Bạn đang đọc Sắc Diện Thần Y: Chương 9: Hoàng Đế Thu Quốc
“Hoàng cung gì mà to thế không biết, hại lão tử chẳng biết đường đâu mà mò. Con bà đứa nào xây cung điện này!” Sau khi chia tay Ngọc Phi, Nguyên Tịnh vẫn loay hoay với đường đi. Hoàng cung như một mê cung đối với người ngoài quả đúng không sai! Trên đường đi lại không thấy một bóng thái giám, tỳ nữ cũng không, binh lính đi tuần cũng không nốt. Chốt lại một câu: hoàng cung canh phòng quá tệ!
Đang cáu tiết, bỗng Nguyên Tịnh bị một bàn tay thon dài, trắng mịn chụp lên miệng kéo nhanh vào một góc khuất. Cái này đại biểu điều gì? Hành tung bị bại lộ và chờ giết người diệt khẩu, nhưng nãy giờ ta có nghe được chuyện cơ mật gì mà diệt khẩu? Không lầm chứ? Nguyên Tịnh định ra tay động thủ thì phía trước có nhiều tiếng chân người tiến lại chỗ mới vừa đứng, chân đi có nhịp chắc chắn là thị vệ tuần tra. Lúc cần không thấy đâu, lúc không cần ở đâu xuất hiện mà lắm thế! Đành bất động chờ thời cơ hành động, địch bất động thì ta cũng bất động, xem thử đối phương muốn gì, dù sao tay ai kia thật dễ chịu nha, hương thơm trên người cũng mê người đi!
Qua hồi lâu, tiếng chân cũng không còn nghe thấy mà người kia vẫn không chịu buông Nguyên Tịnh ra. Định ăn đậu hủ của lão đến khi nào? Nguyên Tịnh nhắm ngay chân ngọc của hắn, mạnh mẽ giẫm xuống. Đau nha!
“Hự!” Hồng y rực rỡ đau đớn vội buông tay, lùi ra sau mấy bước, nhìn lại chân mình bị nàng giẫm đạp không thương tình. Người ta vừa cứu một màng nguy trước mắt mà không biết ơn, còn hành hung?
Nguyên Tịnh lúc này mới nhìn được rõ diện mạo của đối phương. Ôi, lại một cực phẩm nha, mà là nam hay nữ đây? Đối phương vóc người thon dài, không cao hơn ta là bao, một thân hồng y rực lửa làm nổi bật làn da trắng hồng, mặt mày như ngọc, là bảo ngọc nha, hàng hiếm! Mày kiếm, đôi mắt sáng như mỉm cười, môi mỏng đỏ hồng ngậm cười nhưng hiện tại cười không nổi, sóng mũi cao thẳng. Tóc đen như suối mực nhẹ tán loạn. Dung mạo người này so với hoàng thượng trong ngự thư phòng kia không sai biệt đi, không phải là hoàng đế Thu Quốc, Lạc Nguyệt Kỳ sao?
“Ôi, gương mặt nhăn nhó vì đau mà cũng mê chết người. Nhìn đôi chân kia, thật có lỗi, nếu ta biết là mỹ nhân sẽ không ra tay như thế! Có đau lắm không?” Nguyên Tịnh sám hối hỏi han cũng không quên giở giọng điệu trêu ghẹo mỹ nhân: “Mỹ nhân, nàng là ai? Vào cung có việc gì sao?” Nguyên Tịnh vô sỉ, hỏi người ta mà không nhìn lại mình.
Lạc Nguyệt Kỳ vừa đau vừa buồn cười nhìn đến bạch y trước mặt, người này không phải Nhã Mỹ Nhân hắn sắc phong ban sáng. Nhưng nghe đến chữ ‘nàng’ kia hắn thật muốn khóc, lần đầu có người dám gọi hắn bằng ‘nàng’. Nhìn ta giống nữ nhân lắm sao?
“Khụ… Còn nàng, vì sao vào đây?” Lạc Nguyệt Kỳ cũng muốn biết mục đích vào cung của ai kia, không phải đi hái hoa của hắn chứ?
