Đọc truyện Sa Ngã Vô Tội – Chương 18: Bế tắc
Sau khi trở về sau bữa ăn tối, Âu Dương Y Phàm đến tìm Lâm Quân Dật, dường như hai người họ cố ý tránh Băng Vũ, trực tiếp đi vào phòng khách nói chuyện.
Nói chuyện được một lát, Băng Vũ nghe từ phòng khách truyền ra tiếng tranh chấp của hai người, cô nghe rõ Âu Dương Y Phàm cao giọng nói: “Anh điên rồi! Lâm Quân Dật, anh rốt cuộc có phải đàn ông không?”
Băng Vũ không kềm được tò mò mà bước tới trước cửa, mơ hồ nghe thấy Lâm Quân Dật nói: “Chính vì tôi là đàn ông, cho nên tôi mới phải tự mình quyết định ai là người muốn chung…”
“Vì một người phụ nữ đã có gia đình, anh quyết định từ bỏ sự nghiệp, vứt bỏ vị hôn thê của mình… thậm chí ngay cả người thân, bạn bè cũng không quan trọng, không có ý nghĩa gì với anh sao?”
“Y Phàm, có những thứ mất đi có thể tìm lại được, nhưng có những thứ đã bỏ lỡ một lần suốt đời sẽ hối hận.”
“Anh có biết là anh rất ích kỷ không? Anh có bao giờ nghĩ tới Nhĩ Tích chưa? Cô ấy chờ anh lâu như vậy, anh lại đối xử với cô ấy như thế, anh đã từng nghĩ đến cảm nhận của cô ấy sẽ như thế nào không?”
“Nếu tôi không suy nghĩ đến cảm nhận của cô ấy, tôi đã sớm kết hôn với cô ấy rồi! Tôi không cưới cô ấy, chính là vì hy vọng cô ấy có thể tìm được một người đàn ông thực sự biết quý trọng cô ấy.”
Băng Vũ nghe thấy có tiếng đánh nhau, hình như Âu Dương Y Phàm đã đánh Lâm Quân Dật: “Cô ấy tìm thấy thì sao? Trong lòng Nhĩ Tích chỉ có anh!”
“Y Phàm?”
“Tôi nói cho anh biết, nếu anh không cưới Nhĩ Tích, không chỉ có ông nội đoạn tuyệt quan hệ với anh, tôi với anh coi như cũng không bạn bè gì nữa hết, tôi cũng chẳng dám có một người bạn vong ân bội nghĩa như anh đâu!”
Âu Dương Y Phàm tức giận đẩy cửa bước ra, trông anh ta thực sự rất giận dữ, ánh mắt Y Phàm nhìn cô giống như là muốn đem cô đi xử bắn. Có thể làm cho một người tốt tính như anh ta không kềm chế được, có thể thấy lần này Lâm Quân Dật sai quá mức đi rồi.
Âu Dương Y Phàm đi rồi, Lâm Quân Dật mãi cũng chẳng thấy ra, Băng Vũ rót một ly nước mát đem vào phòng cho anh.
Thấy Băng Vũ đi vào, Lâm Quân Dật nghiêng mặt đi nơi khác, cố ý dấu đi một bên mặt sưng đỏ.
Mây đen dày đặc kéo đầy trời, trên mặt biển hải âu từng đàn vui đùa với làn sóng dữ.
Giữa đêm đen phiền muộn, càng thêm phần thê lương.
“Anh uống nước đi!” Băng Vũ bước qua, đưa tay đem ly nước đến trước mặt anh.
“Để tôi xem coi…” Lâm Quân Dật vung tay hất văng ly nước trong tay Băng Vũ. “Rốt cuộc em đã dùng phương pháp gì để thuyết phục Y Phàm lấy lại đoạn phim đó?
“…” Băng Vũ nửa quỳ nửa ngồi trên sàn phòng khách nhặt từng mảnh nhỏ thủy tinh bị vỡ vụn, Lâm Quân Dật đi đến lôi cổ tay cô, ép cô đứng lên: “Cho dù chỉ một phút em cũng không muốn ở bên cạnh tôi? Có thật là em đã nói như vậy không?!”
“Đúng!” Nhìn tay anh đang nắm chặt cổ tay mình, Băng Vũ cố gắng làm cho giọng nói của mình hết sức bình tĩnh: “Anh buông tay đi, cứ dây dưa thế này chẳng có ai được thoải mái, được an lành mà sống cả. Y Phàm đánh anh một cú như vậy mà anh vẫn chưa tỉnh sao? Là đàn ông cầm lên được thì bỏ xuống được!”
Lâm Quân Dật buông tay cô ra, không nói thêm câu nào nữa.
