Bạn đang đọc Sắc Diện Thần Y: Chương 14: Có Biến
“Tịnh công tử, Tịnh công tử…!”- người vừa gọi với theo phía sau nhóm Nguyên Tịnh là giọng của nha hoàn Tiểu Thúy. Nàng ta cả gương mặt đều đỏ bừng vì phải chạy dưới trời nắng, một thân mồ hôi nhễ nhại, thở dốc chạy nhanh đến, lời nói do đó cũng đứt quãng không mạch lạc khiến người nghe không hiểu lời nàng muốn nói là gì “Không…hộc hộc…xong rồi …mau mau…cứu…”
“Tiểu Thúy cố bình tĩnh lại, hít sâu rồi thở ra, sau đó nói rõ một chút, cái gì không xong, cứu mà cứu ai?”- Nguyên Tịnh bị thần sắc kích động của Tiểu Thúy dọa làm cho trong lòng cảm thấy có điều chẳng lành xảy ra.
“Tiểu thư, tiểu thư….nàng ấy đột nhiên ngất xỉu, sắc…sắc mặt bỗng đen đi. Dễ sợ lắm, Tịnh công tử, người mau mau đến xem…”- Tiểu Thúy cố lấy hơi nói rõ tình hình, nàng biết lúc này không phải là lúc bệnh nói lắp của mình tái phát. Nàng còn chưa nói hết câu thì người đã nóng lòng đến cực độ, ba bước cũng thành một bước chạy về hướng Liên Nguyệt Các, nơi ở của Nguyên Nguyệt. Khi Tiểu Thúy nhìn lại đã không còn một ai ở trước mặt, sau khi ngây ngốc một hồi, Tiểu Thúy mới ba giò bốn cẳng chạy theo.
Nguyên Tịnh chạy đến sương phòng của Nguyên Nguyệt đã thấy nàng ấy hơi thở yếu ớt, sắc mặt đặc biệt thâm đen nằm trên giường. Không nói nhiều lời, Nguyên Tịnh cầm lấy tay nàng xem mạch tượng, sau lại quan sát móng tay, vạch mí mắt kiểm tra một vòng, cuối cùng vội vàng lấy châm phong tỏa tâm mạch để giữ lại tạm thời tính mạng của nàng. Theo như kiểm tra ban đầu: môi và móng tay có màu tím đen, đây là dấu hiệu của người bị trúng độc. Mạch đập khi có khi không đã rất nguy cấp, phải nhanh chóng tìm ra độc tố mới được.
“Tiểu Thúy trước đó tiểu thư đã ăn hoặc uống thứ gì lạ không?”- Nguyên Nguyễn nhìn đến sắc mặt người nằm trên giường mà tâm không khỏi nôn nóng, nhìn thấy nha hoàn Tiểu Thúy vừa mới chạy đến liền vội vàng truy hỏi.
“Trước đó tiểu thư vẫn rất khỏe, thiện ngọ chỉ dùng một chén cháo hạt sen, sau đó uống thuốc mà Tịnh công tử đưa lúc sáng, chỉ là chưa đến một khắc thì tiểu thư nói khó chịu, không thở được rồi cứ thế mà ngất xỉu!”- Tiểu Thúy vội nói ra tình hình lúc đó không dám giấu giếm sợ mạng nhỏ vì chủ tử nóng giận mà mất đi.
Dược? Nguyên Tịnh ngẩn ra, rất nhanh ra tay tìm kiếm bình giải dược Ti Tâm Quả, nhìn quanh cũng không có, lúc này mới thấy bình dược được Nguyên Nguyệt cầm chặt trong lòng bàn tay tím liệm kia. Nguyên Tịnh cầm lấy, vội vàng mở nắp, đưa bình lên mũi ngửi, chưa đến năm giây, đôi mắt ai lóe sáng, mày nhíu chặt. Bình giải dược là khi sáng tận tay ta giao cho nàng ấy, dặn dò cẩn thận đừng cho bất cứ ai đụng vào, lý ra không có vấn đề gì mới phải. Nay vì uống thuốc trong bình dược này mà bị độc chết không phải đổ mọi tội lỗi lên người ta sao, định mượn đao giết người à?
“Muội ấy trúng độc?”- Nguyên Nguyễn lo lắng hỏi, nhìn thần sắc của mỗ bạch y cũng có thể đoán ra tám, chín phần nguyên nhân là như thế. Trúng độc? Là độc từ bình dược của y mang đến sao?
“Phải, là độc lấy từ nhựa cây Thoại, bình dược này đã bị đổi rồi…”- Nguyên Tịnh thái độ nghiêm túc giải thích nhưng đang nói đến đây thì Nguyên Nguyệt bỗng co quắp mạnh, cả người co giật liên hồi, miệng bắt đầu sủi bọt, tròng mắt như trắng dã ra. Nguyên Tịnh nhìn đến không khỏi đanh sắc mặt, lời nói cũng theo đó không ngừng gấp gáp “Không kịp nữa rồi, ta lập tức kìm hãm độc tố trong người nàng ấy. A Kỳ, nàng dùng khinh công đi tới phía Nam trong thành, tìm phía dưới các gốc cây Tú Quỳnh sẽ thấy được một loại cây bụi nhỏ có những bông hoa màu trắng muốt, lại có mùi thơm rất dễ chịu, quả mọng chín thành chùm rất giống quả nho đen. Lá của nó là thuốc giải độc, mau mang về đây. Nhớ để lá vào hộp đừng cho ánh nắng chiếu vào, khi hái xong nhanh chóng quay trở lại. Lá của nó nếu rời cây quá một canh giờ sẽ trở nên rất độc. Còn những người khác nhanh chóng rời phòng, Tiểu Thúy mang chậu nước nóng đến đây!”- Nguyên Tịnh vội vàng phân phó, nhìn thần sắc nóng vội của bạch y không ai dám lơ là, vội vội vàng vàng làm theo lời phân phó.
Lạc Nguyệt Kỳ nghe xong, gật đầu nhớ kỹ. Không nhiều lời, lập tức thi triển khinh công biến mất nơi cửa. Những người còn lại cũng nhanh chân rời khỏi phòng, Tiểu Thúy chạy đi phòng bếp, mang đến một chậu nước nóng rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng, trước lúc đi còn không quên đóng cửa. Nguyên Nguyễn lo lắng cho tính mạng muội muội mà đứng ngồi không yên trước cửa phòng, cứ đi đi lại lại chóng cả mặt. Tiểu Thúy đứng một bên cùng A Phúc mới nghe tin vội vàng chạy đến, đưa mắt nhìn thấy thiếu gia như vậy cũng sốt ruột không yên. Người là do Tiểu Thúy chăm sóc nếu có mệnh hệ nào thì người mất mạng đầu tiên là nàng, sao không lo lắng cho được. A Phúc nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng mà không đành lòng, lén nắm lấy tay nàng an ủi, Tiểu Thúy ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt trấn an của hắn, nhất thời muốn khóc. Riêng Phùng Khiểu Khan giữ lấy bộ dạng trầm ngâm đứng một bên xem như không phải chuyện của mình, Nguyên Nguyệt có chết cũng không liên quan gì đến hắn nhưng dược là của Tịnh Nhi đưa, nếu xảy ra án mạng không phải bị nghi đầu tiên sao. Có kẻ muốn vu hãm cho đệ ấy, người ra tay rất có thể là kẻ hạ thủ trùng độc, xem mồi đối phương đã nhận ra điều bất thường nên mới động thủ như vậy.