Nguyên Tịnh đánh giá thấy hắn không có sát ý với mình, nghĩ đến dù có vẫn có thể đối phó được, không ngại nói ra mục đích của chuyến đi này: “Ta muốn tìm nơi để cống phẩm mới tiến cung, nàng biết chỗ đó không?” Nguyên Tịnh cười thân thiện đáp lời.
Lạc Nguyệt Kỳ đưa mắt nhìn căn phòng trước mặt: “Không phải chúng ta đang đứng trước phòng đó sao?” Hắn khinh thường nhìn ai đó đang trợn mắt. Không phải chứ, vào cung trộm bảo vật mà không biết phương hướng, lại không có vẻ gì phòng bị người lạ, chưa nói đến còn có tâm tình ‘liếc mắt đưa tình’ với phi tần của hắn?
“Vậy ‘Bảo Liên Toa’ còn trong đó không?” Nguyên Tịnh cười đến ngã ngửa, không ngờ chó ngáp phải ruồi, đi bậy mà đến nơi: “Mau mau nói!” Nguyên Tịnh rất nóng lòng, ngữ điệu như ra lệnh hướng hắn.
Lạc Nguyệt Kỳ nhướng mày, đường đường là vua của một nước, đứng trên vạn người lại có người không sợ chết dám giở giọng bề trên ra lệnh cho hắn: “Nàng dám ra lệnh cho ta? Biết ta là ai không?” Hắn đanh giọng đầy uy nghiêm, thể hiện khí thế oai hùng của bậc đế vương.
“Vớ vẩn, ăn trộm giống ta thôi còn lên giọng cái gì?” Nguyên Tịnh bĩu môi bất mãn.
“Cái gì?” Lạc Nguyệt Kỳ trợn mắt muốn phát hỏa nhưng chợt nhìn lại trang phục hiện tại của bản thân: không phải long bào, đang cải trang xuất cung còn ra oai gì nữa? Hắn vội lấy lại vẻ phong lưu của mình, nhưng ít nhất cũng nên nghĩ hắn là vương gia hay đại nhân vật gì đó trong cung chứ, vì sao lại là ‘trộm’ ? Ai lại đi trộm đồ đã là của mình? Hắn cười khổ, sau lại hướng Nguyên Tịnh chớp mắt, cười châm chọc: “Nàng thấy có tên trộm nào ăn mặc như ta sao?”
Nguyên Tịnh nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, hắn nhìn biểu tình kia không khỏi khó hiểu, hắn đâu nói gì sai?
“Thế ta đang mặc gì? Bạch y nha, trước đó ta còn mặc tử y nữa kìa. Màu nổi như nhau thôi!” Nguyên Tịnh chề môi, quyết định dẹp hắn qua một bên tiến thẳng vào phòng kiếm luôn đồ cần tìm. Trời cần sáng còn ở đây chơi với hắn sao?
Xử trí hai thị vệ canh gác cống phẩm một cách êm đẹp, Nguyên Tịnh nhanh nhẹn tiến vào tìm đồ. Lạc Nguyệt Kỳ cũng nhanh chân theo gắt gao, hắn rất hiếu kỳ với nữ nhân trước mặt, lại lần đầu có một nữ nhân không say mê dung mạo hắn, lại nhìn hắn bằng ánh mắt coi thường, còn chửi hắn. Rất thú vị!
“Nàng muốn tìm vật gì?” Lạc Nguyệt Kỳ lẽo đẽo theo đuôi cái người đông ngó cái này, tây sờ cái kia không khỏi tò mò.
“Ta đang tìm ‘Bảo Liên Toa’, không biết để nơi nào nhỉ? Cống phẩm gì mà lắm thế, muốn lấy lòng lão hoàng đế sao? Ta mà biết đứa nào sắp xếp nơi này sẽ đập hắn một trận. Đừng để lão đây gặp mặt lão hoàng đế, xây chi cung điện to đùng như thế, thật phí phạm quốc khố.” Nguyên Tịnh lầu nhầu phát tiết.
“Gặp rồi nàng định làm gì hắn?” Lạc Nguyệt Kỳ nhỏ giọng tò mò hỏi rất thích thú.
“Gặp mặt là thiến hắn ngay, khỏi đi kỹ viện chứ sao.” Nguyên Tịnh trả lời dứt khoát.
