Đọc truyện Sa Mạc Thần Ưng – Chương 42: Thông đạo bí mật
Trời vẫn còn chưa tối, Lữ Tam đang ngồi trầm lặng suy tư, trong một góc tối căn nhà.
– Hiện giờ Ban Sát Ba Ná nhất định đã nhận được báo cáo của thuộc hạ và đã biết ta đã điều động toàn bộ.
Lữ Tam nói :
– Nhất định hắn cho rằng ta cũng đang ở Hồ Tập, bởi vì ta sợ Tiểu Phương, nên định lợi dụng cơ hội lần này dồn Tiểu Phương vào chỗ chết.
Lữ Tam cười cười nói :
– Ban Sát Ba Ná xưa nay hành sự rất cẩn thận. Nhưng ta bảo đảm lần này hắn đã tính sai một việc.
– Là việc gì?
Lữ Tam nói :
– Hắn nhất định sẽ không tin rằng Độc Cô Si ở trong tay ta.
– Độc Cô Si thật sự đang ở nơi đây?
Tề Tiểu Yến không đợi Lữ Tam trả lời, hỏi tiếp :
– Ngươi thật sự muốn gả ta cho Độc Cô Si?
– Hôn nhân là một việc rất kỳ quái, có khi không chỉ là sự kết hợp giữa nam nữ mà thôi.
– Thế vậy là cái gì?
– Mà là thủ đoạn.
Lữ Tam nói :
– Con nhà bần cùng dùng hôn nhân để làm thủ đoạn, nhằm bảo đảm cuộc sống sau này. Còn con nhà giàu có dùng hôn nhân để làm thủ đoạn, nhằm tăng thêm địa vị và quyền lợi của mình.
Lữ Tam nhìn thẳng vào mắt Tề Tiểu Yến trong mắt lão toát ra vẻ sắc lạnh :
– Tự ngươi cũng đã biết, ta muốn ngươi gả cho Độc Cô Si, đối với ngươi và ta đều có lợi ích cả.
Tề Tiểu Yến nói :
– Nhưng đến tận bây giờ ta vẫn chưa nhìn thấy Độc Cô Si.
Lữ Tam đột nhiên đứng dậy nói :
– Ngươi muốn gặp hắn? Được, ngươi đi theo ta!
Trong căn nhà gỗ đơn sơ này có một chiếc tủ bằng gỗ cũng rất đơn sơ. Mở cửa chiếc lư này ra, sau đó ấn một cái nút bên trong, lập tức có một cánh cửa xuất hiện.
Di vào cánh cửa bí mật này là đi vào một thế giới khác.
Một thế giới toàn là vàng sáng chói.
Có ba người bên trong gian phòng này. Một người vẫn còn rất trẻ, một người hơi lớn hơn một chút và một gã trung niên đầu tóc đã hoa râm.
Trang phục trên người gã trẻ tuổi rất hoa lệ. Xem ra hắn ta không những rất anh tuấn, hơn nữa còn rất kiêu ngạo.
Còn người niên kỷ hơn lớn hơn, dáng vẻ rất có lễ giáo và phong độ.
Người trung niên không có điều khác lạ, chỉ có điều trông y rất khoẻ mạnh so với cái tuổi ngoài tứ tuần của mình.
Cả ba người này tuy tuổi tác và hình dạng bên ngoài hoàn toàn không giống nhau nhưng lại có một điểm hoàn toàn như nhau.
Cả ba người đều có kiếm, hơn nữa tay họ đều đặt sẵn ở chuôi kiếm. Chỉ cần vung tay ra là kiếm lập tức rời khỏi vỏ.
Độc Cô Si không có trong số họ. Còn ba người này Tề Tiểu Yến chưa hề gặp qua.
Lữ Tam lên tiếng nói :
– Bọn họ đều là những trợ thủ đắc lực của ta. Đồng thời cũng là những kiếm khách thượng thặng. Nhưng đáng tiếc ở chỗ bọn họ chỉ có số hiệu mà không có tên.
Số hiệu của bọn họ là bốn, mười bốn, và hai mươi bốn.
Giữa bọn họ không những tương đồng nhau về tính cách thân thế, mà ngay cả kiếm pháp cũng gần như nhau.
Lữ Tam nói :
– Ta muốn bọn họ ở đây chờ đợi lệnh, chỉ vì ta cũng muốn họ đi giết một người!
Tề Tiểu Yến hỏi :
– Giết ai?
Lữ Tam không trực tiếp trả lời câu hỏi này.
Lão lại ấn một cái nút bí mật khác. Một cánh cửa bí mật thứ hai từ từ mở ra.
Phía sau cánh cửa bí mật kia là một thông đạo vừa sâu lại vừa tối.
– Ngươi cứ đi theo lối này đến phía đầu thông đạo, thì sẽ gặp một cánh cửa. Cánh cửa kia chỉ đóng hờ và có một người ngồi phía sau cửa. Chỉ cần mở cửa ra là có thể nhìn thấy người kia.
Mệnh lệnh của Lữ Tam lúc nào cũng ngắn gọn :
– Ta muốn ngươi đi giết hắn. Ngay bây giờ!
