Sa Mạc Thần Ưng (Đại Địa Phi Ưng)

Chương 37: Lúc Phải Xuống Địa Ngục


Bạn đang đọc Sa Mạc Thần Ưng (Đại Địa Phi Ưng) – Chương 37: Lúc Phải Xuống Địa Ngục

– Vì loại độc trùng này vốn là truyền từ mắt, chỉ cần ngươi nhìn một cái là có thể bị nhiễm ngay.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Trên thế gian có rất nhiều loại trùng như vậy, ngươi chỉ cần cùng ở trong một phòng với người nhiễm trùng là có thể bị nhiễm ngay.
Nếu có người có thể lợi đụng đặc tính của loại trùng này luyện thành độc dược thì ngươi chỉ cần nhìn người đó cũng sẽ trúng độc như vậy.
Đây đương nhiên không phải là chuyện dễ dàng, nhưng ta biết rõ có người đã luyện thành loại độc dược này.
Tiểu Phương cuối cùng hiểu rõ.
Chàng đã nhìn thấy những người quỳ chết đó, sau khi chết vẫn không biết mình đã trúng độc như thế nào.
Trước khi nghe Ban Sát Ba Ná nói những lời này, chàng cũng chưa bao giờ tưởng thấy trên thế gian lại có loại độc dược đáng sợ như vậy.
Ban Sát Ba Ná đột nhiên hỏi chàng:
– Ngươi có còn nhớ thiếu nữ thích ôm con chó trắng sư tử nhỏ không?
Tiểu Phương đương nhiên nhớ:
– Người ẩn trong tượng sáp của ta chính là thiếu nữ ấy?
Ban Sát Ba Ná nói:
– Vì vậy tuy ngươi chỉ nhìn có một cái nhưng đã trúng độc rồi.
– Vì vậy mà bất cứ ai chỉ cần bước vào cửa hiệu Ưng Ký là sẽ chết ngay.
– Phải!
Thần sắc Ban Sát Ba Ná trầm xuống:
– Đó không phải là ma pháp cũng không phải là pháp thuật, đó chính là loại kịch độc đã qua khổ tâm nghiên cứu, tinh tâm để chế luyện ra, muốn tránh độc đã rất khó, muốn phá giải càng không dễ.
– Thế nhưng ngươi vẫn nghĩ ra cách phá giải nó.
– Ta cũng đã suy nghĩ rất lâu, tính toán rất lâu.
– Ngươi dùng cách gì?
Ban Sát Ba Ná nói:
– Dùng hỏa công! Chỉ có dùng hỏa công mới có thể tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Ban Sát Ba Ná lại giải thích:
– Ta đánh rớt búa của Bàng lão nhị, chính vì ta sợ bọn họ làm ảnh hưởng đến kế hoạch của ta, nhưng ta không ngờ ngươi lại bất chấp tất cả xông vào.
Ba Ná lại nhìn Tiểu Phương nói:
– Ta vốn cho rằng ngươi đã là một con người rất lạnh lùng, rất nhẫn nại!
Tiểu Phương gượng cười.
Chàng vốn cũng cho rằng bản thân mình là như vậy.
Bây giờ Tiểu Phương đương nhiên đã hiểu rõ, ngọn lửa trong địa ngục không phải là ảo tưởng.
Ngọn lửa làm tan chảy tượng sáp, thiêu hủy phòng ốc, người trong tượng sáp chỉ còn cách chạy ra.
Chỉ có chạy ra, lúc đó có ai trốn thoát được ngũ hoa thần tiễn của Ngũ Hoa tiễn thần cơ chứ.
Tiểu Phương lại chợt nói:
– Ta vẫn còn có một chuyện nghĩ không ra.
– Chuyện gì?
– Ngươi đã biết trong tượng sáp có người, tại sao không trực tiếp dùng tên bắn chết?
Ban Sát Ba Ná nhìn chằm chằm Tiểu Phương, ánh mắt đầy vẻ châm chọc lạnh lùng nói:
– Ngươi có biết những ai trốn trong tượng sáp hay không?
Tiểu Phương nói:
– Ta không biết!
– Ta cũng không biết, vì vậy mà ta không dám làm như vậy.
