Đọc truyện Sa Vào – Chương 32: Kỳ lạ
Dụ Hạ ngủ thẳng một giấc đến 10 giờ 30 sáng mới thức, rửa mặt xong đi ra khỏi phòng, thấy Thích Du đang ngoan ngoãn ngồi trên ghế sôpha xem TV với cô chú, Thích Tầm Chương thì không có ở nhà.
Nhìn thấy cậu đi ra, Thích Du vẫy vẫy tay: “Hạ Hạ cậu thức rồi!”
Dụ Hạ ngượng ngùng sờ mũi, Thích Tầm Hoa liếc nhìn cậu một cái, không mặn không nhạt nói: “Học sinh lớp 12 sao còn bám giường như vậy, ngày nghỉ cũng nên dậy sớm một chút học bài đi, thái độ học tập kiểu này có thi đại học được không?”
Dụ Hạ “Vâng” một tiếng, thấy đối phương không phản ứng với mình nữa, nhanh chóng né tránh, đi vào bếp.
Thích Du gửi tin tới cho cậu: “Cô tớ nhiều phép tắc lắm, đặc biệt không thích mấy người lười biếng, lúc ở nhà cô, tớ chưa bao giờ dám ngủ nướng, cô đối với ai cũng vậy hết, cậu đừng để trong lòng.”
Dụ Hạ trả lời: “Không sao, tớ không để trong lòng.”
Trong bếp còn chừa bữa sáng cho cậu, Dụ Hạ lười đi ra làm chướng mắt, nên dứt khoát đứng ở đây ăn.
Vừa không chuyên tâm ăn, vừa nghịch điện thoại muốn nhắn cho Thích Tầm Chương, mới vừa bấm gửi đi, thì nghe tiếng mở cửa với tiếng nói ở bên ngoài truyền đến, Thích Tầm Chương đã về.
Dụ Hạ cất điện thoại, tiếp tục ăn đồ ăn.
Thích Tầm Chương ở bên ngoài nói mấy câu, cũng bước vào nhà bếp, thấy đứa nhỏ đứng dựa vào bếp lơ đễnh chọc đũa vào trong tô, đi qua ôm cậu.
Advertisement / Quảng cáo
“Ăn sao không ra phòng ăn? Đứng ở đây làm gì?”
Dụ Hạ nhỏ giọng oán giận: “Anh sáng sớm đã đi đâu vậy? Hôm nay 30 rồi không phải vẫn đến công ty tăng ca chứ?”
“Không có, ra ngoài mua ít đồ, lúc anh đi em còn chưa thức, ” Tay Thích Tầm Chương bóp mông Dụ Hạ một cái, hạ giọng, “Chỗ này còn khó chịu không?”
Dụ Hạ mặt mày hớn hở trở lại, liếc mắt nhìn về phía cửa bếp, cười hì hì kề sát bên tai Thích Tầm Chương: “Anh đoán xem?”
Đôi mắt Thích Tầm Chương híp lại, kéo Dụ Hạ kéo đến sau tủ lạnh, đè lên tường, hôn lên.
Bây giờ Dụ Hạ đã rất quen với cách hôn vừa mạnh mẽ lại thô bạo của Thích Tầm Chương, chiếc lưỡi ấm nóng mềm mại càn quấy lung tung trong khoang miệng cậu, trêu chọc thần kinh nhạy cảm của cậu, cơn tê dại ngứa ngáy từ những nơi bị Thích Tầm Chương liếm qua lan toả rộng ra, ngứa đến tận sâu trong lòng.
Hôn một hồi, Thích Tầm Chương ung dung thả người ra, vỗ mông Dụ Hạ lần nữa: “Nhanh đi ăn mì đi.”
Dụ Hạ “Shhhh” một tiếng, bưng tô mì lên, tốc chiến tốc thắng.
Thích Tầm Chương đứng bên cạnh pha sữa cho cậu, thuận miệng hỏi: “Vừa nãy thức cô Thích Du nói em à?”
Dụ Hạ đang hút mì, lơ mơ trả lời: “Sao anh biết?”
“Đoán thôi, tính chị ấy như vậy, trọng quy tắc, nhịn một chút sẽ qua.”
Dụ Hạ gật đầu, đặt tô mì đã ăn xong xuống: “Em không dễ giận như vậy đâu.”
Có thể ở bên cạnh Thích Tầm Chương, đừng nói là nhịn một người cô của Thích Du, mười người cậu cũng chịu được.
Thích Tầm Chương cười: “Ừm, em thật biết điều.”
Buổi trưa Thích Tầm Chương gọi đồ ăn bên ngoài, ăn cơm xong hai vợ chồng Thích Tầm Hoa ra ngoài dạo phố xem phim, Thích Du muốn kéo Dụ Hạ đi chơi, Dụ Hạ không đồng ý: “Tớ phải làm bài tập, còn mười mấy đề phải làm đây.”
Thích Tầm Chương tiếp lời: “Tiểu Du, con muốn đi chơi thì đi chung với cô đi, đừng một mình chạy lung tung khắp nơi, cũng đừng rủ rê Dụ Hạ, cậu ấy ôn thi, không có nhiều thời gian rảnh để chơi với con đâu.”