Đàn ông bạc tình, phụ nữ bạc mệnh, đây là chân lý từ cổ chí kim, không dễ gì thay đổi.
Từ xưa đến nay, phụ nữ nhận được sự yêu thương chiều chuộng hết mực thì chẳng hiếm hoi, lạ lẫm gì, nhưng có thể làm cho đàn ông từ bỏ hết thảy mọi thứ vì mình thì được mấy người đâu.
Đàn ông thường hy sinh người mình yêu để đổi lấy quyền lợi trước mắt, như vậy đấy, nhưng nào có ai nói bọn họ là kẻ vong ân phụ nghĩa.
Đơn giản bởi vì bọn họ là đàn ông!
Từ Hải Nam quay về đã được năm ngày, tất cả đều trở lại với quỹ đạo của nó, anh là sếp, cô là thư ký, ngoại trừ công việc cả hai không ai nói với ai thêm lời nào.
Băng Vũ còn chỉnh sửa chi tiết lại tài liệu mà bộ phận kinh doanh đưa tới. Những tài liệu này không chỉ có thành tích tiêu thụ trong khoảng thời gian vừa rồi của công ty, mà còn có dự toán cho vài căn hộ sắp được bán ra, và còn có cả toàn bộ các tình huống phát sinh trong quá trình tiêu thụ suốt một tháng qua nữa. Dự án bán các căn hộ chung cư cũng đã bắt đầu vào phiên giao dịch, bởi vì chung cư ở vị trí khá tốt, mức giá khởi đầu lại không cao, nên số lượng tiêu thụ rất tốt. Nhưng gần đây lại xuất hiện một tin tức bất lợi, chính phủ đang muốn xây một cây cầu vượt ở gần đó, hiện tại có rất nhiều người muốn trả nhà.
Sửa sang lại tài liệu khá ổn, Băng Vũ đang định đưa vào cho Lâm Quân Dật thì đột nhiên có một giọng nữ hết sức nhẹ nhàng êm dịu vang lên bên tai.
“Xin hỏi, Lâm Quân Dật có ở đây không?” âm thanh nhẹ nhàng vừa dứt, thì đột nhiên một gương mặt với những đường nét cao quý hoàn mỹ, xinh đẹp mà tao nhã của một cô gái xuất hiện, gương mặt trái xoan kinh điển của mỹ nữ, đôi mắt đưa tình như ẩn chứa cả hồ thu, trên môi là nụ cười vô cùng thanh nhã. Khoác trên thân hình mỹ miều chuẩn mực là một chiếc váy dài máu xám cổ khoét chữ V càng tô đậm lên khí chất tao nhã như hoa lan của cô gái ấy. Mái tóc dài buông xõa qua bờ vai hơi mỏng manh gầy yếu, cũng làm tăng thêm vẻ dịu dàng của người phụ nữ.
Cô gái này là người phụ nữ đẹp nhất mà Băng Vũ được thấy xưa giờ, vô cùng hài hòa hoàn mỹ. Đẹp vừa đủ, dịu dàng mà không hèn kém, thanh tao nhưng không có nét kiêu ngạo. Không trang điểm quá đậm, cũng không mang nhiều trang sức sang trọng, duy nhất trên chiếc cổ mảnh khảnh trắng nõn của cô gái ấy là sợi dây chuyền kim cương được thiết kế độc đáo, đôi hoa tai tinh xảo toả ra ánh sáng lóng lánh vừa đủ, vừa vặn đủ để thể hiện hết thâm ý của hai chữ ‘thưởng thức’. Nét hoàn mỹ trên con người của cô càng nhìn càng say mê. Một người con gái như vậy có thể so sánh với một cây hoa lan cao quý được nuôi trồng tỉ mỉ trong ngôi nhà kính.
Đồng thời với ánh mắt ‘chiêm ngưỡng’ của Băng Vũ thì cô gái kia cũng dùng ánh mắt kín đáo quan sát cô.
“Xin hỏi cô đã có hẹn trước chưa ạ?” Băng Vũ dùng chất giọng nghiêm trang lịch sự hỏi lại.
“Chưa, cô cứ nói cho anh ấy biết tôi là Lâm Nhĩ Tích.”
Lâm Nhĩ Tích? Tâm trạng ‘sững sờ hâm mộ’ lúc ban đầu của Băng Vũ biến thành ‘sững sờ hoảng sợ’, điều khiến Băng Vũ sợ hãi nhất là ở đôi mắt sáng của cô ta hoàn toàn không lộ ra chút cảm xúc nào.
Nếu cô ấy không phải là người quá giỏi che giấu thì chính là người quá mức lý trí, cả hai khả năng này đều cho thấy rằng chỉ cô ấy mới xứng đáng đứng bên cạnh Lâm Quân Dật, mới đúng là Lâm phu nhân một cách danh chính ngôn thuận.
