Sắc Dụ

Chương 285: Long Trời Lở Đất


Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 285: Long Trời Lở Đất


Tôi lặng lẽ đứng sau Thường Bình Ngô, mặc kệ người vợ ba của ông ta đang đau đớn, chiếc áo choàng trắng đang bay của vị bác sĩ thi thoảng lại che mất khuôn mặt, cơ thể bà ta cong vặn vẹo, vũng máu đang dần khô lại, tấm màn trong người đã bị bà ta dùng lực xé toạc, che phủ một đầu ga trải giường, mông lung, mơ hồ.
Yến Nhi khóc sướt mướt, người hầu ra ra vào vào, mùi máu tanh nồng nặc từ đầu đến cuối, toàn bộ Thường phủ trở nên vô cùng hỗn loạn.
Bà vợ thứ ba này không phải là không tốt với tôi, nhưng tôi không thể không tính toán với bà ta, bởi vì bà ta chính là quân cờ để mà tôi đánh bại người vợ thứ hai kia, và những người đàn bà của Thường Bình Ngô được định sẵn là người trước ngã xuống, người sau tiến lên, sẵn sàng đón nhận lấy bi kịch.
Đường Vân Lan ho sau lưng tôi.

Tôi nghe thấy tiếng động và nhìn Thường Bình Ngô.

Ông ta đang nhìn chằm chằm vào sự chăm sóc của bác sĩ cho người vợ thứ ba.

Ông ta không hề để ý đến phía tôi.

Tôi đi ra ngoài và hỏi xem có chuyện gì.

Cô ta nắm tay tôi để tránh vào góc tường: “Là cô đúng không?”
Tôi vén mái tóc dài của mình: “Không phải tôi.”
“Tôi không hỏi ai đã hại đứa con của bà ba, mà là hỏi người đứng sau chuyện này.”
Tôi nhìn cô ta một cái, không nhịn được cười: “Cô đoán như thế nào.”
Đường Vân Lan ánh mắt lạc vào đám người hầu đang cúi đầu buông tay: “các bà vợ lẽ ở Thường phủ trông độc đoán và tàn nhẫn, nhưng thực ra họ chẳng là gì so với cô.

Họ là những người rụt rè và sợ hãi nhất mất đi sự phú quý giàu sang, bị lão gia ruồng bỏ, bà hai điên cuồng mới gây ra nghiệp chướng như vậy, chỉ có thể là do cô đả kích, đâm thọc, lừa gạt bà ta.”
Tôi thản nhiên gật đầu: “Gần như là vậy.”
Cô ta cau mày: “Cô mới ở đây gần một tháng mà đã ra tay nhanh như vậy.

Lão gia nhất định sẽ không tha thứ cho cô.”
“Cô cũng nói rồi mà, những người vợ lẽ này so với tôi, ngay cả cọng lông cũng không bằng tôi, làm sao có thể để lộ ra được? Tôi không muốn chờ.

Tôi sống ở đây, mỗi ngày phải đối phó với Thường Bình Ngô, sắp ghê tởm đến chết rồi, mỗi phút mỗi giây đều là sự dày vò, dằn vặt, như nung như nấu.”
Đường Vân Lan nhìn tôi đầy ẩn ý: “Vì vậy, cô muốn kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt, và quay trở lại đặc khu để ở cùng với ông Kiều.”
Mặt tôi đơ ra, đừng nói không khi bắt đầu.
“Đó là cô muốn nuốt chửng thế lực của lão gia để đối phó với ông ta, đối phó Tam Giác Vàng, ông ta cũng tham gia ám sát Bộ trưởng Chu.”
Tôi hít một hơi không khí, Đường Vân Lan trước mặt tôi khiến tôi cảm thấy hoảng sợ và sốc chưa từng có.

Cô ta quá thông minh và đầu óc quá sáng suốt.


Sự thông minh này đe dọa tôi.

