Bạn đang đọc Sa Mạc Thần Ưng (Đại Địa Phi Ưng) – Chương 12: Canh Bạc Của Cao Tăng
Tiểu Phương vẫn không nói gì quay người treo tấm chăn nỉ vào chỗ cũ, rồi tiếp tục đi tới trước theo người đó.
Hai người tiếp tục đi tới trước làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng trong lòng Tiểu Phương lại không có vẻ trầm tĩnh như bề ngoài của mình, vì chàng đã thấy con người này là một cao thủ, rất có thể là một đối thủ đáng sợ nhất mà chàng gặp từ lúc vào đất Tạng đến nay, thậm chí đáng sợ hơn cả Vệ Ưng Bằng.
Đao của Vệ Ưng Bằng tuy đáng sợ, động tác bạt đao tuy nhanh chóng chính xác, nhưng trước khi lão bạt đao vai phải thường khó tránh phải nhô lên một chút.
Tên của lão tuy đáng sợ, nhưng trước lúc lão phát tên nhất định phải chống cung lên trước.
Cho dù là tuyệt đỉnh cao thủ trong võ lâm, trước khi phóng ra đòn chí mạng, cũng thường khó tránh phải có một vài động tác chuẩn bị nên người khác có thể nhìn ra.
Con người này lại không như vậy.
Lúc y phóng ra hai mươi bảy ám khí chí mạng đó, đầu của y vẫn không quay lại, vai cũng không nhúc nhích, thậm chí ngay tay cũng không đưa lên.
Các đốt xương cánh tay, khớp xương cổ tay, dường như đều có thể tùy ý uốn vặn, từ các vị trí mà người khác rất khó tưởng đến, vận dụng sức mạnh mà người khác rất khó vận dụng phóng ra đòn chí mạng mà người khác không kịp đề phòng.
Bầu trời trong xanh, đỉnh núi phủ tuyết nơi xa ẩn hiện dưới bầu trời xanh, bọn họ đã đi qua phố chợ sầm uất, đi ra khu ngoại ô vắng vẻ.
Ở cái nơi mà Tiểu Phương đang đứng đây, không có một bóng người, cũng không có một chút âm thanh, tiếng động nào.
Người mà Tiểu Phương duy nhất có thể nhìn thấy là người mà bây giờ đã dừng lại, quay người diện đối diện với chàng.
Con người này đang nhìn trừng trừng chàng với đôi mắt đầy thù hận oán ghét, đối với một người xa lạ không quen biết nhau, thì chắc chắn không có một cái nhìn như vậy.
– Ta tên Phổ Tùng.
Người này đột nhiên nói ra tên của mình. Tiểu Phương chưa bao giờ nghe thấy cái tên này.
– Ta đến kiếm ngươi!
Phổ Tùng nói tiếp:
– Tại vì ta muốn ngươi chết!
Phổ Tùng nói tiếng Hán ngọng ngiụ, nhưng chữ “chết” mà y nói ra đầy quyết tâm, đầy sức mạnh, đầy đáng sợ, khiến người nghe phải giật mình kinh hãi.
Tiểu Phương thở dài nói:
– Ta biết ngươi muốn ta chết, vừa rồi ta xém chút nữa đã chết ở trong tay ngươi.
– Ngươi là kiếm khách, ngươi phải hiểu rõ.
Phổ Tùng nói:
– Kiếm khách phải sát nhân, chỉ cần giết chết được người mình muốn giết, tùy tiện dùng thủ đoạn gì cũng không quan hệ.
Ngữ điệu của Phổ Tùng rất là kỳ quái.
– Ngươi là kiếm khách, mọi lúc đều có thể sát nhân, mọi lúc đều có thể bị giết.
Ngươi đã sát nhân, ngươi sẽ không oán trách bản thân ngươi, ngươi bị người giết, thì cũng không nên oán trách người khác.
Tiểu Phương gượng cười:
– Ngươi làm sao biết ta là kiếm khách?
– Ta không quen biết ngươi, nhưng ta đã nghe người ta nói qua ngươi, ngươi là một kiếm khách nổi tiếng vùng Trung Thổ.
Thái độ của Phổ Tùng nghiêm túc trang trọng, tuyệt không có một chút ý khinh miệt mỉa mai nào.
