Sắc Diện Thần Y

Chương 5: Hồng Y Tiểu Mỹ Nhân


Bạn đang đọc Sắc Diện Thần Y: Chương 5: Hồng Y Tiểu Mỹ Nhân


Mặt Trời gần lên đỉnh, cái nắng chói chang nóng bức khiến người lười biếng muốn tìm chỗ bóng mát nghỉ ngơi, uống cốc trà giải nhiệt.
Sau hai canh giờ cuối cùng thoát khỏi rừng Ngọc Vân, chạy mất nửa canh giờ mới tìm được trấn nhỏ. Xa xa là một quán nước ven đường, Nguyên Tịnh không phải trâu mà chạy suốt mấy canh giờ mà không biết mệt: “Nghỉ ngơi rồi tìm một con ngựa đi đường thôi, cứ đà này sao mà thong thả ăn đậu hũ nương tử được!” Nguyên Tịnh ngao ngán suy tính trong lòng.
“Nương tử nghỉ nơi đây được không?” Tuy hỏi hắn nhưng người đã ngồi vào bàn, trà nứoc và bánh nóng đều đã dọn lên.
“Hừ! Ngươi cần ý kiến ta sao?” Hắn bất mãn hừ nhẹ. Tên xú nam phong không coi hắn ra gì thật chướng mắt. Một khoảng thời gian nữa thôi, võ công phục hồi… Khư khư… Xem ta không phanh thây ngươi sao? Mặc cho ngươi có ân cứu ta, nhưng khinh dễ ta như thế này thì chỉ có con đường chết, chết! Nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp đó thật khiến lòng ta sảng khoái!
Phùng Khiểu Khan nhìn mỗ nào đó mà cười thâm hiểm. Đột nhiên gương mặt Nguyên Tịnh phóng đại trước mắt hắn, đôi môi bị tên vô sỉ cắn nhẹ, còn híp mắt cười cười, giọng to rõ cất lên như oanh tạc đầu hắn.
“Còn nhìn ta như thế? Nương tử thật vưu vật, cả tối khiến ta mệt gần chết, giờ còn…? Vậy tí nữa xem ta ăn nàng như thế nào!” Nguyên Tịnh nháy mắt đưa tình khiến hắn chết lặng.
Nhìn màng vừa diễn, những người có mặt không khỏi sửng sốt rồi đỏ mặt tía tai. Loại chuyện này có nên nói to rõ thế không? Trước bao người? Mọi ánh mắt đều đặt lên người “nương tử” kia, có khinh bỉ, có ngưỡng mộ và thèm thuồng.
“Xú nam phong chết giẫm, mấy lời ám muội xấu hổ như thế lại nói trước bao người” Phùng Khiểu Khan lẩm bẩm vừa tức tối vừa xấu hổ, mặt đỏ như đít khỉ, chỉ biết không nên để ai biết hắn là nam nhân, vội chôn mặt vào người đang nén cười kia. Hi vọng chưa ai nhìn rõ mặt hắn!
Nguyên Tịnh nhìn thấy hắn đỏ đến tai không khỏi cười đắc ý. Ta là ta thích hắn như thế! Không gì vui hơn việc khiến mỹ nam đỏ mặt, xấu hổ cả!
“Ta vào kia mua ngựa. Nương tử ngoan, ngồi đây đợi ta nha!” Nguyên Tịnh chớp chớp mắt, giở giọng nũng nịu khiến lông măng hắn dựng cả lên.
“Biến đi!” Hắn hừ nhẹ, quay mặt đi. Nguyên Tịnh đi được hai bước, quay đầu lại nhìn hắn trầm ngâm giây lát, sau tươi cười hướng lại chỗ hắn.

“Ta để nàng một mình khiến nàng buồn vậy sao? Xa ta một chút đã không chịu nỗi a~ Đi! Ta bế nàng theo!” Nguyên Tịnh lại giở giọng nũng nịu rợn người kia, hắn mếu máo khóc không ra nước mắt. Có lẽ tên này là khắc tinh của đời hắn đi?
Sau nửa canh giờ cuối cùng mua được một con ngựa tốt. Nguyên Tịnh để hắn ngồi vững trên lưng ngựa, sau đó phi thân lên, ôm hắn vào lòng. Tâm tình Nguyên Tịnh lúc này cực tốt, miệng ngâm nga giai điệu vui nào đó, chỉ tội người mặt đen như đít nồi kia. Nhìn lại tư thế hắn ngồi cười không nổi, để hắn ngồi bỏ bên với lí do thương thế ở đùi không tiện ngồi bình thường hay vì chỉnh hắn? Không ai biết chỉ rõ một chuyện với tư thế kia không thể tự ngồi vững mà phải dựa vào người ngồi sau.
