Sắc Dụ

Chương 289: Dây Dưa Chữ Tình Long Trời Lỡ Đất


Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 289: Dây Dưa Chữ Tình Long Trời Lỡ Đất


Bộ váy gấm dài trên người tôi quá sang trọng, toàn thân màu hồng vô cùng chói mắt, ánh mắt Kiều Dĩ Thương bị màu đỏ tinh xảo như vậy của tôi chiếm cứ, tôi vén mái tóc dài lên, cười nói: “Trong lòng anh Kiều, không có gì đâu quan trọng hơn tôi, đúng không?”
Ông ta không trả lời, khóe môi gợi lên dấu vết vui đùa, tôi uể oải áp vào tường, giống như một người phụ nữ phong trần bán rẻ nụ cười dựa vào cửa, móc ngón tay về phía ông ta, ông bình tĩnh liếc nhìn về phía cửa phòng, Hàn Bắc im lặng mở chiếc quạt che khuất tầm nhìn của những người bên trong, Kiều Dĩ Thương bước đi vững chắc với điếu thuốc trong miệng, màu trắng lủng lẳng quét qua từng tấc không khí và nơi ông ta đi qua dường như vì tin phục ông ta mà tĩnh lặng.
Ông ta luôn tràn đầy cảm tính như những kẻ săn mồi ngoạn mục, với lòng dạ của ông ta, với sự quyến rũ của ông ta.

Nhưng bản thân ông ta lại lạnh lùng, bất khả xâm phạm, bao nhiêu người khao khát được gần ông ta, khao khát có được ông ta, dừng chân bên ngoài cửa ngục của ông ta.
Phong cảnh đẹp đến nổi muốn chạy trốn, tiêu sái và tùy tính, quá hoang dại và ngang ngược, như một ly rượu mạnh, đắng cay nơi cổ họng, thậm chí còn rơi nước mắt, nhưng sau khi nếm thử, rượu của thế giới không ai say.
Khi thân ảnh của ông ta chỉ còn cách tôi nửa thước, ngón tay của tôi liền hóa thành một cái móc nhỏ màu vàng kim, tóm lấy cổ áo của ông ta: “Tôi cá là ông Thường luôn đề phòng anh, ông ta sẽ không đem thứ coi trọng nhất cho anh.

Một khi đã đưa ra, con gái của ông ta sẽ gặp nguy hiểm, một con bài không dùng được để lại chỉ chiếm chỗ.”
Ông ta nhướng mày: “Con người ông ta luôn thích chèo thuyền ngược dòng nước.

Ông ta còn sống, ông ta sẽ cướp lại để bảo vệ bản thân.

Nếu ông ta buông tay, thì không còn kiêng kị gì trong từ điển của ông ta.”
Đôi môi đỏ mọng của tôi áp sát vào cằm ông ta, xuyên qua khoảng không, tôi thỉnh thoảng chạm vào, rồi lập tức tránh ra, hơi thở nóng bỏng phả vào da ông ta rồi lại trở lại, mặt ông ta và tôi đều có chút nóng.
“Vậy anh đoán xem ai là người phụ nữ khiến ông ta rung động nhất trong cuộc đời.”
Ông ta không chút do dự: “Cô.”
Tôi nở nụ cười xinh đẹp, chỉ lộ ra ba cái răng, còn lại ẩn ẩn trong đôi môi đỏ mọng.

“Từ xưa đến nay, bậc quân vương mất nước, sẽ trở nên ngu ngốc trước mỹ nhân.”
Ông ta nhếch mép cười: “Tôi đồng ý với điều này, bởi vì tôi lý trí hơn ông ta nên tôi đã không thoát được.”
Tôi dừng tay trên cổ họng ông ta, quay mặt lại và tiếp tục nhìn vào bên trong phòng, Đức Huệ chần chừ hỏi: “Hai người là ai?”
“Cậu rể của tôi và bà sáu của tôi.”
Đức Huệ không ngờ đó lại là nhân quả như vậy, ông ta khẽ cau mày, Diệp Khôn đứng bên giường nắm tay và ho khan một tiếng, Thường Bình Ngô hỏi anh ta có vấn đề gì không.

