Sắc Diện Thần Y

Chương 12: Tình Mẫu


Bạn đang đọc Sắc Diện Thần Y: Chương 12: Tình Mẫu


Trên thảo nguyên mênh mông kéo dài đến tận đường chân trời, toàn bộ được phủ lên một màu xanh ngắt tươi tốt mát mẻ. Từng ngọn cỏ khẽ lay động theo cơn gió, dập dờn như cánh bướm. Ở một nơi nào đó, sau bụi cỏ lau rậm rạp lại vang lên những âm thanh vô cùng ái muội. Tiếng ngân âm rên rỉ mê người của một nữ nhân, cùng tiếng thở dốc luật động đâm vào rút ra dồn dập của nam nhân. Dâm thanh vang lên không ngừng khiến ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt tim loạn theo tiết tấu vận động của đôi nam nữ khoái lạc kia.
“Ahh…mạnh một chút a…haa…sâu…sâu nữa đi…”- người dưới thân vươn cánh tay trắng hồng ôm chặt lấy tấm lưng trần ướt dầm mồ hôi của người phía trên, gương mặt nàng vùi vào cổ của y, miệng xinh bên tai khe khẽ đưa ra lời yêu cầu.
Nam nhân nghe lời này như được cổ động, hăng hái mà thỏa mãn dục vọng của nàng. Tay thon giữ chặt bên eo tinh tế của ai mà đẩy lên đẩy xuống, lực ra vào càng kịch liệt hơn khiến người dưới thân không e dè mà lớn tiếng rên rỉ.
Trên thảo nguyên rộng lớn như thế lại chỉ có hai người trần truồng đang quấn lấy nhau dây dưa, triền miên không rời một chỗ, thật là một cảnh tượng hy hữu!
Sau khi đạt đến cao trào của cuộc vui, cả hai ôm nhau ngã xuống cỏ mềm thở dốc để lấy lại sức mà tiếp tục cuộc vui lần tiếp theo. Nam nhân vùi mặt bên cổ thon trắng mịn của nàng, khẽ ngậm lấy vành tai phiếm hồng mà thì thầm lời ái muội tán thưởng “Không ngờ nàng dũng mãnh mà hung hãn như thế, khiến ta đây mệt đứt hơi!”- nói rồi lại nở nụ cười khoái trá khiến ai đó thẹn quá hóa giận mà đẩy y ngã sang một bên. Nam nhân ngước mặt lên trời cười càng sáng lạn, cũng vì thế mà diện mạo của y hiện rõ hơn.
Tịnh công tử? Hắn…sao lại là hắn? Còn ai dưới thân?
“Đáng ghét, còn không phải tại ngươi sao?”- nữ tử hờn dỗi hướng mỗ cười nghiêng ngả kia mà kháng nghị. Giọng nói mang theo chất khàn khàn của lửa tình chưa qua vang lên quấy nhiễu lòng người. Gương mặt kiều mỹ, làn da trắng hồng vì kích tình mà phiếm hồng một mảng lại càng mê người. Nàng đang bĩu môi bất mãn trông thập phần đáng yêu. Diện mạo nàng cũng vì thế mà nhìn rõ hơn hẳn.
Sao lại như thế này? Sao ta lại là nàng ấy?
“Không!”- Nguyên Nguyễn hét lên một tiếng rồi ngồi bật dậy, cả người ướt đẫm mồ hôi, thở dốc không ngừng, vội đưa mắt nhìn quanh khắp nơi. Chắc chắn bản thân đang ở trong phòng, vẫn còn ở Nguyên Gia chứ không phải đang ở thảo nguyên kia, lại càng không có chuyện hắn cùng Nguyên Tịnh chơi trò ân ái mới hạ tâm tình xuống, thở ra một hơi đầy căng thẳng nghẹn ở họng. Lại vội vàng bước xuống giường tiến lại gần bàn rót cho chính mình chung trà uống vào để tỉnh táo hơn. Lúc này mới đưa mắt nhìn ra ngoài, trời vẫn còn tối chưa sáng hẳn lúc này ngủ lại cũng còn kịp nhưng hắn không muốn đi ngủ. Hắn sợ sẽ lại mơ thấy những điều quái dị hơn vừa rồi. Giấc mơ kia mang lại cho hắn xúc cảm rất chân thật, khoái cảm kia thật sự rất kích thích, hắn còn cảm giác hạ thân như được thỏa mãn dục tình nữa. Giấc mộng này khiến hắn bị sai lệch bản thân, sao có chuyện hắn cùng một nam nhân hoan ái kịch liệt như thế? Trong mơ hắn lại biến thành nữ nhân không khỏi khiếp đảm sao? Không! Tốt nhất nên quên hết đi!
“Ưm…”- cơn đau bỗng ập đến đột ngột khiến hắn khổ sỡ khôn cùng, cắn chặt môi để kìm hãm cơn đau, nhưng cảm xúc kia cũng không vì đau đớn thể xác mà vơi đi.
Đêm nay có một người không ngủ được vì cơn đau hành hạ nhưng vẫn rối bời trong suy nghĩ miên man. Chắc vì bị Nguyên Tịnh sờ mó khắp cơ thể khi chiều mà khiến tối hắn gặp mộng này chăng?
Trong khi hắn đang chằn chọc với tình cảnh rối bời của bản thân thì trời cũng đã dần sáng, Mặt Trời cũng đã ló dạng ở đằng Đông, một tia nắng ấm áp xuyên qua khe cửa chiếu thẳng lên gương mặt thanh tú đang nằm co ro ôm thân mình mà ngủ. Mày liễu nhíu lại, mi khẽ lay động muốn thức dậy vì không thể chịu nỗi cơn lạnh truyền vào cơ thể thêm nữa, toàn thân ê ẩm đau nhức như đang nằm trên đá cứng chứ không phải giường êm chăn ấm. Không lẽ giường ở đây không đủ mềm mại sao? Nhớ rõ ràng khi tối nằm xuống cảm giác rất mềm rất ấm cơ mà, sao lại có cảm giác lạ… Chuyện gì đây?
“Á~”
“Á!”
Bên trong Liên Hoa Các – sương phòng phía Tây dành cho khách nhân nghỉ lại, bỗng vang lên hai tiếng hét kinh người khiến gà trong chuồng bay tán loạn, chó canh cửa sủa rần rần, chim chóc bay tá lả. Những gia nhân đang bận rộn làm việc của họ đều phải ngừng mọi động tác để hướng về nơi phát ra tiếng kinh hồn kia.
“Á, tên chết giẫm! Ngươi dám lén bò lên giường của Tịnh Nhi lúc đêm hả, muốn chết?”- Phùng Khiểu Khan trừng mắt tức giận nhìn vào mỗ hồng y đang ngồi ngơ ngác trên giường. Thật hắn không ngờ tên này to gan đêm hôm lại lén qua phòng Tịnh Nhi của hắn. Vô sỉ!
Lạc Nguyệt Kỳ đưa mắt nhìn vào mỗ bặm trợn đang hét chói tai bên cạnh, lại nhìn đến xiêm y trên người tán loạn thành một đoàn vội vàng chụp lấy, giữ chặt không buông. Đôi mắt đẹp bi thương như không thể nào tin được mà nhìn vào mỗ sam y bên cạnh khóc thét lên.
