Sắc Dụ Vương Đạo

Chương 71


Đọc truyện Sắc Dụ Vương Đạo – Chương 71

Biển hoa hướng dương mênh mông vô bờ, xinh đẹp rực rỡ, hai mỹ nam tử tướng mạo làm cho người ta kinh thán biếng nhác ôm nhau một chỗ, nhàn nhã nhìn bầu trời sáng xanh vạn dặm không mây.

“Em thích anh vì cái gì?” Thiếu niên có vẻ cao lớn, diện mạo lãnh tuấn cúi đầu hỏi mỹ nam tử mỹ diễm lại không mất suất khí trong lòng. Y thật sự không hiểu Hứa Tịch thích y vì cái gì, hắn đòi tiền không có tiền,muốn thế không thế( thế ở đây là quyền thế), có thể nói là hai bàn tay trắng, duy nhất có thể nhìn chính là khuôn mặt, nhưng với điều kiện của Hứa Tịch, hẳn là tùy tùy tiện tiện có thể tìm được một xe tải nam nhân bộ dạng suất hơn mình, vừa có tiền có thế.

“Chờ em ngẫm lại nga!” Hứa Tịch nắm cằm nghĩ nghĩ, nhíu mày.”Kỳ quái! Em không tìm thấy lý do thích anh nha! Tính tình anh vừa thối vừa cứng, còn siêu ngốc siêu xuẩn, không hiểu phong tình, mặt lúc nào cũng như tảng băng ngàn năm(chỗ nì ta chém),ngoài bộ dạng cũng không tệ lắm, thật là một chút ưu điểm cũng không có!”

Nghe xong, mặt Đoạn Ngân Táp muốn tái rồi, nắm tay khanh khách rung động, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh kém như thế sao?”

Hứa Tịch gật đầu, bỗng nhiên vỗ tay kêu to: “Em quên, anh còn có một ưu điểm!”

“Là cái gì?” Đoạn Ngân Táp vội vàng hỏi.

“Cái kia của anh đặc biệt lớn, mỗi lần đều làm người ta thích đã chết!” Hứa Tịch tiến đến,tà ác cười bên tai y.


“Hứa Tịch!!!” Đoạn Ngân Táp giận dữ hét, sắp tức chết rồi. Quả nhiên đối với yêu nghiệt đáng chết này, trăm ngàn không thể ôm hi vọng, nếu không nhất định sẽ chết vì tức điên.

“Sao anh lại tức giận? Tất cả những gì em nói đều là sự thật a! Cái kia của anh thật sự rất lớn, so với rất nhiều nam nhân cái kia dài hơn, thô hơn!” Hứa Tịch vẻ mặt vô tội, tiếp tục cố ý lửa cháy đổ thêm dầu.

“Nghe ý tứ của em, em tựa hồ đã xem qua rất nhiều cái kia của nam nhân?” Đoạn Ngân Táp nghĩ tới khả năng này sắp tức điên rồi.

“Đúng vậy!” Hứa Tịch hào phóng gật đầu.

“Em không biết xấu hổ! Em nói rõ cho anh, em đã xem qua của ai?” Khuôn mặt Đoạn Ngân Táp che kín mây đen, tức giận tận trời quát.

“Rất nhiều người!” Nhìn nam nhân sắp ghen tị đến điên rồi, Hứa Tịch rốt cuộc nhịn không được phốc xích cười ra tiếng.”Ha ha ha! Đậu của anh! Bé ngốc, trước đây em cũng chỉ xem qua của mấy đệ đệ lúc tắm rửa! Còn có Tiểu Thành!”

“Dám đùa giỡn anh! Yêu tinh chết tiệt!” Đoạn Ngân Táp nổi trận lôi đình, bắt lấy Hứa Tịch liền đánh lên cái mông căng tròn của hắn vài cái, đau khiến hắn oa oa kêu to, nhanh chóng cầu xin tha thứ.

“Ai a! Đau chết em! Nhẹ chút! Em không dám nữa, đừng đánh!”

Đoạn Ngân Táp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương hề hề kia, dừng tay, biết rõ Hứa Tịch đang giả vờ đáng thương, nhưng y vẫn nhịn không được đau lòng. Y ở trong lòng bất đắc dĩ ai than một tiếng, mình giống như là búp bê của Hứa Tịch, chỉ có thể tùy ý hắn bài bố đùa bỡn!

“Thân ái, đừng nóng giận! Nhìn anh khó chịu, em sẽ đau lòng!” Hứa Tịch ôm cổ y, đáng yêu làm nũng.

Đoạn Ngân Táp thiếu chút nữa phun một ngụm máu tươi lên mặt Hứa Tịch, hắn còn không biết xấu hổ nói lời này, không phải hắn cố ý làm cho mình khó chịu sao?


“Bảo bối, kỳ thật em đã thích anh từ rất rất lâu rồi!” Hứa Tịch giơ lên khóe môi, đột nhiên nói.

“Trước kia em không phải nói em đối với anh vừa thấy chung tình sao?” Đoạn Ngân Táp khinh thường hừ nói. Yêu nghiệt lại nói hươu nói vượn, lúc y mới biết hắn chưa bao lâu, hắn nói hắn thật lâu thật lâu trước kia đã thích y.