“Không chơi thì không chơi.” Thích Du mất hứng lầu bầu, “Vậy con cũng không đi, con đi ngủ đây.”
“Dụ Hạ, cậu đi theo tôi vào phòng sách làm bài tập.” Thích Tầm Chương làm bộ đứng đắn nhắc nhở Dụ Hạ.
Dụ Hạ nhịn cười đáp lại, cầm cặp trực tiếp vào phòng sách, Thích Du tức giận về phòng đóng sầm cửa lại.
Lúc Thích Tầm Chương bước vào, Dụ Hạ đang ngồi xổm trước tủ lạnh nhỏ tìm sôcôla, Thích Tầm Chương tiện tay kéo cửa phòng sách lại, đi qua ôm lấy Dụ Hạ, bế cậu ngồi lên ghế.
Dụ Hạ ngồi trên đùi Thích Tầm Chương cọ cọ, lột vỏ sôcôla, đút vào miệng Thích Tầm Chương, cười hỏi anh: “Ngon không?”
Thích Tầm Chương vân vê lòng bàn tay Dụ Hạ, cười biếng nhác nhìn cậu: “Không ngọt bằng em.”
Dụ Hạ hiếm thấy đỏ mặt, lão đàn ông Thích Tầm Chương này càng ngày càng không đứng đắn, bản tính bộc lộ ra hết không còn sót lại chút nào.
Thích Tầm Chương nắm cằm Dụ Hạ, liếm một cái lên môi cậu: “Không ồn ào với em nữa, nhanh chóng làm bài tập đi.”
Anh đứng dậy để ghế dựa cho Dụ Hạ, còn mình mở laptop đeo tai nghe nằm trên ghế bên cạnh xem phim.
Dụ Hạ nhìn anh chằm chằm một lúc lâu, thu hồi tâm tư bắt đầu chăm chú giải đề.
Hai tiếng sau, Dụ Hạ ném bút nằm úp lên bàn, kêu gào với Thích Tầm Chương: “Chán quá.”
Thích Tầm Chương gỡ tai nghe xuống: “Mệt à?”
“Không muốn làm nữa, hôm nay ăn tết mà, anh cho em nghỉ ngơi một ngày đi.”
Advertisement / Quảng cáo
Thích Tầm Chương vẫy tay với cậu, Dụ Hạ ngoan ngoãn đi qua, nằm úp vào trong lòng Thích Tầm Chương, ôm anh nằm bất động.
Thích Tầm Chương nắm sau gáy cậu, cho cậu động viên: “Cố gắng thêm chút nữa là xong rồi, còn 4 tháng cuối nữa thôi.”
Dụ Hạ “Vâng” một tiếng, trầm mặc trong chốc lát, sau đó liếm yết hầu của Thích Tầm Chương, thoả mãn khi nghe được tiếng hít thở càng nặng nề, cảm giác được tay đặt trên hông đang dần dần nắm chặt, cậu không nhịn được cười, nhắc nhở Thích Tầm Chương: “Chú kiềm chế đi, Thích Du còn ở đây mà, bây giờ không phải là nửa đêm, cậu ấy có thể vào bất cứ lúc nào đó.”
“Vậy em cũng đừng cố ý trêu chọc anh, đốt lửa rồi giả bộ cười vô tội, rất vui sao?”
“Em đâu có…”
“Có hay không trong lòng em tự rõ.”
Dụ Hạ: “…” Giận thật nha, lần nào cậu có chút tâm cơ đều bị Thích Tầm Chương không khách khí mà vạch trần, quả nhiên không để một chút mặt mũi nào cho cậu.
“Dụ Hạ, ” Thích Tầm Chương trầm giọng, khôi phục lại vẻ mặt nghiêm túc, nhắc lại chuyện lúc nãy, “Mệt thì thả lỏng một chút, đừng bức ép bản thân quá, thi đại học không có đáng sợ như vậy,…thực sự không thi được, anh cũng có thể cho em vào trường em muốn.”
Dụ Hạ ngước mắt, trong mắt mang theo ý cười chế nhạo: “Thật sao?”
“Em muốn thử không?”
“Hay là thôi đi, tự em có thể thi đỗ.” Dụ Hạ phản đối, cậu cũng không phải phế vật, thi đại học còn phải nhờ vào người đàn ông của mình đi cửa sau, vậy cũng quá mất mặt rồi.
Thích Tầm Chương có chút vui mừng, cúi đầu thân mật cọ mũi vớiDụ Hạ, đang thắm thiết, tiếng gõ cửa lại vang lên, Thích Du ở bên ngoài nhỏ giọng gọi: “Hạ Hạ?”
Cả hai đồng thời dừng động tác, Dụ Hạ từ trong lòng Thích Tầm Chương ngồi dậy, nhìn Thích Tầm Chương le lưỡi một cái rồi ngồi lại vào bàn.
Cửa phòng sách là cửa gỗ kéo, cũng không có khóa, vừa nãy Thích Tầm Chương mặc dù chỉ tiện tay kéo cửa lại, nhưng nếu Thích Du thiếu dạy dỗ một chút, không gõ cửa mà trực tiếp kéo cửa bước vào, quan hệ của hai người bọn họ lúc này cũng đã bại lộ rồi.
