Bạn đang đọc Sa Mạc Thần Ưng (Đại Địa Phi Ưng) – Chương 7: Thần Tiễn Của Tiễn Thần
Ban Sát Ba Ná trầm tư, rất lâu sau, mới chậm rãi nói:
– Ta là người Tạng, người Tạng rất là mê tín, bọn ta rất tin, người không có tội, thì tuyệt sẽ không bị giết oan.
Lúc này đã là bình minh, trong căn lều đã có ánh sáng.
Ban Sát Ba Ná bỗng cầm cung tên lên, đi ra ngoài nói:
– Ngươi cũng ra đi.
Lúc Tiểu Phương đi ra khỏi căn lều, mới phát hiện bên ngoài tụ tập rất đông người.
Mỗi người đều giống như tượng đá đứng lặng lẽ, đợi anh hùng của bọn họ đến phán quyết chuyện này.
Ban Sát Ba Ná cầm cung tên chỉ một căn lều ngoài năm trượng:
– Ngươi trước tiên hãy đến đứng ở nơi đó, ta sẽ bắt đầu đếm, đếm đến năm, ta mới xuất thủ, ta đếm sẽ không quá nhanh, với khinh công của ngươi, đợi lúc ta đếm đến năm, ngươi đã có thể đi rất xa rồi.
Ban Sát Ba Ná vớ nhẹ vào hũ tên đeo bên hông:
– Ta chỉ có năm mũi tên, nếu ngươi thật vô tội, tên của ta chắc chắn sẽ bắn không trúng ngươi.
Tiểu Phương đột nhiên bật cười:
– Ngũ hoa tiễn thần bách phát bách trúng, nếu dùng cách thức này để chứng minh một người có vô tội hay không, đây quả là ý hay đó.
Ban Sát Ba Ná không cười:
– Nếu ngươi cho rằng cách thức này không tốt, thì còn có cách khác!
Tiểu Phương hỏi:
– Cách gì?
Trên bàn tay kia của Ban Sát Ba Ná vẫn còn cầm thanh Quỷ Nhãn của Tiểu Phương, Ban Sát Ba Ná đột nhiên liệng thanh kiếm xuống cát trước mặt Tiểu Phương.
– Dùng cây kiếm này giết chết ta.
Ban Sát Ba Ná điềm đạm nói :
– Chỉ cần ngươi có thể giết chết ta, thì không cần phải chứng minh ngươi vô tội hay không. Chỉ cần ngươi có thể giết chết ta, bất kể ngươi đã làm việc gì, thì tuyệt đối không có ai hỏi ngươi nữa.
Sáng sớm, ánh mặt trời chớm ló dạng.
Lưỡi kiếm nhấp nháy dưới ánh mặt trời buổi sáng, trong đôi mắt của Ban Sát Ba Ná cũng lóe lên ánh sáng.
Y là người, không phải là thần thanh xuân vĩnh cửu, góc mặt của y đã có nếp nhăn.
Nhưng dưới ánh mặt trời mới mọc này, Ban Sát Ba Ná xem ra vẫn như là thần.
Tiểu Phương tin vào lời Ban Sát Ba Ná nói.
Tộc nhân và thuộc hạ của Ban Sát Ba Ná vẫn đang lặng lẽ đứng ở nơi đó, bất kể y nói gì bọn họ đều phục tùng.
Rút kiếm giết người không khó.
Tiểu Phương rất tự tin ở kiếm pháp của mình, lúc phải rút kiếm, chàng không bao giờ co lùi né tránh.
Ban Sát Ba Ná lại hỏi:
– Hai phương pháp, ngươi chọn cách nào?
Tiểu Phương không trả lời, lặng lẽ bắt đầu đi tới trước, đi tới trước căn lều ngoài năm trượng thì dừng lại.
Tiểu Phương quay người, đối diện với Ban Sát Ba Ná:
– Ngươi đã có thể bắt đầu đếm rồi đó, tốt nhất hãy đếm nhanh một chút, ta sợ nhất đợi lâu.
Ban Sát Ba Ná chỉ nói một chữ:
– Được!
Tất cả mọi người đều đã tản ra, để lại một bãi đất trống giữa bọn họ.