Băng Vũ đảo mắt nhìn về phía cửa kính, lúc này Lâm Quân Dật đã mở cửa đi ra, trên mặt lộ ra ý cười hư ảo: “Sao lại không cho anh cơ hội chuẩn bị một nghi thức đón tiếp long trọng một chút thế này?”
“Em không muốn làm lãng phí thời gian của anh.”
Lâm Quân Dật nghiêng người nhường đường cho Lâm Nhĩ Tích. “Em đừng móc méo anh, lợi nhuận một tháng của công ty anh cũng chưa bằng một bộ quần áo của em nữa là.”
Sau khi hai người họ vào trong, tầm mắt Băng Vũ vẫn còn dừng lại trên xấp tài liệu, cô không dám đưa mắt nhìn sâu vào bên trong cửa kính tìm tòi thêm gì nữa.
Có lẽ bọn họ đang trình diễn tiết mục ‘gặp lại sau nhiều ngày xa cách’, ôm nhau thật chặt hoặc nhìn nhau thật say đắm không muốn phải chia xa thêm một lần nào nữa.
Băng Vũ không dám tìm hiểu lại càng không dám suy nghĩ sâu xa. Đây là cảm giác khiến người uất nghẹn, mắt thấy anh ở bên một phụ nữ khác, trong lòng bị đè nén đã sắp không thể chịu nổi, thế mà ngoài mặt vẫn tỏ ra vẻ tươi cười thoải mái làm bộ như chẳng có vấn đề gì cả.
Thời gian đằng đẳng trôi qua, cuối cùng hai người họ cũng bước ra.
Lâm Quân Dật mới ra khỏi cửa thì bước đến chỗ Băng Vũ, có vẻ xấu hổ đưa mắt liếc nhìn qua cô một chút rồi cầm xấp tài liệu đang đặt trên bàn cô lên, lửng lờ nói: “Chút nữa em mang những tài liệu này để trên bàn tôi, rồi thông báo với bộ phận kinh doanh bằng cách nhanh nhất điều chỉnh giá một chút… giờ tôi có chút việc phải ra ngoài một lát, nếu có việc gì thì có thể gọi trực tiếp vào di động cho tôi.”
Cô đáp vô cùng cung kính: “Vâng ạ, tôi sẽ hết sức cố gắng để không làm phiền tổng giám đốc.”
Vẻ mặt bất đắc dĩ của anh lại nhìn cô một lần nữa, sau đó nở nụ cười có chút miễn cưỡng.
Lâm Quân Dật đi rồi, ngực cô bắt đầu co rút đau đớn, càng ngày nỗi đau càng đậm. Cũng may là đủ mọi loại chuyện rắc rối khác thay phiên nhau lần lượt kéo tới, làm cho cô không có thời gian để tự hỏi bản thân: “Đôi tình nhân này đang dùng phương thức gì để an ủi nhau, bù đắp cho nhau suốt những tháng ngày dài đau khổ vì tương tư, nhớ nhung vì xa cách?”
Sự nghiệp kinh doanh bất động sản không hề đơn giản như bề ngoài của nó, không phải cứ có năng lực, cứ cố gắng hết mình là có thể thành công, là có thể thuận buồm xuôi gió. Ở trong nước Lâm Quân Dật không có các mối quan hệ rộng rãi, không có nền tảng kinh tế hùng hậu thì việc thuận lợi phát triển, yên ổn làm ăn là thật sự rất khó khăn. Phòng kinh doanh bị khách hàng trách móc, sở công thương thì yêu cầu giao nộp khai báo đầy đủ các giấy tờ số liệu…, còn thêm việc các ban ngành liên quan của chính phủ không phê duyệt, không cấp dấu… Lúc này có rất nhiều công việc rắc rối đang chờ Lâm Quân Dật giải quyết. Vài lần Băng Vũ cầm điện thoại lên, muốn đem tình hình hiện tại báo cho anh… nhưng cô đang do dự, sợ nghe thấy thanh âm anh…
Sắp hết giờ làm việc thì Lâm Quân Dật mới vội vàng trở về, chỉ có một mình anh. Băng Vũ bước vào văn phòng để báo cáo công việc: “Tổng giám đốc, hiện nay có rất nhiều cơ quan ban ngành không chịu xét duyệt cho dự án của chúng ta, rất có khả năng các công trình phải ngưng thi công, bộ phận quan hệ xã hội đang chờ xin chỉ thị của anh. Gần đây có tin tức nói rằng chính phủ sẽ xây dựng một chiếc cầu vượt ở gần chung cư của chúng ta, có nhiều khách hàng nói rằng chúng ta cố ý giấu diếm, yêu cầu trả nhà… còn có, chúng ta bàn giao công trình không đúng hạn…”
Trong trí nhớ của Băng Vũ, những lão sếp trước đây khi lâm vào tình cảnh như thế này nhất định là rất giận dữ, đem từng bộ phận, ban ngành ra lớn tiếng mắng chửi, sau đó không ngừng gọi điện thoại.