Phổ Tùng chậm rãi nói tiếp:
– Ngươi là kiếm khách, kiếm của kiếm khách, giống như bàn tay của con người.
Tay của mỗi người, đều phải ở trên tay, kiếm của mỗi kiếm khách đều phải ở trên thân, nhưng ngươi không có.
Kiếm của kiếm khách giống như bàn tay người.
Lời của Phổ Tùng tuy tối nghĩa khó hiểu, nhưng ai cũng không thể không thừa nhận y nói rất là có lý.
– Ngươi luyện kiếm, ngươi giết người dùng kiếm.
Phổ Tùng duỗi bàn tay của y ra.
Lúc bàn tay của Phổ Tùng duỗi ra vẫn là một bàn tay rất bình thường, đột nhiên lòng bàn tay Phổ Tùng đỏ ửng lên, đỏ như thái dương, đỏ như máu tươi, đỏ như ngọn lửa.
Phổ Tùng chậm rãi nói tiếp:
– Ta vẫn còn tay, ngươi lại không có kiếm, vì vậy ta sẽ không chết, ta muốn ngươi chết!
Tiểu Phương chưa bao giờ nghe qua một ai nói chữ “chết” lạnh lùng trầm uất như vậy.
Đây có phải là vì trong lòng chàng đã cảm thấy bóng tối của cái chết.
Tại sao Phổ Tùng muốn giết Tiểu Phương?
Là bản thân y muốn giết Tiểu Phương hay là người khác phái đến.
Với võ công và khí chất của Phổ Tùng thì tuyệt không thể là thuộc hạ của Vệ Ưng Bằng.
Bản thân Phổ Tùng vốn chưa bao giờ gặp Tiểu Phương, cũng không thể có ân oán thù hận gì với Tiểu Phương mà cần phải dùng cái chết để giải quyết cả.
Những câu hỏi này Tiểu Phương đều không thể nghĩ ra. Tiểu Phương chỉ nhìn thấy ra một điều.
Chưởng lực của con người này hùng hậu tà dị, nếu không phải là “Mật Tông đại thủ ấn” trong truyền thuyết, chắc hẳn cũng gần với loại công phu đó.
Loại chưởng lực này không phải là loại chưởng lực mà Tiểu Phương có thể dùng nhục chưởng để chống đỡ được.
Kiếm của chàng không có ở bên mình, vì chàng chưa bao giờ nghĩ tới ở cái nơi xa lạ này lại có lúc phải dùng đến kiếm.
Chàng phải dùng cái gì để đối phó với đôi huyết chưởng này của Phổ Tùng?
Ánh thái dương phổ chiếu đại địa đột nhiên tràn đầy sát khí. Dưới bóng tối của cái chết, ngay ánh thái dương cũng trở nên âm u ảm đạm.
Phổ Tùng tiến sát đến Tiểu Phương.
Bước chân của y chậm rãi trầm ổn.
Có hạng người khi đã hạ quyết tâm bắt đầu hành động, thì không có một ai có thể làm cho người đó dừng lại. Phổ Tùng rõ ràng là loại người này.
Phổ Tùng đã hạ quyết tâm, quyết tâm muốn Tiểu Phương chết trong tay của y, bóng tối trong tim Phổ Tùng chỉ có cái “chết” mới có thể xua đuổi đi được.
Tiểu Phương từng bước lùi ra sau.
Chàng không cách gì đối phó được với song chưởng này của Phổ Tùng, chàng đành phải lùi, lùi đến lúc không còn đường lùi nữa thì dừng lại.
Lúc này chàng đã không còn đường để lùi nữa.
Chàng đã lùi đến một cái cây khô, cây khô đã chặn thoái lộ của chàng. Cây khô đã chết, người cũng sắp chết.
Đúng trong tích tắc này, lòng chàng đột nhiên lóe lên một tia sáng, trong cái tích tắc sinh tử thế này, cũng thường là lúc ý tưởng con người minh mẫn nhất.
Tâm kiếm.
Chàng đột nhiên nhớ tới lời của Độc Cô Si.
– Cho dù trong tay ngươi có lợi khí sắc bén, nhưng nếu trong tim ngươi không có kiếm thì lợi khí trong tay ngươi chẳng qua chỉ là một miếng sắt vô dụng mà thôi.