“Sao nàng lại biết hoàng thượng hay đi kỹ viện?” Lạc Nguyệt Kỳ sửng người, lấy làm lạ hỏi. Hắn xuất cung đi kỹ viện không ột ai đi cùng, sao lại có người nắm rõ hành tung của hắn như thế nhỉ?
“Ba ngàn giai lệ trong hậu cung hợp thành cái kỹ viện đó thôi! Kỹ viện này lớn nhất trong các kỹ viện nha, tập hợp toàn mỹ nhân tuyệt sắc, mỗi nàng mỗi kiểu nhưng… Đáng tiếc!” Nguyên Tịnh lắc đầu tiếc nuối, tay vẫn không ngừng tìm kiếm.
“Đáng tiếc chuyện gì?” Lạc Nguyệt Kỳ cực kỳ tò mò hỏi.
“Ế khách lui tới chứ gì? Này nhá, các cô nương hoa lâu ngày ngày tiếp qua bao nhiêu dạng người, đẹp có, xấu có, giàu có đến nghèo khổ, trai chưa vợ đến người đã thành thân. Các nàng hàng ngày nếm qua bao nhiêu mùi vị cùng của lạ khách nhân. Trong khi đó, nữ nhân hậu cung chỉ có một người nam nhân lui tới, một năm mười tháng không biết có được cơ hội hầu hạ hắn. Hậu cung to thế, mỹ nữ nhiều như thế, hắn ân sủng hết sao? Một đêm hắn làm được mấy người, hai hay ba đây? Các nàng sẽ chết già trong cung, thôi thì làm không hết nhường cho người khác với.” Nguyên Tịnh bận rộn tìm đồ mà vẫn nhàn nhã phân tích tình hình làm ăn của ‘kỹ viện hậu cung’.
Nữ nhân cổ đại luôn coi trượng phu là trời, nhưng đối với nữ nhân nơi hậu cung, trời của nàng lại là trời của nhiều nữ nhân khác. Hàng ngày phải tranh đá đổ máu, kết quả được gì? Nữ nhân già theo năm tháng, không người nam nhân nào để ý đến, trong khi hoàng đế già đi vẫn có người tranh nhau sủng hạnh của hắn. Nếu hiểu rõ thâm cung bí hiểm sao còn đi vào lối mòn để chôn vùi tuổi thanh xuân? Nguyên Tịnh cảm thấy bản thân thật may mắn khi xuyên qua không rơi vào tình cảnh tranh đá nơi hậu cung, mà được sống trong gia đình dân dã tiêu dao tự tại mà nghêu ngao giang hồ không trói buộc vào ai.
Lạc Nguyệt Kỳ trầm ngâm tiêu hóa những gì Nguyên Tịnh nói, lời nói kia nghe qua thật buồn cười khi nàng ví hậu cung của hắn là ‘kỹ viện’, nói vậy phi tần của hắn không phải ‘kỹ nữ’ hoa lâu sao? Nhưng ngẫm nghĩ lại, lời nói của nàng rất đúng, hắn cũng không muốn phí hoài tuổi xuân của các nàng ấy nhưng không phải ông vua nào cũng nhiêu đó giai nhân, từ cổ chí kim đều thế sao? Hắn không thích trói buộc ai cũng không muốn ai trói buộc hắn, nếu các nàng tự nguyện vào cung thì hắn làm được gì? Nhiều khi việc hôn nhân của hoàng tộc là vì chính trị giữa các nước lân cận và viên quan triều đình cùng vua tôi để giữ vững ngai vàng. Đối với các nàng, hắn chỉ đơn thuần muốn có chỗ phát tiết nhưng chẳng yêu ai thật lòng. Mai Phi rất xinh đẹp hiểu biết lễ giáo, lại được Thái hậu sủng ái, hắn sủng nàng vì nàng là con gái của Thừa tướng đương triều, Ngọc Phi cũng vậy. Trong lòng hắn, hắn cảm thấy hoàng thúc xứng đáng với ngai vàng kia hơn, nhưng tiên đế lại lập hắn. Hắn có sự lựa chọn sao? Hắn xuất cung ngao du chơi đùa khắp nơi bởi vì hắn thật không muốn làm vua. Tiêu dao tự tại, sao hắn lại không muốn? Nếu có thể, hắn muốn bỏ lại tất cả cùng người tri kỷ qui ẩn sống cuộc đời vui vẻ, khoái lạc.
