Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 301: Át Chủ Bài Khó Lường
Nước trà xanh đậm bắn tung tóe tạo thành hình vòng cung trên không trung, một màn nước làm mờ bóng dáng hai người đàn ông đang đánh cờ, động tác của bọn họ vô cùng nhanh nhẹn, mạnh bạo đến nỗi tôi không nhìn thấy rõ.
Chuông treo trên đỉnh đầu liên tục vang lên inh ỏi.
Người đàn ông có thực lực đều có bí kíp võ công của riêng mình, mỗi động tác rất ổn định, không hoảng hốt hay phân tâm, lực ở bàn chân cũng rất chắc chắn.
Trước sự phỏng đoán của tôi, không ngờ ông Tào lại rất có năng lực, hơn nữa không phải kiểu hời hợt mà vô cùng uyên thâm.
Tôi đã từng chứng kiến bản lĩnh của Kiều Dĩ Thương, một mình địch mấy chục người mà không hề bị tổn hại chút nào, ông Tào và anh ta mặt không biến sắc kéo dài mấy hiệp liền không ai chịu nhường ai, thậm chí thỉnh thoảng còn ra chiêu tấn công khiến tôi thót tim.
Trên sân khấu, các vũ nữ hoảng sợ, ôm đầu ngã xuống đất, bò tán loạn để thoát khỏi trung tâm sặc mùi thuốc súng.
Bọn họ chạy xuống hành lang lao đến một bên cổng đá, la hét gọi người.
Vệ sĩ và người hầu nhận thấy tình cảnh rơi vào mất kiểm soát nhưng không ai dám tiến lên ngăn cản.
Bọn họ không phải là đối thủ của trận chiến quyết liệt như vậy, huống chi đối phương lại là người không thể đắc tội, cũng không ai dám khuyên can hai bên hạ thủ.
Cánh tay của Kiều Dĩ Thương cuộn lên một cơn gió dữ dội, tiếng gió xào xạc vang lên kinh ngạc, gân xanh lộ ra từ các đốt ngón tay như muốn xuyên thủng da thịt, xuyên qua xương, cuốn lấy cổ họng đối phương.
Ông Tào cầm chén trà nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất, chính xác che chắn dưới quai hàm, vừa vặn ngăn chặn ngón tay của Kiều Dĩ Thương, choang một tiếng, từng mảnh sứ vỡ vụn trong lòng bàn tay, tựa như pháo hoa nở rộ.
Kiều Dĩ Thương giẫm lên lan can gỗ túm lấy rèm che trèo lên xà ngang, anh ta mượn lực trụ đá tung người lên không trung, cột đá cẩm thạch trắng lướt qua quần áo màu đen của anh ta, ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Bọn họ đánh nhau từ trên cao xuống, tiếng cánh tay va chạm nặng nề làm da đầu tôi tê dại.
Sức lực phải lớn bao nhiêu mới có thể chịu đựng được đòn tấn công va chạm mạnh như vậy.
Ông Tào không phải người hiếu chiến, sau vài chục cú đánh liền lắc mình từ trên mái hiên bay xuống, mỗi một đòn ra tay cùng với Kiều Dĩ Thương đều không thể phân cao thấp.
Nhưng ông ta phải tiêu hao thể lực nhiều hơn, bởi vì ông ta không tàn nhẫn như Kiều Dĩ Thương, cũng không có ham muốn giành chiến thắng mãnh liệt như anh ta.
Kiều Dĩ Thương đã không đánh thì thôi, nhưng một khi ra tay lại vô cùng tàn nhẫn, khiến cho đối phương khó lòng tránh thoát.
Tay cầm ly rượu của tôi hoàn toàn cứng đờ, hoa mắt nhìn trận chiến kết thúc ở cột nước.
Kiều Dĩ Thương hoàn toàn không hề gì, trên trán ông Tào rơi xuống mấy giọt nước, ông ta chắp hai tay sau lưng, bộ âu phục trắng không chút vết nhăn.
Ông ta không biết rằng Kiều Dĩ Thương hung hãn như vậy, chẳng qua là nhờ vào công phu ngăn cản, có thể chống đỡ đến lúc này thật không hề đơn giản.
Tôi đặt ly rượu xuống, vội vàng chạy tới, Kiều Dĩ Thương vô cùng bình tĩnh, thậm chí hơi thở không chút rối loạn, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, hơi thở vẫn rất ổn định, anh ta cười nói: “Ông Tào thụ giáo.”
