Sắc Đẹp Khó Cưỡng

Chương 28: Quyết liệt


Đọc truyện Sắc Đẹp Khó Cưỡng – Chương 28: Quyết liệt

Khoé miệng Hứa Tình Thâm bất chợt nở một nụ cười, “ý của Tưởng tiên sinh là tối nay Phương Thịnh cố tình sắp xếp, tôi cũng có phần tham dự vào phải không ?”

Đầu ngón tay Tưởng Viễn Chu vuốt ve cằm của Hứa Tình Thâm. Cô nắm lấy tay của người đàn ông, sau đó dùng sức đẩy ra, “nếu đã như vậy, tại sao anh không dứt khoát chạy tới đó ngăn chặn lại ?”

Đúng vậy, tại sao ?

Tưởng Viễn Chu có chút ngây ngẩn trong chốc lát. Trước đó, lão Bạch nói không sai, chuyện ở bệnh viện, anh ta có thể giúp anh trông chừng.

Chỉ cần anh muốn, anh hoàn toàn có thể bứt ra mà chạy tới đó.

Hứa Tình Thâm đứng dậy. Người đàn ông liếc qua thấy cô nhấc bước chân lên, anh giơ tay ra tóm lấy cổ tay của cô, “đi ra ngoài làm gì ? Không sợ lại bị người ta đâm chết à ?”

“đây chính là bệnh viện của Tưởng tiên sinh. Kẻ dám gây sự ở đây chẳng phải đều bị tóm gọn hết rồi sao ?”

Hứa Tình Thâm tránh thoát khỏi tay anh đi ra ngoài. Mới vừa mở cửa ra, vừa khéo đụng phải lão Bạch cũng đang định bước vào, cô không thèm nói một câu lập tức rời khỏi phòng làm việc.

Lão Bạch đi tới bên cạnh Tưởng Viễn Chu, “Hứa tiểu thư sao vậy ? Nhìn qua hình như đang tức giận.”

Giọng điệu của Tưởng Viễn Chu rất lạnh lùng, “cô ấy có tư cách gì để tức giận ?”

“dù sao cũng là con gái, tuổi còn quá trẻ, ai lại không có chút cá tính chứ ?”

Tưởng Viễn Chu đứng dậy, tầm mắt dừng lại trên con dao nhọn hoắt kia, “Hứa Tình Thâm tuyệt đối không thể nào là Vạn Dục Ninh thứ hai, cũng không ai có thể đem cô ấy cưng chiều thành như vậy. Xuất thân gia cảnh của cô ấy như thế, chẳng lẽ thẳng tới bây giờ, cá tính kia còn chưa bị mài phẳng nữa sao ?”


Hứa Tình Thâm đứng ở bên ngoài, thật ra cũng chưa đi xa. Những lời của Tưởng Viễn Chu, từng câu từng chữ đâm thẳng vào trái tim của cô, tuy không đau đớn đến mức tê tim liệt phổi, nhưng cũng tuyệt đối không hề dễ chịu hơn là bao.

Cô suy nghĩ cẩn thận lại một lần nữa về chuyện ban nãy, cũng bất quá chỉ là do cô đã nói một câu cô tin tưởng Phương Thịnh.

Vị Tưởng tiên sinh này, sự bá đạo đã ăn sâu vào tận xương tuỷ, không hề keo kiệt mà phô bày ra ra bên ngoài. Trong thế giới của anh, nghe lời anh thì người còn, đối nghịch với anh thì người mất. Anh cứ một tay che trời như vậy, người ta nhìn không quen nhưng lại không thể chống đối được với anh. Đây còn không phải là tự nhận lấy kết quả oan ức sao ?

Hai ngày sau.

Lúc quá trưa, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xe lười biếng hắt lên thân thể của người đang ngồi trong chỗ phụ lái. Trên ngón giữa tay phải của Vạn Dục Ninh có thêm một chiếc nhẫn.

Khoé miệng cô ta không nhịn được mà cong lên nét cười, “Phương Thịnh, trở về em sẽ nói với ba em, em muốn đính hôn với anh.”  ”anh cùng đi với em.”Phương Thịnh kéo một tay của cô ta qua, nắm ở trong lòng bàn tay mình.