Không lâu sau đó, Trần di nương dùng mạng che mặt được Vũ Nương đỡ đi tới. Khi nàng đang ngậm ngùi với số phận mình thì nghe tin Nguyệt Nhi ngất xỉu không khỏi lo lắng mà đến đây xem tình hình của con gái “Nguyệt Nhi ra sao rồi? Ta nghe tin nó ngất xỉu, tình trạng ra sao, có nặng lắm không? Ta muốn vào trong xem thử”
“Nhị nương đừng lo lắng quá, Nguyệt Nhi đang được đại phu chữa trị, chúng ta không nên làm phiền”- Nguyên Nguyễn cố trấn an. Trần di nương nhìn sắc mặt không tốt của nhi tử biết rằng tình hình của nữ nhi mình thật sự không tốt. Nàng đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt. Bên trong quá im lặng thì tinh thần người bên ngoài càng căng ra. Nàng bất hạnh không sinh được một hài tử nào, chỉ hạ sinh được hai nữ nhi, dù sao cũng là bảo bối tâm can của nàng, nếu chúng có mệnh hệ gì làm sao nàng sống nỗi.
“A Tịnh ta đem nó về rồi nè!”- Lạc Nguyệt Kỳ sau nửa canh giờ đã trở lại, chứng tỏ khinh công của hắn cao cỡ nào, hắn nhẹ nhàng phi thân từ bên ngoài vào, vội vàng chạy đến chỗ mọi người. Cửa phòng nhanh chóng mở toang, Nguyên Tịnh nhận lấy hộp gỗ, sau đó đóng sập cửa lại không nói một lời, bên trong lại bắt đầu im ắng. Lạc Nguyệt Kỳ bĩu môi bất mãn đi đến gần mỗ sam y mà buồn bực. Người ta tìm kiếm thật quá vất vả. Đến phía Nam thành tìm lá cây Thoại tưởng chừng dễ dàng, thật không ngờ nơi đó trồng rất nhiều cây Tú Quỳnh. Kết quả hắn phải dùng ngân lượng thuê nhiều người cùng tìm kiếm mới tìm nhanh như thế. Người ta một thân mồ hôi, sức lực hao tổn để về đây nhanh nhất cũng không khen lấy một tiếng. Quá keo kiệt, khen một câu thì nàng kia sẽ chết sao?
Trần di nương ngồi đợi bên ngoài mà lòng như lửa đốt, nàng nghi ngờ y thuật người trẻ tuổi kia liệu có cứu được mạng con gái mình. Hôm nay đã gặp qua, nàng cảm thấy y thuật người này cũng không khá hơn danh y trong phủ, Nguyễn Nhi tội gì mời về ắc công. Lúc đầu nàng còn tưởng là vị danh y nào trong phủ đang chữa trị cho Nguyệt Nhi nên cũng yên tâm ít nhiều, khi nãy nhìn đến thì ra tên tiểu tử miệng còn hôi sữa kia chẩn khám không khỏi lo lắng. Bất chợt một cơn ho dài ập đến nhất thời không dứt được. Nguyên Nguyễn lo lắng cho sức khỏe của nàng nhưng càng lo lắng sẽ ảnh hưởng đến người bên trong trị chữa nên thấp giọng khuyên nàng nên về nghỉ ngơi nếu có gì hắn sẽ lập tức phái người đến báo, nhưng nói cách nào nàng ta cũng không chịu rời đi. Nữ nhi không rõ sống chết ra sao, sao nàng có thể yên lòng mà về. Nguyên Nguyễn cũng biết giờ lòng nhị nương rối như tơ vò, lo lắng không yên nhưng nếu cứ thế này hai bên đều không có lợi, do đó hắn kiên trì khuyên can “Người sức khỏe không tốt, nếu cố chấp đợi bên ngoài thì đến khi Nguyệt Nhi khỏi bệnh thì người cũng ngã bệnh. Nguyệt Nhi sẽ đau lòng mà tự trách bản thân. Nhị nương nghe lời hài nhi, về nghỉ ngơi cho tốt đi. Bệnh tình Nguyệt Nhi đã có Tịnh công tử chăm sóc, người yên tâm!”
“Ta muốn chờ thêm…khụ khụ…chút nữa…khụ khụ khụ…”- Trần di nương khó khăn đáp lời. Nàng chỉ có con gái này thôi, nếu nó có mệnh hệ nào, sao nàng sống nỗi. Nói thế nào cũng phải nhìn đến con bình an nàng mới yên tâm.
“Nhị nương….”- Nguyên Nguyễn bối rối không biết nên nói sao cho nàng ấy hiểu tình hình hiện giờ rất nguy cấp nếu có gì sơ sót thì mạng của Nguyệt Nhi cũng không giữ được, nhưng tính nhị nương hắn rất hiểu, nàng vô cùng cố chấp, dù cố khuyên thêm cũng không có kết quả, chỉ hy vọng Nguyệt Nhi thoát qua kiếp nạn này.
“Ý ta…khụ khụ…đã quyết…khụ khụ khụ…con đừng…khụ khụ khụ khụ….”- Trần di nương cố gắng kiên trì ở lại mà bác bỏ lời nói chưa trọn câu của hài tử. Nhưng cơn ho của nàng mãi mà không dứt khiến mọi người có mặt nơi đây cũng phiền chứ đừng nói người bên trong.
Rầm!
Trong phòng bỗng vang ra một tiếng đập bàn vang vọng chứng tỏ người ra tay tâm tình không tốt, tiếng vang kia khiến mọi người bên ngoài đều giật bắn người mà im phăng phất chỉ nghe thấy rõ ràng từng câu từng chữ của người bên trong quát lớn.