Tào Kính Hùng phủi bụi trên ống tay áo: “Thanh danh của tổng giám đốc Kiều trên giang hồ quả thật là danh bất hư truyền.”
Cả hai nhìn nhau cười, không còn bóng dáng đao kiếm, cũng không còn ý tứ giao chiến, thu liễm vô cùng dứt khoát, tựa như vừa rồi chỉ là một trận đùa giỡn, hoặc là một giấc mơ hư ảo.
Tào Kính Hùng tránh mảnh vỡ trên mặt đất, cầm lên hai cái ly rỗng, từ trong chai rượu Đỗ Khang rót ra một ít, một ly đưa cho Kiều Dĩ Thương, một ly cho bản thân mình.
Ông ta mỉm cười và nói đầy ẩn ý nói: ”Tổng giám đốc Kiều hạ thủ lưu tình rồi.”
Kiều Dĩ Thương nghịch nghịch hoa văn rồng phượng ở miệng ly: “Tôi không bao giờ lưu tình.
Ông Tào lần này ép tôi ra tay, lần sau sợ là phải nổ súng.”
Tào Kính Hùng cười khẽ một tiếng: “Đó cũng là vinh dự của tôi khi được chứng kiến tài bắn súng thiện xạ của tổng giám đốc Kiều đây.”
Bọn họ uống cạn rượu trong ly, lúc này Hoàng Mao, người đang đứng ở cuối hành lang, vội vã bước vào.
Anh ta nhỏ giọng nói thầm với Kiều Dĩ Thương rằng thanh tra thuế đã cử một đội đến kiểm tra tài khoản của công ty, đối phương rất nghiêm khắc, khó mà mua chuộc được.
Kiều Dĩ Thương cau mày: “Đã thông báo cho cục trưởng Trâu chưa?”
“Thông báo rồi.
Ông ta nói người không phải do ông ta cử đi.
Có vẻ như bên kia đã phớt lờ Cục thuế đặc khu hành chính trực tiếp từ trên tỉnh xuống.
Ông ta hoàn toàn không biết gì về việc này, gọi điện hỏi kết quả thì nhận được câu trả lời là…”
Anh ta còn chưa nói hết, Tào Kính Hùng lại rót đầy ly rượu cho mình, đặt dưới mũi thoáng ngửi một cái, mùi rượu quanh quẩn trong không khí, lông mày tỏ vẻ lười biếng thản nhiên, Kiều Dĩ Thương cười nhạt: “Lẽ nào là người của ông Tào đây?”
Ông ta nhấp một ngụm rượu, có lẽ vì nồng độ quá mạnh, cổ họng bị kích thích.
Ông ta dừng lại mấy giây rồi nói: “Tổng giám đốc Kiều đánh giá cao tôi rồi, chút mặt mũi này tôi không dám nhận.
Các quan chức cấp cao trong tỉnh, không phải ai phụ trách cũng chịu làm.”
Kiều Dĩ Thương quay mặt lại nhìn Hoàng Mao, ánh mắt Hoàng Mao có chút gian tà: “Đúng là người của tổng giám đốc Tào.”
Tào Kính Hùng bực bội cười: “Có thể là tôi đã quên mất, mong tổng giám đốc Kiều lượng thứ.”
Kiều Dĩ Thương kéo một cúc áo và cà vạt của mình: “Ông Tào, kẻ địch lần này, chúng tôi sợ là xong rồi.”
Anh ta để lại những lời này rồi nắm tay tôi đi xuống hành lang, Tào Kính Hùng cũng không đuổi theo, ông ta vẫn như cũ thưởng thức chai rượu kia, dường như không đủ, nét cười hằn sâu trên khóe mắt ông ta.
Tôi cảm nhận được sự kiềm chế và tức giận mãnh liệt khiến anh ta khó chịu của Kiều Dĩ Thương.
Chọc vào anh ta, cho dù bây giờ Tào Kính Hùng có chiếm thế thượng phong thì cũng chẳng kéo dài được bao lâu.
Kiều Dĩ Thương là một người đàn ông không từ bất cứ thủ đoạn nào, trong mắt mọi người, một người có lý lịch gia cảnh ghê gớm như cục trưởng cũng bị anh ta tiêu diệt.
Những thế lực mà ông Tào công khai đều nằm trong giới quan chức, ông ta muốn mượn tay của quan chức để khống chế Kiều Dĩ Thương.
Cục trưởng là người đứng đầu một tỉnh, nắm trong tay mấy chục nghìn công an.