Nhưng mấu chốt không phải ở chỗ đó, mà là chỗ: nàng đây đang nghi ngờ khả năng làm việc của hắn? Ba người thôi sao? Nhưng… những lời này là của một nữ tử nên nói ra sao? Hắn thật muốn biết tột cùng nàng là người như thế nào.
“Khốn kiếp, nơi nào nhỉ?” Nguyên Tịnh gầm nhẹ cáu tiết vô cùng.
“Khụ, ở nơi kia chăng?” Lạc Nguyệt Kỳ ho khan lấy lại tinh thần, nhìn người vò đầu bứt tai kia mà tốt bụng chỉ nơi để ‘Bảo Liên Toa’. Hắn không muốn thấy nàng buồn bực thêm, lại nói sắp đến canh ba, không chuồn lẹ coi như đi tong, nàng không thoát khỏi cảnh vệ, còn hắn cũng không thoát khỏi.
“Ha~ Tìm được ngươi rồi!” Nguyên Tịnh vui mừng reo lên, nhanh tay giấu vào người chuẩn bị tẩu thoát: “Mỹ nhân, nàng vào đây không phải tìm bảo vật giống ta sao? Sao ta không thấy nàng động tay động chân tìm nhỉ?” Nhìn hồng y rực rỡ kia từ khi vào đây đến giờ chẳng thèm động tay kiếm cái gì không khỏi tò mò.
“Đã tìm được rồi!” Hắn cười đầy thâm ý khiến ai kia nhướng mày nghi hoặc.
Phải, hắn đã tìm được thứ còn quý hơn bảo vật! Người con gái hắn muốn tìm kiếm bấy lâu, nay đã xuất hiện. Nàng tuy không khuynh quốc khuynh thành nhưng lại cho hắn cảm giác muốn lại gần nàng hơn, muốn biết về nàng nhiều hơn. Nụ cười kia, giọng nói kia, cách suy nghĩ kia và đôi mắt luôn kìm hãm ánh nhìn cùng tâm tình của hắn.
Phải chăng đây gọi là nhất kiến chung tình, mới gặp đã say mê lưu luyến không rời?
“Vậy đi thôi !”- Nguyên Tịnh vừa dứt lời bóng dáng đã không còn trong phòng, Lạc Nguyệt Kỳ ngơ ngác nhìn xung quanh, sau vội vàng chạy ra khỏi phòng tìm bóng dáng bạch y kia. Nhìn quanh chẳng thấy bóng dáng người cần tìm khiến hắn quẫn vô cùng. Mới gặp đã phải chia tay như thế này sao? Hắn thật không muốn!
Hắn phi thân đứng trên tường thành gần đó nhằm quan sát được xa hơn.
“Đứng đó làm gì? Còn không mau nhảy xuống !”- Nguyên Tịnh đứng dưới tường thành bên ngoài quát nhẹ. Thật mệt chết người, đã mấy ngày không được ngủ rồi, rối gần chết mà tên này còn đứng đực như thế không khỏi cáu kỉnh.
Lạc Nguyệt Kỳ cười tươi nhảy xuống đến gần bên Nguyên Tịnh. Thật không ngờ khinh công của nàng giỏi như thế!
Sau một canh giờ, Nguyên Tịnh trở lại phòng trọ đã thuê khi đến đây, mang theo Lạc Nguyệt Kỳ từ cửa sổ trèo vào nhẹ nhàng không để phát ra tiếng động. Cảm giác như hái hoa tặc ấy! Hắn đang cảm thán tâm trạng mới mẻ của bản thân, trong khi Nguyên Tịnh vừa vào phòng đã vội vàng tiến vào phòng trong để thay bộ nữ trang vướng víu này ra, mặc vào nam trang thoải mái hơn nhiều. Qua chuyến vào cung này, Nguyên Tịnh quyết định từ đây về sau không mặc tử y nữa. Có ai ngờ bộ tử y đẹp như thế lại cho là trang phục thái giám mới tiến cung không? Có thái giám nào cao như ta sao? Dung mạo như thế này, vóc dáng như thế này lại cho là thái giám, không cười chết người đi!