“Á~ Sao ta có cái dạng như thế này? Trong sạch của ta? Hức…ta…hức…ta…không còn mặt mũi nhìn ai nữa rồi~”- Lạc Nguyệt Kỳ quay mặt sang một bên mà khóc thê lương, đôi tay ngọc vẫn cầm chặt xiêm y trước ngực run run không ngừng. Trong khi đó Phùng Khiểu Khan nghe đến lại càng tức tối hơn, một tay nắm chặt lấy tay ai đang thê lương mà cay nghiến “Ngươi nói cái gì? Ai lấy đi sự trong sạch của ngươi?”
Lạc Nguyệt Kỳ lúc này lại đưa mắt nhìn sang mỗ thanh tú ngồi nhàn nhã hưởng trà gần đó, răng trắng tinh cắn nhẹ môi dưới như không cam lòng như phẫn uất. Đôi mắt bi thương nhìn Nguyên Tịnh mà hờn trách. Phùng Khiểu Khan cũng nhìn theo hướng ánh mắt của mỗ hồng y, đôi mắt ai oán nhìn chằm chằm vào người thứ ba có trong phòng, hay nói đúng hơn là chủ nhân của chiếc giường này.
“Tịnh Nhi, đệ….”- Phùng Khiểu Khan ánh mắt kinh dị nhìn Nguyên Tịnh, nhất thời không biết nói lời gì.

Nhìn cái màn này rất giống cảnh một khuê nữ trong sáng xinh đẹp mà bất hạnh bị người ta làm nhục. Mà kẻ thủ ác cướp đi sự trong sạch của nàng lại vô cùng vô sỉ, ăn xong lại chùi mép coi như không có chuyện gì xảy ra. Sau lại bị người khác bắt gian tại chỗ mà không hề nao núng, cũng không có ý định chịu trách nhiệm hay chối bỏ. Cô nương người ta cũng đã chỉ đích danh kẻ dâm tặc hại đời nàng như thế, cũng bị người bắt tại trận như thế, tình ngay lý gian nói sao cho người ta hiểu đây? Có mười cái miệng cũng không cải lại được!
“Khụ, nhìn ta cái gì? Người nên tức giận là ta đây này, hai người các ngươi còn ở đó diễn trò cái khỉ gì?”- Nguyên Tịnh nhướn mày, nheo mắt nhìn vào hai người Phùng-Lạc đang ai oán hờn trách nhìn mình không khỏi chột dạ một trận. Sao có cảm giác ta là kẻ thủ ác đó nhỉ? Chột dạ con khỉ mốc! Hai tên chết giẫm này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng mà.
Quay lại ít phút trước, cái lúc mà Nguyên Tịnh vừa thức dậy ấy.
Chuyện gì đây?
Đập vào mắt Nguyên Tịnh lúc này không phải trần giường sa lụa mỏng hay chăn mền mềm mại mà là nền nhà vừa lạnh vừa cứng. Ngủ cả đêm dưới này không ê ẩm mới lạ! Nguyên Tịnh chống người ngồi dậy, tay đập đập xuống nền nhà mới khẳng định không phải nhìn lầm. Rõ ràng là ngủ trên giường mở mắt dậy lại nằm dưới đây. Không lý nào ta lại tự bạc đãi bản thân như vậy, giường êm chăn ấm không nằm lại bò xuống đây sao? Theo như biết, bản thân không có bệnh mộng du đi! Nguyên Tịnh nhăn mặt buồn bực nhìn lên giường mình. Đứng dậy, tay thon phủi phủi xiêm y mới tiến lại giường, nhìn người đang say giấc nồng.
Hay thật! Tranh giành cả buổi xem ai sẽ cùng phòng với ta, kết quả buổi tối lại mò vào đây rồi chiếm giường ta, sau đó đạp ta lăn xuống giường để hai người các ngươi được thoải mái ôm nhau ngủ?
Nguyên Tịnh xếp thẳng ngón tay thon, một cú như trời giáng đập lên trán cao trắng mịn của hai mỹ nam, một sam một hồng ôm nhau trên giường. Hạ thủ thật không nương tình khiến hai mỹ nam tuấn lãng đều ôm đầu la ai oái.
“Sao rồi~? Hai người các nàng ôm nhau ngủ ngon không? Có ấm không? Có thoải mái không? Quấn nhau chặt như thế thật tình cảm vượt mức huynh đệ nha~”- Nguyên Tịnh giọng nói nhẹ nhàng êm dịu nhưng thần sắc thì khác nhau một trời một vực khiến hai mỹ nam đều lạnh sóng lưng. Con bà nó, dám đạp lão tử xuống giường hả? Đôi mắt ai trừng trừng liếc xéo, nghiến răng nghiến lợi mà vẫn nói được lời ôn nhu dịu dàng, thật đáng khâm phục!
“Ách… Đừng hiểu lầm. Chúng ta nào có như thế. Tình cảm gì chứ?”- hai miệng một lời hướng mỗ thanh tú mà giải thích, tay quơ qua quơ lại, đầu lắc lia lắc lịa chối từ ý nghĩ rợn tóc gáy kia.
“Còn chối? Hai nàng nên nhìn lại xem đang là cái dạng gì rồi hãy nói tiếp. Nằm chung một giường, đắp chung một chăn thế kia còn chối bai bải?”- Nguyên Tịnh nhàn nhạt nói, miệng nhấp ngụm trà lạnh nuốt vào bụng, khiến cơ thể khẽ run lên mà vẫn cố vờ như không có gì, vẫn làm bộ dạng nho nhã, thong dong lừa người.
Hai người Phùng-Lạc lúc này mới ý thức lại tình cảnh bản thân. Đúng như những gì miêu tả, bọn hắn vẫn còn ở trên giường, chăn nọ cũng ở trên người nốt. Cả hai đưa mắt nhìn nhau, chưa đến một giây đã hét lên một tiếng đầy khiếp đảm. Hai bóng sam hồng nhất thời tách ra, nhảy xuống giường cùng một lúc, đứng ở một bên mà thở dốc khiếp sợ không thôi. Chỉ tội cho tấm chăn xấu số bị ném sang một bên không người thương tiếc, dù gì cũng giữ ấm cho hai người đêm lạnh mà. Lại nói, người khác không biết nhìn vào còn tưởng chăn đây có rệp hoặc hai người đây là đang ngồi trên chảo nóng, bỏng mông chứ không phải giường êm.
Lúc này bên ngoài A Phúc đập cửa dồn dập đầy lo lắng mà hướng vào trong hỏi thăm tình hình “Tịnh công tử mọi chuyện đều ổn chứ? Không xảy ra chuyện gì chứ? Ngài có sao không, Tịnh công tử?”- hắn ở bên ngoài đập cửa, la khàn cả giọng mà bên trong cũng không có động tĩnh gì không khỏi bồn chồn. Đương lúc định phá cửa xông vào thì cửa phòng bỗng mở toang.
Nguyên Tịnh một thân bạch y thanh khiết lại lấy viền cổ màu đỏ làm điểm nhấn trông thật đẹp mắt bước ra khỏi sương phòng, còn hướng hắn gật đầu cười nhẹ “Buổi sáng tốt lành!”- sau đó tiêu sái bước đi theo hướng tiền sảnh mà đến.
Hắn nhìn mà ngây ngẩn, không ngờ nhìn gần mới thấy người này cũng tuấn nhã không kém ai, nhưng dung mạo của y khiến người khác nhìn đến yêu mến nhiều hơn là ganh tỵ, không giống như những mỹ nam khác. Hắn thu lại tầm nhìn, đang định tiến lại hai phòng kế bên để đánh thức hai vị còn lại thì phải khựng chân tại chỗ, bước đi thật sự không nỗi.