“Không có vấn đề gì, chỉ là được kế thừa cái gì, sản nghiệp của gia đình hay là thế lực của giang hồ.”
Thường Bình Ngô chỉ vào cửa sổ: “Tòa nhà này, tiền của và hàng chục cửa hàng ở Hải Châu.”
Đức Huệ hỏi liệu ông ta có thể cung cấp ngày sinh của hai người không.
Bà chủ lấy gia phả ra nói ngày sinh của tôi và Kiều Dĩ Thương, Đức Huệ bấm ngón tay hồi lâu, trong im lặng đọc một bài thơ có ý nghĩa sâu sắc, bài thơ rất sâu sắc, mang hương vị Phật giáo.

Thường Bình Ngô dường như đã hiểu, lúc này, ông ta không hỏi giải thích, mà vẫy tay ra hiệu cho Đường Vân Lan nói chuyện.
“Lão gia của chúng ta là thống lĩnh giang hồ, trong tỉnh giao dịch vô số.

Còn bà sáu có xuất thân quan chức.

Công an tỉnh đối xử với cô ấy kính cẩn, có thể giữ cho gia đình suôn sẻ.

Thế lực của cậu rể cũng không thua kém lão gia chúng ta, anh ấy giỏi xử lý việc giang hồ hiểm ác hơn.

Đại sư mau xem một quẻ bói, cuối cùng nên truyền lại cho ai.”
Đến lúc này, Đức Huệ mới hiểu hết lý do tại sao Diệp Khôn lại ra mặt làm trợ lý cho tôi.
Ông ta ngạc nhiên về dã tâm của một người phụ nữ như tôi và đã bị chấn động một lúc.
Thường Bình Ngô nói: “Dưới gối của tôi không có đứa con, chỉ có một đứa con gái duy nhất.

Cẩm Hoa không có thành tựu, tâm cơ cũng ít, nhưng nó không đủ quyết đoán và hung ác cho những việc lớn.

Lấy chồng thì phải theo chồng, trong cuộc sống sẽ hay ỷ lại.

Hà Linh San là người phụ nữ tài giỏi duy nhất tôi gặp phải trong đời.


Một người phụ nữ kỳ lạ, cô ấy có cả lòng dạ của người phụ nữ và bản lĩnh đàn ông.

Tôi rất thưởng thức cô ấy, có thể cạnh tranh với Dĩ Thương.

Tôi không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác ngoài cô ấy.”
Tôi mỉm cười ngước nhìn Kiều Dĩ Thương: “Ông ta nói đúng sao?”
Ông ta nhìn chằm chằm vào đôi môi quyến rũ của tôi: “Ông ấy còn chưa nói điều gì thật sự đúng.”
Tôi hỏi cái gì mà chắc chắn là đúng.
Ông ta cầm một điếu thuốc trên tay ôm eo tôi, lấy điếu kia trong túi ra, nhéo vào ngực tôi: “Sau khi lên giường, cô Hà mới có thể phát huy hết tài năng của mình.”
Tôi cười ngọt ngào đến tận xương: “Vì vậy, đất dụng võ của tôi là ở trên giường của người đàn ông.”
“Không.” Đôi mắt ông ta hoang dã và gợi cảm: “Đó chỉ là giường của tôi.”
Tôi cười tủm tỉm, nhưng ông ta không cười: “Bà sáu.

Ông ta gọi cô như vậy đối với thế giới bên ngoài, có phải là từng có chuyện gì đúng không?”
“Đoán xe hoặc là đến hỏi tai mắt của anh.”
Tôi khịt mũi về phía căn phòng: “Đường Vân Lan là vật bất ly thân với tôi mỗi ngày và thỉnh thoảng tôi đi cùng ông Thường thì chúng tôi mới tách.