Ban Sát Ba Ná nói tiếp:
– Nếu ta làm, không những ta tất sẽ hối hận suốt đời mà ngươi cũng sẽ hận ta cả đời.
– Tại sao?
Ban Sát Ba Ná không trả lời mà hỏi ngược lại:
– Trong tượng sáp của Tô Tô cũng giấu người, ngươi có biết đó là ai hay không?
– Không biết!
– Chính là nàng đó!
Ban Sát Ba Ná nói:
– Lữ Tam đem nàng và đứa bé đó giấu trong tượng sáp của chính bọn họ, chính là vì muốn bọn ta giết chết họ.
Ban Sát Ba Ná lại hỏi Tiểu Phương:
– Lúc đó ngươi vẫn chưa biết đứa bé đó có phải là con của mình hay không, nếu ta bắn chết mẫu tử bọn họ thì ngươi sẽ như thế nào hả?
Tiểu Phương ngơ ngác, tay chân lạnh như băng.
Trước giờ chàng vẫn vốn cho rằng bản thân mình đã học hiểu rất nhiều, đến bây giờ mới biết là bản thân mình còn phải học thêm rất nhiều chuyện.
Chàng nhìn cái con người vừa dịu dàng, vừa thô bạo, vừa lạnh lùng, vừ nhiệt tình đang ngồi trước mặt, đột nhiên nảy sinh trong lòng một sự kính phục mà trước đây chưa hề có.
Ban Sát Ba Ná lại nói:
– Lữ Tam không ngại xa xôi đã mời Lăng Phật Liệt Kim đến đúc những tượng sáp đó, không chỉ vì muốn dụ giết bọn ta!
Ba Ná mỉm cười:
– Lữ Tam cũng biết bọn ta không phải là những kẻ dễ mắc bẫy.
– Lữ Tam còn có mục đích khác nữa ư?
– Đương nhiên có!
Ban Sát Ba Ná nói:
– Lữ Tam còn muốn tạo ra sự hiểu lầm và thù hận giữa bọn ta.
Tiểu Phương im lặng đợi Ban Sát Ba Ná nói tiếp.
– Bốc Ưng là nhân kiệt!
Ban Sát Ba Ná nói:
– Võ công, cơ trí và năng lực của Bốc Ưng cộng thêm với những thuộc hạ xưa nay không hề có, đột nhiên bị đánh thảm bại, người khác có phải sẽ nghĩ rằng Bốc Ưng bị bán đứng hay không?

– Phải!
Tiểu Phương thừa nhận:
– Người khác nhất định sẽ nghĩ tới, người có thể bán đứng Bốc Ưng nhất định là bằng hữu thân cận nhất của Bốc Ưng.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Mười năm trở lại đây, bằng hữu thân cận nhất của Bốc Ưng chính là ta.
Tiểu Phương lại im lặng.
– Có lẽ ngay cả ngươi cũng nghi ngờ ta bán dứng Bốc Ưng?
Ban Sát Ba Ná tiếp:
– Có rất nhiều dấu vết để ngươi nghĩ như vậy, quan trọng nhất đương nhiên vẫn là số vàng đó.
Tiểu Phương trầm ngâm.
Chàng chính xác đã nghĩ như vậy, biết nơi giấu vàng chỉ có ba người, bây giờ vàng đã mất đi, bản thân chàng chưa động đến số vàng đó, Bốc Ưng cũng sẽ không trộm cắp đi số vàng của mình, người đáng ngờ nhất rõ ràng chính là Ban Sát Ba Ná!
– Nếu Bốc Ưng vẫn còn sống, có lẽ bản thân Bốc Ưng cũng sẽ nghĩ như vậy.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Nếu có cơ hội, có lẽ Bốc Ưng cũng sẽ đâm chết ta.
Ba Ná nói tiếp:
– Cho dù Bốc Ưng có tin tưởng ta, thì cũng sẽ nghĩ như vậy, lúc ngươi nhìn thấy tượng sáp đó, có lẽ ngươi cũng đã nghĩ tới điều này.
Tiểu Phương không thể phủ nhận.
Lúc nhìn thấy tượng sáp Bốc Ưng đâm chết tượng sáp Ban Sát Ba Ná, chàng không nghĩ tới điều này, thậm chí còn nghĩ rằng những tượng sáp đó chính là kế hoạch của Bốc Ưng, dùng để dụ giết Ban Sát Ba Ná.