“Muốn lượm xác nàng ta thì các ngươi ở ngoài đó cứ việc mà ồn ào tiếp đi! Đề nghị người nào đang ho ngoài kia mau mau rời đi chỗ khác để lại yên tĩnh cho người ta làm việc!”- tiếng Nguyên Tịnh bực bội quát lớn từ trong phòng ra khiến mọi người sửng sốt, đã từng thấy vẻ hung bạo của người này ban sáng nhưng không ngờ vẫn còn có thể dữ tợn hơn thế nữa. Người nho nhã, một bộ thư sinh yếu đuối tri thức không thể tưởng tượng ra bộ dạng hung tợn. Lại nói người điên tiết trong phòng kia, một bộ dáng bặm trợn, cắn môi dưới ra vẻ tức giận vô cùng, bệnh thì về nghỉ ngơi đi, ở đó cũng đâu giúp ích gì, ngược lại còn hại thêm. Lại nói, Trần di nương nghe tiếng quát kia mà nghẹn cả họng, muốn ho cũng ho không nỗi, ngón tay nàng run run chỉ về phía cửa, nghiến răng nghiến lợi muốn mắng chửi lại người không biết phép tắc kia, chỉ là một y giả dân đen có quyền gì quát lớn với nàng, mặc dù nàng chỉ là tiểu thiếp của người ta nhưng đây là thế gia, một trong tứ đại thế gia lớn của Tứ quốc lý nào bị người khinh dể. Trần di nương càng nghĩ càng tức, muốn phát hỏa thì bị người bên trong cắt ngang.
“Cút— “- tiếng rống tức giận từ trong phòng vang lên khiến mọi người không dám khinh suất mà phát ra tiếng động nào lớn. Trần di nương không thể nói được gì, lần đầu tiên có kẻ dám gào rít, xua đuổi nàng như thế. Người như hắn liệu tài cán gì cứu nữ nhi ta đây, lại nói chỉ là điêu giả mà dám ngông cuồng. Trần di nương cả giận muốn chửi mắng nhưng lời còn chưa nói ra một lần nữa phải nuốt vào.
“Còn nói nữa thì vào lượm xác về chôn đi, lão tử cốc cần quản!”- Nguyên Tịnh cay nghiến đe doạ. Thật con bà nó, thật sự không để yên cho lão tử chế dược à, còn ở ngoài huyên náo cái gì? Lo lắng? Thương con cũng nên xem lại đây là lúc nào chứ, tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc mà còn đến quấy phá, thật nghi ngờ bà ta có muốn cứu con gái không?
Hai người Phùng-Lạc nhất thời trố mắt, há hốc mồm kinh ngạc. Quen với tên này đã lâu, giờ mới chứng kiến cảnh tên này tức giận mà quát lớn tiếng như thế. Đáng tiếc không thấy được gương mặt tức giận của y, chắc chắn rất đáng thưởng thức. Trong khi hai mỹ nam đang tiếc hận vì không được diện kiến dung nhan hùm beo của ai kia thì Nguyên Nguyễn cả người đều đông cứng, không biết nói gì, nên bênh vực người nhà hay là hùa theo người ngoài, nhưng đây là tình cảnh nào? Tính mạng muội muội đều trông chờ vào Tịnh đệ, nhị nương lại cố chấp làm ồn như thế, làm ảnh hưởng đếnngười bên trong. Cố dây dưa chỉ hại muội muội thôi. Nghĩ thông, Nguyên Nguyễn hạ thấp thanh âm nói với người không ngừng chỉ tay về phía cửa kia “Nhị nương, bây giờ không phải lúc cho người tức giận. Tính mạng Nguyệt Nhi đang nguy hiểm nếu làm ảnh hưởng việc trị chữa của Tịnh công tử thì Nguyệt Nhi sẽ… Nhị nương nên về nghỉ ngơi cho tốt đi, khi nào Nguyệt Nhi qua cơn nguy biến con sẽ lập tức phái người cho nhị nương biết đầu tiên.”
Nghe lời này, tâm tình Trần di nương hạ xuống ít nhiều. Phải, sống chết của Nguyệt Nhi hiện giờ đều trông cậy vào tên tiểu tử kia nếu ta còn ở đây làm ảnh hưởng đến việc trị chữa, Nguyệt Nhi của ta sẽ… Mới nghĩ đến đây mà nàng bỗng rùng mình, giọng nói cũng hoà hoãn ít nhiều “Vậy nhị nương về trước, có gì phải báo ngay cho ta một tiếng!”- Trần di nương khó khăn đứng dậy được Vũ Nương dìu đi, nhất thời không khí lại rơi vào im lặng.
Mặt Trời đã xuống núi từ lâu, bây giờ cũng đã qua giờ Tuất (19-21h) mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì khiến tâm can Nguyên Nguyễn muốn loạn thành đoàn, hắn cứ đi đi lại lại trước phòng không yên. Phùng Khiểu Khan vẫn giữ bộ dáng im lặng đứng một bên không nói gì. A Phúc, Tiểu Thúy cũng không dám rời đi, chủ tử đều ở đây chẳng lẽ bọn hắn lại bỏ đi trước? Đành giằng bụng đứng đợi vậy. Nói ra người đáng giận nhất lúc này là mỗ hồng y lửa đỏ nhàn nhã bên kia.
Lạc Nguyệt Kỳ rất ư thoải mái ngồi một bên, tay cầm một chùm nho đen mà hưởng thụ vị ngọt của nó mang lại. Miệng không ngừng nghỉ vừa nhai vừa phun hột, chỉ động tác phun hột cũng rất đẹp mắt nhưng bây giờ không phải lúc cảm thán. Nhìn màn này thật ngứa con mắt, hắn không biết mọi người ở đây đều rất đói sao? Chuyện xảy ra đột ngột vào buổi trưa kéo cho đến giờ này, mọi người ai cũng không có hột cơm bỏ bụng, trong khi hắn vẫn có thể ăn vô tư như thế sao?
Lạc Nguyệt Kỳ không quan tâm tâm tình của mọi người ở đây, vẫn rất ung dung hưởng hết chùm này đến chùm khác. Nói lại đi, ta có hột cơm nào trong bụng sao? Ta ăn nho chứ có ăn cơm đâu mà các ngươi oán nhìn ta như thế? Lại nói, Phùng Khiểu Khan nãy giờ vẫn im lặng không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm mỗ hồng y vô phế kia. Có đồ ngon cũng không mời ta một tiếng.
Như nhận ra suy nghĩ của mỗ mặt lạnh kia, hồng y lửa đỏ ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau lại híp mắt cười sáng lạn đến vô tà rồi ném cho sam y một chùm nho mọng nước. Phùng Khiểu Khan dễ dàng bắt lấy, nhướn mày nhìn hồng y lửa đỏ như thể “Ngươi cũng biết điều đó!”, hắn lấy từng trái nho mọng nước cho vào miệng, cắn một cái, một dòng nước ngon ngọt tuôn ra làm dịu đi cơn khát. Giờ hắn mới nhận ra một chuyện.
“Ngươi ở đâu mà có nhiều nho như thế?”- Phùng Khiểu Khan tò mò hỏi, nãy giờ cũng đâu thấy ai đem nước hay trái cây đến, tên này lấy từ đâu ra mà lắm thế.
“Nho gì? Quả cây Thoại đấy!”
“Nho gì? Quả cây Thoại đấy!”- mỗ hồng y lửa đỏ chớp chớp đôi mắt vô tội, gương mặt tỉnh bơ không sợ chết, vừa bỏ vào miệng một quả Thoại vừa nói, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, đôi khi còn cảm nhận có tia mỉa mai trong đó khi nhìn đến mỗ sam y mặt đại biến bên kia. Nhìn mà không phân biệt được quả nho với quả khác sao, quá dở!