Tôi làm vậy là để đặt mạng sống và cái chết ra khỏi tâm trí của mình.

Điều cấm kỵ nhất là bị người khác nhìn thấu.
Đột nhiên, đôi mắt của cô ta có chút ngưng đọng, lướt qua đầu tôi và nhìn thẳng vào lối vào của tòa nhà, tôi xoay người lại, thấy một bà vợ lẽ đang đưa một người hầu nhỏ lên lầu.

Bà ta ăn mặc lộng lẫy, không cởi đồ trang sức, vội vã bước vào phòng với vẻ mặt không chút sợ hãi, vài giây sau, tiếng khóc đau lòng của người vợ ba vang lên, cùng với đó là những lời lẽ chất vấn.

Bà ta hỏi tại sao bản thân đến bây giờ mình cũng chưa từng có ý đồ với con của bà ta, tại sao lại trở nên độc ác đến nỗi không cho chính bản thân mình một con đường sống.
Tôi thì thầm với Đường Vân Lan: “Một lát nữa tôi sẽ cần đến cô.” Sau đó, tôi vội vã bước vào.
Người vợ hai đã đoán trước và chuẩn bị cho cuộc chất vấn này, Thường Phủ ầm ầm nhốn nháo hết cả lên như vậy, tôi nghĩ bà ta sẽ nhận lỗi ngay, trong bụng cô ấy có con át chủ bài, lại là con át chủ bài duy nhất.

Kết cục thế nào cũng sẽ không đến mức quá thê thảm, vậy mà bà ta không hề, bà ta còn bình tĩnh hơn lúc bình thường: “Liên quan gì đến tôi chứ.”
Trong phòng không có một tiếng động, Thường Bình Ngô không khỏi nhìn bà ta, bà ta đứng ở giữa phòng, người hầu nhỏ di chuyển ghế cho bà ta thản nhiên ngồi xuống, thẳng lưng: “Nghe ý của cô, là cô đang hoài nghi tôi, cô nghĩ tôi có động cơ làm việc này à?”
Người vợ ba không ngờ bà ta lại cứng như vậy, sắc mặt giật giật mấy cái, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào bà hai chửi: “Chị sợ, chị sợ tôi sinh con trai, sợ mẹ chồng quá quắt với chị, sợ tôi uy hiếp địa vị của chị! Ở Thường Phủ, bà cả đã lớn tuổi rồi, bà tư không ham tranh giành quyền vị, bà năm thì thời gian phụng dưỡng ở đây ngắn ngủi.

Xét về tình cũ và mưu mô thì chỉ có tôi mới sánh được với chị thôi, chị sợ bản thân sinh con gái nên phải ra tay hại tôi, chị có biết rằng Thường phủ đang không có con trai, nếu lần này chị thật sự phá hỏng một cái thai nam, chị đã khiến cho lão gia không người nối dõi!”
“Đừng nói nhảm, hiện tại cô đang chảy máu đấy.” Vẻ mặt của bà hai chìm xuống: “Không ai có thể đoán trước sinh con trai hay con gái, chả có lí do gì, tôi có thể làm cô sảy thai ư? Cho dù tôi có xui xẻo, lỡ như sinh ra đứa con gái thì đã sao, địa vị của tôi ở trước cô, tôi có thể làm điều gì có lỗi với cô sao?
Trông bộ dạng đáng thương trong đến tiều tụy của bà ta, thực sự không giống thủ phạm.

Tôi hơi ngạc nhiên.

Tôi liếc nhìn về phía cửa, Hoa Yên hiểu ra, cô ấy đuổi đám người hầu ra, đứng sau lưng tôi, tôi thì thầm hỏi: “Rốt cuộc người ấy là ai?”
“Theo lời chỉ dẫn của cô, tôi đã mua chuộc Thanh Huyền, người giặt giũ cho bà ba, ngày nào cô ta cũng để ý, cô ta từng là một người đưa tin được bà hai tin dùng, từng là người pha chế sữa cho bà ba uống vào mỗi buổi tối, đã trộn thai vào bên trong, là do người hầu trong phòng của bà hai xui khiến.”
Tôi gật đầu và đưa tay về phía cô ấy, cô ấy nhét túi giấy vào cổ tay tôi rồi lặng lẽ rời đi, tôi nhìn chằm chằm vào bà hai đang ngồi trên chiếc ghế vững chãi như Thái Sơn với một nụ cười mỉa mai.