Chàng cũng đã từng hoài nghi, đây là kế hoạch Ban Sát Ba Ná dùng để dụ giết Bốc Ưng.
Một hoàng hôn an tĩnh u mỹ, một gian phòng nhỏ an tịnh u nhã, hai nữ nhân yên lặng mỹ lệ, một đứa bé vừa ngủ, hai ngọn đèn mới thắp lên, một túi rượu vừa mới uống hết, một bí mật bí hiểm kinh người, đã tạo thành một bầu không khí mà đối với người ngoài cuộc hết sức khó hiểu.
Trong bầu không khí như vậy, Tiểu Phương cũng không biết là bản thân mình tỉnh hay say? Là say hay tỉnh nữa?
Ban Sát Ba Ná lại hỏi chàng:
– Bây giờ thì ngươi đã hoàn toàn rõ rồi chứ?
– Phải!
– Ngươi đã biết là bây giờ là đến lúc nào rồi chứ?
Tiểu Phương lắc đầu, chàng không biết, vì chàng vốn không hiểu được ý của Ban Sát Ba Ná.
Ban Sát Ba Ná nói với chàng:
– Bây giờ đã đến lúc phải xuống địa ngục.
– Xuống địa ngục ư?
Tiểu Phương hỏi:
– Ai xuống?
– Ngươi!
Ban Sát Ba Ná dốc hết những giọt rượu cuối cùng vào cổ, nhất mạnh từng chữ nói:
– Ngươi xuống!
Đêm khuya dần, ánh đèn sáng lên, đêm càng khuya, ánh đèn càng sáng.
Trên thế gian có rất nhiều chuyện như vậy.
Ban Sát Ba Ná lấy ra một bản đồ trải ở trên bàn, một bản đồ bằng da dê mỏng.
– Đây là một bản đồ nội ngoại Ngọc Môn quan bao gồm sa mạc, La Tát đỉnh Thánh Phong đều ở trong này cả.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Khu vực này rộng đến năm vạn năm ngàn dặm. Nhưng trong khu vựa rộng lớn này, nơi có người không nhiều lắm.
Địa đồ vẽ không được tinh tế lắm, không có vẽ địa hình của núi sông, chỉ dùng bút chu sa điểm những thôn xóm thị thành.
Ban Sát Ba Ná lại hỏi Tiểu Phương:
– Ngươi đến xem, trong bản đồ này tổng cộng có bao nhiêu chỗ điểm bằng bút chu sa?
– Tổng cộng có một trăm chín mươi mốt chỗõ.
Ban Sát Ba Ná gật đầu đồng ý, sau đó nói với Tiểu Phương:
– Một trăm chín mươi mốt chỗõ này, đều là những nơi có sào huyệt bí mật của Lữ Tam.
Ban Sát Ba Ná lại nói:
– Bọn ta tuy chỉ tra ra từng này, nhưng ta tin rằng cho dù Lữ Tam còn có thêm nữa, nhưng cũng không nhiều lắm đâu.
– Ta cũng tin vậy.
Bây giờ thì chàng đã hoàn toàn tín nhiệm vào tài năng của Ban Sát Ba Ná.
– Bây giờ thì bọn ta nhất định phải tìm được Lữ Tam.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Vô luận chuyện gì cũng đều phải tìm được lão thì mới có thể giải quyết được.
– Không sai!
– Ta tin rằng bọn ta nhất định có thể tìm được lão ở những nơi này.
Tiểu Phương cũng tin như vậy, chỉ tiếc là những nơi mà bọn họ phải đi lại quá nhiều.
Tiểu Phương hỏi:
– Tóm lại ngươi có biết lão ở phân đà sào huyệt nào không?
Ban Sát Ba Ná nói:
– Không biết! Không ai biết cả.
Tiểu Phương gượng cười:
– Một trăm chín mươi mốt thôn làng thị trấn, phân bố trong một khu vực rộng lớn như vậy, bảo bọn họ đi tìm thế nào?
Ban Sát Ba Ná nói:
– Bọn ta tuy đã sớm tra ra hang ổ của Lữ Tam ở những nơi này, nhưng bọn ta trước giờ vẫn chưa ra tay đi tìm.
