Bạn đang đọc Sa Mạc Thần Ưng (Đại Địa Phi Ưng) – Chương 1: Mở đầu
Cuồng phong, gió đang gào rít, cát vàng mù mịt đầy trời.
Gió cát vẫn không thổi vào được tấm lều da trâu to lớn, Thiết Dực đang ngồi dưới ánh đèn bão lù mù, lau lau cây thương sắt của mình.
Khung cảnh đáng sợ này đã kéo dài tám ngày rồi, đoàn lạc đà của bọn họ cũng đã kẹt lại ở đây tám ngày rồi, ngay con lạc đà kiên cường nhất cũng đã bắt đầu suy kiệt, nhưng Thiết Dực xem ra vẫn giống cây thương của mình, lạnh lùng, sắc bén, cứng rắn.
Lão mong rằng “Thiết huyết tam thập lục kỵ” mà lão dẫn theo cũng giống như lão vậy, tuyệt sẽ không chịu ảnh hưởng của bất cứ chuyện gì, không khuất phục dưới bất cứ hoàn cảnh ác liệt nào, tuyệt đối nghiêm thủ kỷ luật, mọi lúc mọi nơi giữ gìn cảnh giác, bọn họ đã nhận được sự huấn luyện nghiêm khắc suốt mười ba năm của lão giống như là sắt đã được luyện thành thép tinh rồi.
Bây giờ lão vẫn muốn đi làm sự kiểm tra theo lệ mỗi ngày một lần mà mười ba năm nay chưa bao giờ gián đoạn, tuy khung cảnh khắc nghiệt như vậy, nhưng đối với bọn họ lão tuyệt vẫn không cho phép một chút lơi lỏng lơ là.
Lần này, yêu cầu của lão thậm chí còn nghiêm khắc hơn cả thường ngày, tại vì hàng hóa mà lão hộ tống lần này, chính là một trong những vật từ ngàn năm nay làm mê hoặc con người lớn nhất:
vàng.
Ba mươi vạn lạng vàng ròng tuyệt không chút tạp chất đã quá đủ để lôi cuốn bọn đạo tặc trong giang hồ đến cái vùng sa mạc rộng lớn hoang vu này.
Lão không thể không đặc biệt cẩn trọng.
Ngoài tấm lều cuồng phong đang gào thét, cát bay mù trời, cát sỏi đập vào tấm lều, như mưa đá trời cao giận dữ trút xuống vậy.
Thiết Dực đứng dậy, thân hình gầy ốm vẫn thẳng đứng như cây thương. Hai mươi năm trước, lão đã dùng cây hắc thiết thương này càn quét ba mươi hai hảo hán của Lục lâm bát đại trại, trận chiến bên hồ Vĩnh Định, đã nổi tiếng vang lừng một thời. Tinh lực và võ công của lão đến nay không chút thuyên giảm.
Lão đối với bản thân mình và ba mươi sáu kỵ sĩ đệ binh của mình tràn ngập niềm tin tưởng.
Đúng vào lúc này, trong cuồng phong vang lên một loạt tiếng kêu thê lương, đó là tiếng của Mã Lỗ, một người Tạng coi sóc lạc đà.
“Thạch Mễ, kha la kha la!” Thiết Dực tuy nghe không hiểu y đang hô hoán điều gì, nhưng nghe ra trong tiếng kêu la của y tràn ngâïp một nỗi sợ hãi khủng khiếp. Cơ hồ như đồng lúc này, bức lều da trâu rắn chắc kiên cố, đột nhiên như gặp kỳ tích bị xé ra nát vụn, trong nháy mắt cuồng phong cuốn xoáy vào trong khoảng không gian mù mịt cát vàng.
Cát sỏi như đầu mũi tên đập lên mặt Thiết Dực, nhưng vẻ mặt lão không chút biến sắc, vẫn như cây thương đứng nguyên tại chỗ.
Gió cất bay vần vũ trước mắt lão lúc này, giống như một bức tường từ trên trời cao rớt rũ xuống, đến nỗi, người bình thường ngoài mười tấc cũng không nhìn thấy gì.