Gò má Vạn Dục Ninh ửng hồng, đem đầu tựa vào đầu của Phương Thịnh. Ông Vạn dạy dỗ cô ta quá mức nghiêm khắc, Tưởng Viễn Chu lại cưng chiều cô ta. Ngoại trừ lần này, Vạn Dục Ninh đối với chuyện nam nữ cũng thật sự chưa bao giờ vượt quá giới hạn.

Lúc chạng vạng tối, Tưởng Viễn Chu nhận được điện thoại của Vạn Hâm Tằng, bảo anh ghé qua nhà một chuyến.

Chuyến đi này thật ra cũng không cần phải tự mình qua đó, anh cũng biết rõ là vì chuyện gì.

Đi tới nhà họ Vạn, trong phòng khách hơi có phần bừa bãi. Vạn Dục Ninh đang ngồi trên ghế sa lon lau nước mắt. Vạn Hâm Tằng trông thấy Tưởng Viễn Chu bước vào, sắc mặt cuối cùng đã dịu lại một chút.

“Viễn Chu, ngồi đi.”


“bác Vạn, đây là thế nào ?”

Vạn Hâm Tằng liếc nhìn anh, sắc mặt nghiêm túc, “hai hôm nay, Dục Ninh vẫn luôn đi cùng với cháu à ?”

Tưởng Viễn Chu vắt chéo chân dài lên, nửa người trên lui ra đằng sau dựa vào lưng ghế, tầm mắt lơ đãng quét về phía Vạn Dục Ninh. Người đang ngồi ở đó chỉ còn thiếu nước chôn đầu vào trước ngực mình, chính là không dám nhìn anh.

“không có, cháu vẫn luôn ở Tinh Cảng.”

Vạn Hâm Tằng giận đến mức giơ tay chỉ chỉ Vạn Dục Ninh, “trước đó con nói với ba là muốn cùng Viễn Chu đi ra ngoài chơi hai ngày. Con học được cách nói láo rồi có phải không !”

“ba, con không nhỏ nữa, con có thể tự thu xếp cuộc sống của mình.”

Đôi môi của Vạn Hâm Tằng cũng run rẩy, một tay đỡ trán, “nó cư nhiên nói với bác, nó muốn đính hôn với Phương Thịnh.”

Vạn Dục Ninh từ đầu đến cuối cũng không dám liếc nhìn Tưởng Viễn Chu. Ngón tay người đàn ông gõ nhẹ mấy cái trên đầu gối, “Dục Ninh, em và Phương Thịnh mới quen biết nhau được bao lâu ?”

“không phải anh cũng có Hứa Tình Thâm sao ?”Vạn Dục Ninh nghe được tới đây, ánh mắt chống lại Tưởng Viễn Chu, “ngày đầu tiên anh gặp cô ta, các người liền lên giường rồi !”

Cô ta bị đè nén cơn tức giận, không có chỗ phát tiết, lúc trở về vốn là có Phương Thịnh ở bên cạnh dỗ dành rồi, nhưng Vạn Hâm Tằng lại nổi giận, Vạn Dục Ninh không thể làm gì khác hơn là bảo Phương Thịnh rời đi trước.

Tưởng Viễn Chu không hề phủ nhận, ánh sáng trong đáy mắt lại càng lúc càng lạnh lẽo. Vạn Hâm Tằng ở bên cạnh chen lời vào, “con còn nhỏ tuổi biết cái gì, nó chỉ gặp dịp thì chơi thôi !”


“con chỉ muốn có một người đàn ông đối với con một lòng một dạ mà thôi. Tưởng Viễn Chu không phải !”Vạn Dục Ninh kích động lên tiếng. Người đàn ông không khỏi liếc mắt nhìn sang, trong lòng không nói ra được là cảm giác gì, nhưng có một loại cảm xúc, lại vô cùng chân thật biểu hiện rõ ràng trên mặt của Tưởng Viễn Chu. Trong mắt anh chứa đựng sự tức giận, “bác Vạn, nếu em ấy đã kiên quyết như vậy, bác cứ đồng ý cho em ấy mãn nguyện đi.”

“cái gì ?”Vạn Hâm Tằng kinh ngạc lên tiếng, “Viễn Chu, lần này là Dục Ninh không phân biệt trái phải, cháu cũng không thể có suy nghĩ sai lệch như vậy được. Hai nhà Tưởng Vạn chúng ta có giao tình thế nào chứ ?”

“giao tình có sâu hơn nữa, cháu cũng sẽ không muốn một người phụ nữ đã thất thân !”