– Tại sao?
– Vì bọn ta biết là không tìm ra được lão!

Ban Sát Ba Ná giải thích:
– Bọn ta không có nhân lực nhiều như vậy, cho dù có phân ra một trăm chín mươi mốt nhóm người đi tìm thì lực lượng nhất định cũng sẽ mỏng yếu.
Tiểu Phương đồng ý điều này.
– Nơi có tung tích của Lữ Tam, cảnh vệ giới bị nhất định rất là nghiêm ngặt, cho dù người của bọn ta có thể kiếm được lão, thì cũng không phải là đối thủ của lão.
Nếu bọn ta tấn công thứ nhất thất bại, thì muốn kiếm Lữ Tam lại sẽ rất khó chịu vô cùng.
Vì vậy bọn ta tuyệt không thể khinh cử vọng động, tuyệt không thể bứt dây động rừng.
Ban Sát Ba Ná tiếp:
– Bọn ta tuyệt không thể làm những chuyện không chắc chắn.
Tiểu Phương nhịn không được hỏi:
– Bây giờ thì ngươi đã nắm chắc rồi chứ?
– Lúc này ít ra ta cũng đã nghĩ ra được một cách đối phó với lão.
– Cách gì?
– Bây giờ tuy bọn ta vẫn còn chưa tìm ra được Lữ Tam, nhưng lại có thể bắt lão phải bộc lộ hành tung của bản thân mình ra.
Tiểu Phương nhịn không được hỏi:
– Ngươi thật sự nắm chắc có thể làm được chứ?
Ban Sát Ba Ná gật đầu, đôi mắt phóng ra những tia nhìn sắc bén tinh khôn, trầm giọng hỏi Tiểu Phương:
– Ngươi có muốn nghe kế hoạch của ta hay không?
– Muốn!
Kế hoạc của Ban Sát Ba Ná là như vầy:
– Thứ nhất, bọn ta nhất định phải tung tin để Lữ Tam biết rằng bọn ta đã tra ra một trăm chín mươi mốt nơi ẩn thân bí mật của lão.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Thậm chí bọn ta có thể công khai bức mật đồ này ra, để lão tin chắc là bọn ta đã có thực lực như vậy.
– Còn thứ hai?
– Sau khi trải qua lần trấn áp này, lão chắc chắn sẽ không còn xem thường bọn ta nữa.
– Ta tin rằng lão chưa bao giờ xem thường ngươi.
Tiểu Phương nói:
– Không ai dám xem thường ngươi!
– Vì vậy, sau khi lão biết bọn ta đã bắt đầu sẵn sàng hành động, lão nhất định sẽ tăng cường giới bị.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Bất kể Lữ Tam ở đâu, lão chắc chắn sẽ ngay lập tức điều tập cao thủ thuộc hạ của lão đến đấy.
Tiểu Phương lập tức hiểu rõ ý của Ban Sát Ba Ná:
– Chỉ cần Lữ Tam bắt đầu điều tập cao thủ thuộc hạ, thì bọn ta có thể tra ra ngay lão ở nơi đâu.
Ban Sát Ba Ná mỉm cười gật đầu:
– Phải! Kế hoạch của ta là như vậy!
Ba Ná nhìn chằm Tiểu Phương – Thế nhưng hành động này rất là nguy hiểm, Lữ Tam có thực lực hùng mạnh đông đảo cao thủ thuộc hạ, bọn ta vẫn không nắm chắc được chiến thắng.
– Ta hiểu rõ.
– Nhưng cơ hội lần này bọn ta tuyệt không thể bỏ qua.
Ban Sát Ba Ná nói:
– Có lẽ lần này là cơ hội cuối cùng của bọn ta.
Tiểu Phương nói:
– Ta hiểu! Vì vậy cho dù bọn ta biết rõ phải xuống địa ngục, thì không đi cũng không được!
– Phải!
Tiểu Phương nói:
– Nhưng ngươi không thể đi! Ngươi còn có chuyện khác phải làm, ngươi không thể mạo hiểm!
Ban Sát Ba Ná nói rất thẳng thắn:
– Phải! Vì vậy ta đành phải để ngươi đi.
Ba Ná nhìn chằm Tiểu Phương:
– Nếu hai ta có một người phải chết, thì ta cũng để cho ngươi chết.