“Từ đây đi Liêu Châu với tốc độ nhanh nhất cũng mất hai tuần đi ngựa. Với các kiểu đi này… Hắc hắc, nương tử, nàng chiếm tiện nghi ta không ít nha!”
“Ai chiếm tiện nghi ai?” Hắn lớn giọng, trợn mắt nhìn vào mỗ vô sỉ đang ra vẻ uẩn khúc.
“Nàng nói xem chiếm chỗ trên người nào?” Mỗ vô sỉ nhướng nhướng mày nhìn gian vào người bất mãn kia.
“Biến thái!” Hắn hừ lạnh quay đầu nhìn chỗ khác.
Đột nhiên Nguyên Tịnh thúc mạnh vào đùi ngựa khiến nó tăng tốc độ về phía trước. Sự việc xảy ra bất ngờ khiến hắn mất thăng bằng chao ngã, vội vàng ôm chặt lấy eo người ngồi sau. Nhìn thấy xú nam phong cười ha ha khoái trí thực hiện được ý đồ. Hắn giận không chỗ phát tiết, chưa bao giờ hắn điên tiết nhiều như thời gian ở gần tên xú nam phong này. Nằm trong lòng xú nam phong, hắn gào thét chửi rủa, lôi mười tám đời tổ tông của xú nam phong hỏi thăm mấy lượt. Hắn rất muốn gặp mặt người tạo thành của xú nam phong, rốt cuộc là vị cao nhân phương nào?
Nếu Nguyên Tịnh biết được suy nghĩ này của mỹ nam muốn gặp lão gia hỏa của mình, nhất định sẽ quay đầu ngựa với tốc độ nhanh nhất về U Lan Cốc giới thiệu hắn với mọi người. Với tính cách của hắn rất hợp với nhị thúc.
Sắc trời dần xám xịt, mây đen vần vũ chuẩn bị mưa một trận lớn.
Nghĩ đến thương tích của hắn không thể dầm mưa được, phải nhanh tìm chỗ trú mưa không khéo là không kịp. Nguyên Tịnh thúc ngựa chạy nhanh về phía trước.
Trời mưa như trút nước.
Trong sơn đình nhỏ ven đường, Nguyên Tịnh dùng khăn lau đi những giọt nước vương trên mặt, trên người hắn. Lúc trước nhiều lần tận lực né tránh muốn tự hắn làm lấy, kết quả bị cưỡng hôn mấy lần, cuối cùng mặc kệ, muốn lau thì cứ lau!

Nguyên Tịnh hài lòng cười. Mỹ nhân nha, không chú trọng đến nhan sắc là không được! Chiếu cố mỹ nam xong mới tự chiếu cố bản thân. Mấy hôm nay mệt chết ta, nếu sức khỏe ta không trâu hơn người thì đâu ôm nổi một nam nhân chạy thụt mạng thế kia. Nhưng được ăn đậu hũ miễn phí xem như không thiệt thòi đi! Ta nhìn bộ dạng hắn mấy ngày nay mà thống khoái không thôi. Nếu hắn gặp được thuộc hạ không đem ta xử thật đẹp mới lạ. Mặc kệ đi, đến lúc đó chuồn êm là được, còn bây giờ ăn bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Nghĩ đến đây, Nguyên Tịnh vươn tay kéo hắn vào lòng, đặt hắn ngồi lên đùi mình, hai tay vòng qua ôm lấy eo hắn. Nhìn loạt động tác kia hắn trợn mắt nhìn chằm chằm vào kẻ ăn đậu hũ trắng trợn. Nguyên Tịnh không nói gì chỉ kéo áo khoác lên hắn, rồi dựa đầu vào cột tịnh dưỡng. Còn hắn vẫn im lặng nhìn, sau mới đưa mắt nhìn ra xung quanh, chắc chắn không có người mới nhẹ nhàng chôn mặt vào cổ của Nguyên Tịnh, một cỗ hương trà dễ chịu xông vào mũi hắn khiến môi hắn khẽ cong. Một chiếc xe ngựa chạy vội vàng trong màn mưa nước trút. Trong xe ngựa không ngừng phát ra tiếng ho khàn liên tục không đứt quãng.
“Tiểu thư, người cố chịu đựng không lâu nữa sẽ đến nơi, lúc đó…” Nha hoàn Tiểu Thúy lo lắng an ủi khi nhìn đến gương mặt trắng bệch chủ tử của mình.