Tưởng Viễn Chu nói xong, bóng dáng cao lớn đứng dậy. Vạn Hâm Tằng phảng phất tựa như bị người ta vả cho một cái tát, “Viễn Chu !”

Người đàn ông cất bước rời đi. Vành mắt Vạn Dục Ninh đỏ bừng, ngón tay gắt gao đè lại chiếc nhẫn kia.

Tưởng Viễn Chu bước ra khỏi nhà họ Vạn. Một ngụm khí loãng thấm vào phổi, anh dừng lại ở trước xe. Lão Bạch giúp anh mở cửa ra.

“Tưởng tiên sinh ?”

Tưởng Viễn Chu ngồi vào trong xe, ngây ngẩn nhìn chằm chằm ngôi biệt thự của nhà họ Vạn. Một hồi lâu sau, lúc này anh mới thu hồi tầm mắt hỏi, “hai hôm này, Hứa Tình Thâm ở đâu ?”

“vẫn luôn ở trong bệnh viện chống đỡ qua ngày. Ở cách đó không xa có một khách sạn nhỏ, Hứa tiểu thư đi qua đó đặt phòng trong một giờ, chắc là để tắm rửa.”

“cô ấy cũng bướng bỉnh lắm. Tôi đây còn chưa có đuổi người, cô ấy liền nhất định không chịu tự mình quay trở lại.”

Lão Bạch ra hiệu bảo tài xế lái xe, “Tưởng tiên sinh, trở về Cửu Long Thương hả ?”

“tới bệnh viện, đón cô ấy về.”

“vâng.”


Xe vừa mới chạy tới Tinh Cảng, Tưởng Viễn Chu liền trông thấy Hứa Tình Thâm đang từ trong bệnh viện bước ra. Lão Bạch hạ cửa sổ xe xuống, chào hỏi, “Hứa tiểu thư, Tưởng tiên sinh bảo ngài lên xe.”

Hứa Tình Thâm liếc nhìn người đàn ông đang ngồi ở chỗ sau xe. Lão Bạch tự mình bước xuống mở cửa cho cô. Hứa Tình Thâm không nói lời nào ngồi vào bên cạnh Tưởng Viễn Chu.

Trên đường trở về, ai cũng không hề lên tiếng nói chuyện, không khí tựa như đông cứng lại.

Ngoài cửa sổ, màn đêm tối đen như mực. Xe chạy thẳng về phía trước, đến cổng Cửu Long Thương, lúc này Tưởng Viễn Chu mới lên tiếng, “lão Bạch, anh không cần vào đâu.”

“dạ, Tưởng tiên sinh.”

Hứa Tình Thâm đẩy cửa xe ra bước xuống, đi theo Tưởng Viễn Chu một trước một sau bước vào trong Cửu Long Thương.

Đến cửa chính, Tưởng Viễn Chu lại giơ tay tắt đèn. Hứa Tình Thâm còn chưa kịp thay dép, liền bị người đàn ông dứt khoát bấm vào hông dùng sức đẩy về phía vách tường cứng rắn.

“Tưởng…… ưm……”

Lời nói bị cánh môi của người đàn ông chặn lại, toàn bộ lồng ngực của Tưởng Viễn Chu đè tới, không khí trong phổi Hứa Tình Thâm từng chút từng chút bị ép ra ngoài. Không chỉ không thể hít thở, ngực của cô cũng sắp bị nổ tung rồi.

Tưởng Viễn Chu đang dùng bao nhiêu sức mạnh đây ?

Đôi tay của anh vuốt ve dần lên ở sau lưng cô. Hai tay Hứa Tình Thâm đặt trước bụng anh đẩy ra, thật vất vả mới quay được mặt sang chỗ khác, “Tưởng tiên sinh, người giúp việc còn đang ở đây đấy.”

“vậy thì thế nào ?”Tưởng Viễn Chu khẽ cắn khóe miệng của cô. Hứa Tình Thâm lui đầu ra đằng sau, đụng trúng vào vách tường. Cô nhịn đau tránh né nụ hôn của anh.”chuyện của Vạn tiểu thư và Phương Thịnh thành công rồi phải không ? Vì vậy nên Tưởng tiên sinh mới tức giận như thế.”

Tưởng Viễn Chu nghe vậy, lập tức hung hăng bóp vào ngực của cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.