Phản ứng của Tiểu Phương rất kỳ lạ.
Chàng không phẫn nộ cũng không phản đối, chỉ điềm nhiên nói:
– Được! Ta đi!
Gian phòng sắc vàng, tường sắc vàng, đất sắc vàng, đỉnh phòng sắc vàng.
Trong phòng mỗi một món đồ đều là sắc vàng cả.
Vì đỉnh phòng và bốn vách tường phòng đều mạ một lớp vàng ròng, mặt đất trải gạch bằng vàng. Trong phòng mỗi một món đồ đều dùng vàng đúc thành, thậm chí ngay cả bàn ghế cũng bằng vàng, ngay màn cửa sổ cũng dùng sợi vàng dệt thành.
Vì chủ nhân của gian phòng này thích vàng.
Ai cũng thích vàng. Nhưng sống ở trong một gian phòng như vậy, thì rất ít ai có thể chịu được.
Vàng tuy rất đáng quý, nhưng quá lạnh lẽo, quá cứng ngắt quá vô tình.
Đại đa số đều thích ngồi trong một gian phòng treo màn cửa sổ nhung tơ, ngồi trên một chiếc sạp có lót đệm nhung, dùng ly thủy tinh uống rượu hơn.
Nhưng chủ nhân của gian phòng này lại thích vàng.
Vàng của chủ nhân gian phòng này có nhiều hơn bất cứ ai trên thế gian này.
Chủ nhân của gian phòng này chính là Lữ Tam.
Ghế đúc bằng vàng tuy lạnh lẽo cứng ngắt, nhưng Lữ Tam ngồi trên đó lại thấy dễ chịu.
Một con người ngồi trong gian phòng này, diện đối những món đồ đúc bằng vàng ròng, nhìn ánh vàng lấp lánh, thường là lúc lòng cảm thấy sung sướng nhất.

Lữ Tam thích một mình ở trong gian phòng này, vì lão không muốn người khác đến chia sẻ niềm vui thích của lão, cũng chính là lão cũng không muốn có người đến chia sẻ vàng của lão.
Vì vậy có rất ít người dám xông vào gian phòng này ngay những người thân cận nhất của lão cũng không ngoại lệ.
Nhưng hôm nay có ngoại lệ.
Độ thuần của vàng chắc chắn còn thuần hơn cả rượu tinh trong ly vàng.
Lữ Tam hớp một hụm rượu, gác đôi chân trần mà các móng chân được bảo dưỡng rất tốt, cắt chỉnh rất sạch sẽ chỉnh tề lên trên một chiếc bàn đúc bằng vàng ròng ở đối diện, buông thõng toàn thân.
Chỉ có ở đây lão mới uống rượu, vì chỉ có người thân tính nhất của lão mới biết nơi chốn này, nhất là lúc lão đang uống rượu, thì càng không có ai đến quấy nhiễu.
Nhưng hôm nay lúc Lữ Tam đang chuẩn bị uống ly rượu thứ hai thì bên ngoài lại có một người gõ cửa, hơn nữa không đợi lão cho phép, thì đã đẩy cửa xông vào.
Lữ Tam tuy không vui vẻ, nhưng vẻ mặt vẫn bình thường.
Đây không phải là vì người gõ cửa xông vào là Miêu Tuyên, tay chân thân tín nhất của lão.
Vẻ mặt lão vẫn hoàn toàn bình thường, chẳng qua lão vốn là người không bộc lộ xúc cảm ra ngoài, ngay cả khi nghe thấy nhi tử duy nhất của mình chết trong tay Tiểu Phương, vẻ mặt lão cũng không lộ ra vẻ bi thảm phẫn nộ.
Lão không giống Ban Sát Ba Ná.
Vẻ mặt Ban Sát Ba Ná như đá hoa cương, xưa nay không hề có sự biểu cảm.
Vẻ mặt của Lữ Tam có sự biểu cảm, chẳng qua sự biểu cảm trên mặt thường không giống với cảm giác trong lòng mà thôi.
Lúc này trong lòng tuy chẳng vui thích, nhưng lão vẫn nở nụ cười hỏi Miêu Tuyên:
– Ngươi có phải cũng muốn uống ly rượu? Có cần phải ngồi xuống cùng ta uống một ly không?
