Sắc Dụ

Chương 281: Yêu Anh Ta Như Nhịp Tim Khó Chạm Tới


Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 281: Yêu Anh Ta Như Nhịp Tim Khó Chạm Tới


Tôi lao như điên xuống Tú Lâu, giống như có cảm ứng, có cảm giác bị sức hấp dấn của hơi thởi nào đó, lao đến bên cây ngô đồng trong bồn hoa lộ ra trong màn đêm kia, bị chôn vùi trong con đường nhỏ chật hẹp quanh co, những bức tường trong sương mù ẩm ướt, hòa tan vào trong ánh trăng mờ ảo, có bóng người cao ráo sáng sủa hơi nghiêng kéo dài trên mặt tường, đầu ngón tay anh ấy kẹp một điếu thuốc, ánh lửa chập chờn chiếu sáng đuôi lông mày nghiêm nghị của anh ấy.

Tôi phát điên vì nhìn thấy hình bóng ấy, hơi thở ngừng lại, nhịp tim cũng ngừng đập, mắt cũng không chớp.
Giống như một con rối cứng ngắc, nó thậm chí còn không có sức để bước một bước.
Dung Thành cứ thích màu đen tối thế này, thích tư thế cầm điếu thuốc như thế này.

Tôi chạy về phía anh ấy, giống như một chiếc lá mùa thu đang lung lay sắp rơi xuống, tôi biết vị trí của tôi ở đâu, biết nguồn cội mà tôi thuộc về, biết rằng cuối cùng tôi cũng sẽ lụi tàn.

Tôi nhào vào trong lòng ngực anh ấy, trước giây phút được anh ấy được tôi ôm chặt lấy anh ấy đã nhanh chóng rút bàn tay cầm điếu thuốc ra, tàn thuốc dài hẹp kia cọ vào cổ tay anh rồi vỡ ra, đốt vào tay anh ấy mà không khiến tôi bỏng.
Cánh tay dài của anh cứ thế ngừng lại giữa không trung, cơ thể không khỏi cứng ngắc anh ấy không nghĩ đến tôi sẽ như thế này, thất thần được cơ thể toát ra mùi thơm của sữa tắm của tôi ôm lấy.
Tôi vùi sâu mặt mình vào cổ áo anh ấy, tham lam ngửi lấy hương thơm quen thuộc mà tôi sắp quên mất rốt cuộc anh ấy có hương vị như thế nào
Đã qua bao lâu rồi.

Hơn một năm mà thôi.
Mà dường như tôi đã sống cả một thế kỷ dài đằng đẵng.

Bất luận tôi có yêu Kiều Dĩ Thương như thế nào đi nữa, thậm chí là sau này tôi không khống chế được ảo tưởng của bản thân mình, tôi vẫn rất băn khoăn, vẫn cô đơn, lớp mặt nạ dưới manh áo giáp kia của tôi mong manh hơn cả một vũng nước.
Tôi đã trải qua một quá khứ tàn nhẫn nhất, trải qua ly biệt không thể vãn hồi lại, trải qua những loại ám toán thô bạo ngoan độc nhất, tôi dựng lên một thân sắc bén, đâm người khác, cũng là đâm vào chính mình.

Những cám dỗ nơi trăng gió, bị dụ dỗ cũng đã từng kháng cự, tôi rất sợ những người đã tiếng vào trong lòng tôi sẽ sớm biến mất hoặc kết thúc.
“Là mơ sao.”
Anh ấy không đáp lại, tôi sống chết ôm chặt lấy anh ấy, rất sợ anh ấy sẽ bỗng nhiên biến mất, tai tôi kề sát trái tim anh ấy, thật khó chạm vào nhịp tim anh ấy được.
“Nếu như là mơ, vậy thì vĩnh viễn em cũng không muốn tỉnh lại nữa, em muốn chết ở trong giấc mơ này.”
Điếu thuốc của anh đứt lìa khỏi đầu ngón tay, rơi xuống mặt đất ẩm ướt rồi nhanh chóng bị dập tắt, bốc lên mùi khét khó chịu.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu lên, nửa khuôn mặt anh ấy bị che khuất, ánh mắt quen thuộc đến vậy, anh ấy nhìn chằm chằm tôi xuyên qua một tầng chướng ngại, ánh mắt tôi nhìn anh như tràn đầy dòng nước suối dịu dàng, giống như cây liễu mảnh mai thanh tú, giống như hồ nước nổi lên từng gợn sóng nhỏ, cứ như vậy nhìn thằng vào đáy mắt anh ấy, anh ấy im lặng một lát, môi mỏng hơi mấp máy, rồi gọi lên tên tôi, giọng nói trầm thấp khàn khàn anh ấy phát ra có hơi chần chừ, khiến tôi cảm thấy xa lạ.