Đây là lý lẽ chí cao chí thâm của kiếm thuật, lý lẽ này nếu dùng một cách giải thích khác, thì cũng giống như vậy.
– Trong tay ngươi tuy không có kiếm, nhưng trong tim ngươi nếu có kiếm, cho dù là một miếng sắt vô dụng, thì cũng có thể biến thành lợi khí sát nhân.
Người đã tiến sát.
Phổ Tùng đột nhiên gầm lên một tiếng như sư tử, y phục toàn thân chợt chấn vung lên.
Y đã kích chấn toàn lực, tung đòn chí mạng.
Huyết chưởng của Phổ Tùng đã kích xuất.
Trong tích tắc này, Tiểu Phương chợt trở tay bẻ gãy một cành cây khô rồi đâm xéo ra.
Trong tích tắc này, cái cành khô không còn là cành khô nữa, mà đã xem nó là một thanh kiếm, tinh khí toàn thân đã dồn hết lên thanh “kiếm” này.
Kiếm này xem ra tuy khinh linh phiêu diêu hư vô nhưng “kiếm” đâm ra huyết chưởng của Phổ Tùng đã bị đâm thủng.
Bàn tay Tiểu Phương thừa thế đâm thẳng tới, “kiếm” của chàng lại đâm trúng vào mắt của Phổ Tùng.
Huyết chưởng của Phổ Tùng lại bị cành cây khô này đóng đinh vào mắt.
Máu tươi bắn ra, người ngã đổ xuống, bất động.
Đợi đến lúc có cơn gió thổi đến, Tiểu Phương mới phát hiện y phục của mình cũng bị thấm ướt.
Bản thân chàng cũng không ngờ thanh “kiếm” này của mình lại có uy lực như vậy, vì “kiếm” này không phải là dùng tay của chàng đâm ra, mà là dùng tâm của chàng.
Trong cái tích tắc mà kiếm này đâm ra thì tâm của chàng, tay của chàng, người của chàng đã hoàn toàn hòa làm một với kiếm.
Trong tích tắc đó, tinh khí của chàng thông suốt, nhân thần giao hội, chàng nắm chắc lấy tích tắc này, đâm ra một “kiếm” tất sát tất thắng.
Đây chính là tinh nghĩa của Tâm kiếm.
Nhưng Phổ Tùng chưa chết.
Tiểu Phương đột nhiên nghe thấy y đang lẩm bẩm gì đó, mơ hồ như đang kêu tên của một người nào đó:
– Ba Oa…. Ba Oa….
Trái tim của Tiểu Phương co thắt lại, chàng ngay lập tức cúi người xuống, nắm chặt lấy vạt áo của Phổ Tùng, hỏi:
– Có phải Ba Oa muốn ngươi đến giết ta phải không?
Giọng nói của chàng khàn lại:
– Phải không?
Đôi mắt Phổ Tùng trống rỗng, lẩm bẩm nói:
– Nàng muốn ta dẫn ngươi đến gặp nàng. Ta không thể dẫn ngươi đến gặp nàng, ta thà chết.
Câu từ mà y dùng vốn rất tối nghĩa khó hiểu:
– Ta không thể làm ngươi chết, bản thân ta phải chết. Lúc ta chết ngươi mới có thể đi gặp nàng. Lúc ta còn sống, không ai có thể giành nàng đi cả.
Bàn tay Tiểu Phương buông thõng.
Chàng chợt hiểu rõ trong lòng Phổ Tùng đang nghĩ điều gì, tâm trạng của y như thế nào.
Chỉ có tình yêu cuồng liệt thống khổ nhất, mới có thể dẫn đến một tâm trạng trầm uất như vậy.
Nỗi khổ như vậy, tình yêu như vậy, cường liệt như vậy, khiến cho Tiểu Phương chợt nảy ra trong lòng một niềm thương xót khó tả đối với con người này.
Phổ Tùng thở dài não nề u uất nói:
– Ta đã sắp chết rồi, ngươi có thể đi!
Y giãy giụa, hất tung vạt áo mà vừa rồi bị Tiểu Phương nắm lấy, lộ ra chiếc áo cà sa màu vàng ở bên trong.
Cho đến lúc này, Tiểu Phương mới nhìn ra y là một tăng nhân.
Nhìn khí độ của Phổ Tùng và sự tôn kính của người khác đối với y, y rõ ràng là một Lạt Ma quyền vị cực trọng.