Nhưng lão không phải là người bình thường.
Đôi mắt đã được trải qua huấn luyện lâu năm, đã nhìn thấy ba mươi sáu đệ tử của lão với ba hàng ngọn giáo đang đứng trước mặt, bất kể gió cát bao lớn, bất kể sự thay đổi kinh người, bọn họ đều giữ vẻ điềm tĩnh.
Lúc đại họa đến sát gần hay trong sinh tử quyết chiến “điềm tĩnh” vẫn luôn là một loại vũ khí hữu hiệu nhất.
Huống hồ mỗi người bọn họ đều có thể xem là nhất lưu cao thủ trong giang hồ, về mặt võ công ám khí và binh khí, bọn họ đều đã hạ công phu gian khổ vượt xa những người khác.
Lão luôn tin rằng, bất kể đối thủ đến lần này đáng sợ như thế nào, bọn họ đều tuyệt đối có năng lực ứng phó.
Bản thân lão đã trải qua mấy trăm trận lớn nhỏ, chưa bao giờ thoái lui một lần nào, càng chưa hề sợ bất cứ kẻ nào.
Nhưng không biết tại sao, trong giây phút này, trong lòng lão lại đột nhiên nổi lên một sự sợ hãi không nói ra được.
Một nỗi sợ hãi thấm sâu xương tủy.
Tiếng kêu thê lương đã bị cuồng phong nuốt trôi đi. Trong gió cát cuồn cuộn mù mịt, đột ngột xuất hiện một người.
Kỳ thực, cái mà Thiết Dực nhìn thấy không phải là một người, chẳng qua chỉ là một hình bóng xám tối, như u linh.
Trên đầu của hình bóng này, phảng phất có hai chiếc sừng, giống như tai mèo, giống như ma thuật.
Trong cổ họng Thiết Dực mơ hồ đột nhiên bị nhét chận vào một viên mưa đá đầy mùi tanh của máu.
“Ngươi là ai?” Lão rít giọng hỏi.
Bóng người này đột nhiên phát ra tiếng cười the thé quái dị như tiếng mèo, nói ra sáu chữ:
“Thạch Mễ, kha la kha la!” Đây chính là sáu chữ mà Mã Lỗ mới rồi kêu lên, tóm lại, sáu chữ này bao hàm một ý nghĩa đáng sợ nào đó, nghe ra giống như một loại ma chủ nhiếp hồn phách người ta vậy.
Thiết Dực vung thương lên, chỉ huy ba mươi sáu đệ tử của y.
“Tóm lấy hắn”.
Mệnh lệnh của lão xưa nay tuyệt đối hữu hiệu, tử đệ lão xưa nay tuyệt đối phục tùng nhưng lần này bọn họ không hề nhúc nhích, không một ai nhúc nhích cả.
Bóng người trên đầu có sừng lại phát ra tiếng cười như tiếng mèo, hai tay không ngừng vung vẩy.
Ba mươi sáu người đứng như những lưỡi giáo ở đó, hốt nhiên từng người từng người ngã gục, giống như một chuỗi hình nộm lần lượt bị dây thừng kéo đổ xuống.
Thiết Dực lao tới, thì phát hiện thấy “Thiết Huyết tam thập lục kỵ” của lão đã dừng thở từ lâu, thân thể đều đã cứng ngắt lạnh buốt.
Thi thể của bọn họ thực sự vẫn còn chưa ngã đổ xuống hẳn, vì sau lưng mỗi người đều được chống đỡ bằng một cây thương, dưới một cây thương, là một con người, trên đầu của mỗi người này đều có sừng giống như tai mèo.
Thiết Dực như muốn ngừng thở, đột nhiên tung người lên không, cây thiết thương như độc xà đâm thẳng tới.
Cây thương này còn độc hơn cả độc xà, còn nhanh hơn cả chớp điện.