Bên trong phòng Tịnh công tử xuất hiện thêm hai người, là hai mỹ nam dung mạo bất phàm, tuấn mỹ vô song. Nhưng có phần hơi chật vật, xiêm y tán loạn, những chỗ cần che đương nhiên đều lộ ra ngoài. Sao giống như vừa trải qua trận vật lộn vậy? Mỹ nam vội vàng sửa lại xiêm y ngay ngắn, rửa mặt, chải chuốt thân hình cho chỉnh tề. Sau đó không thèm nhìn hắn một cái đã lao ra khỏi phòng như tên bắn đuổi theo người phía trước, để lại một người ngẩn tò te ngay cửa.
Không phải chứ, đêm qua ba người quyết định lại cùng ngủ chung một phòng sao? Giường bé thế sao chứa đủ?
Nguyên Tịnh đang thong dong đi ra tiền sảnh thì bị lạc. Nguyên Gia nói to không to mà nói nhỏ không nhỏ, lạc đường đối với người mới đến như Nguyên Tịnh là bình thường. Lại nói lúc chiều từ tiền sảnh đi đến thẳng Liên Hoa Các có A Phúc chỉ đường, mà lúc đi đường cứ nhìn mỹ nam nhăn mặt nên đâu có nhớ đường. Tệ chưa, lo nhìn mỹ nam mà quên đường về là tình cảnh như thế này đây. Có khi nào đi bậy mà lạc vào chỗ không nên đến không? Mấy chuyện đó hay xảy ra thường xuyên đó mà, lúc đó họ không nghi ngờ ta vào Nguyên Gia có ý đồ xấu mới lạ kỳ. Tìm ai hỏi thăm đường ra tiền sảnh cho an toàn.
Quả thật miệng con quạ, vừa nói đó, chuyện đã xảy ra.
Nguyên Tịnh trái ngó phải ngó cũng không nhìn thấy một bóng nha hoàn hay gia đinh. Lại nhìn, địa phương mới đặt chân đến trồng toàn là bạch liên chói mắt, hương thơm dịu mát rất thích hợp tịnh dưỡng. Ai lại ở nơi tao nhã như thế này nhỉ? Đi thêm một đoạn lại nhìn thấy một giả sơn cao thấp khác nhau, lại sắp xếp vị trí thành hình cánh cung ôm trọn một khoảng không gian khá lớn. Ở bên trong giả sơn xuất hiện hiện một cái ôn tuyền khói bốc lên nhè nhẹ. Bên cạnh còn trồng một ít kì trân dị thảo xanh um tươi tốt vây xung quanh ôn tuyền, khiến nó tăng thêm hiệu quả trị liệu. Tắm rửa thư giản ở đây sẽ bài trừ được mệt mỏi, cơ thể càng thêm trắng trẻo săn chắc vì được lưu quỳnh tự nhiên có trong suối nước nóng tác động đến. Vừa tốt cho sức khỏe vừa làm đẹp cho nhan sắc, còn gì bằng nữa!
Nguyên Tịnh hướng thú tiến lại gần giả sơn, bước chân chậm dần vì nhìn thấy trong làn hơi nước xuất hiện một bóng người đang dựa vào thành ôn tuyền mà thư giản. Cơ ngực săn chắc, cơ bụng cũng thật kinh người – sáu múi bóng bẩy. Cánh tay trắng hồng cường tráng dang rộng ra hai bên. Suối tóc ướt đẩm dính sát trên cơ thể đẹp đẽ, hạt đậu nhỏ như ẩn như hiện sau từng lọn tóc ướt kia. Dung mạo cũng quá đỗi bất phàm, này không phải đại thiếu gia Thánh Liên Gia, Nguyên Nguyễn đó sao. Mới sáng ra có gì phiền muộn hay sao mà tắm sớm thế?
Lại nói, Nguyên Nguyễn sau một đêm ngồi suy nghĩ lung tung lại nhớ đến cảnh tượng ân ái kia, càng cố quên lại càng hiện rõ mồn một khiến tâm thần bắn loạn, hạ thân đau nhức nên quyết định ngâm ôn tuyền giải muộn phiền xấu hổ đó. Không xấu hổ sao, nghĩ đến một người nam nhân mà khiến hạ thân đau nhức, tiểu đệ đệ buồn bực trướng đau? Sau hơn một canh giờ dưới ôn tuyền, tâm tình cũng đã tiêu tán không ít. Bây giờ có thể bình tĩnh mà thỉnh giáo người ta về bệnh trạng của bản thân. Nghĩ thế, Nguyên Nguyễn đứng dậy bước chân ra khỏi ôn tuyền nhưng mới đặt một chân lên bệ ôn tuyền thì cả người như khúc gỗ giữ luôn tư thế đó mà bất động, đưa mắt nhìn về phía trước không chớp mắt. Ta bị điểm huyệt hay sao mà cử động không được vậy, không phải chứ?

Hắn nhắm mắt rồi lại mở, mở rồi lại nhắm cứ thế mà lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Không tin vào mắt, sao lại nhìn thấy Tịnh công tử đứng trước mặt ta lúc này nhỉ? Sao có thể xuất hiện ở đây, là ảo giác chăng?
“Tịnh công tử…? Là đệ đó sao?”- Nguyên Nguyễn cố gắng lên tiếng dè dặt hỏi. Hy vọng là ảo giác hoa mắt do ngâm lâu dưới ôn tuyền mà thành đi! Nhưng sự đời nào được như ý muốn.
“Oa~ Cơ thể thật mê người đi. Thật không ngờ mới sáng sớm nàng lại đãi ta màn thịt thịnh soạn như thế, có quá nhiệt tình không? Nhưng ta không ngại, thật sự không ngại nếu nàng cứ giữ tư thế đó thêm chút nữa. Tư thế này nhìn mọi thứ càng rõ hơn. Chậc chậc, của nàng cũng thật kinh người đi!”- Nguyên Tịnh hớn hở ra mặt giở giọng cảm thán không ngừng, còn ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm dị vật đung đưa nơi hạ thân của ai đó đang chết lặng nữa chứ.
[Có thật là nữ nhân không vậy? Nhìn mấy cảnh này không quay mặt đi thì cũng nên giả vờ đỏ mặt e lệ cho người ta thương chứ, có đâu cứ vô sỉ nhìn chằm chằm không rời như vậy?]- đây là những suy nghĩ của các mỹ nam khi biết được thân phận thật sự Nguyên Tịnh ta là nữ phẫn nam trang đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi sau này, không khỏi kinh hồn bạt vía. Cũng may là nàng ta nhìn đến là các lão công sau này của nàng, chứ không bọn hắn biết được người nào khoe của là thiến của người nấy.
Quay lại với mỹ nam lõa thể đang chết lặng đằng kia.
