Đọc truyện Sa Vào – Chương 44: Lễ tình nhân
Giờ ra chơi, Dụ Hạ đang vùi đầu giải đề, nam sinh lớp bên cạnh lén lút tiến vào, lướt qua cậu chen tới chỗ ngồi nữ sinh cùng bàn, nhỏ giọng trò chuyện.
Nghe thấy tiếng nói chuyện rầm rì của hai người, Dụ Hạ ngước mắt nhìn bọn họ một cái, nam sinh cầm thứ gì đó tặng cho nữ sinh, chọc nữ sinh cười một trận, nữ sinh nũng nịu nói thầm: “Đáng tiếc tối còn phải tới lớp tự học, nếu không chúng ta có thể đi chơi rồi.”
Nam sinh cười an ủi cô: “Hai ngày nữa là chủ nhật, buổi sáng chúng ta ra ngoài chơi bù.”
Tay Dụ Hạ lục lọi trong cặp, cậu liếc mắt nhìn, ồ, hôm nay là lễ tình nhân.
Trước khi vào học, nam sinh lưu luyến không rời mà trở về lớp mình, nữ sinh cúi đầu nhịn cười, khuôn mặt tràn đầy ngọt ngào, Dụ Hạ thấp giọng nhắc nhở cô: “Cậu hẹn hò lộ liễu như vậy, không sợ giáo viên phát hiện à?”
“Ai cần cậu lo, đã lớp 12 rồi, ngày nào cũng khổ sở bức bách như vậy, không được tìm chút thú vui à? Đáng tiếc hôm nay không thể đón lễ tình nhân, lớp 12 thật thảm mà.”
Dụ Hạ không cho là đúng, bĩu môi, cậu không thể đón nhưng tớ có thể đón, tớ thật sự không hề thảm chút nào.
Trưa tan học, Dụ Hạ không có tới căntin, trực tiếp rời trường học, trở về nhà mình một chuyến. Advertisement / Quảng cáo
Cậu trở lại lấy quần áo mặc theo mùa, xuân qua đi rồi thời tiết đã ấm áp trở lại, dường như chỉ còn qua một đoạn thời gian nữa chẳng mấy chốc sẽ vào hạ, nhưng mà quả thật cũng sắp rồi, con số đếm ngược ngày thi đại học trên tường sau lớp học cũng đã sắp thành hai chữ số rồi.
Lấy vài bộ quần áo, Dụ Hạ không ở lại lâu, ôm lấy đồ liền ra khỏi nhà.
Trong làng đô thị đã náo nhiệt hơn nhiều so với mấy ngày năm mới, Dụ Hạ ghé quán ven đường mua hai cái bánh nướng, nhìn thấy mấy đứa nhỏ 7 8 tuổi chơi pháo hoa ở bên cạnh, trong lòng khẽ động, đi vào một cửa hàng nhỏ ở ven đường.
Trong cửa hàng bày mấy quầy hàng, chuyên bán các loại pháo hoa, ngoại trừ các hoạt động của nhà nước tổ chức, trong thành phố mấy năm nay đã không cho đốt pháo, làng đô thị là vùng ngoại thành, lệnh cấm không có nghiêm như vậy, trong năm mới luôn có người bán mấy thứ này, đặc biệt là trẻ con rất thích chơi.
Dụ Hạ chọn mấy ống pháo hoa, nhét vào trong cặp sách, hài lòng rời đi.
9 giờ 30, tan lớp tự học buổi tối, Dụ Hạ xách cặp lên, ôm mấy bộ quần áo lấy từ trong nhà ngay lập tức rời trường, xe tới đón cậu đã chờ ở bên ngoài.
Ngồi vào trong xe, Dụ Hạ cầm điện thoại gửi tin Thích Tầm Chương: “Chú về nhà chưa?”
Mấy phút sau, đầu bên kia trả lời lại: “Còn ở công ty, có một số việc phải xử lý, em tan học về trước đi.”
“Đã sắp 10 giờ rồi, còn chưa làm việc xong sao?”
“Sắp rồi.”
Dụ Hạ hơi khó chịu mà nói thầm hai câu, suy nghĩ một chút, nói với tài xế: “Chú, chú đưa cháu tới công ty đi, cháu đón chú ấy tan làm.”