– Không muốn!
Miêu Tuyên nói:
– Không cần!
Miêu Tuyên không giống chủ nhân của y, trong lòng có chuyện gì là lộ ra ngoài mặt ngay.
Lúc này vẻ mặt Miêu Tuyên giống như bị nhà cháy vậy.
– Thuộc hạ đến không phải vì muốn uống rượu.
Lữ Tam cười.
Lão thích người thẳng bụng trực tính, tuy lão không phải là loại người như vậy, nhưng lại thích loại người này, vì lão xưa nay cho rằng loại người này dễ sai khiến.
Lữ Tam hỏi Miêu Tuyên:
– Vậy ngươi đến vì chuyện gì?
Miêu Tuyên nói:
– Vì một đại sự. Vì Ban Sát Ba Ná đó.
Lữ Tam vẫn đang mỉm cười:
– Chuyện có liên quan đến Ban Sát Ba Ná, đương nhiên là đại sự.
Lữ Tam chỉ vào chiếc ghế đối diện:
– Ngươi ngồi xuống nói từ từ xem!
Miêu Tuyên không ngồi nói:
– Ban Sát Ba Ná đã tra ra một trăm chín mươi mốt phân đà của bọn ta, hơn nữa đã hạ lệnh điều tập nhân thủ, phát động công kích.
Lữ Tam không những sắc diện vẫn không thay đổi, mà ngay tư thế ngồi cũng như vậy, chỉ điềm nhiên hỏi:
– Hắn chuẩn bị bao giờ phát động công kích?
– Ban Sát Ba Ná xưa nay lệnh xuất như phong.
Miêu Tuyên nói:
– Lúc này Ban Sát Ba Ná đã hạ lệnh, không quá mười ngày sẽ thấy kết quả cuối cùng.
Lữ Tam cũng thừa nhận điều này:
– Con người này không những lệnh xuất như phong, hơn nữa lệnh xuất như sơn.
Lão lại hớp một ngụm rượu, sau đó mới hỏi Miêu Tuyên:
– Ngươi xem bọn ta bây giờ phải làm sao đây?
Miêu Tuyên trả lời không chút suy nghĩ:
– Bọn ta bây giờ phải ngay lập tức điều tập hảo thủ đến nơi đây.
– Sao?
– Hảo thủ thuộc hạ của Ban Sát Ba Ná, tuy có không ít, phải phân ra đến một trăm chín mươi mốt nơi.
Miêu Tuyên tiếp:
– Bọn ta nếu điều tập hảo thủ đến nơi đây, lấy khỏe đánh mệt, lấy đông đánh ít, lần này chắc chắn hắn chết.
Lúc đang nói, vẻ mặt Miêu Tuyên đã không giấu được vẻ đắc ý. Lữ Tam không có phản ứng gì cả.
Ánh vàng nhấp nháy, rượu trong ly cũng có ánh vàng đang nhấp nháy, lão nhìn ánh vàng nhấp nháy của rượu trong ly rất lâu rất lâu sau, chợt hỏi một câu rất kỳ lạ.
– Ngươi đã làm việc với ta bao lâu rồi?
– Mười năm.
Miêu Tuyên không hiểu tại sao Lữ Tam lại chợt hỏi chuyện này, nhưng vẫn trả lời như thực tế:
– Vừa tròn mười năm!
Lữ Tam chợt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xấu xí nhưng thành thật của Miêu Tuyên.
Lữ Tam nhìn rất lâu mới nói:
– Không đúng!
– Không đúng ? Không đúng chỗ nào?
Lữ Tam nói:
– Không phải mười năm! Mà là chín năm mười một tháng, phải đến ngày mười ba tháng sau mới đủ mười năm.
Miêu Tuyên hít một hơi, vẻ mặt lộ vẻ khâm phục.
Miêu Tuyên biết trí nhớ của Lữ Tam xưa nay rất tốt, nhưng vẫn không ngờ lại tốt đến như thế.
Lữ Tam lắc nhẹ ly rượu trong tay, khiến cho ánh vàng nhấp nháy trông càng rực rỡ.
– Bất kể thế nào, thời gian ngươi đi cùng ta không ngắn lắm.
