Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta

Chương 53: Đồ Con Chó


Bạn đang đọc Sa Vào Tình Yêu Cuồng Nhiệt Của Chúng Ta – Chương 53: Đồ Con Chó


Cảm giác của nụ hôn đầu là gì? Từ Chi thấy nó giống như một tách trà xanh, xanh biếc trong sáng, sáng lạn tràn đầy.

Uống nước trà thơm thoang thoảng, không cẩn thận để lá trà dính vào răng, đấy chính là mùi vị của thiếu niên, vào trong miệng có vị thanh chát, uống xong lại có vị ngọt cam.
Thực ra mùi hương cỏ đuôi chuột trên người Trần Lộ Chu rất quyến rũ, khi hôn mới biết là mùi trong trẻo sạch sẽ nhất của thiếu niên, giống như ngọn cỏ xanh tươi nguyên thủy nhất trên đồng cỏ chưa từng trải qua bất kỳ trận gió mưa nào, cũng chưa từng được mài giũa, nhẹ nhàng khoan khoái mà lại nồng nhiệt.
Cả người Trần Lộ Chu bị đè xuống ghế sô pha, hai chân thờ ơ rộng mở, tư thế chưa từng thay đổi.

Từ Chi ngồi trên chân trái của cậu, một tay ôm lấy cổ cậu, tay còn lại ôm lấy nửa bên mặt của cậu, sợ cậu tránh đi.

Cậu chỉ dựa vào ghế và ôm cô bằng một tay, không dám quá càn rỡ, cánh tay mạnh mẽ của cậu đặt ngang hông Từ Chi, bàn tay cũng nhẹ nhàng kiềm chế buông xuống bên cạnh eo cô, không dám ôm thật vòng eo mềm mại của thiếu nữ.


Một tay khác lại lạnh lùng đặt bên chân phải, hơi ngửa đầu lên, hôn cô một cách không lưu loát.
Mặt trời hoàn toàn ngả về tây, trăng sáng mờ nhạt dịu dàng treo trên bầu trời đêm, tiếng động nhỏ ở tòa nhà dành cho lớp 12 vẫn như thế, có tiếng người mắng đồng đội khi chơi game, có người nghiêm khắc mắng con mình không cho phép nó xem tivi, cũng có người không biết tương lai như thế nào, nên lớn tiếng đọc diễn cảm cũng không đọc nổi những vần thơ, áng văn.

Hai người họ vô tư quấn lấy nhau hôn hít, dần dần, trong những tiếng vang nhỏ vụn và rời rạc này, xuất hiện một cảm giác nóng bỏng tươi trẻ và kích thích nhất không thể nói ra bằng lời.
Trên người bọn họ như có những đốm lửa nhỏ chưa cháy, khẽ chạm vào là lại bùng lên.

Từ Chi định tiến gần hơn một bước, Trần Lộ Chu lại hơi ngửa đầu về phía sau, dán đầu lên lưng ghế sô pha nhìn cô, đôi mắt sắc bén sáng tỏ trước kia, nay lại mờ mịt mê mang, cũng rất loạn, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng hướng sang bên cạnh, kiêu ngạo chỉ xuống, “Chưa kém rèm cửa sổ.”
Từ Chi nhận được chỉ thị, mặc dù không biết tại sao chuyện kéo rèm cửa sổ lại trở thành trách nhiệm của cô, nhưng lúc này cô cảm thấy hình tượng con người có mối quan hệ sạch sẽ của Trần Lộ Chu không thể bị phá vỡ được.

Nếu bị người ta nhìn thấy cảnh cậu hôn một cô gái ở nhà, có lẽ sẽ khó giữ được danh tiếng.

Đang định đứng lên, Trần Lộ Chu lại khẽ kéo cô sang bên bên cạnh, thở dài, tự mình đứng dậy, “Ngồi đấy, để tôi đi.”
Một tiếng “xoẹt”, căn nhà hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.

Ngay khi người trở lại, ghế sô pha tiếp tục lún xuống, Từ Chi lại tự giác ngồi lên đùi cậu, hai tay hờ hững ôm lấy cổ cậu.