Phụt!
Phùng Khiểu Khan biến sắc, lập tức phun hết những gì trong miệng ra ngoài, bộ dạng vô cùng chật vật, hắn còn muốn tìm nước súc miệng nữa là, tên này không biết nên nói hắn ra sao đây, là ngây thơ hay là đầu óc có vấn đề? Những người còn lại nhìn mỗ hồng y lửa đỏ đầy khiếp đảm. Nàng ta không nghe Tịnh công tử nói cây Thoại có độc sao? Ai biết được quả nó có độc hay không mà dám ăn vào, tên này không biết suy nghĩ cái gì? Nên nói y là can đảm hay là ngu ngốc đây?
Két!
Trong lúc mọi người đưa ánh mắt nhìn hồng y lửa đỏ như thể người này hết thuốc chữa thì một tiếng mở cửa đã kéo lại sự chú ý của họ. Cánh cửa phòng tưởng chừng như bị hư hỏng lâu năm không thể mở, cuối cùng cũng hoạt động, nhóm người Nguyên Nguyễn vô cùng kích động. Nhìn Nguyên Tịnh vẻ mặt phờ phạc thập phần mệt mỏi xuất hiện mà kinh ngạc, chế dược gian khổ đến nổi đầu tóc rối bù thế kia sao?
“Nguyệt Nhi không sao chứ?”- Nguyên Nguyễn kích động hỏi, hắn hiện tại rất lo lắng uội ấy, đứng bên ngoài đợi chờ đối với hắn như từng giây từng phút thần kinh căng ra, hắn không biết nếu đợi thêm chút nữa thì nó có đứt ra không. Tuy lo lắng không yên nhưng hắn vẫn phải cố gắng khắc chế suy nghĩ, cảm xúc của bản thân đến cực hạn, thật không có gì khổ cho bằng.
“Độc tính được giải kịp thời, đã qua cơn nguy kịch rồi, một canh giờ sau nàng ấy sẽ tỉnh lại, nàng yên tâm!”- Nguyên Tịnh vừa nói, tay nọ vừa vỗ vỗ lên vai hắn như muốn khích lệ tinh thần. Nghe lời khẳng định này tâm của Nguyên Nguyễn như được hạ xuống, căng thẳng coi như qua đi. Nhìn Nguyên Tịnh ngáp dài một cái đầy mệt mỏi, Nguyên Nguyễn thấy vậy mà không khỏi đau lòng “Đệ cũng vất cả rồi, mau về Liên Hoa Các nghỉ ngơi đi. Tịnh đệ thật cảm tạ đệ đã ra tay cứu muội ấy thoát hiểm lần này”
“Không có gì!”- Nguyên Tịnh cười nhẹ, khoát khoát tay như ý đừng khách sáo. Lúc này Phùng Khiểu Khan mới tiến lại gần nhìn kỹ trên dưới bạch y một lượt, nhìn bộ dáng mệt mỏi của ai mà hắn không đành lòng, liền quan tâm hỏi “Độc này khó giải lắm sao? Ở trong đó giải độc lâu như thế chắc mệt lắm phải không? Chúng ta về phòng ăn uống tắm rửa cho sảng khoái rồi nghỉ ngơi cho tốt đi”- Phùng Khiểu Khan lúc này đặc biệt dịu dàng hướng bạch y lo lắng, người khác nhìn đến hai cái nam nhân quấn quýt không rời như thế này không khỏi cùng suy nghĩ về một cảnh sâu xa một chút.
“Đâu có xong từ lâu rồi, khoảng giờ Thân (15-17h) sau khi Trần di nương đi được nửa canh giờ thì phải”- Nguyên Tịnh mặt mày tỉnh bơ nói, độc này độc thì độc thiệt nhưng đã khắc chế kịp thời độc tính không phát nhanh, cộng thêm giải dược luyện rất thành công cũng không nói quá vất vả, chỉ là công đoạn tách tất cả gân lá ra khỏi lá phải cần sự tập trung cao, sau khi xong phần tách gân thì chế dược được rồi. Một lời này thật sự có sức công phá rất lớn đối với mọi người. Xong từ lúc đó sau mãi đến giờ Hợi (21-23h) mới chịu ra khỏi phòng? Tuy nói rằng là trị bệnh nhưng đã xong thì phải rời phòng ngay chứ, cô nam quả nữ ở chung mấy canh giờ ai biết có xảy ra chuyện gì không. Đành rằng Nguyên Nguyệt không có khả năng làm ra chuyện gì nhưng ai tin được mỗ cợt nhã này có làm chuyện xấu nào không? Dù sao cũng là mỹ nhân trước mắt nha, lại không có khả năng phản kháng. Bộ dáng mệt mỏi kia có phải làm chuyện xấu nào không?
“Sao giờ này mới ra đây, sao không ở trong đó đến sáng luôn rồi hẳn ra?”- Phùng Khiểu Khan nheo mắt nguy hiểm nhìn bạch y mà nói mát. Thật con bà nó, làm hắn sốt ruột lo lắng tên này có vì trị bệnh mà mệt mỏi vất vả, lại không ăn uống gì chỉ cắm đầu vào trị chữa suốt mấy canh giờ. Nghĩ đến độc thủ của kẻ chủ mưu muốn vu hãm cho y mà lo lắng tính kế, không ngờ người ta còn có tâm tình với mỹ nhân, mặc dù nàng ấy đang nguy biến, tức chết hắn đi!
“Ngại quá, ta ngủ quên mất, hahaha~”- Nguyên Tịnh nở nụ cười sáng lạn, tay gãi gãi đầu vô cùng ngượng ngùng. Không biết chỉ là lời nói ngủ quên kia mà tự đón lấy mấy đạo ánh mắt muốn giết người của người đối diện. Nguy hiểm qua đi thì cũng nên nói ọi người hay một tiếng chứ, lý đâu ngươi thì ngủ ngon trong đó, bọn ta ngoài này hứng sương lạnh, hột cơm cũng không có trong bụng, khát nước cũng không dám đi, thật muốn tức chết bọn hắn. Nguyên Tịnh nhìn thấy có rất nhiều sát ý trong mắt của người đối diện không khỏi chột dạ, oan quá, lá cây Thoại có tác dụng an thần đó mà, ta hít nhiều quá nên ngủ quên là chuyện thường mà, trừng mắt nhìn ta làm gì? Nhưng sau vì bị nhìn nhiều quá mà mỗ ta dùng quạt che lấy mặt. Thật sự nghi ngờ nếu bị bọn hắn nhìn thêm một lát nữa, mặt mình có phải lủng vài lỗ lớn không? Nguyên Tịnh chỉ biết nhìn trời chờ tâm tình bọn hắn dịu xuống mới có thể tiếp tục nói chuyện. Đúng lúc này, người mà nãy giờ không lên tiếng cũng chịu động thủ, hắn mãi mê ăn quả Thoại mà không thấy màn kia, đến khi lơ đãng nhìn qua lại bắt gặp ngay vẻ mặt cười ngượng ngùng của ai quả thật rất đáng yêu. Hắn không hiểu sao lại rất muốn cắn mạnh vào hai phiến môi hé nở kia, dụ hoặc quá đi.