“Đó là lừa gạt anh! Đứa ngốc! Anh cảm thấy em thành thục ổn trọng như thế, khả năng sẽ đi làm cái loại chuyện nông cạn vừa thấy chung tình này sao?” Hứa Tịch quát y một chút.

Đoạn Ngân Táp lặng yên không nói, bất quá vẻ mặt của y đã thể hiện rõ y chẳng dám tin tưởng lời của Hứa Tịch. Hứa Tịch thành thục ổn trọng? Trời ạ! Đây thật sự là chuyện cười lớn nhất toàn thế kỷ! Y chưa từng gặp qua người nào thích hồ nháo như Hứa Tịch, có đôi khi tư tưởng của hắn cực kỳ buồn cười.

“Anh không tin? Em nói thật! Em thật sự từ rất lâu trước kia đã thích anh! Tuy rằng chúng ta quen biết chỉ có mấy tháng, nhưng em đã biết anh từ rất lâu trước! Em vẫn là độc giả trung thành của anh, em cực kỳ cực kỳ thích sách của anh, là bạn tri âm của anh qua“Cái bóng”!” Hứa Tịch đứng đắn nói, trên mặt treo đầy ý cười ôn nhu.

Đoạn Ngân Táp lắp bắp kinh hãi, y lần đầu tiên nghe Hứa Tịch nhắc tới việc này, tuy rằng y vẫn biết Hứa Tịch là hắn độc giả, tuy nhiên không nghĩ tới Hứa Tịch lại thích sách của hắn như thế, nhưng vẫn thông qua sách làm bạn cùng y.

“Anh biết không? Sách của anh luôn thấu một cỗ bi thương nồng đậm cùng tuyệt vọng, làm cho mọi người nhịn không được lo lắng rơi lệ, nhưng thật sâu trong đó là sự vô pháp. Em cuối cùng cảm thấy nhân vật chính trong “Đảo Ảnh” kỳ thật là bản thu nhỏ của chính tác giả, em càng thích nhân vật chính của “Cái bóng” hơn, lại càng mê luyến ‘ Thương Tang ‘, muốn đau lòng cho y, bảo hộ y.” Hứa Tịch ôn nhu vuốt ve mặt nam nhân, ánh mắt trong suốt như có thể nhìn thấu tận linh hồn nam nhân.

Nam nhân kinh ngạc cực kỳ, trái tim vốn lạnh giá cô tịch, vỡ nát hôm nay lại một lần nữa hung hăng chấn động, cổ họng có chút khó, có chút ách, muốn nói một điều gì đó, nhưng lại không biết dùng ngôn ngữ biểu đạt tâm tình và cảm xúc của mình lúc này thế nào.


“Em đã thầm mến anh thật lâu! Em tìm anh khắp nơi, chính là muốn gặp anh một lần! Khi em biết anh là tiểu soái ca, lại chưa kết hôn, em vui chết! Lần đầu thấy anh,em liền nói với chính mình, anh là của em, em tuyệt đối không để cho anh chạy, em sẽ hảo hảo chiếu cố anh, bảo hộ anh!” Hứa Tịch nhìn ánh mắt Đoạn Ngân Táp, lộ ra nụ cười xinh đẹp mê người, con ngươi nhu hòa làm người ta có thể say chết trong đó.

Đoạn Ngân Táp hốc mắt thực xót, thân thủ che mắt, khinh thường hừ lạnh: “Nói thật dễ nghe! Anh thấy em lão sắc ma nhất định là gặp anh vừa trẻ lại vừa suất, cho nên sắc tâm nổi lên mới đúng đi!” Thanh âm băng lãnh khàn khàn cực kỳ quái dị, làm cho người ta dễ dàng có thể nghe ra chủ nhân kỳ thật là ngượng ngùng.

” Tiểu hài tử đáng ghét! Dám nói em giống đại thúc biến thái!” Hứa Tịch tức giận hếch lên mày, lập tức lại giơ lên khóe môi.”Kỳ thật chỉ cần là anh, cho dù là tao lão nhân, hoặc là obasan(chỉ người phụ nữ già, lớn tuổi), em cũng sẽ thích anh!”

“Có điên mới tin tưởng em!” Đoạn Ngân Táp quay đầu, hừ lạnh. Kỳ thật trong lòng sớm đã cảm động rối tinh rối mù, bởi vì y bất hạnh nhiều hơn người bình thường, cho nên ở sâu trong nội tâm y yếu ớt hơn bất kỳ kẻ nào, khát vọng được yêu hơn bất kỳ kẻ nào. Hứa Tịch điên cuồng lại ôn nhu đã cứu y, y căn bản không thể thoát, chỉ có thể luân hãm.

“Mạnh miệng xấu xa này nọ!” Hứa Tịch lắc đầu cười khẽ, thân thủ kéo đầu Đoạn Ngân Táp chuyển qua đối mặt với mình, ôn nhu nhìn y.

“Bảo bối, đáp ứng em buông xuống được không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.