Ông ta và Kiều Dĩ Thương đánh cờ cũng lấy thắng thua để kết thúc, lần này Tào Kính Hùng muốn biết rõ rốt cuộc trong tay ông ta còn nắm quân át chủ bài nào nên mới dám đụng chạm như vậy.
Chúng tôi đi ra khỏi vườn trúc, mấy người vệ sĩ mở cửa xe chờ sẵn, Hoàng Mao liếc nhìn thời gian: “Anh Thương, đi thuyền chưa đầy 40 phút, chúng ta không kịp đưa Hà tiểu thư về được.”
Kiều Dĩ Thương nói lái xe nhanh hơn chút.
Hoàng Mao vội vàng nhe răng cười một tiếng: “Từ đây tới bến tàu phải mất nửa giờ, Thường Phủ lại nằm trên một con đường khác, bay cũng không kịp trở về.”
Tôi vẫy tay với tài xế đang đợi ở phía đối diện, anh ta bấm còi còi và nháy đèn lái xe qua, tôi nói với Kiều Dĩ Thương: “Tôi sẽ để tài xế đưa tôi về.”
Anh ta nhìn chằm chằm cửa xe đang mở im lặng một lúc, sau đó châm một điếu thuốc: “Tránh xa ông ta một chút.”
Tôi đưa tay xoa xoa lỗ tai anh ta, cười nói anh tổng giám đốc Kiều cũng có lúc phải kiêng kỵ người khác.
Lưỡi của Kiều Dĩ Thương thở ra một màn sương trắng, cuối cùng anh ta cảnh cáo tôi không được tiếp xúc với Tào Kính Hùng.
Người này thậm chí còn thâm sâu khó lường hơn so với những gì tôi nghĩ.
Tôi tựa vào vai anh ta, cười quyến rũ: “So với anh, các người ai nguy hiểm hơn ai?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào đôi mắt cong cong như lưỡi liềm của tôi, chúng tôi nhìn nhau khoảng hai giây: “Gần như nhau.”
Tôi đưa mắt nhìn anh ta lên xe rời đi, tài xế hạ cửa kính xe xuống hỏi tôi có trở về bây giờ không, tôi kéo cửa xe định bước vào thì mép cửa đã bị một bàn tay ngăn cản, tôi kinh ngạc quay đầu lại.
Ông ta tuấn khôi ngô tựa như một khối ngọc được chạm khắc tinh xảo, trong ánh hoàng hôn dịu nhẹ, tỏa sáng ngoạn mục.
“Ngồi xe của tôi đi.
Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Dứt lời ông ta cũng không dừng lại mà đi thẳng đến chiếc Bentley đã chờ sẵn ở góc đường.
Tôi suy nghĩ một chút, đóng cửa xe lại, dặn dò tài xế đuổi theo phía sau.
Tôi lên xe của ông Tào, trợ lý ngồi bên ghế phụ vừa kết thúc một cuộc điện thoại, sau khi cúp máy, anh ta nhíu mày, vẻ mặt nghiêm trọng gọi một tiếng “ông Tào”.
Tào Kính Hùng lẳng lặng nhìn anh ta, anh ta gật đầu một cái, nghiêng nửa người về hàng ghế sau, nói nhỏ vào tai ông ta vài câu, Tào Kính Hùng ngây người hỏi: “Tin tức có phải là thật không?”
“Người của chúng ta đã tận mắt chứng kiến, nhưng thế lực của đối phương rất mạnh, dùng súng chống trả quyết liệt, lập tức đã có tiếp viện.”
Ông ta ừ một tiếng, cửa kính xe từ từ đóng lại, ngăn cách tiếng gió từ bên ngoài xuyên vào, trầm giọng nói: “Số vũ khí cô vận chuyển vừa tới biên giới Vân Giang đã bị cướp mất một lô.
Bây giờ chỉ còn năm lô.”
Tôi kinh ngạc: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Vừa rồi, ước chừng 20 phút trước.”
Tôi không nhịn được siết chặt vạt áo: “Có tra ra được người đó là ai không?”
Ông ta nhìn cảnh hai bên đường phố đầy sắc màu đang không ngừng lùi về phía sau: “Cô có suy đoán gì?”
“Là Kiều Dĩ Thương sao?”
Ông ta cười nói không phải.
Nhiệt độ bên trong xe rất cao, nóng gần như thiêu đốt, một lớp sương trắng lặng lẽ ngưng tụ trên cửa kính xe.
Đầu ngón tay ông ta ở trên lớp xương di chuyển vài lần rồi khắc lên hai chữ Hắc Lang.