“Ahaha~ A Tịnh đáng yêu đến chết người nha. Nào, aaa~”- Lạc Nguyệt Kỳ choàng tay qua cổ của ai đó đang chột dạ mà đưa đến bên miệng y một quả mọng nước, còn làm động tác mẹ đúc con ăn mà a một tiếng trông hắn lúc này rất buồn cười mà cũng rất mị hoặc. Cả gương mặt đều ửng đỏ, hành động trẻ con giống như say rượu mà bám lấy một người, mỹ nhân say rượu là động lòng người như thế này đây. Bạch y nhìn đến không khỏi sửng người, quá dụ hoặc đi, muốn quyến rũ ta sao? Nhìn lại thứ hắn uy tới chỉ muốn ăn ngay quả mọng đó, sẵn đang khát nên không nghĩ nhiều liền nhận lấy. Vừa nếm đến vị của nó, bạch y trợn mắt, lập tức phun chúng ra. Hành động này làm mọi người tin chắc quả Thoại này không thể ăn được, đáng lý khi nhìn đến hồng y lửa đỏ uy cho bạch y, bọn hắn cũng muốn ngăn cản nhưng lại không nhanh bằng tốc độ hồng y lửa đỏ uy tới và người nhận lấy, cản nổi không? Thôi thì chờ kết quả phản ứng của bạch y mà xác định phỏng đoán ban đầu là quả Thoại không nên ăn đi.
“Quả này ăn không được?”- Nguyên Nguyễn tò mò hỏi. Nếu không ăn được vì sao Nguyệt Kỳ tiểu thư ăn nhiều như thế cũng không thấy chuyện gì lạ xảy đến, nhưng nếu ăn được vì sao đệ ấy lại phun hết ra ngoài thế kia?
“Không phải là ăn không được, quả cây Thoại sẽ tạo cho người ăn sự khoái cảm, kích thích dục vọng của người đó một cách từ từ. Nó là một trong những thành phần luyện thành xuân dược, có điều nếu ăn trực tiếp quả này thì người ăn nếu không được thoả mãn dục tình thì rất nguy hiểm. Mọi người có thể thấy biểu hiện của nó ngay trước mắt, A Kỳ sẽ biểu diễn ọi người xem!”- Nguyên Tịnh nhàn nhạt giải thích, vẫn đứng đó hướng mọi người mà cười sáng lạn mặc cho người nào quấn lấy mình làm đối tượng quyến rũ. Nhìn xem, rất có tinh thần thầy thuốc nha, lấy thân mình ra kiểm chứng ọi người học hỏi về dược tính của một dược thảo, như thế này thì còn ai nói y không có tác phong cùng phong thái của y sĩ? Bên cạnh đó, Lạc Nguyệt Kỳ cũng rất có tinh thần hợp tác với vị bạch y sĩ kia, hắn dựa sát cả người vào bạch y, ở trước ngực y mà quấy rồi, sau lại vùi mặt vào cổ y mà hít hà, rồi thì đưa chiếc lưỡi xinh liếm lấy một đường, nào là di chuyển hôn lên tóc, lên cổ rồi lại ngậm vành tai liếm mút vui thú như trẻ con mút kẹo, sau đó lại di chuyển tìm đến đôi môi anh đào của ai kia đang mất tự nhiên. Nghe hơi thở gấp gáp của hắn phả vào cổ mà quấy nhiễu tâm can, không đủ tự tin tiếp tục đứng đây ọi người chiêm ngưỡng, xem ra nên tìm chỗ nào giải quyết thôi, nguy quá!
Lại nói, mọi người nhìn thấy hành động của mỗ hồng y lửa đỏ đối với bạch y đều rất kinh hãi. Thiên ơi, không phải hai người này định diễn cung xuân đồ sống tại đây chứ? Mỗi người có mặt đều có suy nghĩ riêng của mình, tỷ như: Tiểu Thúy nhỏ tuổi nhất ở đây, lại là tiểu cô nương chưa từng thấy qua cảnh thân mật chân thật đến như vậy nên rất ngượng ngùng, cùng hồi hộp, tim nàng đập liên hồi vô cùng kích động. Thiên ơi, sau này có phải chăng nàng cùng tướng công cũng làm loại chuyện xấu hổ như vậy? Nàng càng nghĩ đến viễn cảnh đó lại càng đỏ chín cả mặt, nhìn nàng bây giờ chẳng khác quả cà chua chín mọng. Riêng A Phúc hắn lại có suy nghĩ đúng lý hợp tình nhất trong tình huống này. Nếu nói để thoả mãn dục tình thì phải tìm đến Tiểu Thúy chứ, nàng dù sao cũng là nữ nhân duy nhất ở đây, lý ra tên này phải nhào tới nàng ấy mới phải, sao lại quấn lấy Tịnh công tử? Bọn họ đều là nam nhân sao có thể…? Thiên à, đừng nói phỏng đoán ban đầu của con lại là sự thật nha? Vậy là thêm một cái tuấn mỹ nam nhân trở thành nam phong của mỗ thanh tú kia sao? Trong khi đó, Nguyên Nguyễn càng xem càng kinh hãi và nghi hoặc. Tại sao đối tượng Nguyệt Kỳ tiểu thư quyến rũ lại là Tịnh đê, không phải hai người này là huynh muội sao? Đừng nói hai người này muốn làm ra đoạn tình yêu cấm, không phải chứ? Lại nói, Phùng Khiểu Khan nghe lời giải thích của Nguyên Tịnh rồi trơ mắt nhìn đến biểu hiện của mỗ hồng y lửa đỏ mà hối tiếc, hắn thật sự hối hận. Nếu biết được công dụng của quả cây Thoại chắc chắn hắn không dại mà nhổ ra hết như vậy, nhất định sẽ ăn hết chỗ kia, giờ ăn còn kịp không?
Cứ như thế mọi ánh mắt nóng rực đều đặt lên người Nguyên Tịnh mà tên gây họa kia lại không hay biết gì, vì trong mắt hắn hiện tại chỉ có bóng dáng người trước mặt mà thôi, hắn cứ cố bám lấy thân hình ai mà không buông, cứ hôn hôn hít hít khắp nơi thật ngứa ngáy. Ho khan một tiếng lấy lại bình tĩnh, Nguyên Tịnh lần nữa dùng quạt che mặt đi, hướng mọi người cười ngượng vô cùng. Muốn diễn cũng phải có giường chứ, hành lang chặt hẹp sao làm ăn đây? Quay sang thì thầm vào tai mỗ hồng y lửa đỏ “Về phòng thôi!”
