Sắc Dụ

Chương 20: Trên Người Cô Thật Thơm


Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 20: Trên Người Cô Thật Thơm


Vệ sĩ đỡ chị Bối lên xe.

Chị ta nằm trên ghế sau chờ tôi, tôi đang định cảm ơn Kiều Dĩ Thương, trước khi tôi lên tiếng thì ông ta đã im lặng đi đến chiếc xe màu đen ven đường, vệ sĩ mở cửa xe hộ tống ông ta, cửa không đóng lại, bên trong lặng ngắt như tờ.
Tôi không biết ông ta có ý gì nên đứng tại chỗ chờ, ông ta không xuống xe, tôi cũng không đi qua, giằng co mấy phút.

Cứ dây dưa thế này thì cũng không có cách nào, tôi chủ động đi tới kêu anh Kiều, ông ta chống tay lên cửa kính xe, nhắm mắt như đang ngủ.

Tôi nói với vệ sĩ bên cạnh là chờ ông Kiều tỉnh lại thì thay tôi cảm ơn một chút.

Tôi định rời đi, ông ta bỗng lên tiếng kêu tôi: “Lời cảm ơn của cô Hà quá có lệ, tôi từ chối tiếp thụ.”
Tôi nhìn ông ta: “Mấy ngày nữa anh Kiều rảnh rỗi thì tôi sẽ đích thân mời anh ăn cơm, như thế có được xem là có thành ý không?”
Lúc này ông ta mới hài lòng: “Tôi rảnh lúc nào cũng được, cho dù nửa đêm cô có hứng thú muốn gặp tôi thì tôi cũng phụng bồi.”
Tôi không tiếp lời, vệ sĩ đưa một chiếc di động cho ông ta, lúc lướt qua trước mặt tôi, tôi thấy trên màn hình lóe lên là cô Lê.

Kiều Dĩ Thương nhìn thoáng qua, nói không nghe máy.

Vệ sĩ bèn lấy lại di động, nói với một cô gái giọng nũng nịu ở đầu dây bên kia là anh Thương không có ở đây.

Cô gái bất mãn nói: “Chuyện anh Thương đã hứa với tôi còn chưa xử lý đâu.”
Vệ sĩ nói lát nữa cô gặp anh Thương thì hỏi anh ấy đi.
Cô gái hụt hẫng: “Anh ấy không có thời gian nghe điện thoại sao?”
Vệ sĩ nói hiện giờ anh Thương rất bận, đang bàn chuyện làm ăn.

Nghe thấy câu này, tôi không nhịn được cười: “Anh Kiều đều lừa phụ nữ bằng cách này à?”
Ông ta lười biếng mở mắt, híp mắt nhìn tôi, vẫn giữ tư thế cũ: “Cô lại đây.”
Tôi thử bước lên trước một bước, anh ta giữ tay tôi kéo vào trong xe.


Tôi vừa ngồi vào thì vệ sĩ đã đóng cửa xe từ bên ngoài.

Xe này là xe chống đạn, thủy tinh rất tối màu, trong lòng tôi chợt sợ hãi, cảm thấy mình như dê vào miệng cọp.
Ông ta lấy bật lửa ra ngắm nghía, ngọn lửa bốc cháy từ chốt mở chiếu lên nửa gương mặt ông ta đỏ rực.

Ông ta trông rất nhã nhặn, mũi cao thẳng, môi rất mỏng, bởi vì hút thuốc nên hiện lên chút màu tím, hốc mắt rất sâu, khóe mắt hẹp dài, đàn ông có diện mạo này thì thường bạc tình, nham hiểm, ác độc, bản chất phong lưu.
Tôi bỗng nhớ tới cơ bắp kinh người của ông ta trong ngõ nhỏ đêm hôm đó, một chiếc cúc áo nhẹ bẫng cũng có thể trở thành ám khí, chẳng trách ngay cả người tràn đầy kinh nghiệm sa trường như ông Phó nhắc tới Kiều Dĩ Thương cũng e ngại.
Thừa dịp tôi ngẩn người, ông ta cúi xuống ngửi trên cổ tôi, hơi thở nóng rực phun lên người tôi, tôi hoảng sợ né tránh, ông ta dư vị nói: “Trên người cô rất thơm.” Ông ta mỉm cười nói: “Vóc dáng như hoa sen chớm nở trong bể bơi hôm đó, bây giờ ngẫm lại vẫn còn thấy lưu luyến.”
Tôi không để ý tới ông ta.