– Một, hai, ba, bốn…
Ngũ Hoa tiễn thần chậm rãi rút ra thần tiễn đầu tiên, cán tên vàng, đầu tên vàng.
Thần tiễn bách phát bách trúng bắn thẳng tim người, mềm mại như lá xuân, xinh đẹp như hoa tươi, nóng ran như ngọn lửa, sắc nhọn như mũi khoan, cứng rắn như kim khí.
Ban Sát Ba Ná đếm không nhanh nhưng cuối cùng cũng đã đếm tới năm.
Tiểu Phương vẫn đứng ở đó không nhúc nhích động đậy.
Với khinh công của Tiểu Phương bất kể Ban Sát Ba Ná đếm nhanh như thế nào, lúc đếm tới “năm”, Tiểu Phương ít ra đã ở ngoài mấy trượng.
Nhưng chàng không hề nhúc nhích.
– Năm!
Chữ này vừa thoát ra miệng, mọi người đều nghe thấy tiếng xé gió sắc nhọn vang lên, sắc nhọn như tiếng hú gào của ma quái.
Mọi người đều nhìn thấy Ban Sát Ba Ná rút mũi tên đầu tiên ra, nhưng hũ tên đột nhiên trống không.
Năm mũi tên của Ban Sát Ba Ná cơ hồ như trong cùng một nháy mắt phóng ra.
Tiểu Phương vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Tiếng gió xé không trung của tên đã dừng, năm mũi tên vàng cắm xếp dưới chân Tiểu Phương.
Chàng vốn không hề tránh né.
Cũng không biết tại sao Tiểu Phương biết Ban Sát Ba Ná chẳng qua chỉ là thử chàng, vì vậy không cần phải tránh né, vì Tiểu Phương biết nếu tránh né, lại sẽ không thoát.
Bất kể trong lòng nghĩ như thế nào, lần này Tiểu Phương lại dùng ngay cái mạng của mình để đặt cược.
Nhưng nếu một người không có ý chí gang thép, thì làm sao dám đặt cược như vậy?
Đám người đột nhiên bùng lên tiếng hoan hô, Gia Đáp đột ngột lao tới, quì xuống hôn chân Tiểu Phương.
Đôi mắt lạnh lùng cô độc của Ban Sát Ba Ná cũng lộ ra ánh cười.
– Bây giờ ngươi phải tin rằng, một người vô tội tuyệt sẽ không bị giết. Chỉ cần ngươi vô tội, năm mũi tên này sẽ bắn không tới ngươi, bất kể ta có là Ngũ Hoa tiễn thần hay không.
Đây không phải là mê tín, đây là sự thử thách thăm dò trí tuệ. Chỉ có người vô tội mới dám tiếp nhận sự khảo nghiệm này.
Chỉ có bản thân Tiểu Phương biết, y phục toàn thân chàng cơ hồ ướt đẫm.
Chàng nãy giờ không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Ban Sát Ba Ná đi tới vỗ vai Tiểu Phương, bàn tay lập tức dính đầy mồ hôi của chàng.
– Hóa ra ngươi cũng có chút sợ hãi!
– Không phải có một chút sợ hãi!
Tiểu Phương thở dài nói:
– Ta sợ chết khiếp!
Ban Sát Ba Ná bật cười, tộc nhân và thuộc hạ của y cũng cười. Mọi người đã rất lâu không hề thấy nụ cười của Ban Sát Ba Ná.
Đúng lúc bọn họ đang cười rất là vui vẻ, đột nhiên lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thảm thiết rõ ràng là ở người gù phát ra.
x X x Các bao kiện hàng hóa vốn được chất rất là chỉnh tề, nay đã trở nên lộn xộn, có rất nhiều bao kiện đã bị cắt rách, lộ ra các loại hàng hóa và dược liệu quí giá.
“Chỉ có hàng hóa và dược liệu, không có vàng” Tiểu Phương đã chú ý tới điểm này, người cắt các bao kiện này có phải cũng vì muốn tra rõ ra điểm này?
Vệ Ưng Bằng bọn họ có phải đã đến rồi?
x X x Người gù ngã ở bên cạnh một bao xạ hương, y phục đã bị máu tươi nhuộm đỏ, máu của bản thân gã, máu của đồng bọn gã.