“Đúng đúng, về thôi. Ta thật sự chịu không nỗi nữa, khó chịu quá đi~ Không kịp nữa rồi, không kịp rồi, A Tịnh~ sờ sờ nó đi, nan nỉ mà~ sờ nó đi!”- Lạc Nguyệt Kỳ quả thật đáng chết, nếu không e ngại người đông chỗ hẹp thì bạch y mắc gì phải làm hành động thì thầm to nhỏ với hắn? Hắn đúng là không biết xấu hổ mới dõng dạc nói to như thể sợ không có người nghe rõ lời hắn nói. Nhưng nói lại, giọng nói của hắn lúc này thật quá quyến rũ đi, khàn khàn lại nũng nịu đòi hỏi đã quấy nhiễu tâm tư của bạch y không thôi, quá nguy, không cầm cự nỗi quá!
“Được được, vậy chúng ta về phòng rồi hảo hảo tâm sự. Các vị cũng vất vả cả ngày rồi, trời đã về khuya cũng nên nghỉ ngơi sớm. Tiểu sinh xin đi trước”- Nguyên Tịnh cười cười hướng nhóm hóa đá bên kia mà rời đi, một bộ dạng muốn giải quyết gấp đến nỗi không thể chờ được nữa mà nhanh chóng rời đi. Phùng Khiểu Khan thấy người muốn đi cũng vội vàng đuổi theo, không quên hô to với người phía trước “Tịnh Nhi, ta cũng muốn, ba người cùng tâm sự đi!”
Cuối cùng chủ tớ ba người Nguyên Nguyễn cũng không đỡ nỗi lời kia của sam y mà muốn ngất xỉu. Thiên ơi, ba người họ muốn cùng chơi trò ứ ừ kia sao, làm sao chơi đây, chơi như thế nào? Thật muốn tìm miếng đậu hũ mà đập đầu vào đó để khai sáng tâm trí.
Lại nói, Nguyên Tịnh vừa bước vào phòng chưa kịp đóng cửa thì Lạc Nguyệt Kỳ đã không kìm nỗi dục vọng bản thân mà nhào vào người bạch y hôn tới tấp khiến ai đó đỡ không nỗi phải ngã nhào xuống nền nhà. Mỗ hồng y lửa đỏ cũng theo đó mà nằm đè lên người bạch y. Môi xinh của hắn liên tục hạ xuống cuồng nhiệt khiến ai đó muốn ngộp thở chống đỡ.
Kích tình quá, kích tình quá chịu không nỗi! Được rồi, Nguyên Tịnh cũng không muốn quản nhiều, nếu mỡ đã dâng tận miệng thì cứ việc ăn thôi! Nghĩ thế, Nguyên Tịnh buông lỏng cơ thể, bắt đầu phối hợp theo tiết tấu của hồng y lửa đỏ. Hành động này của bạch y khiến hắn kinh hỉ vô cùng, lại càng cuồng nhiệt hơn nữa, lưỡi quấn lưỡi cùng dây dưa một chỗ, mút quấn mút cứ thế mà triền miên. Trong lúc hai người đang chìm đắm trong nụ hôn sâu thì Phùng Khiểu Khan bước vào phòng, nhẹ nhàng đóng chặt cửa, đưa mắt nhìn đến hai người vì không chờ nỗi dục tình mà cứ thế ở dưới đất ôm ôm vuốt vuốt. Chu chu môi xinh, nheo nheo con mắt nhắm chính xác mục tiêu, cứ thế một cước đạp thẳng Lạc Nguyệt Kỳ ngã sang một bên, nhất thời thành công tách hai người rời ra. Tay ngọc của sam y đỡ bạch y đứng lên, Nguyên Tịnh chưa kịp đứng vững thì đôi môi đã bị ai đó ngậm lấy, liếm mút không ngừng. Cái này gọi là cưỡng hôn nha!
“Ưm…”- Nguyên Tịnh trợn mắt kinh ngạc, mồm muốn há to để thể hiện sự quá đỗi kinh ngạc của bản thân nhưng bị ai đó ăn mất rồi. Đây là lần đầu tiên nương tử chủ động hôn ta nha, lúc trước toàn là ta động thủ, nên khen nàng sau thời gian được ta dạy dỗ mà kỹ thuật hôn có tiến bộ không? Không quản, mỹ nam đã muốn thì chiều vậy. Nguyên Tịnh nghĩ vậy liền choàng tay qua cổ của hắn mà đáp trả. Lưỡi đinh hương của sam y như con rắn nhỏ mà di chuyển tàn phá khắp nơi để tìm kiếm mật ngọt của bạch y hay là muốn xóa đi dấu tích của mỗ hồng y lửa đỏ để lại trước đó? Ai quản nhiều, chỉ biết hai người đều rất hưởng thụ nụ hôn của nhau. Nguyên Tịnh lúc trước hôn hắn chỉ là hôn nhẹ hoặc phớt qua, nay lại cùng hắn triền miên như thế này thật quá kích thích hắn.
“Ngươi… Ngươi—”- Lạc Nguyệt Kỳ ngã một bên, tâm tình vô cùng buồn bực ngóc đầu lên, đang muốn mắng chửi vài câu nhưng nhìn đến mỗ vô sỉ đi cưỡng hôn A Tịnh của hắn, giọng điệu không khỏi tăng cao. Hắn vụt đứng dậy, chạy tới cố tách hai người kia ra “Đồ vô liêm sỉ, ngươi dám hớt tay trên của lão? Còn lâu nhá! Lão đây bị trúng dược cần gấp hơn ngươi, mau mau biến đi để cho bọn ta làm việc”- hồng y lửa đỏ ôm chặt lấy bạch y mà nhìn mỗ sam y đang hưởng thụ bên kia đầy cảnh cáo. Thật con bà nó, hắn đường đường là vua một nước, muốn sủng ái một người mà có kẻ to gan dám đến tranh giành, chê sống lâu quá đây mà!
“Nga~ vậy sao? Tình cờ ta cũng vừa mới trúng dược của quả cây Thoại nha, làm sao bây giờ, Tịnh Nhi…?”- Phùng Khiểu Khan giọng nói thản nhiên đã thể hiện hết bản lĩnh vô sỉ của bản thân mà nói ra một lời này. Không phải chứ, làm hành động như thế mà còn ngồi đó kiêu ngạo cùng tự hào như thể bản thân vừa hạ được một con hổ dữ bằng tay không vậy?
“Cái gì?”- hai giọng kích động đồng thời vang lên. Nguyên Tịnh nhìn hắn mà không biết nên nói gì, không phải ta đã dạy hư hắn chứ, có bao giờ nhìn thấy qua bộ dạng vô sỉ này của hắn đâu. Phúc hắc, quá phúc hắc đi! Ta đã chọc nhằm ổ kiến lửa sao? Trong khi bạch y cảm thán không thôi thì hồng y lửa đỏ tức giận đến quên cả khoái cảm, tên này còn mặt mũi nào đi nói hắn là vô sỉ, biến thái không? Bao nhiêu vô sỉ chẳng phải ngươi đều ôm hết đó sao, còn dám mắng ta nữa không! Mặc cho hai người kích động bên kia, sam y vẫn ung dung hưởng thụ cảm giác mới mẻ này, đưa mắt nhìn bạch y mà dục tính lại muốn dâng trào.