Cô ấy biết rõ nhất chúng tôi đã làm gì.”
Khuôn mặt của ông ta phẳng lặng, không gợn sóng và ẩn chứa những mối nguy hiểm khôn lường.

Ông ta biết rằng tôi có một khí chất mạnh mẽ và sẽ không sử dụng cơ thể của mình để làm hài lòng Thường Bình Ngô.

Tôi rất giỏi trong việc biến nguy hiểm thành an toàn trong nghịch cảnh, nhưng Thường Bình Ngô thì không phải là một người ăn chay khi ông ta chơi với phụ nữ.


Kiều Dĩ Thương vẫn nhớ rằng để cầu xin ông ta trả lại ống đạn bị đánh cắp cho văn phòng thành phố để đảm bảo quan chức của Dung Thành, tôi đã đích thân đến gặp ông ta và trao thân cho ông ta, tôi cũng là một người phụ nữ muốn bằng mọi cách đạt được mục đích của mình.

Có một nút thắt này trong lòng ông ta, nếu tôi không chính mình giải thích thì không gỡ nút thắt đó được.
Tôi mỉm cười, tôi đang định nói sự thật thì có tiếng bước chân gấp gáp từ cửa lầu tòa nhà, hai người hầu cùng cầm chén trà trên tay, họ nhìn thấy thân thể của tôi và Kiều Dĩ Thương dây dưa với nhau, tất cả đều sững người tại chỗ, không nói được một lời, một người trong số họ có phản ứng trước, kéo cô gái bên cạnh cúi đầu xuống, hai người bất động, không biết nên đi ngang qua hay quay lại và bỏ trốn.
Hàn Bắc bước tới, ra lệnh vài câu, bọn họ liên tục gật đầu, không dám nhìn tường, bưng trà vào phòng.
Tôi biết rõ còn cố ý hỏi: “Liệu chuyện ngoại tình giữa tôi và anh Kiều có bị phanh phui hoàn toàn không”.
Ông ta nhếch mép cười: “Chuyện đã lộ ra từ lâu rồi.

Nhưng nếu cô rời khỏi Thường Phủ, cô vẫn sẽ kim ốc tàng kiều của tôi như trước, đến lúc đó dư luận xôn xao.

Tôi sẽ bảo vệ cô Hà.”
“Làm sao bảo vệ tôi.”
“Vị trí bà Kiều, cô có hứng thú không.”
Lòng tôi run lên, tôi đã không trong sạch.

Tôi đã ở trong cát bụi năm này qua năm khác, giờ đã thêm một thân phận mới như vậy ở Thường phủ, ông ta vẫn bằng lòng lấy tôi.
Kiều Dĩ Thương cười: “Nói chung là vậy.”
Đức Huệ trong phòng lấy ra một cái mai rùa từ trong tay áo của nhà sư, ngồi xổm xuống rung hai lòng bàn tay lên trên đầu và dang hai tay trên mặt đất.

Loại kỳ môn độn giáp này tôi chưa thấy qua, nhưng nghe nói nhiều nhà giàu muốn nạp thiếp đều xem bói.

Nó đặc biệt phổ biến ở Hương Cảng và Quảng Đà.

Mai rùa chính xác hơn đồng bạc cũ và đá Âm Dương, chúng cũng hiếm hơn, chỉ có các bậc cao tăng mới có.

Ông ta không ngừng nghịch ngón tay và lẩm bẩm trong miệng, khi đếm một trong số chúng, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, lập tức lấy ra cuốn sách cổ được khâu bằng chỉ trắng từ chiếc cái tay áo còn lại, tựa như đã nhiều năm rồi, góc cạnh cũng đã có một chút phai màu, hư hỏng mờ nhạt, ông ta vừa đọc sách vừa hướng mai rùa bài binh bố trận, sắc mặt càng ngày càng xấu, cuối cùng mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Thường Bình Ngô thấy sắc mặt không đúng, liền hỏi có gì sai.
Đức Huệ lắc đầu: “Đều thích hợp, nhưng va chạm quá mạnh.