Đòn chí mạng là một đường kiếm đâm vào giữa ngực.
Tiểu Phương ngay lập tức nghĩ tới kiếm khách vô tình vô danh đó.
Người gù không những võ công cực cao. Từ vô số vết thương ở tên người gã, cũng có thể thấy ra gã đã trải qua trăm trận. Người có thể một kiếm đâm vào chỗ hiểm chí mạng trên người gã, ngoài kiếm khách vô danh ra thì còn ai nữa chứ?
Kiếm này tuy rõ là chí mạng, nhưng người gù vẫn còn chưa chết.
Có loại người không những sức sống mạnh hơn người khác, mà ý chí cầu sinh cũng mạnh hơn người khác.
Người gù là loại người này.
Gã vẫn còn thở mạnh, giãy giụa, giãy giụa để mà sống. Khuôn mặt gã vì đau đớn sợ hãi mà nhăn nhúm lại.
Nhưng đôi mắt lại toát ra một sắc thái khác, một hỗn hợp sắc thái của kinh ngạc và hoài nghi.
Một người chỉ khi lúc đang nhìn thấy cái chuyện mà bản thân mình cho rằng tuyệt đối không thể xảy ra lại xảy ra, thì đôi mắt mới có cái sắc thái như vậy.
Ban Sát Ba Ná cúi người xuống cầm một miếng bơ mùi rất hôi mà người Tạng cho rằng có thể chữa bách bệnh nhét vào trong miệng người gù.
– Ta biết ngươi có điều muốn nói với ta.
Ban Sát Ba Ná vỗ nhẹ vào mặt người gù, muốn chấn khởi sức sống của gã:
– Ngươi nhất định phải nói ra.
Khóe mắt người gù động đậy cuối cùng cũng nói ra mấy chữ:
– Không ngờ.. không ngờ.. – Không ngờ gì? Ban Sát Ba Ná lại ohỉ.
– Không ngờ kẻ sát nhân chính là y!
– Y là ai? Đi đâu rồi?
Hơi thở của người gù đã gấp hơn, đã không còn cách gì để nói ra nổi nữa.
Nhưng gã còn có một con mắt, có lúc đôi mắt cũng có thể nói nên lời.
Mắt của gã đang nhìn về phía căn lều xa nhất.
Căn lều treo một cái lông chim ưng ở trên đỉnh. Lông chim ưng màu đen, tượng trưng cho bệnh tật, tai nạn và tử vong.
Người ở trong căn lều này đều là những người bệnh rất nặng sắp chết.
Ngoài vị tiên sinh phu tử phụ trách trị bệnh cho bọn họ ra, thì không ai muốn đi vào căn lều đó cả.
“Hung thủ có phải đã trở vào căn lều đó?” Ban Sát Ba Ná không hỏi thêm, thân hình cũng giống như mũi tên lao đi.
Tiểu Phương cũng lao đi theo.
Bọn họ cơ hồ như đồng thời lao vào căn lều này, vì vậy đồng thời nhìn thấy hai con người.
Tiểu Phương ngay nằm mộng cũng không ngờ là trong căn lều này lại có hai con người này.
Chàng cơ hồ không thể tin vào mắt mình nữa.
Người đầu tiên mà chàng nhìn thấy là Ba Oa, vốn phải đang đợi chàng ở trong căn lều của chàng.
Người thứ hai mà Tiểu Phương nhìn thấy lại chính là Bốc Ưng!
Bốc Ưng lặng lẽ đứng ở đó, vẫn điềm tĩnh lạnh lùng, vẫn bạch y như tuyết.
Ba Oa nằm co ro ở trước mặt Tiểu Phương, đôi mắt mỹ lệ ngập tràn kinh hãi và sợ sệt.
Bọn họ vốn không phải ở trong căn lều này, nhưng bọn họ đều đang ở đó.
Hung thủ đã trốn vào căn lều này, trong căn lều không có thoái lộ, giữa bọn họ nhất định có một người là hung thủ.
Giữa hai người này, ai là sát nhân?
Tiểu Phương lạnh lùng nhìn Bốc Ưng, thở dài nặng nề nói:
– Ta cũng không ngờ là ngươi, ta vốn cho rằng ngươi thật sự chưa bao giờ sát nhân!