Nhưng y cũng giống như những kẻ phàm tục khác, cũng sẵn sàng chết vì nữ nhân.
– Nàng không phải là nữ nhân, nàng là ma nữ, không một nam nhân nào có thể từ chối nàng.
Trái tim của Tiểu Phương đau nhói.
– Ngươi muốn ta đi đâu?
Phổ Tùng từ trong chiếc áo cà sa bên trong, lấy ra một tượng phật vàng nhỏ, nói:
– Ngươi đi đến cung Bố Đạt La, mang tượng hộ thân Phật của ta đi cầu kiến quan chức Ca Luân Lạt Ma nói tạ. ta đã giải thoát rồi.
Đây là câu nói cuối cùng của Phổ Tùng.
Bóng tối đè trong tim Phổ Tùng chỉ có cái chết mới xua đuổi đi được, nỗi thống khổ trong tim Phổ Tùng chỉ có cái chết mới có thể giải thoát được.
– Y có thật sự đã giải thoát rồi hay không? Lúc y chết trong lòng có phải thật đã hồi phục sự an tĩnh xưa kia?
Câu hỏi này ai có thể giải đáp được?
Y để câu hỏi này lại cho Tiểu Phương.
Vị Ca Luân Lạt Ma ở trong cung Bố Đạt La hùng vĩ hoa lệ, tiếp kiến Tiểu Phương ở trong một thiền phòng u ám.
Theo truyền thống tôn giáo cổ xưa thần bí Ca Luân Lạt Ma không những là một cao tăng thâm hiểu Phật ý, mà còn là một vị đại quan cai trị vạn dân, địa vị của Ca Luân Lạt Ma chỉ sau vị Đạt Lai Lạt Ma phật sống của bọn họ mà thôi.
Nhưng con người của Ca Luân Lạt Ma cũng giống như gian thiền phòng này vậy, già nua cằn cỗi, u ám suy lão.
Tiểu Phương không ngờ lại có thể gặp Ca Luân Lạt Ma dễ dàng như vậy, càng không ngờ Ca Luân Lạt Ma lại là một con người như vậy.
Ca Luân Lạt Ma ngồi xếp bằng ở trên một thiền sàng cổ xưa cũ kỹ, lặng lẽ đón lấy bức Kim Phật Tiểu Phương giao cho lão, lặng lẽ nghe Tiểu Phương nói mục đích đến, trên khuôn mặt đầy những vết nhăn, trước sau vẫn mang một vẻ trầm tư, như hoàn toàn không chút biểu cả, vì tư tưởng của lão đã không thể đả động đến trái tim của lão.
– Ta hiểu rõ ý của ngươi!
Đợi Tiểu Phương nói xong, Ca Luân Lạt Ma mới mở miệng nói:
– Ta cũng biết nỗi thống khổ của Phổ Tùng chỉ có cái chết mới có thể giải thoát.
Giọng nói của lão yếu ớt chậm chạp, nói tiếng Hán rất lưu loát chuẩn xác:
– Ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi giết y?
– Phải!
Tiểu Phương nói:
– Tại hạ không thể không giết y, lúc đó tại hạ vốn không còn cách chọn lựa nào khác, y không chết, thì tại hạ phải chết!
Ca Luân Lạt Ma nhìn chăm chăm Tiểu Phương với đôi mắt ảm đạm:
– Lý ra ngươi cũng không nên đến! Ngươi có biết tại sao Phổ Tùng muốn ngươi đến hay không?
– Y muốn tại hạ đến gặp Ba Oa.
– Ngươi lầm rồi.
Ca Luân Lạt Ma điềm đạm nói:
– Giáo nghĩa của bọn ta khác với vùng Trung Thổ, bọn ta không cấm sát sinh, vì không sát sinh thì không thuần phục yêu ma. Cách thức mà bọn ta đối phó với yêu ma tội nhân phản đồ thù địch chỉ có một cách giống nhau.
– Cách gì?
– Lấy máu trả máu!
Thái đội Ca Luân Lạt Ma vẫn rất bình tĩnh:
– Bọn ta tin đây là phương pháp hữu hiệu duy nhất, từ xưa đến nay chỉ có một cách này.