Tôi hơi rùng mình, đầu ngón tay run rẩy duỗi ra chỉ vào chiếc mặt nạ hồ ly màu bạc của anh ấy, sự lạnh băng sắt đá kia có chút cộm tay, tôi lấy hết can đảm để cởi nó ra, đến khi tôi nhìn thấy rõ được khuôn mặt của người đàn ông ở sau chiếc mặt nạ kia thì tôi mới từ trong mộng bừng tỉnh, sao tôi lại có thể quên được chứ, Dung Thành mãi mãi sẽ không trở về nữa, anh ấy đi rồi, thế giới kia xa xôi như vậy, sao anh có thể đến đây nhanh như vậy được.


Sự kinh hỉ mê ly trên khuôn mặt tôi trong giây phút đó liền biến mất, tôi cúi đầu lùi lại một bước, lấy lòng bàn tay che khuôn mặt mình: “Xin lỗi.”
Anh ta cụp mắt xuống và dán chặt vào mu bàn tay nhợt nhạt của tôi: “Cô không biết là tôi à.”
Tôi không nói gì cả, chậm rãi buông tay xuống, lộ ra dáng vẻ khuôn mặt mất mát của mình, vạt áo anh ta xốc xếch vì bị tôi ôm chặt lấy, từ đầu đến cuối tôi cũng không hỏi anh ta, tối nay đúng là không nhịn nổi nữa: “Cô họng của anh có phải là bị lửa đạn gì đó đốt cháy rất dữ dội, bị hun nóng không.”
Anh ta ừ một tiếng, tôi trả lại cái phi tiêu cho anh ta, anh ta lại nhìn tôi không nhận lấy: “Cô giữ lại mà phòng thân.”
Bỗng nhiên tôi nhớ ra hoàng hôn ngày đó Thường Bình Ngô suýt nữa thì đã cưỡng bức được tôi, một viên đạn kia bắn tới vô cùng chuẩn xác, tôi hỏi anh ta có phải là anh không.
Anh ta mím môi nói: “Không quan trọng.”
“Đối với tôi mà nói thì rất quan trọng.” Tôi tiến lên hai bước về phía anh ta: “Tại sao anh lại quan tâm tôi bị người ta cưỡng bức hay không như vậy? Anh vì ngăn cản tên đó mà không ngại để lộ thân phận của mình, anh bình tĩnh lí trí như vậy, ban đầu khi già K đánh đập tôi, anh cũng đã chịu đựng chứ không mạo hiểm ra mặt.

Nếu như không phải vì tôi thì anh sẽ ở gần nhà họ Thường ẩn núp lâu như vậy sao? Anh là người nằm cùng của Tam Giác Vàng, anh biết như vậy sẽ nguy hiểm thế nào, lãng phí thời gian thế nào không.”
Cảm xúc của tôi đang bị kích động, môi tôi kề gần sống mũi anh ta, anh ta vẫn cau mày điềm tĩnh, lùi lại nửa bước, tôi ngửi thấy mùi khói thuốc trong miệng anh ra, lại ngửi thấy mùi thơm của trái mận chua chua, hơi thở này lại một lần nữa khiến tôi bừng tỉnh lại, cho dù đúng như thế thì cũng chẳng chứng minh lên điều gì.
Có người chính mắt nhìn thấy Chu Dung Thành bị đâm hơn ba mươi nhát dao, anh ấy không phải thần tiên, anh ấy cũng có máu và thịt như con người, anh ấy cũng không thể chống cự lại việc phải đổ máu thành sông thảm thiết như vậy, càng không thể ngăn chặn lại viên đạn muốn lấy mạng của anh ấy.

Từ đầu tới cuối bản thân tôi không buông bỏ cũng chỉ là chấp niệm của chính mình, tôi quá không cam tâm, cứ chịu đựng những ngày báo thù thế này, chấp niệm trong lòng tôi lại thêm một phần.

Cuộc đời của tôi, tình yêu của tôi, chung quy đã bị cả tội ác và sự tham lam nhấn chìm, bóp nát.

Ánh đèn ở sân trước biệt thự chập chờn, bọn họ vẫn còn chưa ngủ, tôi lo sẽ bị người khác phát hiện, những người có năng lực bên cạnh Thường Bình Ngô rất nhiều.

Mặc dù võ nghệ của Hắc Lang có giỏi thì cũng không thể đấu lại cả bầy sói, tôi chỉ về phía mái hiên: “Anh đưa tôi lên đó đi.”
Anh ta hỏi tại sao.