Bà ta đã sống mười năm trong nhà cao cửa rộng, kĩ năng diễn xuất thoái thác trách nhiệm quả thực rất ghê gớm, mặc dù có dấu hiệu vật vã chết đi sống lại, nhưng phải nói rằng có rất ít sai sót.

Nếu không để mắt tới thì ngay cả tôi cũng bị lừa.
Con bà ta được ba tháng, còn con người vợ thứ ba mới được một tháng, người ta xúm nhau nói bà hai có may có phúc, bà ba hưởng may của bà hai.

Sự tranh giành giữa hai bên là điều hiển nhiên, và Thường Bình Ngô có lẽ sẽ không thể dứt bỏ tình cảm cũ của mình.
Người vợ thứ ba biết mình không đấu lại được, không cam lòng giãy dụa đứng dậy, sắc mặt tái nhợt lấm tấm nước mắt: “Tôi chỉ hận tôi không có nhìn trước được thấu con người chị từ trước, cũng không đến mức tàn nhẫn độc ác như vậy.


Ngay cả thai nhi cũng không buông tha.

Chị đã tính toán rồi.

Lão gia đã mất đi một người thừa kế, sẽ không thể mất đi người thứ hai.

Con của tôi đã chết oan uổng.”
Bà hai lạnh giọng nói: “Cô đừng có mà từ bụng ta suy ra bụng người, nếu tôi không có thai, tôi còn có lý do gì để làm tổn thương cô.

Chúng ta đều là người đã đến chùa Bích Hoa để cúng bái, ai mà không mềm lòng chứ.

Tôi không ưa cô, nhưng không làm gì hại đến con cô.”
Hoa Yên khẽ đẩy một người hầu và đe dọa cô ấy với vài lời cảnh cáo, tôi cố tình nhường đường, người hầu suýt chút nữa đã lăn vào từ con đường hẹp này.

Cô ta bị sự lạnh lẽo và sự thù hận trong nhà kích động, quỳ thẳng xuống đất.

Đây là một cô gái gầy và khô, mười bảy hay mười tám tuổi, trên mặt có sẹo, môi tái nhợt, sắc mặt xanh mét, Hoa Yên có vẻ thất thần, run rẩy hồi lâu, rồi kêu lên.

“Tôi nói! Tôi cầu xin lão gia tha cho gia đình tôi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác, chủ nhân sai tôi làm thì tôi không thể không làm.

Tôi bị bà hai sai thêm thuốc phá thai vào sữa của bà ba.

Thuốc là do tôi mang đến từ tiệm thuốc Bắc ở Tây Nhã, có đơn thuốc làm bằng chứng.

Chị Thanh Huyền cũng nhìn thấy người hầu của bà hai đang tìm tôi.”
Vẻ mặt của bà hai thay đổi, đây có lẽ là bộ dạng xấu xí nhất, suy sụp nhất trong cuộc đời bà ta, nhìn người hầu đã phản bội mình mà không tin nổi, cô gái đổi hướng ngồi, hướng về phía bà ta mà ra sức quỳ lạy: “Bà hai à, tôi còn có mẹ già ở quê nhà.

Còn anh trai tàn tật, tôi không dám đánh cược tính mạng của gia đình.


Bà không bảo vệ được mình.

Làm sao bà còn giữ được tôi chứ.”
“Đủ rồi!”
Thường Bình Ngô đột ngột lên tiếng.

Với lời quở trách giận dữ này, bà vợ hai đã ngã khỏi ghế.

