, sắc mặt u ám tối tăm, mạnh mẽ đá cái ly trên bàn: “Hà tiểu thư, Tam Giác Vàng trước giờ luôn chú ý thứ tự trước sau, cô không biết chuyện này sao?”
Tôi lau sạch máu trên tay vào quần áo của tên tay sai đang kêu la thảm thiết, tôi biết anh ta đang khai thác thông tin, tôi dứt khoát không trả lời để tránh chui đầu vào lưới.
Anh ta cười lạnh lùng, ria mép trên miệng anh ta run rẩy: “Hà tiểu thư, là bạn hay là thù đều do cô quyết định, ở Tam Giác Vàng tôi cũng sắp xếp không ít đảng phái, trong nhanh này, đàn ông có ưu thế rất lớn.
Cô cùng ông K đứng trên một cái thuyền, có phải là vì trả thù Kiều Dĩ Thương không, anh ta có Tát Minh Kiều liền bỏ quên người tình cũ là cô.
Tình yêu trẻ con là thứ tối kỵ nhất ở Tam Giác Vàng, nếu tới đây làm ăn, hành động theo cảm tính có thể khiến cô mất hết tất cả.
Tên nằm vùng trong tổ chức Mỹ Điện, số mệnh của anh ta đã hết, cô có nghĩa hiệp thì chẳng qua cũng là đang lấp đầy một cái động không đáy, chỉ có thể kéo cô đi xuống, sẽ không mang lại lợi ích gì cho cô.”
Ông K mở miệng mắng : “Tên nằm vùng ở tổ chức của tôi chính là người của anh!”
Hồng Đào không lên tiếng, cuối cùng chỉ nhìn tôi một cái, bước đi trong vũng máu.
Ngoài miệng ông K khí thế như vậy, nhưng bên trong rất yếu kém, vốn liếng của ông ta so với của Hồng Đào đúng là kém hơn không ít, ông ta dò hỏi tôi có thay đổi ý định hợp tác với ông ta không.
Tôi quay lại nhìn ông ta: “Nói lời mà không giữ lời không phải là điều tôi thường làm.”
Ông ta thở phào nhẹ nhõm: “Hà tiểu thư, cô là người coi trọng nghĩa khí, tôi tuyệt đối sẽ không lừa cô, ân oán lúc trước của chúng ta xóa bỏ toàn bộ, chờ tôi lấy lại được địa bàn Tây Song Bản Nạp, ở Tam Giác Vàng này, cô muốn gì tôi cũng đều đáp ứng.”
Tôi cười nói: “Vì tình nghĩa mà giúp người khác khi gặp nạn, ông nhớ kỹ điều này là tốt rồi.”
Sau khi rời khỏi đây, tôi sai A Thạch đi tới trại ngựa của Tát Minh Kiều, tìm hiểu xem gần đây cô ta và Kiều Dĩ Thương đang làm cái gì, có phải giống như Hồng Đào nói, hai người họ đã ngủ với nhau không? Sau đó bảo A Bích lái xe đưa tôi tới bến cảng.
Bến cảng này cách thành phố không xa, chỉ lớn bằng một phần ba bến tàu Đầu Mối, nó không có gì đáng chú ý, chỉ có ba hoặc bốn con tàu đến và đi, dưới vỏ bọc của một bến cảng đẹp, diễn ra hoạt động buôn lậu.
Để đến bến tàu, cần đi qua một con hẻm cũ bỏ hoang, xe không vào được, tôi cùng A Bích xuống xe, A Bích lấy ra một cái đèn pin để chiếu sáng, mới vừa bước vào trong hẻm, tôi nghe thấy tiếng gió rít thổi bay những chiếc lá còn sót lại qua cửa sổ của một ngôi nhà cũ trong con hẻm, có thể nhìn thấy những vết nứt to trên phiến đá xanh và những viên ngói vụn màu đỏ đã rơi xuống.
Những bậc cầu thang được chạm khắc hoa văn phủ đầy mạng nhện và bụi bặm, lẽ ra hồi đó phải rất tinh xảo, nhưng theo thời gian, căng ngày càng bị tàn phá.