Tôi lộ ra khuôn mặt ngang bướng vô lý nói: “Anh không đưa tôi lên đó thì tôi sẽ kéo anh rồi hét lên đấy.”
Anh ta cau mày càng sâu nói: “Sao cô lại.”
Tôi áp ngực vào anh ta: “Sao tôi lại có thể vô lại thế hả.

Sao tôi lại mặt dày không biết xấu hổ thế, sao tôi lại vô cớ gây rối như thế.

Anh muốn nói cái nào? Vậy tôi thay anh nói rồi, anh đưa tôi lên đi.”

Anh ta bị tôi ép đến chân tưởng của một bức tường, va vào một tấm kính pha lê đang mở, tôi ghì cổ anh ta rồi vòng hai chân qua eo anh ta, anh ta đành phải bế tôi lên, dẫm mạnh lên chậu hoa ở phía dưới, mượn lực bay lên không trung, những thứ ở phía dưới trở nên mơ hồ, ở phía xa, tà váy của tôi bay lượn trong gió như một người phụ nữ khiêu gợi và say đắm, nhảy múa trên bờ hồ, đẹp đẽ không gì sánh được, mái tóc dài mềm mại bay lơ lửng trên không, sương sớm khiến vài sợi tóc bị ướt, vướng cúc áo anh ta, lướt qua xương quai xanh của anh ta, ngực anh ta căng cứng lại, cũng không liếc tôi lấy một cái.

Anh ta đặt tôi trên những thanh xà của mái nhà, lúc cùng ngồi xuống tôi tựa đầu vào vai anh ta, để anh nhìn vầng trăng khuyết treo trên núi rừng phía xa.
“Tối nay ánh trăng đẹp thật đấy, đáng tiếc là bị khuyết mất.

Anh nói xem có phải có khuyết điểm mới khó quên, hay là viên mãn thì sẽ đẹp hơn.”
Mấy sợi tóc dài của tôi không ngừng đong đưa trước mũi anh ta, không rơi xuống, cũng không dừng lại, mấy lần anh ta muốn phẩy ra, lại không nỡ làm vậy, cuối cùng bị hắt xì một cái.

Tôi mỉm cười rồi đưa tay vuốt hết tóc mình xuống: “Vết thương của anh thành sẹo rồi nhỉ.”
Anh ta nói không có.

Tôi không tin, những vết dao chém sâu vào tận xương tủy gớm ghiếc như thế sao có thể không để lại sẹo cho được chứ.
Tôi đưa tay sờ lên ngực anh ta, anh ta không lui lại được nên vội vàng ấn cổ tay tôi: “Có rất nhiều cạm bẫy Tam Giác Vàng.

Đã rất lâu tôi không chạm vào phụ nữ rồi.”
Tôi nghiêng mặt qua nhìn anh ta, đôi mắt long lanh nhu hòa: “Cái gì cơ.”
Hắn nhìn vẻ mặt tôi hồn nhiên, không đoán ra được là tôi có hiểu hay không, tránh né tầm mắt của tôi, hầu kết không ngừng lên xuống: “Tôi cấm dục đã hơn một năm rồi.”
Tôi cười nói sau đó thì sao.

Anh ta nghiến chặt khớp hàm, đường nét góc nghiêng gắt gao căng ra, cũng không biết là vì cái gì, lại tự mình lặng lẽ buông ra.: “Đừng đến gần tôi.”
Tôi không nghe theo lời cảnh cáo của anh ta, ngón tay lại càng thô lỗ cởi bỏ hết cúc áo sơ mi của anh ta, sau đó liên tục vuốt ve bộ ngực rắn chắc của anh ta.

Làn da in hằn những vết màu trắng rất nông.

Ở những chỗ nghiêm trọng nhất, khe rãnh lại càng uốn lượn hơn, cơ hồ đi ngang qua trái tim anh ta.
Trong lòng tôi thầm tính, ước chừng có tầm mười mấy vết sẹo, nhưng không quá ba mươi được.


Khi đầu ngón tay tôi lưu luyến ở trên bụng dưới anh ta, đến gần nơi thắt lưng, từng lại trên cơ bắp màu lúa mì sưng tấy, đỉnh đầu của tôi nóng như lửa đốt, mỗi một tấc không khí phả ra đều nóng rực, tôi cảm nhận được nhịp tim cuồng bạo của anh đập liên hồi, ẩn nhẫn cùng khắc chế.