Vẻ mặt Bốc Ưng không chút biểu cảm:
– Trên thế gian này vốn có rất nhiều chuyện khiến người ta không ngờ được. Vàng có thể làm cho người ta gây ra rất nhiều, rất nhiều chuyện mà ngay bản thân mình cũng không ngờ được.
Tiểu Phương nói:
– Ta biết ngươi cũng đang kiếm số vàng đó, nhưng ngươi….
Tiểu Phương không nói tiếp nữa.
Ba Oa đã lao vào lồng ngực của chàng, nước mắt trào ra, nói:
– Mang muội đi, xin chàng mang muội đi!
Tiểu Phương vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của nàng:
– Ta nhất định sẽ mang nàng đi, nàng vốn không nên đến đây.
Nhưng nàng đã đến.
Tiểu Phương không thể không hỏi:
– Sao nàng lại đến?
Ba Oa ứa nước mắt lắc đầu:
– Muội không biết, muội thật sự không biết. Muội chỉ muốn đi cho mau.
Ban Sát Ba Ná đột nhiên nói:
– Y thị không được đi!
Giọng nói của Ban Sát Ba Ná không nhẹ nhàng nữa:
– Không ai được mang y thị đi!
– Tại sao? Tiểu Phương hỏi.
– Vì người muốn người khác chảy máu, thì bản thân cũng phải chảy máu.
Ban Sát Ba Ná lặp lại lời nói một lần nữa:
– Kẻ sát nhân phái chết, lấy máu trả máu!
Đây là chân lý của giang hồ, vô luận ở Trung Nguyên, ở Giang Nam, ở sa mạc đều như nhau.
Tiểu Phương nắm chặt tay của Ba Oa:
– Các hạ phải nhìn thấy ra kẻ sát nhân không phải là nàng.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Ngươi nhìn thấy ra ư? Ngươi nhìn thấy ra cái gì chứ hả?
Ban Sát Ba Ná đột nhiên đổi vấn đề:
– Những người bọn ta đây, những hàng hóa này đây, đều thuộc về một thương gia.
– Thương gia nào?
– Bốc Ưng!
Bốc Ưng?
Bàn tay Tiểu Phương trở nên lạnh ngắt, chàng ngạc nhiên nhìn Bốc Ưng nói:
– Ngươi là chủ nhân của bọn họ à?
– Phải!
Ban Sát Ba Ná nói:
– Bọn ta thu nhận ngươi vì Bốc Ưng là chủ nhân của bọn ta, bọn ta tín nhiệm ngươi cũng do vì Bốc Ưng. Nếu không thì, ngươi vừa rồi rất có thể đã chết dưới tên của ta.
Toàn thân Tiểu Phương lạnh như băng.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Cho dù Bốc Ưng muốn lùng tìm số vàng đó, cũng sẽ không tìm trong đội ngũ của mình. Cho dù có muốn sưu tra số hàng này, thì cũng không cần phải sát nhân.
Ban Sát Ba Ná lạnh lùng hỏi:
– Bây giờ ngươi chắc đã phải biết kẻ sát nhân là ai rồi chứ?
Bàn tay của Ba Oa còn lạnh hơn cả Tiểu Phương, nước mắt còn lạnh hơn cả bàn tay.
Nàng ôm chặt lấy Tiểu Phương, toàn thân nàng đang run rẩy, một nữ tử như nàng đây sao lại là một hung thủ máu lạnh được chứ?
Tiểu Phương không tin.
Tiểu Phương thà chết chứ không muốn tin.
– Ta chỉ biết kẻ sát nhân tuyệt không phải là nàng.
Tiểu Phương ôm nàng càng chặt hơn:
– Không ai nhìn thấy kẻ sát nhân là ai cả.
– Ngươi chắc tận mắt nhìn thấy mới tin phải không? Ban Sát Ba Ná hỏi.
Bốc Ưng đột nhiên thở dài nói:
– Cho dù có thật sự tận mắt nhìn thấy đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không tin đâu.
Nếu Tiểu Phương là một con người có lý trí, có sức phân tích thì bây giờ đã phải hiểu rõ rồi.
Sự thật đã rất rõ ràng.