Người hầu vội đỡ bà ta để bụng không chạm đất, người bà ta run lên.

Sự hoảng loạn và sợ hãi thay thế cho sự bình tĩnh của bà ta.

Bà ta như đang ở trên một vách đá, với vô số bàn tay phía sau chờ cơ hội đẩy bà ta xuống vực, bà ta trốn tránh và kêu cứu, tuyệt vọng.
Thường Bình Ngô cùng tức giận và thất vọng, nhìn người vợ hai chân ướt chân ráo, biết bà ta không thể cãi lời mình, ông ta chỉ vào mặt bà ta một cách đau khổ: “Hương Hạ, tôi đối xử với bà rất tốt, đó giờ ở Thường phủ này có rất nhiều phụ nữ, chỉ có bà là tôi đã cưng chiều suốt mười năm.

Bà mắc hàng trăm lỗi lớn nhỏ, tôi chưa xử lý bà một lần.

Bà và vợ ba đều mang cốt nhục của tôi trong bụng.

Bà bảo tôi làm sao nuốt sao trôi cục tức này được.

Tôi không thể để bà ấy chịu ấm ức như vậy được.”
Bà hai hét lớn “ Không được!” Cơ hội chiến thắng đã hết, bà ta vừa khóc vừa bò về phía Thường Bình Ngô, quỳ lạy khóc lóc thảm thiết: “Lão gia, tôi biết mình đã sai, tôi đã bối rối một lúc, tôi xin ông, hãy nhìn vào tình yêu của chúng ta bao nhiêu năm và cốt nhục trong bụng tôi, xin ông tha thứ cho tôi.

Đứa trẻ không thể sống thiếu mẹ.

Nó đã là con ngoài giá thú rồi.

Mong ông tha thứ cho tôi, thương xót cho nó.”
Vẻ mặt xấu hổ cầu xin thống khổ của bà ta, không còn nhìn thấy cảnh sắc như xưa nữa, lúc này bà at giống như một con chó, lang thang trên bờ vực bị bỏ rơi, Thường Bình Ngô không nói gì, đừng nhìn bà ta lần nữa như lúc ban đầu, cô ấy bướng bỉnh túm lấy ông quần Tây của ông ta: “Lão gia, ông là chủ nhân của Thường phủ, mọi người đều sống nhìn sắc mặt của ông, ông làm sao biết được nỗi thống khổ của tôi! Tôi thật sự sợ chính mình trong gương càng ngày càng già đi, mất đi lớp che phủ của phấn son, những nếp nhăn làm tôi không yên lòng.Tôi đã dần phai mờ trong trái tim của ông.

Không có người đàn ông nào trên thế giới này muốn nhìn thấy khuôn mặt ngày càng tàn tạ thay vì nhìn vào những bông hoa thanh tú.

Bà năm còn quá trẻ, và Hà Linh San khiến ông si mê đến thế.

Đứa trẻ này là con bài duy nhất của tôi.

Nếu ông chỉ có tôi, ai sẽ sẵn sàng để bị ô nhiễm máu của người vô tội chứ!”
Bà ta bất giác nhắc tới tôi, thân thể đột nhiên cứng đờ, tựa như có cái gì phản ứng, run rẩy ngẩng đầu lên, ánh mắt hỗn loạn, khóa chặt khuôn mặt của tôi, chỉ trong giây lát liền tỉnh táo lại, tức giận chỉ vào tôi: “Là cô! Cô đúng đồ là hung ác.


Cô đúng là người đứng sau bức màn bí mật này.

Cô đã tính toán tôi cùng bà ba.

Cô đào hố làm cho tôi rơi xuống, lại là người đứng sau làm ngư ông đắc lợi!”
Trái tim của Thường Bình Ngô vừa bị tiếng khóc của bà ta làm cho rung động, ông ta lại cứng ngắc, vỗ vỗ lưng ghế: “Mọi chuyện đến mức này, bà còn muốn đổ thừa cho người khác đứng sau gây nên sao? Hà Linh San cô ấy không có thai, và cô ấy cũng chả có phe cánh gì hết, cô ấy làm điều đó với mục đích gì chứ.