Lão chậm rãi nói tiếp:
– Vì vậy bây giờ ngươi phải hiểu rõ, Phổ Tùng muốn ngươi đến, chẳng qua chỉ vì y biết ta nhất định sẽ giết ngươi phục thù cho y.
Tiểu Phương trầm mặc.
Chàng đột nhiên hiểu rõ một chuyện, Phổ Tùng vô luận sống hay chết, đều không muốn để chàng gặp Ba Oa.
Ca Luân Lạt Ma vẫn đang nhìn chằm chằm Tiểu Phương, ánh mắt vẫn ôn hòa như thế, nhưng đột ngột nói ra một câu còn sắc nhọn hơn cả lưỡi đao.
Lão chợt hỏi Tiểu Phương:
– Ngươi có tin là ta đưa tay lên là có thể giết chết được ngươi?
Tiểu Phương không trả lời.
Chàng không tin, nhưng chàng đã trải qua quá nhiều những chuyện khiến người khác không cách gì tin được.
Ở cái vùng đất thần bí lạ lẫm này, trong cái cung điện thần bí như vậy có rất nhiều chuyện mà chàng vốn không thể nào tin được, thì bây giờ chàng đã không thể không tin.
Ca Luân Lạt Ma nói:
– Trên tường có kiếm, ngươi có thể lấy xuống.
Tiểu Phương quay đầu lại liền nhìn thấy trên tường có một thanh cổ kiếm bám đầy bụi.
Chàng tháo thanh kiếm xuống.
Thanh trường kiếm hình thức cổ xưa kỳ quái, cân lượng rất nặng, phần vỏ kiếm đã gỉ xanh, xem ra không phải là một lợi khí.
Ca Luân Lạt Ma nói:
– Sao ngươi không rút ra xem thử?
Tiểu Phương rút kiếm ra. Thân kiếm hình như cũng rỉ xanh.
Chàng dùng toàn lực rút kiếm ra “soạt” một tiếng, đường kiếm thoát ra khỏi bao.
Thiền phòng u ám ngay lập tức tràn đầy kiếm khí âm u:
lông mày, râu của Ca Luân Lạt Ma như cũng ánh lên màu xanh.
Tiểu Phương nhịn không được, buột miệng kêu lên:
– Hảo kiếm!
– Đích xác là hảo kiếm!
Ca Luân Lạt Ma nói:
– Ngươi có thể giết chết Phổ Tùng, thì thời gian luyện kiếm của ngươi ít nhất đã mười năm, phải nhìn thấy ra đây là kiếm gì?
Đây là một thanh kiếm rất kỳ quái, cân lượng rất nặng, nhưng lưỡi kiếm lúc xuất bao cầm trong tay, lại mơ hồ đột nhiên trở thành cực nhẹ, màu sắc lưỡi kiếm giống như thân cây thông cổ, kiếm quang xanh biếc, giống như lá thông tím xanh.
Tiểu Phương thăm dò hỏi:
– Đây có phải là kiếm của đệ nhất cao nhân Xích Tùng Tử thời Xuân Thu chiến quốc không?
– Phải!
Thanh kiếm này chính là Xích Tùng.
Ca Luân Lạt Ma nói tiếp:
– Lợi khí thần binh giết người vô số, nếu nhiều năm chưa uống máu người, không những ánh sáng sẽ biến sắc, hơn nữa sẽ mất đi sự sắc nhọn của nó, thậm chí chỉ còn là miếng sắt tầm thường.
– Bây giờ có phải đã đến lúc nó phải uống máu người?
Tiểu Phương hỏi:
– Phải.
– Uống máu ai?
Tiểu Phương nắm chặt cán kiếm.
– Máu của ta! Ca Luân Lạt Ma nói:
– Phật Tổ có thể xả thân nuôi chim, thì tại sao ta không xả bỏ cái túi da thối này vì thần binh lợi khí chứ?
Giọng nói và thái độ của lão hoàn toàn không thay đổi, trông vẫn yếu ớt ôn hòa như thế.
Bàn tay nắm kiếm của Tiểu Phương buông lỏng:
– Các hạ muốn tại hạ dùng thanh kiếm này để giết các hạ ư?
– Phải.
– Vốn muốn giết ta!
Tiểu Phương hỏi tiếp:
– Nay tại sao muốn ta giết các hạ?