Vệ Ưng Bằng bọn họ đã sớm biết Bốc Ưng là chủ nhân của đội thương lữ này, vốn đang hoài nghi Bốc Ưng dùng đội thương lữ để che giấu hòng vận chuyển ba mươi vạn lạng vàng bị cướp mất đó.
Nhưng bọn họ không dám đụng đến đội ngũ này.
Võ công của Bốc Ưng cao siêu, người trong giang hồ đều biết Bốc Ưng không bao giờ thất bại.
Ngũ Hoa thần tiễn Ban Sát Ba Ná danh chấn thiên hạ, là đệ nhất dũng sĩ, đệ nhất cao thủ của người Tạng.
Vệ Ưng Bằng không những chỉ có tâm sợ hãi đối với hai người này, mà đối với mọi người trong đọi ngũ cũng không thể không đề phòng.
Vì mỗi người trong độ ngũ này đều có thể là Miêu đạo nếu xảy ra đụng độ, bọn họ chắc chắn không nắm chắc chiến thắng.
Bọn họ chỉ âm thầm trinh sat theo dõi vàng có ở trong các bao kiện hàng hóa của đội ngũ này hay không.
Bọn họ vốn muốn lợi dụng Tiểu Phương để làm chuyện này.
Không ngờ Tiểu Phương lợi hại này lại không lợi hại gì cả, bọn họ đành phải nghĩ tới cách thức khác.
Muốn tra ra vàng có phải ở trong những bao kiện hàng hóa này không, nhất định phải cử người trà trộn vào trong đội ngũ này.
Người này phải là người tuyệt đối không thu hút sự chú ý, tuyệt đối không bị nghi ngờ.
Người này phải giói ngụy trang giống như sâu đo, phải có động tác tinh xảo khinh linh giống như mèo, phải có khả năng tấn công chuẩn xác độc hiểm như rắn, phải có tính cách bình tĩnh trầm u như voi, còn phải có sự dịu dàng mềm mại như nước, ngọt ngào êm dịu như mật mới có thể chinh phục được Tiểu Phương.
Vì Tiểu Phương là chiếc cầu nối duy nhất có thể làm cho con người này trà trộn vào trong đội ngũ này.
Bọn họ đã tìm được một con người như vậy.
Ba Oa!
Nếu Tiểu Phương còn có chút lý trí, lúc này đã phải nhìn thấy ra chân tướng của chuyện này.
Tiếc rằng Tiểu Phương không phải là loại người khác.
Chàng không phải là không có lý trí, chẳng qua lý của chàng thường bị tình cảm che lấp.
Chàng không phải là không ngờ những chuyện này, chẳng qua chàng vốn từ chối không muốn nghĩ đến nó.
Tiểu Phương từ chối thừa nhận Ba Oa là hung thủ.
Ban Sát Ba Ná đương nhiên cũng nhìn thấy ra điểm này.
– Không ai nhìn thấy y thị giết người, không ai có thể chứng minh y thị đã giết người.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Nhưng, ngươi cũng không thể chứng minh y thị vô tội.
Tiểu Phương ngay lập tức hiểu rõ ý của Ban Sát Ba Ná:
– Có phải các hạ muốn dùng cách thức vừa rồi để chứng minh?
– Phải!
Ban Sát Ba Ná nói:
– Tên của Ngũ Hoa thần tiễn tuyệt sẽ không làm thương tổn những người vô tội.
Tiểu Phương cười nhạt:
– Chỉ tiếc các hạ không phải là Ngũ Hoa tiễn thần thật sự. Các hạ chẳng qua chỉ là một con người, trong lòng các hạ đã nhận định là nàng có tội.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Lần này có phải ngươi còn có cách thức gì tốt hơn phải không.
Tiểu Phương không có cách thức gì tốt hơn cả.
Trên thế gian không có bất cứ ai có thể nghĩ ra bất cứ cách thức gì để chứng minh Ba Oa là vô tội cả.
Ba Oa đột nhiên vùng thoát ra khỏi lồng ngực Tiểu Phương, rơi nước mắt nói:
– Chàng tuy đã nói, chỉ cần chàng còn sống thì sẽ không để cho ai làm nhục muội cả. Nhưng muội đã sớm biết chuyện này không thể làm được, mọi chuyện đều sẽ thay đổi, mọi người đều sẽ thay đổi.