“Ta là Lạc Nguyệt Kỳ, nàng tên gì ?”- Lạc Nguyệt Kỳ hướng phòng trong hỏi với vào.
“Nguyên Tịnh! Đêm đã khuya cũng nên đi ngủ thôi, mỹ nhân vào đây đi !”- Nguyên Tịnh một thân y phục đơn giản bước ra, hướng bàn rót chén trà nóng uống vào cho ấm bụng mà nói.
Lạc Nguyệt Kỳ nghe thế không khỏi sửng người. Ngủ? Nàng này quá bạo dạn đi, ai đời nữ nhân lại đề nghị đi ngủ với một nam nhân mới quen biết? Hắn từ từ quay người nhìn vào mỗ đang ung dung ngồi uống trà với tư thế khó coi: Hai chân trần để hẳn lên ghế, cả người ngã về sau vô lực dựa vào thành ghế, mắt lim dim, miệng há to ngáp dài. Hắn nhìn đến mà không nói nên lời, nhưng có chỗ lạ lạ, lạ lắm, nhưng lạ chỗ nào vậy ta?
“Nhìn gì thế ?”- Nguyên Tịnh khó hiểu nhìn bộ mặt ngây ngốc của mỹ nhân. Giờ mới nhìn kỹ, hắn thật đẹp nha, cực phẩm cực phẩm, nhưng không biết là nam hay nữ? Dáng người không cao hơn ta là bao, chỉ nửa cái đầu, lại cường tráng thế kia là nam nhân đi! Nhưng nữ nhân cũng được coi như có bạn, đâu phải ai cũng giống ta có chiều cao lí tưởng của người mẫu, nhưng lại cao hơn nữ nhân bình thường thời cổ đại. Không biết nên vui hay nên buồn?
“Ngươi rốt cục là nam hay nữ ?”- Lạc Nguyệt Kỳ lắp bắp hỏi. Sao trước ngực nàng ta lại phẳng thế kia?
“Quan trọng lắm sao ?”- Nguyên Tịnh nhướn mày nhìn hắn. Ta không quan tâm chuyện giới tính của ngươi nữa thì ngươi còn quan tâm làm gì?
“Phải !”- hắn khẳng định đáp.
“Nga~ Vậy phải thử mới biết được. Nào, mỹ nhân lại đây kiểm tra xem !”- Nguyên Tịnh cười tà hướng hắn vẫy tay.
“Cái gì? Kiểm tra sao? Nói vậy phải sờ vào cơ thể à? Chuyện này…chuyện này như thế…”- hắn chớp chớp mắt nhìn vào mỗ đang gật gật đầu kia mà há hốc mồm thốt lên “…nên sờ nơi nào trước đây ?”
Phía trên hay phía dưới? Nữ nhân phía trên có núi đồi mà phía dưới không có tiểu đệ đệ. Nam nhân phía trên không có núi đồi mà phía dưới lại có tiểu đệ đệ. Sờ phía trên: là nam nhân với nam nhân không có gì ái ngại đi, nhưng nếu là nữ nhân thì có quá sàm sỡ không? Sờ phía dưới: là nam nhân với nam nhân, ta có ngươi cũng có, như nhau thôi nhưng nếu là nữ nhân thì có quá dâm dục không? Nhưng sờ chỗ nào cũng khiến đối phương nghi ngờ hắn là người dâm dật (say mê dâm dục quá độ) cả. Nan giải quá! Vậy là làm khó ta rồi? Hay là sờ cùng lúc cả hai nơi?
“Cha~ Thì ra mỹ nhân là nam tử à ?”- một giọng nói hứng khởi vang lên.
Một lời kia của Nguyên Tịnh đã kéo lại hồn phách bay nơi nào của hắn. Cảm nhận có gì không đúng, nàng ta từ lúc nào lại đứng gần hắn như thế? Nhìn theo hướng ánh mắt của mỗ cười sáng lạn kia đang nhắm đến.
Chấn kinh!
Thật sự chấn kinh!