Ông ta vuốt ve chiếc nhẫn ngọc bích đeo trên ngón cái tay phải: “Muốn nổi bật, tiếc rằng tâm cơ quá nặng.”
Ông ta đột nhiên xoay người đè lên người tôi, giam cầm tôi giữa cửa xe và ông ta.

Gương mặt của ông ta càng ngày càng gần, cuối cùng gần như dán lên tóc tôi.

Ông ta cực kỳ kiên nhẫn nhẹ nhàng đẩy ra từng lớp tóc, mãi tới khi lộ ra cả gương mặt của tôi.

Ông ta chuyên chú quan sát ngũ quan của tôi, ánh mắt như hớp hồn người, để lộ mũi nhọn sắc bén kiến người ta sợ hãi.

Ngón tay thô ráp của ông ta nhẹ nhàng ma sát phần xương sau tai tôi, tôi kìm lòng không đậu khẽ run lên, ông ta rũ mi mắt nhìn bộ ngực phập phồng của tôi: “Thân thể của cô rất có cảm giác với tôi.”
Thủ pháp khiêu khích của ông ta còn cao siêu hơn cả Chu Dung Thành, vừa thấy đã biết là lăn lộn từ chốn nữ nhân, có thể nắm bắt điểm mẫn cảm của tôi một cách chính xác.

Tôi xấu hổ nói: “Anh Kiều biết quan hệ của tôi với cục trưởng Chu rồi đấy, nếu hai người có giao dịch thì cũng coi như bạn bè.

Vợ bạn không thể đụng vào.”
Ông ta trầm tư: “Tôi đã gặp phu nhân của anh ta rồi, hình như không phải là cô.”
Tôi ngẩng đầu, trong tầm mắt là mái tóc ngắn được chải chuốt kỹ càng của ông ta: “Chuyện tương lai ai mà nói trước được.”
Ông ta vươn tay nâng cằm tôi lên, cũng không dùng sức mà chỉ dùng đầu ngón tay nâng lên, nhìn tôi thật lâu nói: “Tôi biết xem tướng, bản chất của cô Hà là dâm phụ lẳng lơ ong bướm, ở trên giường rất biết giày vò người khác.”

Ngón tay ông ta đặt trên môi tôi trượt xuống, bóp cổ tôi, mặc dù chỉ đặt lên cổ, nhưng vẫn khiến tôi run lên.

Người đàn ông này quá có tính xâm lược.
Tiếng cười trầm thấp của ông ta vang lên từ trên đầu tôi: “Tôi chưa bao giờ từ chối những người phụ nữ lẳng lơ ong bướm.

Nếu cô đã chán cục trưởng Chu thì có thể tới tìm tôi.”
Ông ta kề sát bên tai tôi, thở một ngụm khí khiến cả người tôi khô nóng: “Tôi có thể khiến cô sung sướng như tiên.”
Tôi kinh hãi đẩy ông ta ra.

May mà chiếc xe này cực kỳ kín đáo, người ngoài đi ngang qua cũng không nhìn thấy cái gì, không thì lan truyền ra ngoài, để Chu Dung Thành biết thì tôi có tám trăm cái miệng cũng không giải thích hết được.

Tôi hơi tức giận: “Số lượng phụ nữ chờ anh Kiều lâm hạnh có thể xếp thành hàng dài, tôi không vô giúp vui.”
Tôi kéo cửa xe, phát hiện đã bị khóa lại, sắc mặt tôi thay đổi.

Lúc này Kiều Dĩ Thương ôm lấy tôi từ đằng sau, kéo tôi vào lòng ông ta: “Nhưng tôi chỉ muốn ngủ cô, làm sao đây?”
Nụ hôn đậm mùi thuốc lá của ông ta hung ác dừng trên môi tôi, thoáng chốc đầu lưỡi đã thò vào miệng tôi, đảo qua lợi của tôi, hung tợn đâm vào cổ họng tôi.

Trong khoang miệng của tôi tràn đầy hơi thở của ông ta, nhất là lúc bị ông ta hút lấy đầu lưỡi thật mạnh, cứ như chỉ hận không thể nuốt tôi vào bụng.

