Sắc Dụ

Chương 17: Càn Rỡ


Bạn đang đọc Sắc Dụ – Chương 17: Càn Rỡ


Áo sơ mi trên người Kiều Dĩ Thương trắng tinh, tinh xảo đến mức không có chút nếp nhăn hay tro bụi.

Ông ta thu liễm lệ khí mà đêm hôm đó giằng co ở đầu đường với Phó Bình, trông rất nho nhã, lười biếng ngồi trên sofa, không biết còn tưởng ông ta là thương nhân đứng đắn.
Ngọn đèn lóe lên ánh sáng rực rỡ trong phòng riêng u tối, chiếu lên mặt ông ta, khiến gương mặt ngũ quan thâm thúy trở nên thoắt ẩn thoắt hiện.

Tôi từng nghĩ người đàn ông có thế lực lớn có lẽ là ông ta, nhưng lại cảm thấy Chu Dung Thành sẽ không kết giao thường xuyên với ông lớn xã hội đen như vậy.

Quan trường với xã hội đen là hai lập trường trái ngược, làm quan để bảo vệ mũ cánh chuồn của mình thì đều kiêng dè tiếp xúc với những người này.
Đáy mắt Kiều Dĩ Thương có lốc xoáy như kinh hãi, sau khi đối diện với tôi mấy giây, ông ta không có bất cứ động tác nào, nhưng ánh mắt lại chứa đựng thâm ý.

Thật lâu sau tôi nghe thấy ông ta nói với Chu Dung Thành ngồi đối diện: “Đây chẳng phải là kim ốc tàng kiều của cục trưởng Chu sao? Sao lại nỡ mang cô ấy ra đây?”
Chu Dung Thành nói cô ấy đi ngang qua.

Kiều Dĩ Thương nở nụ cười hứng thú, cầm ly rượu lên.

Bàn tay anh ta rất lớn, khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn tràn đầy dã tính, vừa thấy đã biết là người đàn ông rất có lực lượng: “Chi bằng cục trưởng Chu cho cô Hà cùng uống một ly đi, tôi không ngại.”
Chu Dung Thành nhìn tôi, ra hiệu cho tôi có thể đi vào.

Tôi đi đến ngồi xuống bên cạnh ông ta.

Trên bàn bày rất nhiều trái cây, càng nhiều là rượu tây.

Kiều Dĩ Thương kẹp một điếu xì gà, hỏi tôi có để ý ông ta hút thuốc không.

Tôi nói anh cứ tùy ý.

Ông ta suy tư một chút, vẫn dụi tắt tàn thuốc.

Chu Dung Thành hỏi tôi đi dạo trung tâm thương mại mua cái gì.

Hôm nay tôi không đi dạo trung tâm thương mại, hình như ông ta rất đề phòng Kiều Dĩ Thương, không muốn ông ta biết hành tung của mình.


Tôi phối hợp nói mình mua chút quần áo.

Ông ta hỏi tôi quần áo như thế nào, tôi vươn tay múa may trong không trung, đồng thời miêu tả cho ông ta nghe.

Ông ta nghe rất chăm chú, còn rót ly rượu champagne cho tôi.
Khi tôi nói chuyện với Chu Dung Thành, Kiều Dĩ Thương vẫn im lặng.

Ông ta mỉm cười, chuyên chú nhìn bàn tay không ngừng lắc lư của tôi, ánh mắt bí hiểm tràn đầy ẩn ý, khiến người ta không đoán được ông ta đang nghĩ cái gì.

Sau khi chúng tôi nói xong, ông ta mới lên tiếng khen ngợi tôi mặc sườn xám rất có hương vị.

Chu Dung Thành cười nói đúng là có chút ít.
“Đâu chỉ là chút ít.” Ông ta uống cạn một ly rượu: “Tôi đi khắp kỹ viện ở Quảng Đà, đều chưa từng thấy người phụ nữ nào mặc sườn xám càng có khí chất hơn cô Hà.”
So sánh tôi với cave ở kỹ viện.

Tôi cau mày nhìn Kiều Dĩ Thương, ông ta không giống như có ác ý, nhưng bầu không khí vẫn trở nên vi diệu.