Trần Lộ Chu không dựa về sau nữa mà mở rộng hai chân ngồi trên ghế sô pha, theo bản năng ôm lấy cô bằng một tay, cánh tay gầy còn lại chống lên trên đầu gối, gân xanh nổi lên, tự nhiên cúi đầu xuống hôn cô, hôn một cách dày đặc và khô khốc.
Kéo rèm cửa sổ lại dường như càng yên tĩnh hơn, hai người gần như có thể nghe rõ tiếng thở dốc gấp gáp của nhau.


Cả hai đều thuộc kiểu người không có kinh nghiệm gì, cho nên hôn một lúc lại dừng một lúc, cũng chưa thỏa mãn hôn một lúc, trong ánh mắt chứa chan tình cảm, ánh mắt nóng bỏng, làn da trên môi chạm vào càng nóng hơn.
Cuối cùng, tiếng hôn nhau cuồng nhiệt làm người ta sợ hãi cũng dừng lại, chỉ là dưới ánh đèn nhỏ mờ nhạt, trong quầng sáng mờ mịt, hai người lặng lẽ nhìn nhau bằng ánh mắt mê man rối loạn, tiếng tim đập cũng không thể trở lại bình thường, đành phải luống ca luống cuống dừng lại.
“Cậu uống cà phê phải không?” Từ Chi vẫn ngồi trên đùi cậu, hai tay nhàn tản đặt lên vai cậu, hỏi.
Trái tim Trần Lộ Chu đập rất nhanh, cổ họng cũng thắt lại, thực ra cả người cậu đều đang căng cứng, nhưng không dám ôm chặt lấy cô mà chỉ ôm hờ hững.

Bản thân cậu là người thẳng thắn tự tại, nhưng bởi vì lúc này đang ở trong không gian riêng tư làm chuyện không thể gặp người, nên ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên, khàn giọng ừ một tiếng, “Còn xem phim nữa không?”
“Xem.”
“Vậy tua lại cho cậu.” Cậu tự nhiên đưa tay đi sờ điều khiển.
Hôn nhau cũng khoảng năm phút, phim của Kartu không xem một phút là không hiểu được nội dung rồi, hơn nữa đây còn là bản tiếng anh, nếu đổi lại là khi khác, chỉ cần nghe lời thoại phim thôi cũng có thể tiếp tục xem đoạn tiếp theo.

Nhưng lúc nãy hai người họ ngồi đây hôn nhau mất năm phút đồng hồ, Trần Lộ Chu không nghe được chữ nào, lời thoại phim cũng không lọt vào đầu.

Nhưng Từ Chi lại nói, “Không sau đâu, không cần tua, tôi mới nghe được một ít, nhật ký của Juliana bị phát hiện rồi, thơ tình cô ấy viết cho anh trai đã bị lộ, bây giờ mẹ nuôi đang đi tìm cô ấy gây khó dễ, Juliana đang trốn trong nhà của một bạn học nam.”
Trần Lộ Chu dần ngả người về phía sau, kiêu ngạo nhìn cô gái đang ngồi trên đùi mình như có điều suy nghĩ: “….”
Từ Chi rót ly rượu cho cậu, bản thân uống một hớp rồi đưa cho cậu: “Uống không?”
Cậu lắc đầu, vẫn nhìn cô như thế, Từ Chi nghi hoặc, “Làm sao vậy?”
Trần Lộ Chu thấy hơi tức bản thân mình, bỗng cũng thấy mình hiểu được Đàm Tư.

Mập mờ với một cô gái như vậy đúng là khiến người ta bực bội, lý trí của cô rất tỉnh táo, khi hôn còn có thể mất tập trung xem phim, thế nên thành tích của Đàm Tư mới xuống dốc, còn thành tích của cô lại tăng lên vùn vụt.

Mẹ nó cậu thế này là quá bình thường, ai yêu đương cùng con chó này, thành tích mà không trượt dốc chứ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.