Ca Luân Lạt Ma điềm đạm nói:
– Ta đã là lão nhân, đã lâu xem rất nhẹ chuyện sinh tử. Nếu ta giết ngươi, tuyệt sẽ không gây bi thương cho ngươi. Nếu ngươi giết ta, ta cũng sẽ không trách ngươi.
Lời nói của lão mơ hồ còn có thâm ý khác:
– Vì vậy, ta có thể giết ngươi, ngươi cũng có thể giết ta.
Tiểu Phương lại hỏi:
– Ý của các hạ có phải là muốn nói, tại hạ nếu có thể giết các hạ thì hãy giết, giết không được các hạ, thì sẽ chết ở trong tay các hạ?
Ca Luân Lạt Ma không trả lời, câu hỏi này vốn không cần phải trả lời.
Bàn tay nắm chặt kiếm của Tiểu Phương lại xiết chặt.
Ca Luân Lạt Ma đột nhiên thở dài, lẩm bẩm nói:
– Lương cơ nhất thất, vĩnh bất tái lai, quay đầu nhìn lại, vạn kiếp bất phục.
Nói xong câu này, lão liền nhắm mắt lại, không nhìn Tiểu Phương thêm nữa.
Nhưng Tiểu Phương vẫn không thể không nhìn lão.
Lão đích xác đã là một lão nhân đích xác đã không còn màng đến chuyện sinh tử nữa, đối với lão mà nói, chết không phải là một bi kịch, tại vì trên thế gian này không có bất cứ chuyện gì có thể làm tổn thương được lão, ngay cái chết cũng không thể.
Tiểu Phương khẽ thở dài, đâm thẳng kiếm ra.
Tiểu Phương xác tín bản thân xuất thủ tuyệt đối chuẩn xác, mũi kiếm đâm tới chắc chắn sẽ đưa lão vào cái chết ngay tức khắc, chàng không muốn để cho vị cao tăng này trước khi chết sẽ còn phải chịu sự đau đớn.
Nhưng không ngờ kiếm của chàng đã đâm hụt.
Chàng rõ ràng nhìn thấy vị Ca Luân Lạt Ma này nãy giờ vẫn ngồi lặng lẽ ở đó rõ ràng không thể tránh khỏi kiếm của chàng.
Nhưng kiếm của chàng vẫn đâm hụt.
Vị Ca Luân Lạt Ma rõ ràng không động đậy, tuyệt đối không động đậy.
Thân hình lão vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, hai chân vẫn xếp bằng, khuôn mặt vẫn còn ở trong bóng tối đó, đôi mắt vẫn còn đang nhắm.
Nhưng trong cái tích tắc mũi kiếm của Tiểu Phương đâm tới, vị trí trái tim của lão chợt di chuyển chín phần.
Toàn thân lão không động đậy, chỉ có vị trí bộ phận của lão di chuyển.
Trong tích tắc đó, bộ phận trên người lão dường như đột nhiên thoát ra khỏi thân thể lão.
Mũi kiếm chỉ chệch nửa phân là có thể đâm trúng vào trái tim lão, nhưng nửa phân này đã cách xa nhân thiên, cách xa sinh tử, tuy chỉ chệch nửa phân, nhưng đã như ra ngoài ngàn vạn dặm, như thấy được cảnh mà không tới được cảnh.
Một kiếm đâm hụt, trong lòng Tiểu Phương giống như bước hụt chân, rơi vào nơi thâm uyên vạn kiếp bất phục.
Ca Luân Lạt Ma đã đưa tay ra, ngón cái khấu vào ngón ngón giữa, dùng ngón giữa búng nhẹ mũi kiếm.
“Phăng” một tiếng, tia lửa bắn ra.
Tiểu Phương liền cảm thấy cổ tay chấn động, trường kiếm thoát khỏi tay bay văng đi, “chát” một tiếng, cắm vào xà nhà.
Bụi bặm trên trần rơi xuống, rơi trên thân mình Tiểu Phương, từng hạt bụi một, giống như những quả cân sắc.
Tiểu Phương bị đánh không thể cử động được.
Vị Ca Luân Lạt Ma cuối cùng lại mở mắt ra, ánh mắt vẫn ôn hòa u ám như thế.
Lão hỏi Tiểu Phương:
– Bây giờ ngươi đã tin là ta đưa tay lên thì có thể giết chết ngươi không?