Tôi vuốt ve cánh tay trần của mình: “Sao đường xấu thế, lạnh quá.”
A Bích soi khắp nơi: ” Tôi cũng nghe mọi người nói rằng đây vốn là nơi ở của một người thuộc Quốc dân đảng quân phiệt Hải Long, sau đó, anh ta rút về Vịnh Loan và bị bắt.
Gia đình anh ta chạy trốn đến Vân Giang, sau đó sống ở đây, bọn quân phiệt để lại không ít tiền tài, cho nên lúc trước cái sân này cũng được sửa sang lại.”
Gió thổi bụi lên mặt, tôi nhanh chóng đưa tay lên bịt mũi: “Chính phủ không thu hồi để xây dựng lại sao?”
“Tam Giác Vàng chiếm một phần tư Vân Giang, bọn buôn bán ma túy đó thỉnh thoảng ra đường mua đồ, bọn họ rất nguy hiểm.
Người của chính phủ bận rộn bao vây và trấn áp người buôn ma túy.
Làm sao có tâm trạng dấn thân vào những vụ này.
Lúc yên ổn thì chỉ có thể nghĩ đến dục vọng.”
Con hẻm dài 100 mét này tối và lạnh, tôi không dám ở lâu, tăng tốc đi ra ngoài, băng qua con hẻm là bến cảng.
Lúc này, đèn sáng như ban ngày, đường phố chỉ lác đác vài người, người qua đường không ai tò mò xem bến cảng như thế nào, họ bỏ đi không dừng lại.
Hàng chục tay sai ra vào khuôn vác thùng hàng lên tàu chở hàng đang thả neo, Hắc Lang đang đứng trên tảng đá cao nhất, nước biển thỉnh thoảng dâng lên, vỗ vào chiếc quần tây mỏng manh của anh ta, gió đêm thổi tung chiếc áo sơ mi trắng của anh ta, giống như một ánh trăng say đắm lòng người trong đêm đen bao la này.
Tôi đưa ngón tay lên miệng ra hiệu cho A Bích, ý bảo cô ta đừng tạo ra tiếng động, cũng không cần cùng cô đi lại, tôi cởi giày chạy như bay lên bến cảng, Hắc Lang không nghe được tiếng bước chân, cánh buồm trắng che khuất bóng dáng của tôi trên mặt đất, tôi dễ dàng chạy tới sau lưng anh ta, nhảy lên boong tàu ôm chầm lấy anh ta.
Cả cơ thể anh ta cứng đờ ra, nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cười vui vẻ, chống cằm lên vai anh ta, nũng nịu hỏi: “Anh có ngạc nhiên không?”
Anh ta liếm đôi môi bị gió biển thổi khô, tôi lại tiếp tục hỏi: “Anh có nhớ tôi không?”
Tên tay sai vừa mới dỡ hàng xong thì thấy cảnh này, nhanh chóng cúi đầu quay người đi: “Anh Năm, vẫn đang còn sớm, anh có thể lên tàu nghỉ ngơi một lát.”
Hắc Lang điềm đạm, anh ta gỡ tay tôi ra khỏi eo: “Đừng làm loạn.”
Anh ta muốn đẩy tôi đi, tôi lại nhẹ nhàng ôm lấy anh lần nữa: “Anh không trả lời thì tôi không cho anh đi.”
Anh ta bị tôi cuốn lấy, lạnh lùng nói không nhớ.
“Tôi không tin, hôm qua lúc tôi đi, nó vẫn còn thẳng đứng.”
Tôi vừa nói vừa sờ ngực anh ta: “Nếu anh không nói thật, bây giờ tôi lại làm cho nó dựng lên, cho anh khổ sở cả một đêm dài.”
Anh ta nuốt nước bọt, cảnh xuân đêm qua lại hiện lên khiến anh ta cảm thấy hơi nóng, anh ta nói bằng giọng trầm ấm: “Nhớ.”