Một lời này như sét đánh oanh tạc trong đầu hắn “Không phải ảo giác sao?”- Nguyên Nguyễn vô thức nói ra lời trong lòng, chắc chắn không nhìn lầm, người nọ còn giở giọng đùa cợt thế kia cơ mà. Trong khi đó Nguyên Tịnh lại không hiểu ý của hắn nên chớp chớp mắt nghi hoặc, lại cố mở to hết cỡ nhìn chằm chằm vào dị vật vẫn không ngừng đung đưa trước mắt “Ảo giác gì? To như thế mà, ta nhìn rõ mồn một đây này. Chẳng lẽ nàng không biết của bản thân là cỡ như thế nào sao? Không phải chứ, hay để ta kiểm chứng cho nàng xem!”- Nguyên Tịnh săn tay áo đứng lên, phủi lại xiêm y, sau đó mới chạy đến chỗ mỹ nam lõa thể vẫn chưa hết ngây ngốc. Nhưng nhìn hành động đột ngột của ai đang tiến lại gần chỗ hắn, hắn lấy lại hồn phách, vội vàng chìm nửa thân người xuống nước và đi thẳng ra giữa ôn tuyền mà đứng.
“Này! Nàng ra đó làm gì? Lại gần đây ta mới cầm được nó chứ, muốn ta xuống đó với nàng sao?”- Nguyên Tịnh bĩu môi bất mãn, mới sáng không muốn xuống nước đâu, mặc cho là nước ấm cũng không muốn.
“Cầm…cầm gì chứ? Mà sao đệ vào đây được, còn nhìn ta tắm nữa chứ? Mau mau tránh đi để ta mặc quần áo vào cái đã”- Nguyên Nguyễn thật quẫn, chưa bao giờ hắn rơi vào tình cảnh như mấy hôm nay hay nói đúng hơn là từ lúc gặp tên này.
“Tránh gì chứ? Nàng còn gì để giấu sao, đã thấy hết rồi. Ta không ngại nàng ngại cái gì? Đâu phải ta lần đầu mới thấy vật như thế”- mỹ nam thật lạ nha, không phải tất cả nam nhân cổ đại đều rất hào phóng mấy chuyện khoe thân thể sao? Chỉ thấy nữ nhân ngại ngùng, chứ chưa thấy nam nhân ngại bao giờ. Điển hình Lạc Nguyệt Kỳ, khi ta đụng vào tiểu đệ đệ của hắn, hắn còn cười tươi chói mắt nha, có thấy hắn buồn bực như mỹ nam này đâu.
“Ta biết là đệ cũng có nó, nhưng ta không quen có người nhìn chằm chằm vào cơ thể ta, đặc biệt là lúc như thế này!”- Nguyên Nguyễn cố lấy giọng bình thường nhất để nói ra lập trường của hắn. Bình thường chuyện tắm rửa tự hắn một mình mà làm, thật không quen khi có người thứ hai nhìn đến. Đặc biệt là cái người quấy nhiễu giấc ngủ của ta thì càng không muốn.
Chớp! Chớp!
Nguyên Tịnh ngồi chỗ đó mà ngơ ngác nhìn hắn. Ta cũng có nó sao? Sao ta không biết cà?
“Á~hahaha~….”- Nguyên Tịnh cười ngoạc nhoẻn không ngừng, nước mắt cũng muốn rớt ra ngoài. Nhưng cũng rất biết điều thuận theo ý của mỹ nam: quay người đi chỗ khác. Trong khi đó Nguyên Nguyễn lại buồn bực, hắn có nói gì sai sao? Có cần cười như thế không?
Không lâu sau, Nguyên Nguyễn mặc một bộ áo dài màu ngọc lam tao nhã, đầu đội ngọc quan chỉnh tề đứng trước mặt người vẫn đang còn cười méo miệng ở một bên. Buồn bực! Thật sự buồn bực! Hắn có nói gì mà khiến ai đó cười mãi không thôi chứ?
“Ta nói gì sai sao?”- Nguyên Nguyễn bực bội hỏi, thần sắc dần chuyển biến xấu nếu ai đó vẫn còn cười như thế, hắn không chắc kìm được tay mình nha. Thật sự khó chịu khi lời hắn nói ra lại khiến người nghe cười không dứt, trong khi tự cảm thấy lời đó chẳng buồn cười chút nào. Cứ có cảm giác người này đang nhạo báng mình, không buồn bực sao được. Tiếc thay, Nguyên Tịnh vẫn không biết sống chết, nín cười rồi đưa mắt nhìn hạ thân hắn rồi lại cười càng lớn hơn. Hành động kia khiến ai đó nghi hoặc hạ thân hắn có thể chọc cười như thế sao? Đương lúc hắn không kìm lòng được nữa mà muốn động tay động chân thì ai đó bỗng im bật nhìn hắn rất nghiêm túc, thật không nhìn ra nửa nét cười đùa trước đó “Ta đói rồi, ăn xong rồi hãy nói chuyện bệnh trạng của nàng đi!”
“Đệ chưa ăn sáng sao?”- Nguyên Nguyễn ngạc nhiên nhìn không rời mắt vào gương mặt rất đoan chính trước mặt. Có thật cùng một người không vậy?
Lại nói, hai mỹ nam Phùng-Lạc sau khi đi đến tiền sảnh lại không thấy bóng dáng bạch y kia đâu, đứng ngồi không yên nhốn nháo thành một đoàn. A Phúc đứng bên cạnh trấn an hai người, lại phân phó người đi tìm Tịnh công tử. Đang lúc hai mỹ nam không thể chờ hơn được nữa thì Nguyên Tịnh thần sắc sáng bừng, miệng cười tủm tỉm đi bên cạnh Nguyên Nguyễn mặt mày khó coi xuất hiện ở từ xa đi tới.
“Tịnh Nhi, đệ đi đâu vậy? Làm ta kiếm nãy giờ. Sao đệ lại đi cùng hắn đến đây?”- Phùng Khiểu Khan cầm lấy một tay của Nguyên Tịnh mà gặng hỏi, liếc mắt cảnh giác nhìn mỗ tuấn tú đi bên cạnh. Đừng nói với hắn mới sáng ra đã chạy tìm mỹ nam này đi!
“A Tịnh ăn sáng chưa? Đói lắm phải không? Đến, mau lại đây ăn cho nóng rồi nói cho ta nghe, đệ làm gì trong khoảng thời gian vừa rồi.”- Lạc Nguyệt Kỳ giở giọng lấy lòng cũng cầm lấy tay còn lại của Nguyên Tịnh mà kéo đến bàn đã bày sẵn các món điểm tâm ngon mắt, hương thơm nức mũi. Người không biết còn tưởng hắn là chủ nhân Nguyên Gia chứ không phải mỗ nam tử đi phía sau ba người. Hắn không khỏi lấy lòng sao, nhớ đến vẻ mặt của ai khủng bố lúc sáng thật dọa hắn, lại rời đi thoáng chốc mà tìm không thấy người đâu làm hắn nghĩ ai đó vì ghen hắn với mỗ sam y kia mà bỏ hắn đi. Hắn thề, đời này hắn không hề có ý với người thịt cứng như đá kia, ôm vào thật ê ẩm cả người không mềm mại như cơ thể của ai đó, ôm vào thật dễ chịu!

“Ta làm gì nãy giờ hả? Hắc hắc… Ta được người nào đó đãi bữa tiệc thịt thật hào phóng nha!”- Nguyên Tịnh cười gian hướng ai đó đang mất tự nhiên bên kia mà nháy mắt đầy thâm ý.
Hai mỹ nam Phùng-Lạc đưa mắt nhìn vào mỹ nam tử đang bối rối kia mà bụng đầy nghi hoặc “Thịt? Đừng bao giờ nói cho ta biết thịt này là ám chỉ chỗ thịt kia mà bọn ta đang nghĩ đến nha!”. Hai đạo ánh mắt nóng rực bắn tới khiến Nguyên Nguyễn càng mất tự nhiên trầm trọng, vội ho khan nhắc khéo mọi người “Khụ, trời cũng không còn sớm. Nhị vị mời dùng bữa sáng!”