Nhưng Lâm Quân Dật thì không, anh hoàn toàn không giống với hình dung của Băng Vũ, anh kiên nhẫn nghe cô báo cáo hết tình hình, trên gương mặt từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, ngồi trước máy vi tính, im lặng suy nghĩ gì đó.
“Cô thông báo với bộ phận quan hệ xã hội, chi bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, nhất định là phải khơi thông được các mối quan hệ, bắt tay làm thật nhanh chóng mọi việc… bảo phòng kinh doanh liệt kê danh sách những chủ sở hữu căn hộ không hài lòng rồi đưa tới cho tôi, thống kê toàn bộ các khoản chi phí dự phòng vượt mức và hỏi bộ phận tài vụ là trong ngân quỹ công ty còn lại bao nhiêu tiền.”
Rất nhanh sau đó, phòng kinh doanh đem những tư liệu cần thiết tới, cầm tài liệu trong tay, Băng Vũ bước vào văn phòng thì thấy Lâm Quân Dật đang chuyên tâm nghiên cứu xu hướng thị trường chứng khoán.
“Tổng giám đốc, đây là tư liệu khách hàng sở hửu căn hộ… Phòng tài vụ nói ngân hàng đã chuyển hai ngàn vạn cuối cùng vào tài khoản của công ty, chúng ta có thể hoàn trả tùy thời điểm.”
Anh giống như hoàn toàn như không nghe Băng Vũ vừa nói gì, ánh mắt anh vẫn tập trung nhìn chăm chú vào biểu đồ đường cong biến hóa trên màn hình vi tính.
Băng Vũ không rời khỏi văn phòng, cũng không quấy rầy anh, lặng lẽ nhìn gương mặt chăm chú của anh.
Nếu anh nghiên cứu thị trường cổ phiếu thì đương nhiên sẽ tính đến việc dùng công ty thế chấp rồi “đánh cược”, vấn đề này rất nguy hiểm, một khi anh thua công ty sẽ lâm vào cục diện bế tắc.
Anh cầm lấy điện thoại, rất nhanh bấm một dãy số: “Kiến Nghiệp, tớ là Quân Dật, cậu nhanh chóng giúp tớ mua hai ngàn vạn cổ phiếu XXXXX… tớ sẽ lập tức cho người chuyển tiền qua cho cậu…”
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh có chút do dự: “Cổ phiếu đó lên xuống thất thường, không rõ mục đích của nhà cái…”
“Chính vì thế cậu phải nhanh tay lên.”
“Cậu phải hiểu rõ, loại cổ phiếu này kiếm tiền nhanh nhưng độ nguy hiểm cũng rất cao, một khi cậu đặt sai nhà cái, sẽ rất khó bức ra….”
“Tớ biết…!”
Lâm Quân Dật buông điện thoại, viết một tờ chi phiếu đưa cho cô: “Đem đến đưa cho phòng tài vụ bảo lập tức chuyển tiền vào số tài khoản này… Báo với bên công trình cố gắng kéo dài tiến độ vài ngày rồi chúng ta sẽ chi tiền trả sau. Còn nữa, báo cho phòng kinh doanh, từ giờ trở đi mỗi một căn hộ bán được sẽ được hưởng hoa hồng 10%… và bảo họ nói với khách hàng tin tức xây dựng cầu vượt căn bản là không có tính xác thực, nếu khách hàng không muốn mua nữa, thì nên làm một số thủ tục hơi lâu một chút, miễn có thể lui được thời gian hoàn trả tiền đặt cọc là được.
“Cần làm thủ tục gì?”
“Mặc kệ là thủ tục gì, chỉ cần có thể kéo dài thời gian là được!”
“Anh đem toàn bộ tiền mua cổ phiếu, vạn nhất….” Dưới góc độ là một thư ký, Băng Vũ hiểu là cô không nên hỏi anh bất cứ điều gì, nhưng cô thật lòng lo lắng cho anh.
“Em yên tâm, tôi có thể nắm chắc được tình hình hiện nay.”
Lâm Quân Dật xem biểu đồ, anh lấy từ túi ra chiếc chìa khóa: “Em về trước đón con gái em đi, tối nay chắc tôi sẽ về muộn.”