Nước mắt Ba Oa long lanh:
– Vì vậy bây giờ chàng đã có thể quên đi những lời này, hãy để cho bọn họ giết muội, hãy để cho muội chết!
Ba Oa vẫn yếu đuổi, ôn thuận như thế, vẫn hoàn toàn dựa dẫm vào Tiểu Phương.
Nàng đã mang sinh mạng của mình, toàn bộ con người mình giao cho Tiểu Phương, nàng chịu chết, chỉ vì nàng không muốn liên lụy Tiểu Phương. Không ai nhìn thấy nàng sát nhân, nhưng điều này mọi người đều nhìn thấy rõ.
Bốc Ưng đột nhiên thở dài nói – Để y thị đi đi!
Ban Sát Ba Ná rất kinh ngạc hỏi:
– Thả cho y thị đi như vậy sao?
– Không phải thả cho y thị đi như vậy.
Bốc Ưng điềm đạm nói:
– Ngươi còn phải giao cho y thị một túi nước, một túi lương thực, một con ngựa.
Rồi Bốc Ưng lại nói tiếp:
– Một con ngựa nhanh khỏe nhất, ta muốn để y thị đi càng nhanh càng tốt.
Ban Sát Ba Ná không nói gì thêm nữa.
Sự phục tùng của Ban Sát Ba Ná đối với Bốc Ưng cũng giống như người khác phục tùng y vậy. Tiểu Phương không nói gì thêm nữa, việc mà Bốc Ưng làm, lần nào cũng đều khiến chàng không nói gì được.
Chàng lặng lẽ kéo tay Ba Oa, quay người.
Bốc Ưng đột nhiên lại nói:
– Y thị đi, con ngươi ở lại!
– Ta ở lại?
Tiểu Phương quay đầu:
– Ngươi muốn ta ở lại ư?
– Ngươi muốn ta thả y thị đi, thì ngươi phải ở lại!
– Đây là điều kiện ư?
– Phải!
Bốc Ưng trả lời ngắn gọn cương quyết, đây là quyết định tối hậu của Bốc Ưng, một quyết định mà không ai có thể thay đổi.
Tiểu Phương hiểu rõ điều này.
Chàng buông tay Ba Oa ra:
– Chỉ cần ta chưa chết, ta nhất định sẽ đi kiếm nàng, nhất định có thể kiếm được nàng.
Đây là những lời cuối cùng chàng nói với Ba Oa, mà ngoài điều này ra thì chàng nói gì được nữa chứ?
Ba Oa lặng lẽ bỏ đi.
Nàng cũng không nói gì. Tiểu Phương dõi mắt nhìn theo Bốc Ưng đi ra, nhìn theo bóng dáng yếu mềm của nàng.
Chàng mong muốn Ba Oa sẽ quay đầu lại nhìn chàng, nhưng lại sợ nàng quay đầu lại.
Nếu Ba Oa quay đầu lại, có lẽ chàng sẽ bất chấp tất cả, sẽ lao ra ngoài theo Ba Oa.
Nhưng Ba Oa không quay đầu lại.
Ban Sát Ba Ná cũng bỏ đi, lúc sắp đi, đột nhiên nói với Tiểu Phương một câu rất có thâm ý:
– Nếu ta là ngươi, ta cũng sẽ làm giống như ngươi vậy.
Giọng nói của Ban Sát Ba Ná tuyệt không hề có ý mỉa mai.
– Nhưng nữ nhân như y thị quả thật không nhiều!
Lúc sắp ra khỏi căn lều, y còn quay đầu lại nói:
– Nhưng nếu ta là ngươi, sau này ta tuyệt sẽ không gặp lại nàng.
Tiểu Phương siết chặt hai nắm tay, rồi lại chầm chậm buông ra. Sau đó lại chầm chậm quay người lại, diện đối diện Bốc Ưng.
Chàng muốn hỏi Bốc Ưng “ngươi đã chịu thả cho nàng đi, tại sao muốn ta lưu ở lại?”. Nhưng chàng không nói ra.