Trước mắt tôi như nổ tung một mảnh trắng xóa, ánh sáng nuốt chửng mặt ông ta, chỉ còn lại đôi mắt hơi mở ra, trong mắt là trêu tức cùng dục vọng trần trụi.
Khi hôn đến cuồng nhiệt nhất, ông ta thò tay vào áo tôi, kéo mở áo lót của tôi, không hề cách trở xoa bóp ngực tôi, nụ hôn của ông ta bắt đầu tàn sát trên cổ tôi, dần dần lan tới ngực, trên da tôi là dấu vết nước bọt nhợt nhạt mà ông ta để lại.

Khi ông ta ngậm đầu ti của tôi, tôi bỗng tỉnh táo lại, nâng gối thúc vào phần háng của ông ta.

Ông ta nhanh nhẹn né tránh, bàn tay bóp vào vùng kín của tôi, sắc tình nói: “Cô ướt rồi.”
Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ, giơ tay lên, lại bị ông ta ngăn cản giữa không trung, tay còn lại quơ trước mặt tôi: “Vừa rồi tôi đã giúp cô, dù sao cũng phải thu tiền thù lao, tôi chưa bao giờ làm ăn thua lỗ.”

Nói xong, ông ta thò tay về phía trước đè lên một cái nút, xe phát ra tiếng giòn tan, vệ sĩ mở cửa từ bên ngoài, tôi không rảnh tính sổ với ông ta, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi người đàn ông nguy hiểm càn rỡ này.

Tôi run rẩy chỉnh lý lại quần áo của mình, cuống quýt xuống xe.
Tôi không dám nghĩ nếu vừa rồi mình không ngăn cản ông ta thì có khi nào ông ta sẽ thật sự ngủ tôi ngay trong xe hay không.

Tôi thất kinh xông lên xe của chị Bối, chị ta đã khôi phục lại, đang bôi thuốc cho vết thương của mình.

Thấy sắc mặt trắng bệch, chị ta hỏi tôi có chuyện gì, tôi lắp bắp nói mình mới bị trật chân vấp ngã.
Chị ta nghi hoặc nhìn về phía tôi chạy tới, xe của Kiều Dĩ Thương chậm rãi chạy vào làn đường, nhưng không lập tức lái đi mà như đang chờ ai đó.

Chị Bối ngồi trên ghế lái nổ máu, khi hai chiếc xe lướt qua nhau, cửa kính ghế sau hạ xuống một nửa, một bàn tay khớp xương rõ ràng vươn tay, đồng hồ lóe sáng, bàn tay đó lắc lư trước mắt tôi, tôi không thấy rõ nó đang cầm thứ gì thì xe đã nhanh chóng chạy ddi.
Tôi che lồng ngực tim đập thình thịch, dường như vẫn có thể cảm nhận được đầu lưỡi của ông ta mút trên người mình.

Chị Bối im lặng ngồi bên cạnh nhìn tôi, chờ tôi phát hiện thì xe đã dừng lại, trước mắt là từng tòa nhà, tôi hỏi chị ta đã đến rồi à? Chị ta đẩy cửa xuống xe, tôi đi theo chị ta lên lầu.

Nhà của chị ta là do phó cục trưởng Mã tham ô từ một ông chủ kinh doanh bất động sản, trực tiếp viết tên Lâm Bảo Bối.

Ông ta không bạc đãi chị Bối, dùng quyền lực của mình bảo kê chị ta ở rất nhiều trường hợp.
Sau khi vào nhà, tôi phát hiện trên sofa phòng khách có rất nhiều gói thuốc trắng.

Tôi rúng động hỏi có phải chị hít mai thúy không? Chị ta bảo thỉnh thoảng mới hít một chút, không nghiện lắm.

Tôi cầm một gói đặt dưới mũi ngửi thử.

Tôi còn rất quen thuộc với thứ này, ông Rỗ chính là buôn lậu thuốc phiện, chị Bối hít heroin, bên trong trộn thêm bột thuốc lắc, không hăng lắm.
Heroin đỡ hơn mai thúy đá rất nhiều, thứ đó cực kỳ ác, là thứ duy nhất không thể cai nghiện trong tất cả các loại mai thúy, cho dù cai thì sau này cũng sẽ nghiện lại.