“Ai đang ở trên mái nhà?”
Tiếng kêu của một người phụ nữ từ phía dưới vang lên, tôi sợ đến mức nhanh chóng rời khỏi vòng tay của hắn, Hắc Lang trở nên nhanh nhẹn hơn, khi mặc quần áo lại nhanh giống như một tia chớp, sau đó là một luồng gió xẹt qua, người bên cạnh biến mất không thấy tăm hơi.

Tôi lấy tay che ngực lại để bình tĩnh lại một lát, đến lúc sắc mắt đã trở về như bình thường tôi mới rướn người nhìn xuống dưới mái hiên, một người hầu nhỏ lấy đèn chiếu về phía tôi, cố gắng xem đó là ai trong ánh sáng mập mờ trong màn đêm.

Có bóng người phía sau cô ấy không xa, là bà tư đứng đó.

“Là cô Hà, sao cô lại lên đó rồi.”
Tôi giả vờ phủi bụi ở gấu váy: “Trên mai hiên có tầm nhìn đẹp, tôi đang ngắm trăng.”
Cô ấy nói chủ tử của chúng tôi đang đi tìm cô.

Bà tư bước lên mấy bước, đứng ở góc độ gần với mái hiên nhất, người hầu cúi đầu lui ra xa mấy mét, tôi cũng không lập tức nói gì ngay mà chờ cô ta chủ động mở miệng.
Tôi và bà tư này chưa từng gặp nhau bao giờ, cô ta trời sinh tính tỉnh cao ngạo xa lánh người khác, cái ngày Thường Bình Ngô xét xử người vợ cả đó, bà tư là người đầu tiên phát hiện nên trực tiếp mở miệng chọc ngoáy vào vết thương chồng chất của bà lớn, để cho bà lớn cứ lên đài biểu diễn, còn bà tư này thì im lặng kín đáo, nhất định là đang cố ý.

Bà ta ngẩng đầu liếc nhìn tôi mây giây, hơi khom lưng chào tôi, nhất định là bà ta có việc muốn nhờ tôi mới nửa đêm nửa hôm tới tìm tôi thế này rồi còn hành đại lễ lớn thế với tôi, tôi cười nói: “Bà tư giờ này còn chưa ngủ, là vì có điều gì kinh động đến giấc mộng sao, nếu như tôi có thể giúp được thì tôi sẽ không từ chối.”
Cô ta đi thẳng luôn vào vấn đề nói: “Tôi nhận ra viên đá ngọc ruby trên cổ bà năm.”
Sắc mặt tôi khẽ thay đổi.
Viên đá quý có màu sắc quá đẹp, tròn vạch sáng ngời như thế thì nó sẽ không tồn tại trên thị trường, bởi vì chỉ có thể là đã ngâm qua thạch tín, loại bỏ hết cặn còn sót lại của đá quý, mới có thể trong suốt như thế.

Hơn nữa đá quý đã từng bị mở ra thì mặt trên vẫn sẽ có vết đã được chạm khắc, vì để che lấp vết rạn nứt đó, nếu như tôi đoán không lầm, bên trong viên đá quý kia đang giấu thạch tín.”
Tôi vẫn duy trì ánh cười cuối cùng, nhưng trong giây phút cô ta phân tích triệt để thì nụ cười đó đã không còn nữa.

Bà ta hỏi tôi: “Quan hệ giữa bà năm và cô tốt như vậy, tại sao cô lại đối xử với cô ta như thế.”
Sắc mặt tôi bình thản, không nói lời nào, sát khí trong mắt tôi dán chặt vào bà ta.
Ở nhà họ Thường bà lớn thì độc ác, bà hai thì ương ngạnh, bà ba thì gian trá, tính tình Đường Vân Lan thâm trầm, người thông minh nhất chính là bà tư này đây.
Bà thấy trong mắt tôi ngày càng tăng thêm sự tàn nhẫn, lập tức nói: “Tôi không có ý định nhúng tay vào mưu đồ giữa cô và bất kỳ ai ở trong nhà họ Thường cả.

Nếu như tôi có ý này thì tôi đã sớm đi nói với bà năm chứ không phải đến đây tìm cô rồi.

Tôi chỉ mong tự bảo vệ được mình, ai sống ai chết không liên quan đến tôi.”

Một trận gió kéo theo sương sớm phả vào mặt, vén lên làn váy dài quá đầu gối của cô ta: “Tôi biết lòng dạ tâm cơ của phụ nữ trong nhà họ Thường, ngoài bà cả ra thì còn lại không phải là đối thủ của cô Hà, cho nên tôi không sẽ không tự đào mồ chôn mình, tôi chỉ đến để biểu thị thái độ của tôi, tôi không thể cản đường của cô, cũng sẽ không mật báo điều gì cho cô.”
Tôi cười cười: “Từng người các cô đều chẳng có tình cảm gì với chồng mình, cũng đúng là chẳng cản đường của tôi, có lúc biết khoanh tay đứng nhìn mới có thể cầu được an cư lạc nghiệp.