Lữ Tam tiếp:
– Ngươi đã phải nhìn thấy ta là con người như thế nào chứ?
– Thuộc hạ ít nhiều cũng nhìn thấy ra.
Lữ Tam lại hỏi:
– Ngươi biết sở trường lớn nhất của ta là điểm gì chứ?
Miêu Tuyên vẫn đang suy nghĩ, Lữ Tam đã nói:
– Sở trường lớn nhất của ta là công bằng chính trực. Ta không thể không công bằng chính trực, kẻ làm việc với ta lúc ít nhất cũng phải tám, chín ngàn người. Nếu ta không công bằng chính trực, thì sao thu phục được họ chứ?
Miêu Tuyên thừa nhận điều này. Lữ Tam thật sự là người xử sự công bằng chính trực, hơn nữa thưởng phạt rất công minh.
Lữ Tam chợt lại hỏi:
– Ngươi vẫn còn nhớ vừa rồi lúc ta vào đã nói những lời gì chứ?
Miêu Tuyên nhớ lại:
– Thuộc hạ nhớ, bất cứ ai cũng không được phép đi vào cửa phòng này, bất kể ai cũng vậy.
– Ngươi là người chứ?

– Phải!
– Có phải bây giờ ngươi đã bước vào không!
– Thuộc hạ không muốn thế.
Miêu Tuyên đã hơi lo sợ:
– Thuộc hạ có chuyện khẩn cấp.
Lữ Tam gầm mặt xuống.
Khuôn mặt của lão trong ánh vàng lấp lánh trông giống như được đúc bằng vàng:
– Ta chỉ hỏi ngươi, có phải bây giờ ngươi đã bước vào rồi không?
Miêu Tuyên tuy trong lòng bất phục, nhưng lại không dám phản biện.
Lữ Tam lại hỏi:
– Vừa rồi ta có kêu ngươi ngồi xuống uống một ly rượu với ta không?
– Có!
– Ngươi có ngồi xuống không?
– Không!
– Ngươi có nhớ là ta đã từng nói, lời của ta nói ra là mệnh lệnh.
– Thuộc hạ nhớ.
– Thế thì ngươi đương nhiên cũng phải nhớ, kẻ làm trái lại mệnh lệnh của ta thì sẽ như thế nào?
Nói xong Lữ Tam không nhìn mặt Miêu Tuyên nữa, làm như trong phòng này không có Miêu Tuyên tồn tại.
Sắc mặt của Miêu Tuyên đã trở nên trắng bệch giống như một tờ giấy trắng, gân xanh nổi hẳn lên đôi tay đang siết chặt, trông giống như rất muốn đấm một quyền vào mặt Lữ Tam.
Nhưng hắn không dám làm như vậy, hắn không dám.
Hắn không dám không phải là vì sợ chết.
Miêu Tuyên không dám vì hắn đã lập gia đình ba năm, thê tử của hắn đã sinh một nhi tử.
Một nhi tử trắng mập dễ thương, sang hôm nay vừa học biết kêu hắn là “ba ba”.
Những giọt mồ hôi lạnh ngắt to hơn cả hạt đậu đã từ trên mặt Miêu Tuyên lăn xuống.
Hắn dùng đôi bàn tay nổi hằn gân xanh rút một cây đao từ trên người ra, lưỡi đao mỏng sắc, đâm nhẹ một cái là đủ xuyên tim.
Nếu là ba năm trước đây, Miêu Tuyên chắc chắn sẽ đâm lưỡi đao này vào tim của Lữ Tam, bất kể thành bại cũng sẽ hành động.
Nhưng bây giờ hắn không dám.
Nhi tử đáng yêu, nụ cười đáng yêu, kêu lên “ba ba” cười trông thật đáng yêu.
Miêu Tuyên đột nhiên đâm đao ra, đâm vào chính tim mình.
Miêu Tuyên ngã xuống, trước mắt phảng phất như chợt hiện lên một bức tranh mỹ lệ.
Phảng phất nhìn thấy nhi tử của hắn đang trưởng thành, trở thành một thiếu niên kiện khang cường tráng.
Miêu Tuyên phảng phất nhìn thấy thê tử tuy không mỹ lệ nhưng rất dịu dàng của hắn đang chọn tân nương cho nhi tử.