Trong ngành có cô gái từng đi Macao tiếp khách đánh bạc, khách hàng là tai to mặt lớn, đứng đầu dòng họ, hút rất nhiều mai thúy đá ở Macao, chỉ nửa năm trời mà đã gầy đến mức da bọc xương, người quản lý từng tới trại cai nghiện thăm cô ta, lúc đi ra thì mặt mũi trắng bệch.

Ngay cả tú bà như bà ta từng gặp biết bao nhiêu sóng to gió lớn cũng thấy sợ hãi, không cần nói cũng biết đáng sợ cỡ nào.
Tôi đổ bột phấn vào bồn cầu, dùng nước dội hết, lớn tiếng cảnh cáo chị ta đừng đụng vào thứ này nữa, sẽ chết đấy.


Chị ta đứng trước quầy rót rượu, bình tĩnh nói: “Chị thấy này thì khác nào đã chết đâu.”
“Không lăn lộn được nữa thì cùng lắm là tẩy trắng gả chồng.”
Chị ta liếc nhìn tôi: “Em sẽ cưới chị sao? Không có con, không có trong sạch, không có tim.” Chị ta cảm thán: “Đừng làm hại những người đàn ông tốt đó.

Trước kia em vào nghề từng nói rồi mà, em chỉ lừa bọn làm quan, nhà giàu, không làm hại dân chúng.”
Chị ta đưa cho tôi một ly rượu, tôi tiếp nhận rồi uống một ngụm, là Tequila, rượu rất nồng.

Cuối cùng chị ta cũng nói một câu mà đã nhịn thật lâu: “Sao em lại quen biết Kiều Dĩ Thương?”
Tôi tránh nặng tìm nhẹ kể lại chuyện cho chị ta nghe.

Chị ta im lặng một hồi, hỏi tôi muốn chết hay sống? Tôi hỏi chị ta có ý gì, chị ta nghiêm túc nhìn tôi: “Loại người như Kiều Dĩ Thương, nửa cái mạng đều nằm trong tay Diêm Vương, thoạt nhìn rất ghê gớm, nhưng chỉ khi nào anh ta gục ngã thì những người bên cạnh anh ta đều sẽ không có kết cục tốt lành gì, cớm không bắt thì đối thủ cũng sẽ âm thầm xử lý anh ta.

Những người trong xã hội đen chẳng có chút nhân tính nào đâu, đến địa vị như anh ta thì hai tay dính đầy máu tươi, không ngã thì tôi, một khi đã ngã thì sẽ không thể bò dậy được.”
Tôi bình tĩnh nói tôi là tình nhân của Chu Dung Thành, những người đàn ông khác không liên quan tới tôi.
Chị ta lạnh lùng nói thế là tốt nhất, đừng đùa giỡn với cuộc đời của mình.
Tôi uống hết ly rượu, rời khỏi nhà chị Bối, tìm một chỗ vắng người rồi châm một điếu thuốc.
Không phải là tôi không biết hút thuốc, chẳng qua là không hút trước mặt người khác.

Gái ngành không ai là không biết hút thuốc uống rượu, cũng như ngôi sao trong giới giải trí phẫu thuật thẩm mỹ, đây là xu thế của ngành nghề, không làm không được.
Tàn thuốc lập lòe dưới ánh hoàng hôn.

Tôi tựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, cảm thấy mình đã cùng đường bí lối.

Đây là linh cảm rất đáng sợ, từ khi người đàn ông tên là Kiều Dĩ Thương đó xuất hiện, linh cảm này đã ập tới khiến tôi trở tay không kịp.

Linh cảm tràn ngập nhục dụng và sự phản bội giờ đã càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Bất kể là con người của anh ta hay là cảm giác mà anh ta cho tôi.
Thoạt nhìn mộng ảo tươi đẹp, nhưng khi lột bỏ lớp đường bọc ngoài thì bên trong là kịch động không có thuốc giải.

Tôi thừa nhận khi ông ta hôn tôi, tôi hơi không kìm lòng được, nếu tôi uống rượu thì có lẽ còn có thể lấy cớ là say rượu, có lẽ tôi sẽ không đẩy ông ta ra..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.