Sau khi dùng bữa sáng xong, mọi người ngồi lại uống chung trà trò chuyện đôi câu. Lúc này, Nguyên Nguyệt một thân hoàng y màu nắng, dung mạo kiều diễm, nở nụ cười như ánh mặt trời ấm áp, giọng nói ôn nhã mật ngọt hướng Nguyên Tịnh chào hỏi “Tịnh công tử hảo! À…ca ca hảo! Nhị vị hảo, Nguyệt Nhi có lễ”
“Nguyệt Nhi đừng quá đa lễ, cũng ngồi đi!”- Nguyên Tịnh cười sáng lạn hướng mỹ nhân mà phóng sức quyến rũ khiến hai mỹ nam ngồi bên cạnh khó chịu trong lòng. Tên này cứ thấy mỹ nhân là con mắt sáng như thế, thật đáng giận.
“Tiểu Nguyệt Nhi đưa tay nàng qua đây, ta sẽ bắt mạch cho nàng”- Nguyên Tịnh lại giở giọng trêu ghẹo, trên gương mặt là vẻ bỡn cợt thường thấy, nhưng thật tâm là muốn bắt tay vào chính sự. Theo như tình trạng nàng lúc trước, khi uống dược ta đưa lý ra không còn gặp lạnh sẽ ho. Cơ thể sẽ tốt hơn nhiều, sao ngày hôm qua chỉ là cơn gió nhỏ lại khiến nàng đau đớn như thế? Quái lạ!
Trong khi đó, Nguyên Nguyệt vừa xấu hổ lại vừa vui sướng mà ngoan ngoãn đưa tay cho ai đó bắt mạch. Khi mà ngón tay Nguyên Tịnh chạm nhẹ lên cổ tay nàng, từ chỗ chạm đó giống như có một thế lực vô hình chạy khắp người nàng, khiến nàng tê dại một hồi, vành tai xinh xắn cũng phiếm hồng lên một mảng.
“Lạ thật….?”- Nguyên Tịnh mày liễu đều nhíu lại, lên tiếng nghi vấn. Mạch tượng thoáng nghe không có gì khác thường, nhưng để ý kỹ sẽ phát hiện ra điều dị thường. Cứ cách hai mươi nhịp mạch đập bình thường lại xuất hiện một nhịp đập yếu đi nửa nhịp. Ti Tâm Quả được Dung Hoàn dược kìm hãm độc tố không thể nào xuất hiện dị biến như thế, trừ phi…
“Nàng dạo này có cảm giác lạ trong người không? Đêm ngủ rất ngon giấc nhưng đến canh ba lại giật mình đôi lần? Khi suy nghĩ đến chuyện nàng để tâm nhất hay nghĩ về người nàng yêu thương nhất lại xuất hiện cảm giác nôn nao đến len lói ở tim, có khi tê dại cơ thể trong khoảng thời gian rất ngắn? Nàng có hay không xuất hiện tình trạng tim đập loạn liên hồi đến khó thở, tay hơi run khi nhớ đến điều gì đó làm nàng rung động?”- Nguyên Tịnh nhàn nhã hướng hoàng y tiểu mỹ nhân bên cạnh mà hỏi. Khóe miệng tuy cười nhưng đôi mắt trong veo kia lại không cười. Ánh mắt luôn nhìn vào gương mặt ai kiều diễm trước mặt, nhưng khó ai nhận ra động tác nhíu mi của Nguyên Tịnh khi nhìn thấy vết thâm quầng khó phát hiện dưới lớp son phấn được trang điểm tỉ mỉ kia của tiểu mỹ nhân.
“Ơ…ưm…đúng là có…có chuyện như thế!”- Nguyên Nguyệt e dè ngập ngừng đôi chút, thẹn thùng mà nói ra lời này. Nàng thật không ngờ tâm trạng bồi hồi của thiếu nữ dành cho tình lang cũng vì chàng bắt mạch mà lộ ra rõ như thế không khỏi xấu hổ một trận. Nói lại từ lúc gặp chàng ngày đó khi trở lại Nguyên Gia hay xuất hiện cảm giác nhớ nhung như thế. Nàng rất bối rối không hiểu vì sao lại có cảm giác này nên có đi hỏi qua nương vì sao lại lạ như thế, thì nương nàng lại cười dịu hiền nói nàng đã lớn. Lúc này nàng mới biết thì ra nhớ một người lại có cảm giác vừa đau vừa vui như vậy. Đau vì không được ở gần bên chàng, vui vì nhớ đến gương mặt ai ôn nhu và từng động tác của người đó đều khiến nàng vui vẻ hạnh phúc. Chuyện lói hay tim đập cũng là đều bình thường vì người ta đâu có ở bên cạnh nàng, mà nàng cũng không rõ tình cảm người ta có dành cho nàng không, tâm không loạn sao được? Còn chuyện canh ba giật mình thức giấc thì nàng không rõ lắm nhưng nhớ mang máng là hình như có vài lần. Chuyện đó có gì lạ sao?
“Vậy là được rồi, hai ngày nữa ta sẽ chính thức bắt tay trị bệnh cho nàng. Bây giờ ta cần ra ngoài mua vài thứ để chuẩn bị cho việc luyện dược sắp tới. Nàng cũng nên về nghỉ ngơi và chuẩn bị tâm lý thật tốt cho ngày mai đi. À….nhớ để đoản kiếm dưới gối nằm khi ngủ cho đến lúc đó nha”- Nguyên Tịnh cười nói hướng tiểu mỹ nhân dặn dò, đôi mắt tinh nghịch nháy mắt khiến ai đó ngại ngùng cúi đầu.
“Sao phải để đoản kiếm dưới gối làm gì?”- Nguyên Nguyễn lấy làm khúc mắc mà hỏi. Để đoản kiếm dưới gối để làm gì chứ? Lần đầu tiên có nghe chuyện trị bệnh phải để đoản kiếm dưới gối nha không khỏi tò mò sao?
“Đề phòng lúc đó có người lại giở chứng sàm sỡ thì nàng ấy có cái mà chém tên vô lại đó chứ làm gì.”- Phùng Khiểu Khan nhàn nhạt chen miệng vào để giải thích ý đồ đen tối kia. Ta mà không hiểu tên này đang suy nghĩ gì sao.
“Nương tử chỉ có nàng mới hiểu ta rõ như thế thôi!”- Nguyên Tịnh cũng không ngại mà thừa nhận bản thân cũng có ý đó. Người hạ độc nàng ấy rất có thể không yên lòng khi đột nhiên xuất hiện một người đến trị bệnh là ta thì cũng rất có thể ra tay trước với nàng. Tốt nhất để đoản kiếm dưới gối nếu có dị biến cứ lấy ra mà chém chém. Người này đang ẩn núp ở đâu đó mà quan sát động tĩnh của ta. Địch trong tối, ta ngoài sáng, tốt nhất nên có sự phòng bị. Tiếc thay hai mỹ nam kia lại không nghĩ đến cùng vấn đề như vậy mà lạc sang vấn đề khác.