Tôi chưa từng gặp phải thủy hỏa tương khắc như vậy, vừa yêu vừa sát lẫn nhau, chẳng lẽ hai người này vừa có tình vừa hận.”
Mọi người trong phòng đều im lặng, cũng may, Đức Huệ là một nhà tu hành, rất hiểu cấm kỵ của thiên hạ, không tiếp tục hỏi sâu, liền nhặt một cái mai rùa lên nói: “Bà sáu bị trúng tà khí.

Cậu rể bị nợ nhiều máu, tương khắc.

Đường tuyến của bà sáu rất dài, sau khi đụng phải cậu rể thì đường dây lại bắt đầu ngoằn ngoèo, cô ấy là một người phụ nữ phong nguyệt biết đùa giỡn, đối với cô ấy như vậy là đủ để kiểm soát những người đàn ông xung quanh cô ấy.

Nhưng cô ấy không thể kiểm soát cậu rể và đường tuyến của anh ấy cũng rất dài.

Nếu tôi đi sâu hơn nữa, tôi sẽ không thể nhìn thấy rõ nữa.”
Thường Bình Ngô nghiêm mặt: “Đại sư cứ việc nói thẳng.”
Diệp Khôn liếc mắt với Đức Huệ một cái, Đức Huệ nói: “Bà sáu kế thừa cửa hàng và tài sản gia đình của ông, còn cậu rể thừa kế thế lực giang hồ của ông, tốt nhất là vậy.”
Diệp Khôn nhận ra có gì đó không ổn, anh ta cúi xuống vừa định thuyết phục, Thường Bình Ngô đã giơ tay ngăn cản: “Tôi cũng có sự cân nhắc của mình, không cần nói thêm.”
Ông ta nói xong liền quay mặt nhìn về phía bà tư và Đường Vân Lan: “Mấy người có ý kiến gì.”
Đường Vân Lan cười nó: “Lão gia nhìn xa trông rộng, chúng ta đều là phụ nữ không có tài, không có đức, đương nhiên không dám nói lời nào, cô Hà thông minh lanh lợi, sẽ không bao giờ bạc đãi tôi, vợ cả và chị Trình khi cô ấy nắm quyền.”
Thường Bình Ngô hỏi Đức Huệ: “Nếu tôi muốn thay đổi và để họ trao đổi, điều gì sẽ xảy ra.”
Đức Huệ nói: “Bà sáu và cậu rể sau này sẽ khác xa nhau, nhưng nhân quả phong lôi của họ rất ác, chữ tình kéo dài, dây dưa không dứt.

Họ không nên va chạm, nhưng nếu họ va chạm nhau.

Hai người này là số phận trái ngược với trời.”
Tôi chế nhạo, là người giang hồ, Thường Bình Ngô thực sự tin vào cái này.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi giao chuyện này cho Diệp Khôn kiểm soát, anh ta luôn nháy mắt với Đức Huệ và ra hiệu cho số hai để chỉ cho ông ta rằng điều tôi muốn nhất là thế lực của giang hồ.
Tuy nhiên, Đức Huệ không bao giờ lên tiếng nữa.
Thường Bình Ngô nheo mắt, im lặng hồi lâu, cuối cùng nói: “Vậy làm theo đại sư nói đi.”
Đầu ngón tay của tôi đột nhiên siết chặt, run rẩy hai lần rồi buông thõng xuống, Kiều Dĩ Thương nhìn chằm chằm khuôn mặt vô cùng kinh ngạc đến tái nhợt của tôi, buồn cười nói: “Thì ra cắt đứt tình ái chính là cô Hà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.