Tôi nói: “Anh Kiều kiến thức uyên bác, lúc anh vào đây các cô gái trong hội sở đều rất vui vẻ, họ cũng từng hầu hạ rất nhiều đàn ông Quảng Đà, chưa từng thấy một vị khách nào nổi tiếng như anh Kiều.”
Ông ta ngước mắt nhìn tôi, biết được tôi đang đối chọi gay gắt, ông ta lại có vẻ rất vui, nói cô Hà biết rõ suy nghĩ của những cô gái khác hay sao.

Tôi cười lạnh: “Anh Kiều phải thít chặt dây lưng vào, phụ nữ ở đây đều như sói như hổ.”
Chu Dung Thành kêu tên tôi, bảo tôi từng thất lễ.

Kiều Dĩ Thương giơ tay ngăn cản ông ta: “Thực ra phụ nữ bướng bỉnh không nghe lời mới càng khiến người ta ngứa ngáy, dịu dàng như nước thì lại chẳng thú vị gì, cục trưởng Chu nói xem có đúng không?”
Chu Dung Thành cười nói: “Ông chủ Kiều rất am hiểu về phụ nữ.”
Kiều Dĩ Thương nói thấy nhiều, dùng ít.

Nói xong, ông ta đặt ly rượu xuống, hỏi Chu Dung Thành có mang theo hợp đồng không.

Chu Dung Thành lấy một phần văn kiện từ túi công văn đưa cho ông ta.

Kiều Dĩ Thương mở ra, không biết thấy cái gì mà cười khẽ một tiếng, ngón tay thon dài sạch sẽ chọc lên một dòng chữ: “Cục trưởng Chu không hổ là người trong quan trường, tính kế rất cẩn thận.


Tuần trước mới đàm phán ổn thỏa, năm ngày trôi qua đã trao tay bán cho tôi tăng thêm 20%, tay không bắt sói rất thành thạo.”
Anh ta khép văn kiện lại: “Thì ra cục trưởng Chu không chịu thiệt thòi chút nào, thủ đoạn cay nghiệt không thua gì thương nhân kinh nghiệm sa trường như tôi.”
Chu Dung Thành bình tĩnh nhìn lướt qua.

Ông ta không lấy rượu tây mà bưng trà tỉnh rượu rót cho mình với Kiều Dĩ Thương.

Trong mùi trà tràn ngập, ông ta chậm rãi nói: “Công ty này cho thấy rõ ràng là hợp tác với công ty phu nhân của tôi, tôi nửa chừng đổi ý, giao dự án này cho anh Kiều làm, sẽ phải gánh vác mạo hiểm rất lớn.”
Nói xong, ông ta uống một ngụm trà: “Với lại đây đâu thể coi là thủ đoạn gì, còn thua anh Kiều rất nhiều, ngay cả Hà Linh San cũng biết Quảng Đà này không có nhân vật nào hung ác hơn anh Kiều.”
Ngón tay Kiều Dĩ Thương gõ lên ly trà, nghe Chu Dung Thành nhắc tới tôi, bỗng nhiên dừng lại: “Vậy thì tôi không thể phụ lời khen của cô Hà, con số mà cục trưởng Chu đưa ra, tôi có thể tiếp thụ.”
Chu Dung Thành nao nao.

Ông ta lặng lẽ nhìn tôi, hỏi Kiều Dĩ Thương không suy nghĩ nữa sao? Kiều Dĩ Thương nói số tiền này không thành vấn đề, nhưng có một điều kiện.

Chu Dung Thành kêu ông ta cứ nói đi.
“Tôi giành cảng đông của Ma Tùng, sau khi cục trưởng Chu châm chước cước phí phù hợp một chút, cũng không khó xử đúng không?”
Hàng hóa do chính phủ khống chế ở bến tàu thường thì không có vấn đề gì, bất kể là thủy sản hay bách hóa đều được kiểm tra rất nhiều lần, rất khó che giấu thứ khác, nhưng vận chuyển tư nhân thì khó mà nói, nhất là đường thủy, có nhiều cửa để thao tác trong bóng tối, một ít trạm kiểm soát nhận quà thì sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, rất nhiều hàng hóa phạm pháp như thuốc phiện, thuốc lá cùng vũ khí nóng cứ thế được lưu thông trong nước.