Ba Oa và Ban Sát Ba Ná vừa đi ra khỏi, bộ dạng của Bốc Ưng liền thay đổi. Lúc Tiểu Phương quay mặt lại, Bốc Ưng đã ngã xuống, ngã trên cái đệm dùng da thú chất thành. Tiểu Phương chưa bao giờ nhìn thấy Bốc Ưng mệt mỏi suy nhược như vậy cả.
Khuôn mặt trắng tái của Bốc Ưng hoàn toàn không có vết máu, nhưng y phục trắng tinh đã thấm ướt máu tươi. Vết máu ở trên ngực, cách tim của Bốc Ưng rất gần.
– Ngươi bị thương rồi ư? Tiểu Phương thất thanh hỏi:
– Ngươi sao lại bị thương vậy?
Bốc Ưng gượng cười:
– Chỉ cần là người, thì sẽ bị thương. Kiếm hiểm đâm vào ngực, vô luận ai cũng sẽ bị thương.
Tiểu Phương càng kinh ngạc:
– Ngươi trong giang hồ đều nói ngươi xưa nay chưa hề thất bại, ta cũng biết ngươi đã trải qua mấy chục trận chiến mà chưa hề thất bại một lần nào cả.
– Mỗi chuyện đều có lần thứ nhất.
– Ai đâm ngươi bị thương?
Bốc Ưng vẫn còn chưa trả lời, Tiểu Phương đã nghĩ đến một người. Nếu là người có thể đâm Bốc Ưng bị thương thì nhất định phải là người đó.
“Kiếm khách vô danh, bạt kiếm vô tình”.
Tiểu Phương ngay lập tức hỏi:
– Ngươi đã cùng y giao thủ rồi à?
Bốc Ưng trầm mặt rất lâu, rồi mới chậm rãi nói:
– Bảy đaii kiếm khách đương đại ta đều đã gặp. Tuy ta chưa hề cùng bọn họ giao thủ, nhưng kiếm pháp của bọn họ ta đều đã thấy qa.
Bốc Ưng lại thở dài:
– Trong bọn họ, có người đã già, có người cuộc sống quá xa hoa, có người kiếm pháp quá gò bó, bảy đại kiếm khách đương đại được giang hồ công nhận năm đó bây giờ đã là quá khứ. Vì vậy ta không giao thủ với bọn họ, vì ta biết ta nhất định có thể thắng bọn họ.
Đây không phải là câu trả lời, vì vậy Tiểu Phương lại hỏi:
– Còn y?
Bốc Ưng đương nhiên biết “y” mà Tiểu Phương hỏi là ai.
– Ta đã cùng y giao thủ. Bốc Ưng sau cùng trả lời:
– Ta dám đảm bảo trong bảy đại kiếm khách tuyệt không có ai có thể đỡ nổi kiếm này.
– Kiếm này….
Rõ ràng chính là kiếm đã đâm Bốc Ưng bị thương…
– Ta chưa hề nhìn thấy kiếm pháp như thế, thậm chí ngay nghĩ ta cũng không nghĩ đến.
Bốc Ưng chậm rãi nói tiếp:
– Ta chỉ có thể dùng sáu chữ để hình dung ra thế kiếm lợi hại này.
– Sáu chữ gì?
– Phải giết! Phải thắng! Phải chết!
– Nhưng ngươi vẫn còn chưa chết. Tiểu Phương an ủi Bốc Ưng, nhưng lại mơ hồ an ủi chính mình.
– Ta nhìn thấy ngươi tuyệt sẽ không chết.
Bốc Ưng đột nhiên cười cười nói:
– Ngươi thấy sao ta lại không chết?
Nụ cười của Bốc Ưng lại mang vẻ châm chọc:
– Ta giữ ngươi lại có lẽ chính là vì muốn ngươi ở đây đợi ta chết, tại vì ta cũng đã từng ở bên cạnh ngươi, đợi ngươi chết.
Châm chọc có lúc cũng là một cách thức biểu đạt bi thương, bi thương có lúc thường dùng sự châm chọc.
Tiểu Phương cũng đã hiểu.
Ngoài trừ tình cảm của bản thân ra, còn đối với chuyện khác Tiểu Phương không bao giờ không hiểu.
Chàng chậm rãi ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Bốc Ưng.