Tuy hắn biết đây chỉ là ảo tưởng trước lúc sắp chết, nhưng hắn tin chắc rằng điều này sẽ thành hiện thực.
Vì hắn tin rằng Lữ Tam công chính nhất định sẽ chăm sóc kỹ lưỡng bọn họ.
Hắn tin chắc rằng cái chết của hắn sẽ được trả giá.
Lữ Tam vẫn không ngẩng đầu lên, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Cho đến lúc máu tươi trên vết thương của Miêu Tuyên bắt đầu đông lại, lão mới khẽ kêu lên:
– Sa Bình!
Một lúc sau ngoài cửa mới có người đáp lời:
– Sa Bình có mặt!
Sa Bình đáp lời tuy không nhanh, nhưng cũng không châïm, cửa tuy mở, nhưng không bước vào.
Vì Sa Bình không phải là Miêu Tuyên, Lữ Tam vẫn còn chưa hạ lệnh đòi vào, thì Sa Bình không bao giờ bước qua cửa.
Mọi người đều cho rằng võ công của Sa Bình không bằng Miêu Tuyên, cũng không thông minh bằng Miêu Tuyên, vô luận làm chuyện gì cũng không nhiệt tâm trung thực bằng Miêu Tuyên.
Nhưng bản thân Sa Bình luôn tin rằng mình nhất định sẽ sống lâu hơn Miêu Tuyên.
Sa Bình năm nay bốn mươi tám tuổi, thân hình gầy nhỏ, dung mạo bình thường, không hề có chút danh khí trong giang hồ.
Vì không thích hư danh trong giang hồ, vì Sa Bình luôn cho rằng danh tiếng chỉ mang lại cho con người phiền não.
Y không uống rượu, không đánh bạc, ăn cũng rất giản đơn, mặc cũng rất giản đơn.
Nhưng y có một số tiền dành dụm là hơn năm mươi vạn lạng ở Sơn Tây đại tiền trang.
Tuy mọi người đều cho rằng võ công của Sa Bình không bằng Miêu Tuyên, nhưng Lữ Tam biết kình khí nội lực ám khí quyền pháp của Sa Bình đều không thua kém bất cứ một danh gia trong võ lâm nào.
Sa Bình đến nay vẫn còn độc thân.
Vì y luôn cho rằng một người mỗi ngày đều phải ăn trứng gà, thì cũng không cần phải có chuồng gà ở trong nhà.
Đến lúc Lữ Tam hạ lệnh, Sa Bình mới bước vào trong phòng, không nhanh không chậm.
Lữ Tam lúc nhìn thấy Sa Bình, đôi mắt không khỏi lộ vẻ mãn nguyện.
Vô luận ai cũng đều sẽ mãn nguyện khi có một bộ hạ như vậy.
Bọn họ không nhắc đến cái chết của Miêu Tuyên, làm như trên thế gian này không có con người đó tồn tại.
Lữ Tam hỏi Sa Bình:
– Ngươi có biết Ban Sát Ba Ná đã hạ lệnh đến đây công kích bọn ta?
– Thuộc hạ biết!
– Ngươi có biết bọn ta bây giờ phải làm gì không?
– Không biết!
Chuyện phải biết, Sa Bình tuyệt không thể không biết, chuyện không nên biết, y tuyệt sẽ không biết.
Trước mặt Lữ Tam, không được tỏ ra quá ngu đần, nhưng cũng không được tỏ ra quá thông minh.
Lữ Tam hỏi:
– Bây giờ có phải bọn ta nên điều tập nhân thủ đến đây?
Sa Bình trả lời:
– Không nên!
– Tại sao?
– Vì Ban Sát Ba Ná lúc này vẫn không biết bọn ta ở đây.
Sa Bình nói tiếp:
– Nếu bọn ta không để lộ ra, thì hắn sẽ không bao giờ biết.
Nếu bọn ta làm như vậy, thì ngang như là đã lộ cho hắn biết.
Lữ Tam mỉm cười:
– Ngươi đã hiểu rõ điều này, thì phải biết bọn ta bây giờ phải làm gì.
– Thuộc hạ không biết!
Sa Bình nói:
– Thuộc hạ đã nghĩ, nhưng không biết phải làm thế nào mới đúng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.