Ông Rỗ làm giàu từ buôn lậu, nếu đã lên tiếng nhờ châm chước thì chắc chắn không phải là thứ đứng đắn gì.
Chu Dung Thành nói: “Chuyện này không phải là tôi có thể khống chế.

Trạm kiểm soát đều có người do cán bộ các cấp an bài, cứ sáu tiếng thay ca một lần, tôi không có khả năng đích thân ra chỉ thị để họ lưu ý.

Nếu việc này truyền ra thì cả tôi với anh Kiều đều sẽ bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Chẳng qua nếu làm nghề sạch sẽ thì không cần châm chước cũng sẽ không có vấn đề gì.”
Kiều Dĩ Thương rút một điếu xì gà từ hộp thuốc lá, đặt dưới mũi ngửi mùi: “Hàng không có vấn đề, chẳng qua là phiền đám cảnh sát lục tới lục lui.

Tôi thích sạch sẽ, không thích người khác chạm vào đồ của tôi.


Cục trưởng Chu.”
Ông ta bỗng bẻ gãy điếu xì gà: “Tôi không có hứng thú với đơn hàng xưởng đóng tàu này, chẳng qua là giúp cục trưởng Chu một phen nên mới tiếp nhận củ khoai phỏng tay này.

Tôi nói đạo nghĩa, cục trưởng Chu cũng đừng không nói quy củ.”
Chu Dung Thành vuốt ve miệng ly: “Anh Kiều làm khó tôi rồi.”
Sắc mặt Kiều Dĩ Thương hơi trầm xuống: “Chẳng qua là làm phiền cục trưởng Chu chào hỏi một tiếng thôi.

Anh không nể tình hả.”
Chu Dung Thành im lặng thật lâu.

Kiều Dĩ Thương không nóng vội, chờ ông ta lên tiếng.

Hai người này ai cũng có thể nhịn được, bàn chuyện mà cứ như ngồi thiền, thi xem ai bình tĩnh được lâu hơn.

Nhưng cuối cùng Chu Dung Thành vẫn không cho một câu trả lời rõ ràng.

Ông ta vỗ lên mu bàn tay tôi, kêu tôi uống một chén với Kiều Dĩ Thương, mượn chuyện này đổi đề tài.
Tôi còn nhớ rõ trên bữa tiệc mừng thọ sáu tươi tuổi của sở trưởng Hồ, ông ta từng làm càn với mình.

Tôi hơi kháng cự với loại đàn ông tà tứ ngả ngớn này, nhưng ông ta yêu cầu thì tôi cũng không tiện từ chối, miễn cưỡng giơ ly rượu lên đưa đến trước mặt ông ta.

Ông ta rũ mi nhìn thoáng qua, cười như không cười đẩy tay tôi ra: “Nếu không tình nguyện thì tôi cũng không ép.”
Ông ta không cảm kích cũng vừa ý tôi, tôi rụt tay lại định uống rượu, Chu Dung Thành khẽ hắng giọng một tiếng, tôi biết ông ta đang ám chỉ mình, tay dừng lại giữa không trung không biết nên làm như thế nào.

Tôi cười gượng lại đưa ly rượu qua, Kiều Dĩ Thương giả vờ như không thấy.

Chờ tôi kêu ông ta, hít sâu một hơi kìm nén sự bất mãn đối với tính cách ngạo mạn của ông ta: “Anh Kiều, anh không uống ly rượu này à?”
Ông ta nói tôi không thích miễn cưỡng người khác.
“Ai bảo tôi miễn cưỡng? Anh Kiều thấy tôi miễn cưỡng sao? Anh Kiều nổi tiếng ở Quảng Đà, ai không muốn uống một ly với ngài? May mắn rơi trúng đầu tôi, tôi cầu còn không được ấy chứ.”
Ông ta nhướng mày: “Vậy à?”
Tôi mỉm cười đưa ly rượu đến bên môi ông ta.