Cây thương này là tinh túy với tất cả sức mạnh của Thiết Đảm thần thương, nhưng lúc này cây thương đâm ra, bóng người đối diện đã bay vọt lên, tiếp đó là một trận cuồng phong chuyển động cuồn cuộn trong không trung.
Bản thân bóng người này dường như đã hóa thành trận cuồng phông cuồn cuộn.
Mà cuồng phong thì giết không chết, đâm không trúng.
Thiết Dực đột nhiên cảm thấy một trận cuồng phong ập tới trước mặt, cát nhỏ như trăm ngàn cây kim nhọn thổi vào mắt, sau đó lão hoàn toàn không còn cảm giác gì nữa.
Ngày này là ngày mười ba tháng chín.
Ngày mười lăm tháng chín, cuồng phong đã ngừng thổi.
Gió bão sa mạc, giống như mũi tên của kẻ thiện xạ, mũi đao của kẻ sát nhân, đến đột ngột, đi cũng đột ngột.
Vệ Ưng Bằng quất ngựa phóng nhanh.
Bên yên ngựa của lão có một lọ tên, hông đeo một cây đao.
Đao và tên của Vệ Ưng Bằng cũng đáng sợ như gió bão sa mạc vậy!
Lão đến tiếp ứng cho Thiết Dực.
Ba mươi vạn lạng vàng, và vô luận với ai, cũng đều là một sự cám dỗ rất khó mà cự tuyệt.
Bằng hữu trong hắc đạo, vốn là những kẻ không kềm giữ được sự cám dỗ.
Lão và Thiết Dực đều là người thuộc về cùng một tổ chức, bọn họ tuyệt không thể để cho vàng này lọt vào tay kẻ khác được.
Cùng đồng hành với lão, còn có Toàn Phong tam thập lục bá đao và một người hướng đạo tên là Tô Mã.
Nếu không bị trận gió bão này ngăn trở, bây giờ thì lão nhất định đã tiếp ứng được cho Thiết Dực.
Tô Mã là tộc huynh của Mã Lỗ, đối với vùng đại sa mạc này, rõ ràng là quyen thuộc như lòng bàn tay.
Y biết Mã Lỗ phải đi con đường nào.
Y đương nhiên có thể tìm thấy đoàn lạc đà do Mã Lỗ dẫn đường.
Nhưng thi thể của Mã Lỗ mà y tìm thấy đã trở thành hình dạng giống như quả táo đen bị gió hong khô.
Y cũng tìm thấy Thiết Dực và Thiết Huyết tam thập lục kỵ.
Thi thể của bọn họ cách thi thể của Mã Lỗ không xa, thi thể của bọn họ giống như các vị lạt ma tôn quý nhất, đại đa số đều đã bị chim ưng rỉa thịt, xem như được Thiên táng.
May mà vẫn còn vài thi thể đã bị cát vàng chôn lấp, một lớp cát vàng đủ để cho những chiếc mỏ sắc bén của chim ưng mổ không tới được.
Vệ Ưng Bằng tìm thấy thi thể của Thiết Dực, cũng tìm ra được nguyên nhân chết thảm của họ Thiết.
Thiết Dực cũng như mười ba thi thể đào từ dưới cát lên, trên thân thể bọn họ không có thương tích gì rõ ràng, nhưng trên mặt mỗi người đều có ba vết máu, giống như móng mèo cào vậy.
Trên nét mặt bọn họ đều mang vẻ sợ hãi cùng cực, một nỗi sợ hãi còn đáng sợ hơn nỗi sợ “chết”.
Nhìn thấy ba vết máu này, trên mặt Tô Mã cũng lộ ra vẻ sợ hãi cùng cực, đột ngột quỵ xuống, hướng lên trời quỳ lễ, giọng khàn đặc hoảng hốt.
Vệ Ưng Bằng tuy không hiểu y đang nói gì, nhưng nghe ra mỗi tiếng kêu la cùa y đều có sáu chữ:
Thạch Mễ, Kha la kha la!
Lúc này, trên bầu trời xanh xuất hiện một bầy chim ưng bay lại.
Những con chim ưng đầu trọc ăn xác chết.