“Tổng giám đốc Lâm, buổi tối anh không ở cùng vị hôn thê sao?” Băng Vũ cố gắng nói với giọng điệu bình thản, đáng tiếc cô vẫn để lộ ra đậm chất ghen tuông.
“Tôi đã sắp xếp cho cô ấy nơi ở rất tốt rồi, tối nay cô ấy ở lại khách sạn.”
“Nếu vậy cô ấy có biết việc đêm nay anh sẽ ở cùng người phụ nữ khác không?” Cô mỉm cười chua xót dưới ánh mắt kinh ngạc của anh.
“Biết! Tôi đã nói rõ với cô ấy rồi…”
“Tôi thật sự rất thông cảm với vị hôn thê của anh, yêu phải một người đàn ông như anh là điều cay đắng nhất trong cuộc đời cô ấy.”
Lâm Nhĩ Tích chờ đợi một người đàn ông như vậy trong nhiều năm thế rồi, thật sự không đáng chút nào!
Nếu như vậy thì cô là gì? Đàn ông khắp thiên hạ luôn bạc tình như vậy đấy, đáng tiếc là vận mệnh cô lại như thế ‘an bài’ cho cô yêu phải loại đàn ông đáng buồn cười này.
Anh đứng lên giữ chặt tay cô khi cô đang muốn rời đi: “Băng Vũ, mọi việc anh đã sắp xếp đâu vào đó ổn thỏa hết rồi, chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc đi.”
“Đúng là chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc với nhau!” Băng Vũ thấy vẻ vội vàng của anh lại có chút để ý, cô cầm lấy chiếc chìa khóa trên bàn, nói tiếp: “Buổi tối tôi sẽ ở nhà chờ anh.”
* * * * * * * * *
Vừa mới bước ra khỏi cửa công ty, một chiếc Porche dừng ngay trước mặt Băng Vũ, cô nhận ra ngay đó là xe của Âu Dương Y Phàm, nhưng người bước xuống xe lại là Lâm Nhĩ Tích.
“Cô Diêu, chúng ta có thể nói chuyện một lát được không?” Lâm Nhĩ Tích mềm nhẹ khẽ cúi người xuống, thể hiện nét đoan trang dịu dàng của một tiểu thư khuê các. Đứng trước người có vẻ đẹp thanh nhã tựa hoa lan như Lâm Nhĩ Tích, Băng Vũ bỗng nhiên phát hiện cô thật kém cỏi, ngoại hình thực xấu xí đến không chịu nổi.
Nghĩ như thế cho nên Băng Vũ nhanh nhẹn khéo léo từ chối, tránh đối mặt với Lâm Nhĩ Tích: “Thực sự xin lỗi, tôi còn phải đến nhà trẻ để đón con gái tôi.”
“Tôi chỉ nói vài câu thôi, sẽ không làm trậm trễ thời gian của cô đâu.”
Ngữ điệu của Lâm Nhĩ Tích khẩn thiết như vậy, Băng Vũ không biết làm sao để cự tuyệt, nghĩ nghĩ một lát, cô đành gật đầu nhận lời.
Lâm Nhĩ Tích đưa cô đến một quán coffee yên tĩnh gần đó, nhân viên phục vụ vừa thấy Lâm Nhĩ Tích lập tức cung kính chào hỏi: “Hoan nghênh quý khách!”
“Bên trong có phòng riêng không?”
“Dạ có, xin mời quý khách vào trong.”
Ngồi đối diện nhau trong một căn phòng, Lâm Nhĩ Tích hỏi: “Cô muốn uống gì?”
“Café!”
“Cho chúng tôi hai ly café.” Nói xong, từ xúi xách của mình, Lâm Nhĩ Tích rút ra một trăm đồng phí phục vụ đưa cho người nhân viên lúc nãy.
Nhân viên phục vụ nhận lấy tờ tiền, liên tục cúi đầu nói ‘cám ơn’. Đây đại khái là thói quen của những kẻ có tiền, có thể sử dụng tiền để mua sự tôn trọng từ người khác.
Nhân viên phục vụ nọ lui ra ngoài, Lâm Nhĩ Tích vươn bàn tay mảnh khảnh của cô đặt lên bàn tay Băng Vũ, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn vào mắt Băng Vũ, trong ánh mắt ấy không có chút khinh miệt nào.
“Cô thực sự yêu Lâm Quân Dật sao?”
“Tôi…”
“Tôi thấy cô không phải là một người phụ nữ ham hư vinh, cô ở bên cạnh anh ấy nhất định là bởi vì cô yêu anh ấy đúng không?”
Băng Vũ nghĩ đến Lâm Nhĩ Tích sẽ khinh miệt hỏi cô: muốn bao nhiêu tiền?