“Ta…khụ khụ khụ… không xong… khụ khụ khụ… lạnh…” Giọng nói yếu ớt vang lên khó nhọc, không nói được trọn câu đã ho khàn cả cổ họng, vô lực dựa cả người vào Thúy nha hoàn.
“Từ bá mau tìm chỗ nhốm lửa cho tiểu thư sưởi ấm đi…nàng không xong mất…” Tiểu Thúy lo lắng nói với ra ngoài.
“Tiểu thư, cô cố chịu đựng, khoảng canh giờ nữa đã đến Diễn Vân trấn gặp được Thu tiên sinh rồi, bây giờ ngừng lại e. . . .” Từ bá đang đánh xe ngựa lo lắng khuyên chủ tử của mình. Ba tháng trước, nàng bỗng mắc bệnh lạ không vị danh y nào trị khỏi. Nay nghe đến danh vị Thu tiên sinh của trấn Diễn Vân y thuật cao, nhưng không khám bệnh ngoài Thọ An Đường của mình, nên bọn họ phải ngày đêm đến cầu y.
“Tiểu thư Không chịu nổi được đâu Từ bá!” Tiểu Thúy nhìn tình hình của chủ tử mà lo lắng cắt ngang lời nói của Từ bá. Tuy có chuẩn bị lò sưởi nhỏ đi đường không làm tiểu thư cảm thấy ấm, lại nói mưa to lạnh buốt da, đường đi xốc nảy, đến nàng còn không chịu nổi, tiểu thư yếu thế sao chịu được.
“Được rồi! Phía trước có sơn đình, ta đến đó đi!” Từ bá cũng rõ tình trạng của tiểu thư mình nên quyết định nghỉ chân chờ mưa tạnh hẳn rồi tiếp tục lên đường.
Nhóm người Từ bá tiến vào sơn đình thì thấy có người cũng trú mưa, trong đình có một lò lửa nhỏ tản ra hơi nóng ấm người khiến trong lòng lấy làm vui mừng cho tiểu thư.
Lại nói, Nguyên Tịnh nhìn nhóm người đến không có sát ý đến nương tử cũng vui vẻ cùng bọn họ trú mưa.
“Khụ khụ khụ……….” Cơ thể ấm lên nhiều nhưng không khiến cơn ho chấm dứt, tiểu thư nọ vô lực dựa vào người Tiểu Thúy.

“Tiểu mỹ nhân bệnh không nhẹ nha!” Nguyên Tịnh nhìn hồng y nữ tử nhẹ nhàng nói, khiến nhóm người Từ bá có chút không vui vì thái độ đùa cợt với tiểu thư của họ. Nhìn người nói là một thiếu niên thanh tú, miệng ngậm ý cười, khí thế nho nhã kiểu thư sinh tri thức khiến người đối diện yêu thích, lại giở giọng cợt nhã như thế, thật không nên nhìn bề ngoài mà đoán tính cách một con người.
“Xin công tử cẩn thận lời nói và hành vi của mình!” Từ bá lên giọng khó chịu nhắc nhở vì từ đầu đến giờ thiếu niên này mắt không rời tiểu thư nhà hắn.
Không để ý đến người đang nói kia, Nguyên Tịnh chăm chú quan sát vị cô nương mặt hồng y. Tiểu cô nương khoảng mười bốn, mười lăm tuổi đi, gương mặt trắng bệch không tia huyết sắc nhưng không ảnh hưởng đến dung mạo kiều diễm, một đôi mắt hạnh sinh động, đôi môi đỏ hồng chúm xinh, mũi nhỏ tinh tế. Thân hình nhỏ nhắn tuy hơi gầy nhưng tạo cho người khác muốn bảo vệ. Tốt! Có thể xem bệnh!
“Tiểu mỹ nhân phải chăng ở ‘ Đan Điền Khí’ luôn cảm thấy đau nhói, tim hay co thắt khó thở, đôi khi cảm thấy như lửa đốt một chỗ. Thân thể khi gặp lạnh cơn ho không dứt, ấn đường luôn nhói đau choáng váng!” Nguyên Tịnh nhàn nhã hướng hồng y hỏi nhưng cũng là khẳng định. { chú thích: Đan điền chia làm ba loại, trong đó Thượng đan điền trùng với huyệt Ấn Đường (giữa hai chân mày) gọi là Đan điền khí – theo wed mạng.}
“Sao… khụ khụ…. công tử…. khụ… biết?” Hồng y kinh ngạc hỏi, sao công tử kia lại biết rõ bệnh tình của nàng. Trong khi đó, Từ bá và Thúy nha hoàn nghe thế vô cùng kinh hỉ, vị công tử kia không bắt mạch hỏi han bệnh nhân mà chỉ nhìn sắc mặt lại nói rõ ràng thế, phải chăng cao nhân về y thuật? Vậy tiểu thư gặp may rồi!