Bà tư hiểu rõ đạo lý này là tốt rồi.”
Đôi lông mày điềm tĩnh và kiêu ngạo của cô ta được bao phủ bởi những khoảng trống kẽ hở giữa những phiến lá: “Bây giờ cô Hà có thể nói cho tôi biết, viên đá quý kia muốn lấy mạng của ai không.”
Tôi vẫn bình tĩnh vuốt ve mái tóc dài: “Người tiếp xúc nhiều với.”
Đồng tử cô ta mạnh mẽ co rút lại, vẻ mặt rụt rè tẻ nhạt kia hiếm có khi lại nổi lên từng đợt sóng ngầm, cô ta dùng hơn mười mấy giây mới áp chế lại được sự chấn động này, cô ta cũng không hỏi tôi tại sao người đó lại yêu thương tôi như vậy mà tôi còn muốn lấy oán trả ơn, cô ta cũng rất thông minh tuân thủ đúng quy tắc không nói điều không hay trước mặt tôi khi hiểu được việc làm độc ác của tôi, cô ta cúi đầu với tôi một lần nữa rồi chào tạm biệt, gọi người hầu đang đợi đằng xa, cầm đèn và rời khỏi Tú Lâu.
Bóng lưng bà tư đã hoàn toàn bị màn đêm dày đặc nhấn chìm, tôi liền hô lên mấy tiếng dọc theo hành lang gấp khúc đều không được đáp lời lại, trong đêm đen tĩnh mịch, tiếng gió dường như cũng tĩnh lặng.
Tôi tưởng rằng Hắc Lang đã đi rồi, tôi đang định gọi Hoa Yên mang một cái thang tới thì không biết anh ta lại từ chỗ nào đi ra, cánh tay thon dài cứng như sắt ôm lấy eo tôi, ôm lấy tôi lên rồi bay xuống, vững vàng đáp xuống dưới ánh trăng rực rỡ.
Anh ta đợi tôi đứng vững rồi mới im lặng muốn rời đi, tôi hoảng hốt bắt lấy tay anh ta, hơi ấm và mềm mại từ lòng bàn tay tôi khiến sống lưng anh ta cứng đờ, tôi hỏi anh có còn đến nữa không.
Anh ta nói không.

“Hôm nay anh đến đây chào tạm biệt với tôi à.”
Anh ta không nói gì.

“Có phải là có nhiệm vụ nào nguy hiểm hơn, anh không chắc chắn mình có thể sống sót trở ra phải không.”
Ngón tay anh ta hơi nhúc nhích.

Lòng tôi nắm chắc, quả nhiên là như vậy.
Cơ hội sống sót của đặc vụ nằm vùng trong Tam giác vàng là chưa đến một phần nghìn, chỉ cần vừa bước vào nơi chiến tranh lửa đạn bay tán loạn không có vương pháp này chính là đã giao ra nửa cái mạng rồi, dù có trở về được thì cũng bị tàn phế không còn lành lặn nữa.
Tôi tháo sợi dây màu đỏ đang đeo trên tay mình buộc vào cổ tay anh ta.”Ở biên giới đao kiếm vô tình không có mắt, mặc dù có chút mê tín nhưng bất quá cũng có chút sức mạnh tinh thần.”
Anh ta không nói lời nào, chỉ có một tiếng thở dài trầm thấp truyền đến.

“Đàn ông ở trên thế giới này có rất nhiều người đã nhìn thấy sự mê hoặc của tôi, rất ít người có thể nhìn thấy sự phóng đãng của tôi, chỉ có anh khi gặp tôi là khiến tôi kinh hồn bạt vía nhất, dũng khí cả đời này của tôi, đều dùng vào mấy ngày khi anh gặp tôi đó rồi.”
Anh không chống cự vùng vẫy mà dõi theo từng cử động của tôi cho đến khi tôi cài chặt chiếc cúc áo cuối cùng vẫn không buông tay anh ta ra, tôi thực sự rất muốn nán lại lâu hơn vào giây phút này.

Cổ tay của Hắc Lang có độ dày và độ sâu như nhau, màu da cũng giống nhau, ngay cả nhiệt độ khi chạm vào cũng không có sự khác biệt nhỏ nhất.

Không biết là anh ta nhìn quá giống hay là tôi bị ma nhập.

Tôi càng không có được thì sẽ càng không thể hối hận, càng là thương nhớ đêm ngày, không muốn tỉnh lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.