Nghĩ đến cô ấy sẽ ‘cả vú lấp miệng em’(*) cảnh cáo cô: cô nghĩ Lâm Quân Dật sẽ cưới cô sao? Anh ấy chỉ là vui chơi qua đường mà thôi.
(*) Cả vú lấp miệng em: nhằm hàm chỉ một thói xấu của người đời là hay ỷ vào thế lực, sức mạnh để chèn ép, lấn át người kém mình về thế lực và địa vị trong cuộc sống.
Nhưng lúc này, từ giọng điệu đến lời nói của cô ấy lại không giống như cô tưởng tượng một chút nào, khiến cô không biết nên trả lời ra sao?
“Quân Dật là một người đàn tốt hiếm thấy, nhìn qua anh ấy rất lạnh lùng nhưng thật sự tâm tư anh ấy lại rất đơn thuần, đối với phụ nữ anh ấy luôn săn sóc rất chu đáo… cho nên, chỉ cần ở bên cạnh anh ấy một thời gian thì bất cứ người phụ nữ nào cũng không khống chế được mình mà đem lòng yêu mến anh ấy.”
“Cô Lâm ạ, tôi và tổng giám đốc Lâm hiện tại…” Băng Vũ không do dự nói thêm: “Không có gì hết.”
Lâm Nhĩ Tích nở một nụ cười khoan dung: “Yêu anh ấy thì có gì mà không dám thừa nhận? Lần đầu tiên tôi cùng anh ấy vào hoa viên ngắm cảnh, anh ấy khoác áo lên người tôi, rồi kể cho tôi nghe những chuyện cũ của bản thân anh ấy mà không bao giờ muốn cho người khác biết… lúc đó tôi đã yêu anh ấy. Yêu anh ấy thật lòng thì cái gì tôi cũng có thể trả giả, cái gì tôi cũng có thể chịu đựng… cho nên nếu có người khác yêu anh ấy tôi cũng không ngạc nhiên.”
Đúng vậy! Lâm Nhĩ Tích là vị hôn thê của anh, cô ấy có thể yêu anh một cách quang minh chính đại. Nhưng Băng Vũ thì không được, cô chỉ là tình nhân, tình yêu của cô chỉ là thứ bụi bặm mãi mãi không thể được chiếu sáng dưới ánh mặt trời.
“Tôi tự biết thân phận của mình, vì vậy tôi không hy vọng hão huyền điều gì hết.”
“Phụ nữ, khi thật lòng yêu một người đàn ông, đương nhiên là muốn cùng người ấy sống bên nhau mãi mãi, tôi có thể hiểu được.” Những lời Lâm Nhĩ Tích thốt ra đều rất chân thành, lời nói của cô ta đánh vào sâu tận đáy lòng Băng Vũ, đánh vào phần tâm lý yếu đuối nhất của Băng Vũ.
“Nhưng… cô nên biết là, bọn họ là dạng công tử nhà giàu, bên ngoài tùy tiện gặp được một người phụ nữ đó đơn giản chỉ là vui chơi qua đường, người phụ nữ họ lấy về nhà nhất định là người có thân phận và địa vị phù hợp với họ. Đây không phải là thành kiến, càng không phải là lợi thế, đơn giản vì gia cảnh tương tự nhau, trải qua cuộc sống giống nhau, trong lúc đối phương gặp hoạn nạn mới có thể giúp đỡ nhau, như thế họ mới có thể duy trì một mối quan hệ lâu dài…”
“Tôi hiểu…”
Nhân viên phục vụ gõ cửa, đem 2 tách café bước vào, nhìn qua vẻ mặt Băng Vũ và Lâm Nhĩ Tích rồi lập tức lui ra ngoài
Lâm Nhĩ Tích nhẹ nhàng cầm chiếc thìa bạc để vào tách café khuấy đều, đen trắng lẫn lộn không phân rõ ràng, mùi hương café lan tỏa trong không khí mang theo hương vị vừa đắng chát vừa ngọt ngào: “Cuối năm nay, tôi và Lâm Quân Dật sẽ kết hôn, chúng ta đều là phụ nữ, tôi sẽ không làm cô khó xử, nếu cô vẫn muốn làm tình nhân trong bóng tối của anh ấy, tôi có thể vờ như không biết.”
Băng Vũ khó hiểu nhìn Lâm Nhĩ Tích, cô ấy lại đáp trả Băng Vũ bằng một nụ cười thong thả: “Cho dù không có cô, anh ấy vẫn sẽ đi tìm một người phụ nữ khác, dục vọng của đàn ông cũng giống như tình yêu của người phụ nữ, đều là những thứ mà tự bản thân không điều khiển, tiết chế được, ‘thân bất do kỷ’ mà thôi.”