“Hơn bốn tháng trước, nàng từng ăn qua trái nho rừng của Tỉnh Bắc?” Nguyên Tịnh không trả lời thắc mắc của hồng y mà hỏi sang chuyện khác dường như không liên quan.
“Phải…….” Hồng y khó hiểu trả lời, cả chuyện này công tử cũng biết nhưng nó có liên quan gì đến bệnh của nàng. Theo nàng biết nho rừng không có độc đi?
“Vậy phải rồi, nàng ăn nhầm ‘Ti Tâm Quả’, quả này không nhìn kỷ dễ nhận nhầm với nho rừng. Thân nó mang độc không đoạt mạng ngay, biểu hiện triệu chứng không rõ trên cơ thể khó mà nhận ra trúng độc, sau nửa năm khí lực không còn mà chết. Lúc đó chỉ có thể nói người này ốm đau mà chết! Cách giết người này thông minh!” Nguyên Tịnh thông dong nói rõ nguyên nhân bệnh tình của hồng y. Nghe đến đây mọi người đều sửng sốt, hồng y mặt biến sắc trầm ngâm không nói được lời nào. Đúng như lời công tử nói, các vị danh y đến trị chữa đều không tra ra nguyên nhân chỉ nói do suy nghĩ buồn bực trong lòng mà thành tâm bệnh.
“Công tử rõ bệnh trạng như thế, phải chăng cũng biết cách chữa trị?” Từ bá kinh hỉ mà hỏi, hi vọng thiếu niên trước mặt có cách cứu tiểu thư hắn.
“Đương nhiên!” Nguyên Tịnh cười tự tin nói khiến bọn họ không khỏi vui mừng nhưng chưa được lâu: “Nhưng ta hiện thiếu một loại dược để điều chế thuốc giải !” Nhìn thấy sự lo lắng của nhóm hồng y, Nguyên Tịnh cười cười đưa cho hồng y viên dược màu xanh: “Dược này tuy không giải được độc của ‘Ti Tâm Quả’ nhưng có thể kìm hãm độc tính của nó trong ba tháng. Nàng trước uống vào đi!”
Thúy nha hoàn nhanh nhẹn nhận lấy cho tiểu thư dùng. Hồng y không do dự đem viên dược uống vào, không đến một khắc cơn ho giảm dần, trong người cũng thoải mái hơn.
“Tiểu nữ là Nguyên Nguyệt, cảm tạ ơn cứu mạng của công tử! Khi công tử điều chế xong giải dược hãy đến Thánh Liên Gia, tìm nhị tiểu thư, lúc đó sẽ có người ra đón công tử” Nguyên Nguyệt giọng nói hơi khàn vì ho tàn phá, nhưng không khó nghe, khiến Nguyên Tịnh vui tai, thiết nghĩ đến khi khỏi hẳn phải chăng càng dễ nghe hơn? Thật đáng trông đợi!
Không biết qua bao lâu, Phùng Khiểu Khan đang chìm trong giấc ngủ, mơ mơ màng màng nghe giọng nói vui vẻ trêu đùa của xú nam phong với một người lạ, tuy giọng hơi khàn nhưng vẫn nghe ra là của nữ nhân.
“Đã biết! Đây là bình dược để bồi bổ cơ thể. Tiểu mỹ nhân mỗi ngày dùng một viên, trong vòng một tháng, ta sẽ đến trao giải dược!” Nguyên Tịnh cười nói đầy ôn nhu mật ngọt.

Kiểu nói này chắc chắn đối phương là mỹ nhân! Phùng Khiểu Khan chắc chắn đưa ra kết luận, tuy thời gian ở chung không lâu với xú nam phong, nhưng hắn cũng hiểu rõ tính sắc lang của tên này. Tỷ như lúc mua ngựa, một con ngựa tốt, giá lại rẻ, tên này không chịu đến mua vì lý do người bán trông không vừa mắt, lại thô kệch. Nhưng lại mua chỗ đắt đỏ bởi vì có thiếu niên tuấn tú đang chào bán. Chọn ngựa hơn nửa canh giờ không phải vì không có ngựa tốt mà vì không vừa mắt người đứng bán! Đúng, chỉ cần là mỹ nhân tên này mới giở giọng điệu này ra! Lén nhìn ra, hắn muốn biết đối phương dung mạo như thế nào.