“Nào, Tịnh Nhi mau đến đây. Ta tuy mang cái danh nương tử nhưng chưa thật sự làm đúng chức phận này nha. Hôm nay, ta sẽ làm tròn bổn phận của mình. Đến đây~ tiểu đệ đệ ta đang buồn bực chờ người an ủi vỗ về nè~ Tịnh Nhi mau đến đây sờ nó đi”- Phùng Khiểu Khan đã không khống chế được cảm xúc bản thân, nên lời nói theo đó đặc biệt bạo dạn mị hoặc hơn bình thường. Bên cạnh đó, Lạc Nguyệt Kỳ nghe lời nói dụ hoặc kia cũng xụi luôn lửa giận, dục tình vì mấy lời ái muội kia mà khơi trào, mặc kệ ba người cùng tâm sự vậy “A Tịnh~ của ta cũng muốn đệ vỗ về á~ Sờ sờ nó đi”- mỗ hồng y nhỏng nhẽo chỉ chỉ về hạ thân đang buồn bực của mình mà ngóc đầu dậy, thật sự muốn được an ủi mà.
Nguyên Tịnh muốn khóc, thật sự muốn khóc, có quá ưu ái vậy không, cả hai sao? Gian nan nha, một người còn chịu nỗi, hai người sức này nỗi không? Cái này chưa thử sao biết được, nhưng ta không muốn thừa nước đục thả câu nha, làm chuyện này nên hai à không, ba bên trong lúc tỉnh táo tình nguyện mới có ý nghĩa, nhờ xuân dược thật chẳng ra làm sao. Ta đây đâu yếu đến nỗi nhờ thuốc trợ giúp chuyện này. Dẹp!
“Nga~ Muốn ta an ủi sao? Lại đây, lại đây đi~”- Nguyên Tịnh vẻ mặt ngượng ngùng dụ dỗ, giọng nói đặc biệt ôn nhu mật ngọt dụ chết cả hai con ruồi kia bằng hành động thiết thực. Hai mỹ nam nghe thấy giọng điệu nũng nụi kia mà muốn mềm nhũn ra, hỉ xuân đều hiện rõ ra mặt, cười ngây ngô chạy lại ôm lấy bạch y đang vẫy tay mời gọi bọn hắn.
Phốc! Phốc!
Bất chợt Nguyên Tịnh xuất thủ, phóng hai viên giải dược được luyện từ lá cây Thoại khi đó còn dư được Nguyên Tịnh giữ lại chờ dịp dùng tới, không ngờ dịp đó lại tới nhanh như vậy. Giải dược cho hai nàng, ta cũng tiếc lắm nhưng không giải xuân dược thì sức chín trâu cũng phải xụi với hai mỹ nam cường tráng sung sức như hai nàng đây. Ôi~ muốn khóc quá, mỡ của ta aaa
~Trong lúc Nguyên Tịnh tiếc rẻ kêu gào thảm thiết trong lòng thì hai mỹ nam lại đang ho sặc sụa vì bất ngờ bị cưỡng uống thuốc như vậy, không có cách nào bắt người ta uống thuốc nhẹ nhàng hơn sao?
“A Tịnh cho ta uống gì vậy?”- Lạc Nguyệt Kỳ cố vuốt vuốt trước cổ để viên dược nọ trôi dễ dàng xuống, uống dược không có nước thật khó nuốt trôi, như thể bị mắc kẹt chỗ nào ấy, khó chịu muốn chết.
“Giải dược cho xuân tình của hai nàng chứ gì”- Nguyên Tịnh ngồi trên giường nhìn hai mỹ nam không khỏi tiếc rẻ mà đáp lời, nhưng khẩu khí kia lại không nhận ra một tia luyến tiếc nào trong đó, quả thật luyến tiếc chứ? Nói lại, hai mỹ nam nghe lời kia mà trợn mắt không tin nhìn mỗ bạch y nhởn nhơ ngồi kia đang phe phẩy quạt như thể mới làm việc nghĩa. Không phải chứ, bọn ta tình nguyện làm nam sủng mà ngươi còn chê sao, không lẽ ngươi thích nữ nhi? Nhưng nếu thích nữ nhi sao còn hôn người ta như thế? Càng nghĩ càng khó chịu, lại tự chuốc lấy buồn bực sao?
“Ta không chịu!”- Lạc Nguyệt Kỳ lớn tiếng kháng nghị, tức giận giậm mạnh chân xuống mà phát tiết. Hắn thật sự hối hận vì sao khi nãy lại cố nuốt viên dược kia xuống làm chi, bây giờ nếu vuốt ngược trở lại thì viên giải dược kia có trở lên không? Nếu biết sớm như thế này thì hắn chẳng dại gì mà hái nhiều lá Thoại mang về như vậy, cứ tưởng hái nhiều sẽ được đệ ấy khen nhưng không ngờ là tự hại mình. Nhìn sang, Phùng Khiểu Khan đã muốn móc viên dược kia ra ngoài, còn hắn? Nó đã yên vị trong bụng rồi muốn móc cũng móc không nổi. Quá muộn, mất cả cơ hội thân mật với ai rồi, tức ơi là tức!
“Quả thực muốn ta vậy sao?”- Nguyên Tịnh nhìn biểu hiện của hai mỹ nam mà tò mò, ta có sức quyến rũ vậy sao?
“Ừ~”- hồng y lửa đỏ chớp chớp đôi mắt như muốn cầu tình, xuân dược tuy được giải nhưng dục vọng vẫn còn nha, nụ hôn kia hôn thật dễ chịu, hắn muốn nếm qua một à không, nhiều lần nữa.
“Nam nhân cũng chịu sao?”- bạch y nhướn mày truy hỏi, không phải chứ, hai người đẹp như thế mà muốn đoạn tụ hướng ta cầu tình sao, í, mà ta đâu phải nam nhân, không tính, không tính!
“Đương nhiên”- sam y buồn bực lên tiếng khẳng định, dám từ chối tâm ý của hắn, cực khổ lắm người ta mới hạ quyết tâm như vậy mà nỡ lòng nào chối từ. Trước kia đời nào hắn lại nghĩ mình muốn làm nam phong, không ngờ lại vướng lưới tình với tên tiểu tử biến thái, vô sỉ kia. Ngày ngày tiếp xúc với y, hắn mới phát hiện thì ra bản thân mình cũng có lúc biến thái, vô sỉ đến nổi tự ăn lấy xuân dược để ép người ta giải dược ình như vậy. Hi sinh như thế còn không đủ tâm ý sao?