Từng câu từng chữ mang đậm âm sắc u buồn như lưỡi dao nhọn đâm thẳng vào lòng Băng Vũ, cô chợt cười, nụ cười chế giễu chính mình, hay cho câu ‘thân bất do kỷ’!
“Cô Diêu này, tôi có một vài câu nói thật lòng, không biết có nên nói hay không?”
“Cô nói đi.”
“Quân Dật dù sao cũng là chồng chưa cưới của tôi, tôi là vợ chính thức của anh ấy, sự chịu đựng của tôi có thể đổi lấy sự tôn trọng và thương cảm của anh ấy. Cô có bao giờ nghĩ tới hay không? Cô phải làm sao khi không còn sắc đẹp của tuổi trẻ, mười năm sau thì sao? Nhan sắc già đi, tuổi thanh xuân đánh mất, anh ấy có tình nhân khác, tình cảm lúc đó của cô sẽ ra sao? Nếu anh ấy cả đêm không về, cô sẽ nghĩ anh ấy đi đâu? Đêm khuya gọi điện thoại anh ấy không bắt máy, cô sẽ nghĩ anh ấy đang làm gì? Khi trong điện thoại truyền tới giọng một cô gái có vẻ rất ngây thơ, nhưng anh ấy lại xác nhận đó là tình nhân của anh ấy.”
Ly café trên tay Băng Vũ trở nên run rẩy, chất lỏng màu đen trong ly sóng sánh bắn vào mu bàn tay cô.
Lâm Nhĩ Tích ngẩng đầu lên, nhìn Băng Vũ mỉm cười, nụ cười vẫn như cũ mang vẻ thanh khiết như nước: “Chịu không nổi đúng không? Quân Dật là loại đàn ông cuốn hút như vậy đấy, có thể hy vọng anh ấy sẽ mãi chung tình với một người được sao? Đừng ngạc nhiên, đừng choáng váng mà làm gì, tình sử phong lưu của các công tử giàu sang quyền quý đều như thế, chẳng hề thua kém các bậc đế vương cổ đại chút nào đâu… Tôi yêu Quân Dật, đối với điều này tôi có thể thông cảm, còn cô? Cô có thể không?”
“Tôi không thể…”, cô là tuýp phụ nữ hẹp hòi, yêu là vị kỷ, yêu là cố chấp.
Cô không thể cùng một phụ nữ khác chia sẻ người mình yêu, cô không thể chấp nhận người mình yêu phản bội mình…
“Tôi nghe nói, cô đã lập gia đình và có con rồi phải không?”, Lâm Nhĩ Tích nắm chặt tay Băng Vũ, tay cô ấy thật mềm, mềm như một áng mây vậy. “Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi cô một chút, chồng cô có biết chuyện của cô và Quân Dật không? Anh ấy không để tâm sao?”
Tuy rằng cô hèn mọn, tuy rằng cô nhỏ bé, nhưng Băng Vũ cũng muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng trước mặt Lâm Nhĩ Tích: “Chúng tôi đã chia tay năm năm rồi.”
“Năm năm rồi?” Thần sắc của Lâm Nhĩ Tích đột nhiên thay đổi, khẩn trương nhìn Băng Vũ.
“Tôi không làm được như cô, không thể yêu vĩ đại được như thế, khi phát hiện anh ấy có người phụ nữ khác, người phụ nữ đó đã nói chuyện với tôi qua điện thoại, cô ấy nói: “Cô ấy là vị hôn thê của anh ấy… Tôi đành chấp nhận bỏ cuộc”.
Lâm Nhĩ Tích bất chợt buông tay Băng Vũ ra, trên môi vẫn là nụ cười, nhưng nét cười ấy đã gần như hết sức gắng gượng.
“Thực sự xin lỗi!”
“Người nên xin lỗi là tôi.” Băng Vũ đứng lên, nhìn Lâm Nhĩ Tích mỉm cười nói: “Lâm tiểu thư, là tôi phá hoại tình cảm của hai người, cô yên tâm đi, tôi tự biết nên làm thế nào!”
Băng Vũ rời khỏi quán café, ánh nắng chiều ở chân trời nhuộm đỏ những áng mây trắng…
Ánh tà dương thật đẹp, đây chính là hoàng hôn…
Thản nhiên quay đầu lại, nhìn vào cửa kính trong suốt, Băng Vũ thấy Lâm Nhĩ Tích đang nghiêm mặt ngồi trên bàn, từng ngón tay mảnh khảnh của cô đang vuốt ve mái tóc thẳng dài, màu tóc đen làm nổi bật bàn tay không chút huyết sắc của cô.