– Ta đợi ngươi. Không phải đợi ngươi chết mà đợi ngươi đứng dậy.
x X x Vầng thái dương nóng rực đã mọc, nhưng trong căn lều lại vô cùng u ám lạnh lẽo.
Bốc Ưng đã nhắm mắt rất lâu, cũng không biết có phải là đã ngủ hay chưa, lúc này đột nhiên lại mở mắt ra nhìn Tiểu Phương nói:
– Có hai chuyện này ta nhất định phải nói với ngươi.
– Ngươi nói đi!
– Kiếm khách vô danh đó không phải là không có tên tuổi, người đó họ là Độc Cô, tên là Độc Cô Si, không phải vì si tình mà si vì kiếm.
Bốc Ưng lại thở dài:
– Vì vậy ngươi nhất thiết không nên giao thủ với Độc Cô Si. Kẻ si vì tình, nhất định sẽ chết ở dưới kiếm của kẻ vì kiếm. Điều này ngươi tuyệt đối không thể không tin.
Tiểu Phương chỉ hỏi:
– Còn chuyện thứ hai:
Bốc Ưng lại trầm mặc rất lâu mới mở miệng:
– Ngươi là một lãng tử. Có lãng tử nhiều tiền. Có lãng tử nhiều tình, có lãng tử thích cười, có lãng tử thích khóc. Song tất cả lãng tử đều có một điểm tương đồng.
– Điểm gì?
– Trống vắng!
Bốc Ưng nhấn mạnh:
– Cô độc, tịch mặc, trống vắng.
Bốc Ưng chậm rãi tiếp lời:
– Vì vậy kẻ lãng tử nếu tìm được một người có thể khiến cho bản thân mình không cảm thấy cô độc nữa, giống như một kẻ chết đuối chụp được một khúc cây, có chết cũng sẽ không chịu buông tay. Còn về khúc cây đó có mang kẻ đó vào bờ được hay không, kẻ đó không cần chú ý đến. Vì trong lòng kẻ đó đã có được cảm giác an toàn, đối với kẻ lãng tử mà nói, đều này đã là quá đủ.
Tiểu Phương đương nhiên hiểu rõ ý của Bốc Ưng.
Điều Bốc Ưng nói chính là nỗi thống khổ lâu nay ẩn tàng ở trong lòng chàng mà lâu nay chàng không hề dám đụng vào.
Một người, một kiếm, tung hoành giang hồ, tự do không ràng buộc, tình cảm hào hùng của kẻ lãng tử không biết bao nhiêu người hâm mộ.
Vì người khác mãi mãi không biết được nỗi trống vắng và thống khổ trong tận đáy lòng họ.
Bốc Ưng nói:
– Nhưng khúc cây mà ngươi tìm được đó có khi không những không mang ngươi vào bờ được, mà trái lai sẽ còn làm ngươi chìm rất mau nữa. Vì vậy lúc ngươi phải buông tay, thì nhất định phải buông tay.
Tiểu Phương siết chặt hai tay, rồi lại chậm nới lỏng tay ra:
– Tại sao ngươi nói với ta những điều như vậy?
Bốc Ưng nói:
– Vì ngươi là bằng hữu của ta.
Bằng hữu!
Nghe được hai chữ này từ chính miệng Bốc Ưng nói ra, Tiểu Phương thật sự kinh ngạc. Thậm chí còn kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy vết máu trên bạch y của Bốc Ưng, chỉ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên có một luồng máu nóng dâng lên, chặn ngang cổ họng.
Bốc Ưng ngồi dậy, cầm lên một cái túi da dê ở bên cạnh trong túi không phải là rượu Thanh khoa nhạt mà chua đó.
– Đây là cổ thành thiêu của Thiên Sơn bắc lộ.
Bốc Ưng nói:
– Loại rượu này còn nóng hơn cả đại mạch.
Bốc Ưng uống trước một ngụm rồi đưa túi cho Tiểu Phương.
Rượu cay nóng, uống vào giống như uống máu nóng vậy, – Ngươi có sợ say hay không?
– Ngay chết cũng không sợ, sao lại sợ say?
Đôi mắt sắc bén của Bốc Ưng thoảng ý cười, bỗng thoải mái cất tiếng hát vang.