Tiểu Phương không thể không tin.
Chàng đã phát hiện vị tăng nhân suy lão này mới là đệ nhất cao thủ mà chàng ngộ kiến được trên cuộc đời này, không những có thể tùy ý khống chế tinh khí sức mạnh của bản thân, mà còn có thể tùy ý kích hóa, khống chế mỗi phần da thịt, mỗi chỗ khớp xương của thân thể.
Tiểu Phương hoàn toàn không biết bản thân mình đã bị loại võ công nào đánh bại.
Dân tộc thần bí, tôn giáo thần bí, võ công thần bí, Tiểu Phương còn có thể nói gì nữa chứ?
Chàng chỉ có thể hỏi:
– Tại sao các hạ không giết ta đi?
Câu trả lời của vị Ca Luân Lạt Ma cũng huyền bí như võ công của lão:
– Vì ta biết mục đích đến của ngươi.
Vị Ca Luân Lạt Ma tiếp:
– Ngươi không phải đến để thăm nữ nhân đó, mà đến để giết y thị.
– Sao ngươi biết?
– Vì có sát khí!
Vị Ca Luân Lạt Ma nói:
– Chỉ có kẻ đã có quyết tâm muốn giết người thì mới có loại sát khí đó, bản thân ngươi tuy không nhìn thấy, nhưng ngươi vừa đi vào cửa này thì ta đã cảm thấy được.
Toàn thâm chàng chấn động kinh ngạc.
Ca Luân muốn chàng giết y thị?
Giọng nói của lão đột nhiên trở nên rất nặng nề:
– Chỉ khi y thị chết, thì ngươi mới có thể sống. Chỉ khi y thị chết cái chết của Phổ Tùng mới có giá trị.
Đôi mắt suy lão của Ca Luân đột nhiên phóng ra tinh quang, đôi nhiên rít giọng gầm lên như sư tử:
– Ngươi phải nhớ kỹ lấy, cơ hội lần này thất bại, thì thật sự sẽ vĩnh luân khổ ngục, vạn kiếp bất phục.
Đây không phải là yêu cầu, cũng không phải là mệnh lệnh. Đây là canh bạc.
Canh bạc của cao tăng:
– Ngươi giết được y thị, ngươi mới có thể sống, nếu không cho dù ngươi có sống thì cũng không khác gì chết.
Vị cao tăng thần bí này không những nhìn thấy ra stá khí của Tiểu Phương, mà cũng nhìn thấu lòng của Tiểu Phương.
Vì vậy lão đặt canh bạc này với Tiểu Phương.
Đây cũng là nỗi khổ tâm của lão.
Tiểu Phương có phải thật sự quyết tâm đi giết Ba Oa hay không? Tiểu Phương đã thật sự hạ quyết tâm muốn đi giết Ba Oa.
Độc Cô Si và Phổ Tùng đều chắc chắn không phải là những kẻ nói dối, những điều bọn họ nói không có chút gì là hư giả cả.
Bọn họ đã chứng thực Ba Oa là một nữ nhân như thế nào, Tiểu Phương không thể không tin, vì vậy không thể để cho Ba Oa sống tiếp được, nếu không thì sẽ không biết có bao nhiêu nam nhân bị hủy hoại trong tay y thị!
Lúc này chàng đã diện đối Ba Oa.
Trong tay chàng có kiếm, mũi kiếm cách trái tim của Ba Oa không xa, chỉ cần chàng đâm kiếm ra thì tất cả yêu ghét ân oán thống khổ phiền não sẽ kết thúc hoàn toàn. Cho dù chàng vẫn không thể nào quên được Ba Oa, nhưng ngày tháng qua đi thì cũng sẽ dần nhạt như mây khói, không còn dấu hiệu gì nữa.
Nhưng kiếm của chàng vẫn cứ không thể nào đâm ra được.
Vầng thái dương dần dần lặn về phía tây.
Ba Oa cũng giống như cao tăng thần bí, yên lặng ngồi trong bóng tối ảm đạm.
Nàng nhìn thấy Tiểu Phương bước tới, nhìn thấy tay chàng đang cầm kiếm, đương nhiên nàng cũng nhìn thấy mục đích đến của chàng.
Sát khí tuy vô thanh vô ảnh vô hình, nhưng chắc chắn không có cách gì giấu đi được.