Hóa ra Lâm Nhĩ Tích cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài!
* * * * * * * * * *
Hoảng hốt đi đến trước cửa nhà trẻ, xa xa Băng Vũ đã thấy Tư Tư tay vịn vào song cửa sắt đã phần nào phai nhạt màu sơn, hai chân dính chặt vào nhau, đôi mắt mở to tràn ngập sự chờ mong đang nhìn xa xôi, ánh mắt sắp khóc của bé khiến cô vô cùng áy náy, khiến nỗi đau trong lòng cô càng như bị đẩy xuống vực sâu thăm thẳm.
Một bé gái bốn tuổi đáng lý ra phải được nằm trong lòng người mẹ làm nũng, nên được đôi môi người cha khe khẽ hôn lên mặt.
Mà cô thì đã làm được gì cho bé? Không thể cho bé một gia đình hạnh phúc, không thể cho bé một cuộc sống với tuổi thơ vô tư vô lự, thậm chí cô không thể cho bé được một đời sống vật chất đủ đầy…
Cô căn bản không xứng đáng làm một người mẹ, ích kỷ sinh Tư Tư ra, làm cho nó sống cùng cô trong một cuộc sống ghê tởm của thế giới sinh tồn này.
“Mẹ ơi…”, vừa nhìn thấy Băng Vũ, bé lao tới bên mẹ bằng tốc độ nhanh nhất.
Băng Vũ cúi đầu, những giọt nước mắt áy náy của cô rơi xuống từng giọt đọng trên nền đất đầy bụi.
Một đôi tay nhỏ bé mềm mại chạm lên mặt Băng Vũ, giúp cô lau đi những giọt nước mắt chảy dài trên má…
“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc…”
Tim cô từng đợt từng đợt co rút đau đớn, nước mắt rưng rưng đem thân thể gầy yếu của Tư Tư ôm vào lòng, có một đứa con gái như vậy, cô làm sao có thể khóc, vì Tư Tư cô phải trở nên kiên cường đối mặt với mọi việc.
Băng Vũ nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng dỗ dành Tư Tư: “Mẹ không có gì hết! Tư Tư ngoan…”
“Mẹ… Tư Tư nhớ chú… Tư Tư không cần ba, Tư Tư muốn chú…”
Trong giọng nói trong trẻo kia, chỉ có Băng Vũ nghe được trong thanh âm nhỏ nhẹ đó là nỗi sợ hãi, Tư Tư không cần ba… làm sao lại có đứa trẻ nào không cần ba cơ chứ. Trước đây mỗi đêm cô đều mơ thấy chính mình có ba, có mẹ.
Cô cố gắng hết khả năng bày ra một nụ cười thật tươi: “Được rồi, mẹ sẽ tìm chú cho Tư Tư!”
Con bé dùng cánh tay nhỏ bé ôm cổ Băng Vũ, non nớt gọi: “Mẹ…”
Có Tư Tư, cô không cho phép bản thân mình yếu đuối, không có tư cách để chạy theo một tình yêu xa xỉ, cái cô nên làm là tìm cho Tư Tư một người chú, một người có thể bảo vệ Tư Tư, có thể yêu thương chăm sóc Tư Tư.
“Tư Tư, ngày mai chú Ngô sẽ dẫn chúng ta đi công viên trò chơi, con muốn đi không?”
“Công viên trò chơi? Dạ muốn!”
Băng Vũ không dám nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Tư Tư, nhưng cô tin rằng trong đôi mắt to tròn ngập nước kia nhất định là sự phấn khởi cùng với chờ mong.
Lâm Quân Dật là giấc mộng đẹp nhưng không thực tế của cô, nay mộng đã tỉnh, tâm cũng chết, anh thì càng ngày càng xa xôi…
Sau khi về nhà, Băng Vũ nhờ Liễu Dương trông Tư Tư giùm cô, nói: “Tớ muốn nói chuyện với anh ấy một lần, kết thúc hoàn toàn!”
Liễu Dương nói: “Cậu đã quyết định?”
“Uhm! Quyết định rồi!”
Mở cửa đi ra, Tư Tư không nói lời nào, gương mặt nhỏ nhắn mơ hồ như muốn khóc, bàn tay nhỏ nhắn của bé níu níu vạt áo Băng Vũ.
Cô đưa tay xoa xoa mái tóc Tư Tư: “Tư Tư ngoan, sáng mai mẹ sẽ dẫn Tư Tư đi chơi.”
Tư Tư vẫn không buông tay.
“Mẹ hứa với Tư Tư, mẹ sẽ trở về ngay, được không?”
Tư Tư lập tức nở nụ cười, buông bàn tay nhỏ bé đang níu kéo vạt áo Băng Vũ…