Ông ta nhìn ly rượu rồi lại nhìn tôi: “Nói vậy tôi nổi tiếng lắm đúng không?”
Ông ta cầm ly rượu, tôi đang định buông tay, lúc này ông ta lại rụt tay lại: “Cô Hà nghe thấy người khác bàn tán như thế nào về tôi?”
“Không phải người tốt.” Tôi nói thật, dứt khoát lưu loát.

Nhân vật như vậy được nịnh bợ quen rồi, tôi càng muốn vuốt ngược lông của ông ta.

Kiều Dĩ Thương cười buồn bực: “Rất thẳng thắn.

Còn gì nữa?”
“Võ công rất cao.”
Lúc này ông ta mới cầm ly rượu uống cạn, gật đầu nói tạm được.

Kiều Dĩ Thương coi như nể mặt Chu Dung Thành, không tiếp tục trêu đùa tôi trên bàn rượu, vẫn giữ quy củ, thỉnh thoảng lại nói mấy câu trêu đùa, cũng là vừa phải.

Ông ta uống rất nhiều rượu, rót hết ly này tới ly khác.

Rượu tay như thế này men rượu đều rất mạnh, chảy qua cổ họng cũng nóng rát, có thể thấy được tửu lượng của ông ta rất lớn, không thì đã sớm nằm bẹp dí rồi.
Tôi từng hầu hạ rất nhiều tiệc rượu, gặp rất nhiều quyền quý ra vẻ đạo mạo, trước khi uống rượu thì quần áo chỉnh chu, sau khi uống rượu thì hạ lưu xấu xí, Kiều Dĩ Thương đúng là đặc biệt trong giới xã giao.
Phó phòng Vương đứng chờ bên ngoài, không vội vào phòng giục Chu Dung Thành.

Kiều Dĩ Thương nghe thấy thì hỏi có phải ông ta còn bận việc không, Chu Dung Thành nói còn có công chuyện trong người, nếu anh Kiều còn hứng thú thì ông ta sẽ phụ trách chi trả đêm nay.

Nói xong, ông ta nhìn tôi: “Em ở lại uống mấy ly với anh Kiều, sau đó anh sẽ an bài người tới đây hầu hạ.”
“Không cần.” Kiều Dĩ Thương chủ động từ chối thiện ý của Chu Dung Thành: “Cô Hà không muốn, cần gì phải níu kéo, cứ như tôi là thổ phỉ ép buộc con gái nhà lành.

Thực ra con người tôi…” Ông ta trầm tư: “Rất thương hương tiếc ngọc.”
Nói xong, ông ta đứng dậy, Chu Dung Thành cũng đứng dậy: “Chuyện bến tàu chúng ta lại bàn vào hôm khác.

Tin rằng cục trưởng Chu sẽ cho tôi một câu trả lời hài lòng.”
Chu Dung Thành nói câu xin lỗi, đi đến cửa phòng riêng dặn dò phó phòng Vương mấy câu.

Lúc này Kiều Dĩ Thương cúi đầu nhìn tôi vẫn ngồi yên tại chỗ: “Cô Hà, không bắt tay tạm biệt sao?”
Tôi giơ bàn tay đang cầm dưa hấu lên: “Tay tôi vừa ướt vừa rít, đừng làm bẩn tay anh Kiều.”
Ông ta nói không sao, dù sao cũng phải vào nhà vệ sinh.

Tôi chưa từng thấy người đàn ông nào mặt dày đến thế, giả vờ như không hiểu người khác từ chối.

Tôi vươn tay về phía ông ta, ông ta nhanh chóng cầm tay tôi.

Bàn tay ông ta rất nóng, cứ như đang bốc lửa, tôi bị nóng khó chịu, phản xạ muốn rụt tay lại, ông ta lại nắm rất chặt, tôi thử hai lần mà không thành công, cau mày kêu có phải anh Kiều nên buông tay ra không.

Ông ta cười gian trá: “Tay cô Kiều rít quá nên bị dính chặt mất rồi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.