Thích Tầm Chương bình tĩnh đứng dậy, đi tới mở cửa ra.
Thích Du còn đang khí thế bừng bừng, nhìn thấy anh sửng sốt trong nháy mắt, nụ cười trên mặt cứng đờ, chậm rãi phản ứng lại: “Bố cũng ở đây à.”
“Dụ Hạ còn đang làm bài tập, con đừng quấy rầy cậu ấy.”
“Vâng” Thích Du không phục, nhỏ giọng lầu bầu, “Vậy bố ở đây làm gì?”
Thích Tầm Chương chỉ coi như không nghe thấy, không để ý tới cậu, đi vào bếp gọt trái cây.
Thích Du sau khi do dự liền bước vào, nằm úp lên bàn nhỏ giọng hỏi Dụ Hạ: “Hạ Hạ bố tớ vẫn luôn ở đây à?”
“Ừm” Dụ Hạ tùy ý nhìn lướt qua đề bài, thuận miệng trả lời cậu, “Chú ở đây với tớ, chú xem phim tớ làm bài tập.”
“Bố tớ giúp cậu làm bài tập?” Thích Du khó tin, “Ông ấy rảnh thật, sao cậu có thể chịu đựng ở chung một không gian với ông ấy trong thời gian dài như vậy, không thấy khó chịu sao?”
Dụ Hạ buồn cười nhìn cậu: “Chú ấy là bố cậu mà, khó chịu đến nỗi không chịu đựng được sao?”
“Dù sao ông ấy cũng rất kỳ lạ, tớ với ông ấy đều không có lời nào để nói với nhau hết, cứ lầm lì như vậy, ai chịu nổi được, tớ nghi ông ấy sau này không thể nào lấy vợ được quá.”
“Hôm qua cậu còn nói không muốn có mẹ kế mà.”
Thích Du cây ngay không sợ chết đứng: “Bởi vậy, ông ấy nhàm chán như thế, chắc chắn không có ai thèm theo đâu, muốn làm mẹ kế tớ không phải vì tiền của ông ấy à? Vậy có thể còn muốn được sao?”
Dụ Hạ cạn lời, cậu rốt cuộc có hiểu lầm gì với sức hấp dẫn của bố mình vậy?
Bị Thích Du ngắt lời một trận như vậy, Dụ Hạ thật sự hết muốn giải đề, ra phòng khách xem ti vi với Thích Du, cậu ngồi xếp bằng lên ghế sôpha, cầm điện thoại nhắn cho Thích Tầm Chương còn đang trong bếp gọt trái cây: “Con anh nói anh nhàm chán, không kiếm được vợ.”
Thích Tầm Chương cắt ra từng lát cam, tiện tay trả lời cậu: “Vợ anh đã có rồi, thằng nhóc như nó biết cái gì.”
Advertisement / Quảng cáo
Dụ Hạ cúi đầu cười tủm tỉm, Thích Du thấy thế duỗi chân đá cậu: “Cậu nhắn tin với ai mà vui vậy? Cậu sẽ không ở sau lưng tớ lén lút hẹn hò chứ?”
Dụ Hạ lập tức tắt điện thoại, liếc xéo: “Liên quan cm gì đến cậu, thằng nhóc.”
Thích Du không phục: “Cậu nói ai thằng nhóc?”
“Ai còn chưa cai sữa thì là người đó.”
Thích Du vén tay áo lên muốn đánh người, con ngươi đảo một vòng liền thay đổi dáng vẻ tươi cười lấy lòng, kề sát vào Dụ Hạ: “Hạ Hạ, giúp tớ một việc nhé?”
Dụ Hạ cảnh giác nói: “Giúp gì?”
Thích Du hạ giọng: “Lát nữa ăn cơm tối xong, chúng ta kiếm cớ ra ngoài, cậu yểm trợ cho tớ, tớ muốn đi gặp một người bạn, có được không?”
“Gặp bạn gì? Vu Phong Dương phải không?”
“Hạ Hạ…” Thích Du không thừa nhận cũng không phủ nhận, mặt dày năn nỉ cậu, “Cậu giúp tớ chút đi, nếu không một mình tớ, bố tớ với cô chắc chắn sẽ không cho tớ ra khỏi cửa.”
Dụ Hạ tát nhẹ lên mặt cậu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bị quỷ ám à?”
Thích Tầm Chương từ trong bếp bưng đĩa trái cây đã cắt xong ra, Dụ Hạ lập tức rút tay về kéo dài khoảng cách với Thích Du, nhích qua bên cạnh, Thích Tầm Chương đặt đĩa trái cây lên bàn trà, tiện tay xiên một miếng dưa Ha-Mi đưa cho Dụ Hạ, Dụ Hạ cười với anh, ngọt ngào cất giọng: “Cảm ơn chú.”
Thích Du cầm chiếc nĩa, lông mày giật lên một cái, sao cậu lại có cảm giác, có chỗ nào đó hơi bị lạ?