Công ty Thích Tầm Chương cách không xa trường học, 20 phút đã tới, trong toà công ty chỉ có một số phòng làm việc vẫn còn sáng đèn, Dụ Hạ bước vào thang máy, giơ tay muốn ấn nút lên tầng có phòng làm việc của Thích Tầm Chương, hơi suy nghĩ, ngón tay chuyển lên trên mấy nút, nhấn lên tầng cao nhất.
Ra thang máy, cậu trực tiếp đi vào cầu thang bên cạnh, đi lên một tầng, sau đó ra sân thượng, cửa sân thượng không khóa, nhẹ nhàng đẩy một cái đã mở ra.
Dụ Hạ bước ra ngoài, gió lạnh đêm tối lướt nhẹ qua mặt, cậu đi đến rìa sân thượng, nằm nhoài lên lan can nhìn ra ngoài, xung quanh đều là ánh đèn rực rỡ, đứng ở nơi cao của thành phố ồn ào nào nhiệt vẫn có thể nghe thấy, lại dường như cách rất xa, chỉ có tiếng gió bên tai không ngừng vang vọng, làm cho nơi sân thượng chỉ có mình cậu càng thêm tĩnh lặng.
Dụ Hạ để cặp sách xuống, lấy ra bật lửa với pháo mua lúc sáng đốt lên, tia lửa vàng nổ tung toé, trong đêm tối đặc biệt chói mắt.
Một tay Dụ Hạ cầm cây pháo, một tay giơ điện thoại lên, mở chế độ quay phim, bắt đầu quay video.
“Chú, anh biết em bây giờ đang ở đâu không?” Dụ Hạ cười nhìn ống kính nháy mắt một cái, giơ cao tay quay một vòng, lần thứ hai chuyển tới mặt mình, “Nhìn ra được không? Biết em ở đâu không?”
Cậu nói rồi dừng một chút, cười càng thêm xán lạn, vung vẩy cây pháo trong tay bị đốt hết chỉ sót lại một ít “Còn có cái này nữa, đẹp không? Em thích cái này, không có ai đón lễ tình nhân với em, em chỉ có thể tự tìm thú vui, chơi pháo ở đây cũng sẽ không có chú cảnh sát tới bắt em.”
Đốt xong một ống pháo, Dụ Hạ cười hì hì gửi video tới cho Thích Tầm Chương.
Thích Tầm Chương mới vừa họp xong, về phòng làm việc thu dọn đồ, cầm lấy áo khoác đang chuẩn bị rời đi, màn hình điện thoại nhảy ra tin nhắn của Dụ Hạ, anh tiện tay mở ra, khuôn mặt tươi cười đẹp đẽ của Dụ Hạ xuất hiện trên màn hình, cùng với tiếng cười của cậu, dường như không khí xung quanh trong nháy mắt đều sinh động hẳn lên.
Dụ Hạ nhen lửa đốt cây pháo thứ hai, cầm trong tay, nằm nhoài lên lan can hờ hững thưởng thức đêm tối, nửa người dường như muốn nhào ra ngoài, mãi đến khi bỗng nhiên có người từ phía sau ôm ngược trở lại. Advertisement / Quảng cáo
Thích Tầm Chương mang theo âm thanh có nhiệt độ vang lên bên tai: “Cẩn thận chút, đừng ham chơi quá.”
“Chú, anh đến rồi, ” Dụ Hạ quay đầu nhìn Thích Tầm Chương cười, giơ lên cây pháo hoa trong tay cho anh xem, “Đẹp không?”
Thích Tầm Chương khẽ cau mày: “Cái này nguy hiểm lắm, cẩn thận bị bỏng tay, đừng đùa.”
Dụ Hạ lơ đễnh ném cây pháo trong tay, giơ hai tay vòng lấy cổ Thích Tầm Chương, cười hì hì nhìn anh: “Sao anh biết em ở đây?”
“Không phải em gửi video cho anh sao?” Thích Tầm Chương bình tĩnh nhìn lại cậu, bắt đầu giáo huấn đứa trẻ của mình, “Tan lớp tự học buổi tối không về nhà, chạy tới đây làm gì? Còn một mình chạy tới sân thượng chơi pháo hoa? Chơi vui không?”