Số bốn cũng giống như những thuộc hạ khác của Lữ Tam, chỉ biết nhận mệnh lệnh không khi nào hỏi lí do.
Đương nhiên hắn càng không hỏi, người mà Lữ Tam sai hắn đi giết là ai?
Mà hắn chỉ nói :
– Thuộc hạ đi ngay lập tức!
Nói dứt câu này, hắn ta đã vọt mình phóng nhanh vào thông đạo như một mũi tên.
Hắn đã đi thật lâu nhưng không hề thấy quay trở lại, do có giết được người hay là bị người giết, thì cũng không lâu như thế.
Bây giờ mọi người đều biết, hắn ta sẽ không bao giờ quay trở lại.
Hắn đã chết!
Đây là kết quả duy nhất.
Không một ai mở miệng lên tiếng. Cũng không một ai biểu lộ sự thương cảm.
Bởi vì đây vốn không phải là một việc đáng bi thương.
Mỗi người đều phải chết, huống hồ là hạng người như họ.
Lữ Tam lại chờ đợi một hồi lâu.
Sau đó mới quay sang nói với số mười bốn :
– Việc mà ta muốn làm, nhất định phải làm bằng được! Số bốn đã làm không xong, bây giờ chỉ có để ngươi đi làm mà thôi!
– Tuân lệnh!
Số mười bốn lập tức nhận mệnh lệnh.
Thế nhưng hắn ta cũng không quay trở lại.
Lần này Lữ Tam chờ đợi càng lâu hơn. Sau đó mới rửa tay trong kim bồn, rồi thắp hương vào kim lư.
Hơn nữa lão còn buông một tiếng thở dài.
Mặt đối diện với số hai mươi bốn, sắc mặt Lữ Tam càng trở nên nghiêm túc.
Sau đó lão buông gọn ba tiếng :
– Đến phiên ngươi!
Số hai bốn tiếp nhận mệnh lệnh, im lặng không hề nói câu nào.
Thần sắc gã vẫn trầm tĩnh như thường, không những sắc mặt không hề thay đổi, mà còn không có một chút động tác chuẩn bị.
Gã chậm rãi bước đến thông đạo. Bước đi gã không nhanh cũng không chậm, giống như đến nhà bằng hữu ăn cơm vậy.
Lúc này số số hai mươi bốn đã bước đến trước cửa thông đạo và mọi người đều cho rằng gã sẽ lập tức bước vào trong ngay.
Không ngờ gã đột nhiên dừng bước, từ từ quay người lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn Lữ Tam.
Trong mắt gã hoàn toàn không một chút biểu hiện, cũng như không hề có tình cảm.
Thế nhưng gã lại lên tiếng nói :
– Bảy tuổi ta đã bắt đầu học kiếm. Khi mười ba tuổi kiếm vẫn còn chưa học thành nhưng đã học cách giết người.
Giọng gã trở nên trầm trầm :
– Ngươi đương nhiên cũng phải cho ta biết giá cả lần này.
– Ta biết!
Lữ Tam vẫn đang mỉm cười.
– Vì vậy ta đã chuẩn bị sẵn.
Lữ Tam bước đến, dùng thỏi vàng nguyên chất mà lão thường cầm trong tay nhét vào tay số hai mươi bốn.
– Ta cũng biết qui củ của ngươi, trước khi giết người ngươi chỉ muốn được trả một nửa.
Lữ Tam nói tiếp :
– Ta nghĩ thỏi vàng này đã đủ.
– Bấy nhiêu đã đủ.
Số hai mươi bốn nói :
– Thỏi vàng này không những là vàng nguyên chất, hơn nữa còn là vàng cực tốt, không dễ gì có bán trên phố. Chỉ có điều một người sắp chết thì vàng có lợi ích gì?
Miệng tuy nói vậy nhưng gã vẫn cất thỏi vàng vào trong nhưng, rồi đột nhiên lên tiếng nói :
– Ta còn có một việc muốn yêu cầu.
– Là việc gì?
Số hai mươi bốn lạnh lùng nói :
– Nếu như ta chết, xin ngươi đừng rửa tay thắp hương cho ta. Bởi vì ngươi đã trả tiền cho ta rồi.
Dường như chưa nói hết câu này, gã đã quay lưng bước vào trong thông đạo tối om.
Tề Tiểu Yến nhìn theo bóng gã đến khi mất hẳn, mới thở dài một tiếng :
– Người này thật kỳ quái. Hình như gã đã biết chuyến đi lần này nhất định phải chết, thế nhưng vẫn đòi ngươi cho bằng được một thỏi vàng. Như thế là tại sao?
– Đây chính là nguyên tắc của hắn!
– Nguyên tắc?
– Nguyên tắc chính là qui củ.
Lữ Tam nói :
– Một người có nguyên tắc và qui củ thì tuyệt đối không bao giờ phá đi, bất luận là hắn ta chết hay sống.
Lữ Tam nói những câu này vẻ rất nghiêm túc, thậm chí còn có phần tôn kính.