Đối phương là một tiểu cô nương xinh đẹp tựa thiên tiên khoảng mười bốn, mười lăm tuổi. Một thân hồng y tơ lụa thượng hạng ôm trọn dáng nhỏ xinh, gương mặt không tô son phấn mà kiều diễm tinh tế, đôi môi đỏ hồng chúm xinh, đặc biệt đôi mắt hạnh sinh động mà đầy nhu tình nhìn vào xú nam phong. Chỉ hai chữ: mỹ nữ!
Không hiểu vì sao khi nhìn đến cảnh ‘liếc mắt đưa tình’ kia, hắn cảm thấy khó chịu và đâm ra chán ghét tiểu cô nương hồng y kia. Nữ nhân ai cũng như thế, đôi mắt luôn sáng và nhìn chăm chú vào nam nhân tuấn mỹ không rời! Mà tên này có nên gọi tuấn mỹ?
“Đã tỉnh?” Người trong lòng cử động kéo lại sự chú ý của Nguyên Tịnh. Nhìn thấy sắc mặt khó coi màu xám tro của hắn, Nguyên Tịnh không khỏi khó hiểu, đừng ăn dưa bở cho là hắn đang ghen đi?
Động tĩnh bên này cũng kéo theo sự chú ý của nhóm người Nguyên Nguyệt, Tiểu Thúy nhanh mồm dò hỏi.
“Vị đây chắc là ái thê của công tử?”
“Hả? Ha ha haaa…… Tiểu cô nương khéo đùa! Nàng đây là tiểu muội của ta, vì bị thương không tiện cử động mới thành ra cái dạng như bây giờ!” Nguyên Tịnh ngượng ngùng gãi đầu, cười đáp lời. Trong khi đó, người trong lòng đang bốc hỏa: “Giỏi! Lúc nào cũng ‘nương tử, nương tử’ trước bao người. Nay vừa thấy tiểu mỹ nhân động lòng người trước mặt thì phủi sạch quan hệ với ta. Vô sỉ! Quá vô sỉ!” Hắn gào thét mắng chửi bất mãn trong lòng.
Mưa cũng đã tạnh, nhóm Nguyên Nguyệt cáo từ lên đường, ánh mắt nàng luyến tiếc nhu tình hướng Nguyên Tịnh khẽ cười, nụ cười xinh đẹp động tâm người nhận: “Nữ nhân ai cũng như ai!” Hắn lẩm bẩm trong lòng, nhìn sang tên xú nam phong, ánh mắt luyến tiếc cũng không kém nàng kia.
“Nữ nhân đẹp thế, phải chia tay thật không muốn!” Nguyên Tịnh khẽ thở dài, lắc đầu cảm thán: “Nương tử, chúng ta cũng lên đường nhanh đến trấn kế bên, không thôi lại ngủ ngoài trời.” Nguyên Tịnh khom người bế hắn lên ngựa, sau phóng lên theo, dùng chân thúc ngựa chạy nhanh về phía trước theo hướng ngược lại nhóm người Nguyên Nguyệt.
“Nương tử?” Hắn ngước đầu trừng mắt nhìn tên xú nam phong: “Giờ mới gọi ‘nương tử’ sao? Vừa rồi sao không dám gọi một tiếng ‘nương tử’ trước nàng kia?” Hắn giở giọng mỉa mai khiến Nguyên Tịnh nghe được mùi dấm chua đâu đây.
“Ai cha cha~ nương tử, nàng đây là ghen sao?” Nguyên Tịnh cũng giở giọng trêu đùa hắn.
“Ghen? Ta mà thèm ghen! Nằm mơ đi!” Hắn lớn tiếng xua đuổi cái ý nghĩ điên rồ kia. Ta mà thèm ghen với đồ kém cỏi ấy? Nực cười!
Nguyên Tịnh nghe thế càng cười sáng lạng hơn, cúi đầu hôn một cái thật kiêu lên bên má trắng nõn của hắn “Đừng ghen!” Rồi cười ha ha, thúc ngựa chạy nhanh hơn về phía trước. Hắn máy móc quay đầu nhìn chỗ khác, trên mặt một đám mây màu hồng nho nhỏ hiện lên, khóe môi không kìm được cong lên một đường hoàn mỹ đầy hài lòng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.