“A Tịnh làm thế có ổn không? Nếu nàng ấy mà lỡ chém trúng nó thì có người buồn lắm nha!”- Lạc Nguyệt Kỳ cũng cho ý kiến đầy mùi ái muội bốc lên. Đúng nha, nếu chém trúng nó thì ta phải làm sao đây? Đó giờ toàn bị người ta cầm tiểu đệ đệ không, ta cũng muốn sờ thử cái đó của A Tịnh. Không biết cầm nó trên tay sẽ có cảm giác gì nhỉ? Phi! Phi! Tốt nhất là đệ ấy không có nó đi, như thế thì có phải đệ ấy có cái đó không?
Nếu Nguyên Tịnh biết Phùng Khiểu Khan cũng đang có suy nghĩ giống mỗ không đúng đắn hồng y này, thì chắc chắn đập đầu vào gối mà cười đến chết. Khi tối dám bò lên giường sao không nhân cơ hội đó mà sờ thử, giờ ngồi đây nghi hoặc cái gì?
“Cái này….”- Nguyên Nguyệt vô cùng bối rối, ngượng ngùng không thôi. Cả gương mặt đều ửng đỏ, đôi mắt rụt rè không dám nhìn thẳng vào ai. Chuyện như thế này mà người ta không ngần ngại nói ra trước bao người sao? Nhưng sao chàng lại gọi vị công tử kia là nương tử nhỉ? Nguyên Nguyệt ngờ hoặc đưa mắt nhìn vào sam y tuấn mỹ bất phàm ngồi bên cạnh Nguyên Tịnh mà đầy tò mò, hy vọng có người giải thích với nàng đôi câu. Nguyên Tịnh như nhận ra suy nghĩ của nàng nên rất tốt bụng lên tiếng giải thích.
“Nương tử, đây là Nguyên Nguyệt nhị tiểu thư Nguyên Gia. Ta đến đây để trị bệnh cho nàng ấy. Tiểu Nguyệt Nhi còn vị này tên gọi Bạch Nương Tử mới đến hôm qua cùng với ta”- Nguyên Tịnh tươi cười hướng hai người giới thiệu qua lại. Bạch Nương Tử? Ta thật khâm phục chính mình, lúc đó là lúc nào còn có tâm trạng nhớ đến nương tử của Hứa Tiên để giải thích với mọi người nhỉ.
“Bạch công tử, Nguyệt Nhi có lễ”- Nguyên Nguyệt cũng rất tò mò, trên đời thật có người tên gọi thế sao, lại là một nam nhân tuấn mỹ thế kia? Nhưng nàng cũng rất vui vẻ chào hỏi với mỗ sam y mặt như đít nồi ngồi đằng kia. Tiểu mỹ nhân này làm sao hắn lại không nhớ được chứ? Ngày đó chia tay mà ánh mắt nàng ta cứ nhìn tên này lưu luyến không rời. Bây giờ lại e lệ động lòng như thế, người si còn biết nàng đây là có tình ý với tên này. Tình địch xuất hiện, nên đối xử dịu dàng sao?
Phùng Khiểu Khan mặt lạnh hơn tiền chỉ gật đầu coi như chào hỏi. Hành động này khiến Nguyên Nguyệt cảm thấy mất tự nhiên, sao có cảm giác bị người ghét bỏ thế này? Trong lúc Nguyên Nguyệt không biết nên nói gì thì ca của nàng nhanh ý hạ một bậc thang cho nàng bước xuống “Nguyệt Nhi nên nghe lời Tịnh công tử mà vào trong nghỉ ngơi cho tốt. Chờ đến lúc trị bệnh, ngày đó sẽ bận rộn lắm đấy!”
Nguyên Nguyệt muốn được ngồi nói chuyện với Nguyên Tịnh thêm một lát nữa nhưng nhìn thái độ khó gần của sam y, lại nhìn ra sự lo lắng của ca nên nàng rất hiểu chuyện mà gật đầu đồng ý “Vậy Nguyệt Nhi không làm phiền mọi người trò chuyện. Nguyệt Nhi xin cáo lui!”
Sau khi Nguyên Nguyệt rời đi, Nguyên Nguyễn với gương mặt dịu dàng kia bỗng trở nên trầm mặc thoáng chốc mới hướng Nguyên Tịnh nghi vấn “Khi nãy đệ cố tình không nói ra bệnh trạng của tiểu muội. Phải chăng bệnh tình của nó có gì nghiêm trọng?”
“Phải!”- Nguyên Tịnh đặt chung trà xuống bàn, thần sắc đanh lại không nhìn ra nửa vẻ cợt nhã vừa rồi “Ta không muốn làm nàng kinh sợ nên không nói ra. Trong cơ thể nàng ngoài độc tính của Ti Tâm Quả đang được kìm hãm, còn có trùng độc gọi là Tình Canh của U Vực. Loại trùng này chuyên dựa vào tình cảm của cơ thể chủ mà sinh trưởng, tình cảm càng sâu sắc thì càng nguy hại. Để nó tồn tại càng lâu trong cơ thể sẽ càng nguy hiểm đến tính mạng. Cứ mỗi canh ba hàng đêm, nàng sẽ giật mình thức giấc liên tục trong một canh giờ, sau đó vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi. Khi thức dậy tinh thần không cảm nhận mệt mỏi gì và dĩ nhiên không hề nhớ đến đoạn kí ức này. Lâu dần vì mất ngủ thường xuyên sẽ suy yếu mà chết. Nhìn thần sắc nàng tuy rất tươi tỉnh nhưng mắt đã xuất hiện quầng thâm đậm như thế chứng tỏ trùng độc đã trong giai đoạn thoát ấu trùng mà trưởng thành. Đến khi nó trưởng thành thì cơ thể chủ sẽ càng mất ngủ trầm trọng, mất mạng là đều tất yếu. Tình cảm càng sâu đậm thì số lần giật mình càng nhiều và kéo dài đến hàng giờ liền, mà cũng có thể là cả đêm hoặc liên tiếp nhiều đêm. Chỉ có thể tóm gọn trong ba chữ để hình dung về nó: chết vì tình!”
Nguyên Tịnh nói xong, nhất thời không gian im lặng bất thường có phần quỷ dị. Thật không ngờ trên đời lại có loại trùng độc như thế. Lấy tình cảm yêu đương của con người để nuôi nó, đến khi tình cảm chín mùi cũng là lúc nó đoạt mạng. Cái này có thể nói: vì tình mà mất mạng, lấy tình cảm để đoạt mạng người. Người ra tay thật đủ thâm độc và tàn nhẫn.
“Ta thiết nghĩ, có khi nào người nhà Nguyên Gia của nàng gây ra một đoạn nghiệt duyên gì không, sao lại có người dùng thủ đoạn thâm hiểm để đoạt mạng như thế? Nguyệt Nhi đã như thế mà nàng cũng vậy. Không chừng những thành viên trong Nguyên Gia cũng không tránh khỏi cùng chung kết cục này nha!”- Nguyên Tịnh lại đưa ra lời tuyên cáo khiến ai cũng phải hít vào ngụm khí lạnh.

“Cái gì?”- Nguyên Nguyễn kinh hãi bật thốt lên. Huhuhu… (ToT)
“Cái gì?”- Nguyên Nguyễn kinh hãi thốt lên. Hắn cũng bị hạ trùng độc sao? Là khi nào….?
“Đúng! Bình thường người dùng trùng độc loại này để hạ thủ người khác chỉ có một nguyên nhân duy nhất: trả thù vì tình cảm của bản thân mà thôi!”- Nguyên Tịnh đưa ra lời khẳng định chắc chắn như búa đóng đinh đã thu hẹp lại phạm vi tình nghi, chỉ cần có nguyên nhân thì tìm ra hung thủ là điều dễ dàng. Nhưng Nguyên Tịnh lại hơi lo, huynh muội Nguyên Nguyễn ai cũng là mỹ nhân kinh hồn kinh phách người người nhìn thì số lượng tình nghi tăng không ít nha. Đây gọi là: đẹp cũng là cái tội!