“Ta là thích nam nhân nha~”- hồng y lửa đỏ chớp chớp mắt hướng ai giải thích. Thiên ơi, hắn có nguyên hậu cung ba ngàn giai lệ mà ở đây lại thừa nhận mình là đoạn tụ này, tất cả chỉ vì muốn ai kia chấp nhận bản thân hắn mà hi sinh lớn quá đi! Hy vọng người ta tin tưởng hắn là thật lòng chứ không phải ham của lạ mà nếm trãi mùi vị nam phong nha. Nghe lời của hồng y lửa đỏ mà Nguyên Tịnh muốn cười ra nước mắt, có nghe lầm không?
“Ra là vậy…”- Nguyên Tịnh gật gù như đã hiểu tâm ý của bọn hắn, đưa mắt nhìn hai mỹ nam trên gương mặt tuấn mỹ trắng mịn đã có rặn mây hồng rất dụ hoặc. Bạch y cười sáng lạn nhìn hai mỹ nam một sam một hồng trước mặt đầy thâm ý, thần sắc vô cùng cợt nhã mà nói “Nhưng ta không phải nam nhân, làm sao bây giờ, ta là nữ phẫn nam trang đó mà. Hai người các nàng đều thích nam nhân, ta lại là nữ nhi thì không được rồi, đúng không?”
“Cái gì?”- bây giờ đến lượt hai mỹ nam kích động đồng thanh hô lớn. Không phải muốn đùa cợt bọn hắn chứ? Hồng y lửa đỏ ngờ vực, lúc trước có sờ qua ngực của đệ ấy mà có thấy lồi lõm gì đâu, không có núi đồi của nữ nhi thì làm sao là nữ đây, muốn trêu ghẹo ta sao? Bên cạnh đó, sam y cũng ngờ vực không kém, nhớ lúc trước, suốt mấy ngày hắn đều nằm trong lòng đệ ấy mà có cảm nhận điều gì lạ đâu, ngực chẳng gồ ghề gì cả, không thể nào là nữ nhân được, có nữ tử nào bế lấy một nam nhân như hắn mà chạy mấy canh giờ không mệt, lại bế hắn đi khắp nơi không? Nữ nhân làm nổi mấy chuyện đó sao? Lại nói, Nguyên Tịnh nhìn vẻ nghi hoặc của hai mỹ nam mà khóc không ra nước mắt, nói thật thì không tin, muốn làm nam sủng thì cho các nàng nếm qua vậy.
“Nào, nương tử lại đây. Mấy hôm nay vì bận quá nên không có dịp xem qua thương tích của nàng nha, mau lại đây để ta xem mấy vết sẹo đã biến mất chưa”- bạch y tươi cười rạng rỡ, vẫy vẫy tay hướng sam y cho hắn cái cớ để tiến tới. Phùng Khiểu Khan nhìn động tác của ai mà cười vui vẻ đi đến. Hắn đứng trước mặt bạch y mà phân vân, là tự hắn cởi áo thì hợp hơn hay là để tự đệ ấy cởi giúp thì tốt hơn, thôi để đệ ấy tự cởi cho kích thích đi.
Nguyên Tịnh kéo hắn ngồi xuống cạnh mình, khóe miệng vì hưng phấn mà cười mãi không ngừng, trong khi đó sam y cứ nhìn chằm chằm vào người đối diện, một bộ dạng chờ đợi. Tay thon của bạch y lần đến vạt áo trước ngực của sam y, nhanh tay luồn vào bên trong, đụng ngay hạt đậu ai đó đã cương cứng, tay không ngừng vuốt ve mà se sát hạt đậu xinh khiến ai đó một trận tê dại, ánh mắt do đó cũng ngập dục tình mà nhìn người đối diện đầy hưởng thụ. Nguyên Tịnh lại mạnh tay vạch áo hắn ra để lộ cả mảng da thịt trơn mịn, nhìn rõ hạt đậu mình đang mân mê, nó thật hồng hào nhìn thật đẹp, vốn tưởng ngực nam nhân không có gì để dụ hoặc không ngờ nó nhỏ bé mà cũng mê người đi. Nguyên Tịnh cúi sát xuống, ngậm lấy một bên ngực, bên kia thì được tay nọ se nắn. Phùng Khiểu Khan hưởng thụ cảm giác được thỏa mãn mà không ngừng vuốt ve lưng mềm của bạch y, chỉ tội ỗ hồng y lửa đỏ bị lơ đứng một bên xem hai người ân ái. Thật tức chết hắn, xem hắn như không khí mà diễn cảnh chướng mắt này sao.
“A Kỳ đứng đó làm gì? Mau lại đây!”- bạch y lợi dụng lúc sam y đang điên cuồng hạ nhiều đạo dấu hôn ngân bên cổ mà nhìn thấy hồng y lửa đỏ buồn bực bên kia không khỏi buồn cười, sao hắn tự dưng ngoan thế, không mời sẽ không tới sao? Nhìn thấy ánh mắt ai oán của hắn, bạch y giọng khàn khàn mời mọc, lời nói kia khiến một người vui một người buồn. Tỷ như: hồng y lửa đỏ nghe đến nhất thời cả gương mặt như mùa xuân về, nụ cười tươi rói, thật sự rất hại dân. Hắn kích động chạy đến, nắm lấy tay ai mà hôn vào lòng bàn tay thơm ngát ấy, khẽ cắn cắn chúng. Riêng sam y nghe đến buồn không thể tả, không lẽ lời hắn vô tình nói lúc trước lại thành sự thật, ba người cùng tâm sự thật sao? Hắn phát tiết bằng cách cắn lấy xương quai xanh của ai mà đánh dấu lãnh thổ.
Lại nói, Lạc Nguyệt Kỳ đỡ lấy gương mặt thanh tú mà mê luyến, liền ngậm lấy cánh môi của ai mà mút lấy, sau lại đưa lưỡi vào cùng chơi đùa với lưỡi của bạch y, lưỡi liền lưỡi, dây dưa triền miên. Tay thon của bạch y cũng lần đến trước ngực của hồng y lửa đỏ mà ở đó vuốt ve hạt đậu cương từ lúc nào của hắn. Lúc này từng kiện y phục của hai mỹ nam đã muốn thoát hết, bọn hắn kích động từ từ cởi bỏ y phục cho bạn tình, hơi thở nam tính cứ phả lên người bạch y khiến cả người đều kích thích mà phiếm hồng cả lên. Dưới lớp áo mỏng manh của màu trắng, làn da phiếm hồng như ẩn như hiện khiến tiểu đệ đệ của bọn hắn bỗng ngóc đầu dựng lều. Kích tình lên cao, ba người cùng cuồng loạn mà quấn lấy nhau, hôn hít, vuốt ve mơn trớn nhau không ngừng nghỉ. Đúng lúc muốn đến cao trào cuộc ân ái thì từ đâu vang lên tiếng thét kinh hãi thế tục.
“Á á á á á á á——”
Không phải vậy chứ? Nguyên Tịnh cùng hai mỹ nam vô cùng buồn bực, sao cứ đến lúc quan trọng lại có người phá đám thế này, không cho người ta làm ăn sao?