Ngược lại Tề Tiểu Yến hỏi Lữ Tam :
– Hắn có cảm thấy vậy là ngu ngốc hay là thông minh không?
– Ta không biết!
Lữ Tam thở dài :
– Ta chỉ biết bây giờ loại người như vậy càng ngày càng ít.
– Có phải ngươi rất thích loại người này?
– Đúng vậy!
– Thế tại sao ngươi còn để gã đi chết?
– Tại sao ngươi biết là hắn đi chết?
Lữ Tam nhìn chăm chăm Tề Tiểu Yến hỏi :
– Chẳng lẽ ngươi đã biết ngươi mà ta sai hắn đi giết là ai sao?
Tề Tiểu Yến im lặng không nói gì.
Trong thông đạo vẫn không hề nghe thấy một âm thanh, cũng như không hề có một động tĩnh gì.
Số hai mươi bốn cũng không thấy quay trở lại, mặc dù thời gian đã trôi qua rất lâu.
Đột nhiên Lữ Tam lên tiếng nói :
– Dường như chúng ta đã đến lúc phải đi ăn.
– Đi ăn à?
Tề Tiểu Yến vẻ rất ngạc nhiên :
– Ngươi muốn đi ăn sao?
– Ăn uống là chuyện rất bình thường. Tất cả mọi người đều phải ăn.
Lữ Tam nói :
– Đến lúc ăn thì phải ăn bất luận là sự việc có xảy ra như thế nào cũng phải nên đi ăn.
– Đây chính là nguyên tắc của ngươi?
– Đúng vậy!
Trong thông đạo vẫn tối om và không một chút động tịnh.
Cuối cùng thì họ cũng đã kết thúc bữa ăn tối. Sau đó Lữ Tam rửa tay trong một cái chậu nước bằng vàng.
Bên trong chậu đựng không phải là nước mà là trà xanh.
Lữ Tam giải thích :
– Hôm nay chúng ta ăn món tôm hùm và cua. Chỉ có chính tay mình lặt tôm và cua, mới thật sự có thể cảm nhận được lạc thú ăn tôm và cua.
Lão nói tiếp :
– Chỉ có rửa tay bằng trà xanh, mới có thể tẩy sạch mùi hôi của tôm cua.
Tề Tiểu Yến đột nhiên hỏi :
– Còn giết người thì sao?
– Giết người à?
Hiển nhiên là Lữ Tam vẫn chưa giải thích ý nghĩa câu này.
Tề Tiểu Yến nói :
– Giết người bộ không giống như ăn tôm và cua hay sao? Cũng phải chính tay mình đi giết, mới cảm nhận thấy được lạc thú.
Câu nói này rất tuyệt, Lữ Tam trả lời cũng rất tuyệt.
– Vậy thì còn phải xem.
– Xem gì?
– Xem người ngươi giết là người như thế nào?
Lữ Tam nói :
– Có một số người không đáng để người khác giết. Nhưng có một số người, không thể không chính tay giết được.
– Sau khi giết xong thì sao?
Tiểu Yến lại hỏi :
– Nếu như ngươi chính tay giết người, vậy sau khi giết xong ngươi dùng gì để tẩy sạch màu máu?
Không có ai có thể trả lời câu hỏi này, cũng không có ai muốn trả lời.
Lữ Tam dùng chiếc khăn trắng lau khô tay, rồi từ từ đứng lên đi thẳng vào trong thông đạo.
Lão không hề lên tiếng gọi Tề Tiểu Yến. Bởi vì lão biết Tề Tiểu Yến nhất định sẽ bước vào trong theo.
Thật ra trong thông đạo đã xảy ra chuyện gì?
Càng vào trong lối vào thông đạo càng hẹp. Tề Tiểu Yến muốn chui vào trong, cũng không phải là chuyện dễ. Cho nên tuy gian phòng bên ngoài đèn đuốc rực rỡ, thế nhưng vẫn không chiếc vào bên trong thông đạo được.
Bên trong cực kỳ tối, thậm chí ngay cả xoè bàn tay ra cũng không nhìn thấy.
Tại sao Lữ Tam lại thiết lập một thông đạo bí mật như vậy?
Tề Tiểu Yến đang dò đường tiến về phía trước.
Bỗng nhiên Lữ Tam lên tiếng nói :
– Tốt nhất là ngươi đừng tiến thẳng về phía trước.
– Tại sao?
– Bửi vì thông đạo này không phải là một đường thẳng.
Lữ Tam nói tiếp :
– Thông đạo này có tất cả mười ba khúc quanh. Nếu như ngươi cứ tiến thẳng về phía trước, nhất định sẽ đụng vào vách tường. Ta biết ngươi có lẽ sẽ không tin, vì từ ngoài nhìn vào nó giống như một đường thẳng.
Nếu như không tin ngươi có thể thử xem.
Tề Tiểu Yến không thử.
Bởi vì người biết bóng tối thường khiến cho người ta có rất nhiều cảm giác không thật.
Tuy còn rất trẻ, nhưng Tề Tiểu Yến vẫn hiểu đạo lí này. Giữa đường cong và đường thẳng, khó bề mà phân biệt được.