“Trả thù vì tình yêu sao?”- Nguyên Nguyễn nghi hoặc nhìn vào mỗ thanh nhàn ngồi nhấp trà ở một bên. Sao nói mấy chuyện rợn người lại có thể ung dung thế kia chứ? Y sĩ không phải đều đặt việc cứu người lên hàng đầu sao, sao lại có thể ung dung thế kia?
“Người này một là bị người nào của Nguyên Gia bội tình dẫn đến căm phẫn trong lòng hoặc do lòng ghen tuông vì không được đối phương đáp lại tình cảm. Mà lúc này, người đó sẽ rơi vào tâm ma ngập tràn cừu hận và muốn những người khác cũng phải nếm qua mùi vị đau khổ vì tình mà dằng dặc đến chết. Ta đoán chắc chắn người ra tay là nữ nhân!”- Lạc Nguyệt Kỳ rất tốt bụng thay Nguyên Tịnh giải thích vấn đề này. Nhìn sắc thái biểu cảm của hắn cũng biết là người từng trãi, kinh nghiệm đầy mình. Cũng đúng thôi, là vua một cường quốc, hậu cung hơn ba ngàn giai lệ. Họ đấu đá tranh đoạt lẫn nhau mỗi ngày thì thủ đoạn nào mà chưa từng nghĩ đến, chưa từng sử dụng qua. Hắn cũng vì nhờ thế mà mở mang thêm đầu óc. Do đó, hắn mới hay xuất cung thị sát dân tình để lẫn tránh kiếp nạn làm miếng mồi cho các nàng cấu xé.
Trong khi đó, Nguyên Tịnh nhìn hắn vô cùng bất ngờ, không nghĩ ra hắn cũng hiểu biết nhiều như thế về tình cảm của phái nữ như vậy. Đúng, mấy trường hợp dùng loại trùng độc này rất hiếm là nam nhân ra tay hạ thủ. Trừ phi kẻ đó là người biến thái, không phải nam nhân hoặc giả là nam nhân nhưng tâm tính là đàn bà. Nguyên Tịnh nháy mắt, giơ ngón cái lên tán thưởng hắn. Lạc Nguyệt Kỳ nhận được sự khích lệ nên rất ư là thư thái trong lòng mà cười tủm tỉm một bên, trong khi đó Phùng Khiểu Khan lại đang nhăn nhó xám xịt vì chứng kiến màn liếc mắt đưa tình của hai người. Thật xem hắn như không khí?
“Nói như vậy hắn cũng bị hạ loại trùng độc Tình Canh kia sao? Vậy có cách gì giải độc không?”- Phùng Khiểu Khan kể ra vẫn có chút tình người hơn hai kẻ kia. Có ai vô tâm vô phế nói chuyện liên quan đến mạng người mà có thái độ bỡn cợt thế kia không? Tuy nói thế nhưng hắn lại là cung chủ của tổ chức sát thủ giết người không gớm tay, người nghe người sợ chạy mất mật thì nói ra những lời này còn rợn hơn.
“Nè, ngươi có ý trung nhân chưa?”- Lạc Nguyệt Kỳ hướng sang Nguyên Nguyễn mà hỏi. Nếu có ý trung nhân thì nan giải nha, bệnh phát ra càng sớm, chết càng nhanh. Nhưng hắn không quan tâm vấn đề này, điều hắn muốn biết là tên này nếu có ý trung nhân rồi thì A Tịnh của hắn cũng sẽ từ bỏ mà không trêu vào hoa đã có chủ. Có thế hắn mới toàn tâm toàn ý đối phó tên nương tử kia, mà ta cũng muốn đệ ấy gọi là nương tử nha. Nói sao thì ai nhìn vào cũng nghĩ ta là nữ nhân thì giựt luôn cái danh nương tử về, gọi ta là hợp nhất rồi. Dù sao chỉ cần một mình đệ ấy biết ta là nam nhân là đủ rồi, nếu có nghi ngờ thì mời kiểm tra. Ta không ngại a!
Lại nói, Nguyên Nguyễn khi nghe lời này nhất thời lại đảo mắt nhìn lướt qua Nguyên Tịnh rồi rất nhanh dời đi, không ai nhận ra động tác này của hắn. Hắn cảm thấy bối rối, tâm bắn loạn vô cùng. Điên hay sao mà ta lại đi nhìn tên đó nhỉ?
“Không! Nàng đây là bị hạ loại trùng độc khác, nó có tên gọi Huyệt Tình!”- Nguyên Tịnh đặt chung trà xuống, sửa lại tư thế cho đoan chính một chút, bây giờ mới vào chính sự.
“Huyệt Tình? Là liên quan đến huyệt đạo trên người?”- Nguyên Nguyễn trầm mặc đưa ra nghi hoặc trong lòng mà cũng là lời khẳng định. Hắn cũng để ý mỗi khi cơn đau ập đến thì từ các huyệt trên người sẽ truyền đến đau nhức trước, sau mới lan ra toàn thân. Trùng độc này xem ra nguy hiểm hơn của tiểu muội.
“Không sai! Ta hỏi nàng, chiều hôm qua trước lúc phát bệnh, phải chăng là đang nhớ đến một người mà nàng thương yêu? Như tiểu Nguyệt Nhi chẳng hạng”- Nguyên Tịnh thần sắc nghiêm túc hướng hắn mà hỏi, lời này khiến những người còn lại nghe thấy đều nhìn hai người với ánh mắt kinh dị. Đặc biệt là ánh mắt của A Phúc đứng bên cạnh, hắn đưa mắt nhìn vào mỗ bạch y đã thốt ra lời dọa người mà vẫn bình thản thế kia thật đáng khâm phục. Yêu chính thân muội muội của mình là loạn dâm, không dọa người sao? Không hiểu được một cái thanh tú thư sinh nho nhã tri thức đầy mình lại có suy nghĩ kinh tởm như vậy? Lại nhìn sang mỗ ngọc lam tao nhã, tướng mạo đường hoàng, tác phong chính trực được mọi người trong Thánh Liên Gia tôn kính. Người ngoài khinh bỉ xa lánh, chửi rủa Nguyên Gia, thiếu gia như thế nào thì bọn hắn cũng mặc kệ, vì bọn hắn biết chủ tử mình là người như thế nào. Miệng lưỡi thế nhân bỏ ngoài tai coi như chó nhà ai sủa đi. Nhưng nếu chủ tử thật sự có suy nghĩ như thế với thân muội thì thật đáng thất vọng.
“A Tịnh, Nguyệt tiểu thư là tiểu muội ruột thịt của hắn làm sao hắn có thể yêu nàng ấy được?”- Lạc Nguyệt Kỳ đưa ánh mắt dị kỳ nhìn vào mỗ dọa người mà vẫn thản nhiên như thể đang nói đến là chuyện “Mặt Trời mọc đằng Đông, lặn đằng Tây” vậy. Chuyện này dĩ nhiên lắm sao?