Nếu nàng muốn biện bạch giải thích, vẫn muốn dùng thái độ nhu mì nũng nịu để khơi dậy tình cũ với Tiểu Phương, thì kiếm của Tiểu Phương sớm muộn gì cũng đâm ra.
Nếu nàng vừa gặp Tiểu Phương mà lao vào ôm lấy chàng, làm vừa lòng chàng, thì Tiểu Phương cũng nhất định đã giết chết nàng rồi.
Nhưng nàng không làm như vậy.
Nàng chỉ lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn trừng Tiểu Phương, rất lâu sau mới khẽ thở dài:
– Không ngờ chàng vẫn còn chưa chết.
Câu nói đầu tiên của nàng là lời chân thật:
– Muội muốn Phổ Tùng đi tìm chàng, không phải là vì muốn chàng đến thăm muội, mà là vì muốn cái mạng của chàng.
Tiểu Phương đi lững thững, tiếp tục đợi nàng nói.
Lời nói thật tuy làm thương tổn người khác, nhưng không có sự thống khổ như lúc bị lừa dối.
– Muội biết Phổ Tùng nhất định sẽ không để cho chàng đến gặp muội, mà nhất định sẽ giết chàng.
Ba Oa nói:
– Nếu y không thể giết được chàng, thì nhất định sẽ chết ở trong tay chàng.
Ba Oa điềm nhiên nói tiếp:
– Sau khi y chết đi, chàng nhất định sẽ đến, lúc đó Ca Luân Lạt Ma chắc chắn sẽ giết chàng để báo thù, mối quan hệ của bọn họ, thân mật như phụ tử vậy.
Đây cũng là lời nói thật.
Mọi loại khả năng nàng đều đã tính toán qua, kế hoạch của nàng vốn sẽ thành công.
Ba Oa lại thở dài nói:
– Bây giờ muội mới biết, muội vẫn còn tính sai một điều, Ca Luân Lạt Ma tinh nhanh lợi hại hơn trong tưởng tượng của muội nhiều, có thể nhìn thấu dụng tâm của muội.
Nàng lại giải thích:
– Lão bình thời chưa bao giờ hiểu rõ chuyện giữa muội và Phổ Tùng, vì vậy muội mới đánh giá thấp lão, bây giờ muội mới biết, lão xưa nay thống hận trong tim, thà buông tha cho chàng chớ tuyệt không để cho muội được thành công như ý muốn.
Tiểu Phương lại trầm mặc rất lâu mói hỏi:
– Tại sao nàng lại nói với ta những chuyện này?
– Vì muội không muốn lừa dối chàng nữa.
Giọng nói của Ba Oa thoáng vẻ bi thương:
– Chàng cũng không cần hỏi muội đối xử với chàng là thật hay giả, vì chàng là thù địch của muội, muội đành phải giết chàng.
Tiểu Phương nhớ lại Ba Oa đã nói một câu giống như vậy.
Giữa bằng hữu và thù địch, tuyệt không có chỗ để chọn lựa, không phải bằng hữu thì là thù địch, không phải ngươi chết, thì là ta chết!
Ba Oa lại nói:
– Vì vậy chàng mọi lúc đều có thể giết chết muội, muội quyết không trách chàng.
Tiểu Phương không hạ thủ nổi.
Không phải không nỡ hạ thủ, mà là không thể hạ thủ!
Vì chàng vốn không biết được chuyện này tóm lại ai đúng ai sai, ai thị ai phi.
Nếu Bốc Ưng thật sự là Miêu đạo, nếu Ba Oa vì bắt đạo tặc mà làm chuyện này, thì ai có thể nói là nàng sai?
Để đạt được mục đích, Bốc Ưng cũng không thể không làm những chuyện bất chấp thủ đoạn như vậy hay sao?
Độc Cô Si là kiếm khách, kiếm khách vô tình, Phổ Tùng đã xuất gia làm tăng, càng không nên dính chuyện tình nghiệt, cho dù bọn họ bị nàng lừa dối đi chăng nữa, thì chỉ có thể nói bọn họ tự gây ra tội thì phải gánh lấy.
Tiểu Phương không nghĩ đến bản thân chàng.
Mỗi lần đến thời điểm trọng yếu giữa sinh và tử, thị và phi, chàng thường quên đi bản thân mình.