Bà căm ghét cô ấy đến vậy, cô ấy có gì để giải thích nữa chứ?”
Bà hai bị hỏi như vậy thì sững người, nhưng bà ta cũng không thể đoán được mục đích của tôi, bụng tôi trống rỗng, tôi có thể kiếm được gì nếu tôi giết những người thừa kế của bà ba, bà ta liên tục nói rằng tôi chắc chắn có mục đích như thể bị quỷ nhập vậy.
Thường Bình Ngô ghê tởm khi thấy bà ta nhún vai và đổ lỗi cho tôi bằng mọi cách có thể.

Ông ta xua tay ra lệnh cho vệ sĩ đưa bà ta vào ngục tối và nhốt bà ta lại.

Chỉ cần giữ lại đứa bé, ăn uống đơn giản cũng được, bị phạt quỳ hai tiếng mỗi ngày.

Thường phủ bắt đầu từ hôm nay sẽ không có bà hai nửa, chỉ có cô Thẩm.
Đây là câu nói tàn nhẫn nhất dành cho tương lai của một người phụ nữ trong một nơi nhà cao cửa rộng như thế này.

Thẩm Hương Hạ sững sờ, bà ta nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó không chớp mắt, như người mất hồn.
Khi người vệ sĩ chạm vào cánh tay của bà ta và mang bà ta ra khỏi phòng, bà ta đột nhiên hoàn hồn, và trong khi vật lộn khó khăn, bà ta đã hét vào mặt tôi: “Hà Linh San, cô sẽ bị trừng phạt! Cô đã làm rất nhiều điều ác trong đời, kết thúc cuối cùng của cô phải hơn cả cái chết! Trời cao biết hết những điều cô làm, chính là cô đã xúi giục, đã kích tôi làm điều này!”
Bà ta không thể lại được với sức mạnh của vệ sĩ, nhưng cái bụng nhô lên của bà ta khiến bà ta không dám làm bừa, bà ta nhanh chóng bị đẩy ra khỏi ngưỡng cửa, khi bà ta sắp biến mất ở góc phố, tôi đã ra lệnh cho vệ sĩ đợi.

Tôi quay người bước ra ngoài và đứng trước mặt bà ta.

Sự chật vật của bà ta càng trở nên hèn mọn trước sự lộng lẫy cao quý của tôi.
“Bà đã phạm phải một điều cấm kỵ lớn.

Ông ta hiện đang trông đợi con trai của mình.

Nếu bà giết người thừa kế của ông ta, liệu ông ta có thể tha thứ cho bà không? Thật may là khi bà có con át chủ bài trong tay, thời điểm mấu chốt đã giữ lại cho bà cái mạng đó.”
Bà ta khịt mũi với tôi, nhưng lại nhổ nước bọt vào mặt tôi.

Tôi nhanh chóng dùng khăn tay cản lại, biểu cảm tôi đầy sự ghê tởm, đánh rơi tấm lụa dính nước bọt của bà ta xuống đất: “Bà Thẩm, nhà cao cửa rộng sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, bà quá tham lam và ỷ thế ức hiếp người, đến giờ bà chưa từng bỏ qua cho ai, có điều…”
Tôi mỉm cười cúi người, vệ sĩ lập tức ấn vào vai và đầu bà ta không cho bà ta làm tôi bị thương, tôi ghé đôi môi mỏng của mình lên tai bà ta: “Bà đã gây sự với bà ba nhiều năm như vậy, tôi sẽ không để bà cô đơn một mình đâu.

Sau này tôi sẽ gửi bà ta đến chỗ đấy với bà.

Coi như lời xin lỗi của tôi gửi đến bà.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.