Cái này cái này quá biến thái đi! Hắn mới suy nghĩ đến chứ chưa kịp thực hiện, trong khi đối phương lại ra tay thực hành ngay với hắn.
Tay kia đang làm gì?
Xoa xoa nắn nắn ngực hắn!
Tay nọ lại làm gì?
Cầm lấy tiểu đệ đệ của hắn mà bóp nhẹ!
Thật giỏi cho câu “Hay là sờ cùng lúc cả hai nơi ?” kia.
Lạc Nguyệt Kỳ vội lùi ra sau mấy bước, Nguyên Tịnh vì hành động bất ngờ này nên không kịp buông tay đang cầm tiểu đệ đệ kia. Lạc Nguyệt Kỳ rên một tiếng đau khổ, cúi người ôm lấy hạ thân của hắn, ngồi xổm xuống nhằm giảm đau đớn. Khóe miệng Nguyên Tịnh giựt giựt mấy cái, nhưng không kìm được mà cười ra tiếng, ôm bụng ngả nghiêng trên ghế. Lạc Nguyệt Kỳ đưa mắt đã kéo tầng sương mỏng, ai oán nhìn kẻ thủ ác.
“Còn cười ?”- Lạc Nguyệt Kỳ buồn bực kháng nghị. Thật đau chết hắn!
Nguyên Tịnh nén cười, rồi tiến lại gần ngồi xổm xuống đối mặt với hắn, gương mặt thanh tú vì nén cười mà đỏ bừng, khóe môi cứ run run. Hắn nhìn mà muốn tức giận nhưng lại không nỡ ra tay với gương mặt phiếm hồng đáng yêu này. Tự chuốc lấy buồn bực rồi!
Nhìn gương mặt mỹ nhân trước mặt thật giống tiểu tức phụ bị phu quân khinh dễ, lại rất giống với biểu tình của nương tử lúc trước. Ôi, nghĩ lại mà nhớ nương tử quá!
“Nàng thật giống nương tử của ta !”- Nguyên Tịnh cảm thán một câu, khiến ai kia đang nhăn nhó cứng người, đưa mắt nhìn mỗ đang chống cằm nhìn hắn.
“Ngươi…có nương tử sao ?”- Lạc Nguyệt Kỳ khó nhọc hỏi. Không phải chứ, nàng không phải nữ mà là nam sao?
“Đúng! Nhưng hiện tại ta và nàng ấy lại phải xa nhau vì…. “- Nguyên Tịnh nhắc đến không khỏi buồn rầu. Cũng tại lũ mắc dịch kia đến phá đám mà phải chia tay người đẹp trong nuối tiếc, thật con bà nó, lần sau gặp lại lão đây không dâng lễ vật hậu hĩnh thật có lỗi với những gì nhị thúc giáo huấn.
Lạc Nguyệt Kỳ nhìn vẻ mặt buồn sầu kia không khỏi cảm thấy mất mát điều gì. Thì ra người ta đúng là nam tử hán, lại có nương tử hẳn hoi, còn gì hi vọng người ta là nữ nhân đây?
Nguyên Tịnh bỗng dùng hai tay áp lên gò má trắng mịn của hắn. Trán chạm trám, mũi đụng mũi, bốn mắt nhìn nhau. Hắn nhìn mà sửng sờ quên cả cơn đau vừa rồi. Đôi mắt ai kia thật đẹp, hắc bạch phân mình, càng nhìn càng bị kìm hãm nơi đó không rời được. Nguyên Tịnh chu môi khẽ chạm vào môi mềm của hắn, sau cười híp mắt nói “Đi ngủ sớm thôi !”- nói rồi kéo tay hắn hướng giường mà đến.
Lạc Nguyệt Kỳ thật không tin vào mắt và cảm giác của bản thân với màng vừa rồi. Cưỡng hôn nha! Vui gì nổi khi bị một nam nhân cưỡng hôn. Hay tên này là nam phong mà nương tử kia lại là một nam nhân? Á, không thể nào? Tối nay phải kiểm tra tên này mới được. Phải thực hiện chiêu sờ hai nơi khi nãy luôn, nếu là nữ nhân thì thật tốt, còn là nam nhân thì…. Đừng nghĩ nữa, làm trước tính sau đi!