“Chơi vui, em đã nói rồi mà, hôm nay lễ tình nhân, không có ai đón với em, em tự tìm thú vui.” Dụ Hạ vẫn cây ngay không sợ chết đứng, ý cười chế nhạo tràn ngập trong mắt.
Thích Tầm Chương giơ tay nặn nặn ót cậu: “Em thực sự là…”
“Chú đốt pháo với em đi.”
Thích Tầm Chương không lên tiếng, Dụ Hạ tự cho là anh đồng ý, liền lấy ra hai ống pháo, nhen lửa sau đưa một cái đến trước mặt Thích Tầm Chương.
Ánh lửa bắn ra bụp bụp, nét mặt tươi cười của Dụ Hạ càng thêm loá mắt, Thích Tầm Chương yên lặng nhìn cậu, nhận lấy cây pháo.
Hai người dựa vào lan can mà nói chuyện câu được câu không, Dụ Hạ tràn đầy phấn khởi vẫy cây pháo trong tay, nói với Thích Tầm Chương: “Lúc em còn nhỏ rất thích chơi cái này, nhưng mẹ em chưa bao giờ chịu mua cho em, em lại không có tiền tiêu vặt, chỉ có thể nhìn xem mấy đứa nhỏ hàng xóm chơi, đôi khi tụi nó hào phóng mới cho em một cái.”
Thích Tầm Chương ôm cậu tới bên cạnh mình: “Thích chơi cái này thật à?”
“Ừm, hôm nay em một hơi mua mười mấy cây, nhưng chơi như vậy hình như cũng không vui như hồi còn nhỏ.”
“Lớn rồi, còn thích mấy thứ đồ chơi trẻ con mới kỳ lạ.” Bên trong giọng điệu của Thích Tầm Chương còn mang theo ý cười, cố ý đùa Dụ Hạ.
Dụ Hạ “Xì” một tiếng, mãi đến khi cây pháo trong tay cháy hết, ánh lửa tắt đi, mới nhẹ giọng nở nụ cười: “Lần cuối cùng, sau này không chơi nữa.”
“Vậy cũng không cần thiết, lúc muốn chơi thỉnh thoảng chơi một chút cũng được.”
“Ừm.”
Dụ Hạ xoay người, đối diện với Thích Tầm Chương, ôm lấy eo anh, đầu kề sát vào cổ anh hôn một cái.
Thích Tầm Chương ôm người vào longg, nghiêng đầu hôn mặt cậu: “Lại làm nũng rồi?”
Dụ Hạ nhắm mắt lại, yên lặng ôm anh một chút, thấp giọng nỉ non: “Về nhà đi, em buồn ngủ rồi, ngày mai còn phải đi học.”
Thích Tầm Chương vỗ vỗ đầu cậu: “Đi thôi.” Advertisement / Quảng cáo
Ngồi trên xe, Dụ Hạ nhìn ra ngoài, bên ngoài đang mưa, ánh đèn thành phố vẫn sặc sỡ như trước, dòng xe cộ trên đường nối đuôi nhau, những hình bóng trong cơn mưa loang lổ nhiều màu trở nên ảo diệu, cậu với Tầm Chương ở trong chiếc xe này, giống như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Thích Tầm Chương nắm chặt tay cậu: “Đang nghĩ gì vậy?”
Dụ Hạ hoàn hồn, lắc đầu một cái, hơi do dự, trả lời cậu: “Đang nghĩ, chúng ta có thể vẫn luôn như vậy thì tốt rồi.”
Thích Tầm Chương nhéo một chút ngón tay cậu: “Ừm.”
Dụ Hạ trong nháy mắt vui vẻ: “Em biết ngay anh sẽ nói vậy mà.”
Thích Tầm Chương bình tĩnh hỏi cậu: “Vậy em còn muốn nghe cái gì?”
“Thôi đi, lời buồn nôn quá anh không nói được đâu, em nghe chắc cũng không chịu nổi, ” Dụ Hạ cười hì hì lắc lắc tay Thích Tầm Chương, “Dù sao anh muốn nói gì em cũng biết hết.”
Thích Tầm Chương cong cong khóe môi, một lần nữa nắm chặt tay cậu: “Ừm.”
Editor: Éc giờ mình mới thấy bản raw còn 2 PN:)))