“Tình yêu đó mà~ Ta nói đây là tình cảm yêu mếm giữa người với người chứ có nói riêng tình cảm nam nữ đâu. Tình huynh đệ, huynh muội, phụ tử,… cũng bao gồm trong đó. Đầu óc nàng thật đen tối quá nha!”- Nguyên Tịnh nhàn nhạt phân tích vấn đề, không nói rõ chắc chắn mấy người này sẽ tưởng tượng ra những chuyện phong phú hơn đi. Mà chuyện nam yêu nam, nữ yêu nữ cũng có thì chuyện huynh muội luyến cũng có thể chứ sao. Nhưng vấn đề loạn luân này không tốt lắm, thôi thì đừng nghĩ đến là tốt nhất.
Nghe được lời giải thích của mỗ bạch y làm tâm tình bọn hắn cũng được hạ xuống, ra là tình cảm huynh muội chứ không phải thứ tình cảm bại hoại đó. Thật dọa người mà, đừng bao giờ ăn nói ra mấy thứ mập mờ rồi ngừng lại mặc ai suy diễn bậy như thế nữa. Dọa chết người đi, sao từ khi tiếp xúc với tên này tim bọn hắn yếu thế nhỉ?
“Phải, khi đó ta quả thật đang suy nghĩ đến muội ấy, ta là lo lắng bệnh trạng không được tốt của muội muội. Chỉ một cơn gió nhẹ cũng làm muội muội biến sắc như thế, không lo sao được”- Nguyên Nguyễn nhẹ giọng thở dài, nói rõ suy nghĩ lúc đó của bản thân. Thật lời kia của ai dọa hắn thất kinh, tên này có thú vui dọa người khác hay sao ấy.
“Vậy là đúng rồi, Huyệt Tình hiểu như tên của nó, là loại trùng độc cũng dựa vào tình cảm của cơ thể chủ mà sinh trưởng. Trong giai đoạn ấu trùng không dễ phát hiện, đến giai đoạn thoát xác nó sẽ di chuyển khắp cơ thể, một khi cơ thể chủ nghĩ đến điều gì khiến tình cảm dao động thì các huyệt đạo trên người sẽ phát ra một chất kích thích khiến chúng di chuyển đến đó và nán lại không lâu rồi rời đi, dẫn đến những triệu chứng khác nhau mà tác động lên cơ thể. Đến giai đoạn trưởng thành ở các tử huyệt đặc biệt kích thích chúng nhiều hơn, do đó khi nàng động tâm nó sẽ di chuyển đến và va chạm vào huyệt đạo, gây ra các triệu chứng như đã thấy. Nhưng đến khi nó trưởng thành thì không chỉ chạm vào rồi rời đi mà sẽ dính ngay tại đó đến khi cơ thể chủ chết đi, nó sẽ thoát xác ra ngoài trở lại dạng ấu trùng chờ vào cơ thể mới”- Nguyên Tịnh giọng điệu cứ nhàn nhạt mà đều đều, vây hãm tâm can của mọi người vào trong lời nói, sắc mặt mọi người cũng vì thế mà đại biến theo giọng điệu đó.
Trùng độc này thật quá độc ác, trên cơ thể có đến một trăm linh tám huyệt đạo thì tử huyệt và ma huyệt chiếm hết hai phần ba các huyệt. Hai huyệt này khi tác động đều gây ra các triệu chứng từ nhẹ đến đoạt mạng, cứ mỗi lần dao động tình cảm lại xảy ra những đau đớn khác nhau thì chẳng khác nào bắt con người ta phải như khúc gỗ hay tảng đá vô tri vô thức sống trên đời sao?
“Có cách giải trùng độc này không, Tịnh Nhi?”- Phùng Khiểu Khan càng nghĩ đến càng rùng mình, nếu hắn bị người khác hạ trùng độc này chắc chắn chưa đến ngày thứ hai đã mất mạng. Nếu không có cách giải thì thật nguy hiểm, đối với người học võ thì còn gì nguy hiểm bằng khi chiến đấu lại bị đả vào tử huyệt hay ma huyệt cơ chứ.
“Loại trùng độc này gọi tên chung là Tình Mẫu hay còn gọi là Thất Tình đến từ U Vực, gồm bảy loại trùng con như: Tình Canh, Tình Cừu, Tình Si, Huyệt Tình, Ma Tình, Thương Tình và Chi Tình. Muốn giải được độc trùng này trước hết phải tìm ra những người mang các trùng con, lấy máu của họ làm thuốc dẫn, một khi tìm được trùng mẫu trong thân thể người hạ trùng ta phải lấy máu của người này khi còn sống mà làm thuốc giải. Sau đó hạ xác trùng mẫu, lúc này các trùng con sẽ tự động chết coi như hoàn tất quá trình giải trùng. Tuy nhiên do trùng mẫu và cơ thể chủ lúc này là một thể thống nhất nên người hạ trùng cũng chết theo. Điều kiện tiên quyết là những người mang trùng con và trùng mẫu phải còn sống, thuốc dẫn và thuốc giải lúc này mới có công hiệu. Nếu một trong bảy người mang trùng con mà chết đi thì có tìm ra người mang trùng mẫu cũng là vô dụng. Ta chắc chắn những người mang trong người trùng độc hiện có mặt trong Nguyên Gia, vì loại trùng này không thể cách xa khoảng cách quá lớn mà diện tích Nguyên Gia lại trùng hợp vừa vặn. Ta phải nhanh chóng tìm ra trùng mẫu và các trùng con trước khi quá muộn. Sáu chủ tử của Nguyên Gia chắc chắn nằm trong số mang trùng độc này nhưng ai sẽ mang con thứ bảy đây, còn ai là người mang trùng mẫu? Điều phải kiểm tra mới biết được. Như vậy đi, ta sẽ kiểm tra từng người ở đây, từ trên xuống dưới Nguyên Gia, từ chủ nhân đến hạ nhân đều phải xem xét một cách kỹ lưỡng. Tuy sẽ mất khá nhiều thời gian nhưng mạng người là trên hết mất xíu thời gian cũng không vấn đề gì!”- Nguyên Tịnh thần sắc kiên định quả quyết rất có tinh thần thầy thuốc mà đưa ra giải pháp cứu người khiến mọi người ở đây đều cảm động không thôi. Thật không ngờ người luôn luôn cợt nhã tưởng chừng vô tâm vô phế cũng có lúc suy nghĩ muốn cứu người kiên quyết như thế. Nhưng nếu có người biết được suy nghĩ trong đầu của y lúc này chắc chắn sẽ đập đầu vào gối mà chết hàng loạt.
Mỹ nam đẹp như Nguyễn Nguyễn mà chết thật quá phí của trời, trên người toàn là cực phẩm không thể bàn cải rồi. Lại nói, ta chưa nhìn đến nó thì thôi, nhìn rồi nếu không cứu được thì quá uổng đi. Đúng là thịt ra thịt không lẫn vào đâu!
“Được, làm theo ý đệ đi! Ta sẽ hạ lệnh xuống cho tổng quản chuẩn mọi thứ”- Nguyên Nguyễn nghe thế cũng nghĩ đây có lẽ cũng là một cách.
“Chờ ta về chuẩn bị một chút rồi một canh giờ sau sẽ bắt đầu. Nhớ nói quản gia là tất cả mọi người đều phải đến. Riêng những người có mặt mũi thì ta sẽ đến tận nơi, nàng không cần lo lắng”- Nguyên Tịnh thoáng cái đã trở lại vẻ vui đùa như thường lệ, thật sự không nhìn ra vẻ mặt kiên định khí khái vừa rồi. Người chi mà biến đổi đến chóng mặt!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.