Đọc truyện Sa Chi Hoa – Chương 1
Hơn trăm chiếc xe lớn lăn đi trên quan đạo (đường lớn) Tấn Trung, bên cạnh mỗi chiếc xe đều có một số binh sĩ, binh sĩ thân khoác liên tiền thiết giáp, đầu đội mũ trụ đinh đồng, hông mang trường đao, lưng đeo cung tiễn, tà dương ánh xạ lên khôi giáp binh đao, phát ánh sáng âm lạnh.
Hai bên đường đất vàng mênh mông, xe lớn nghiến qua đất cát, phát ra âm thanh lạo xạo, nghe vô cùng nặng nề, trên xe hình như tải một lượng quân nhu lớn.
Binh sĩ đã đi hết cả ngày đường, ai nấy đều lộ vẻ mệt mỏi, không một ai lên tiếng, mọi người cứ trầm mặc bước tiếp.
Từ trong một chiếc xe ngựa trong đoàn, một bàn tay đưa ra vén màn xe lên, “Thích Đại Hiệp!”
Nghe tiếng nói, một thanh niên áo trắng cưỡi ngựa phi lại, trong thoáng chốc đã tới đằng trước xe.
Hắn có dung mạo rất anh tuấn, hai mày đen nhánh, đồng tử đen thẫm sáng rực, ăn mặc giản dị nhưng khí chất xuất chúng, cưỡi tuấn mã, cầm trường kiếm, phong thái nổi bật, khí thế áp đảo.
“Nam đại nhân, có việc gì?”
Binh Bộ Chủ Sự kiêm Giám Lương Quan (quan giám sát việc vận chuyển lương thảo) – Nam Phụng Đồng nhìn thấy hắn đi tới, nhíu mày khổ sở nói: “Thích đại hiệp, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến Nhạn Môn Quan?”
Người thanh niên nói: “Còn ba ngày nữa là tới.”
Nam Phụng Đồng thở dài: “Thật mong có thể chắp cánh bay đến đó, không muốn ở trong xe chịu khổ nữa— lắc đến ta muốn nôn!”
Người thanh niên mỉm cười: “Nam đại nhân nếu chê xe lắc quá, hay là xuống xe đi bộ.”
Nam Phụng Đồng tái mặt: “Thôi đi, đường toàn là cát bụi, đến tối lại không có chỗ nào tắm rửa…”
Y tự thấy có hơi quá đáng, gượng cười: “Thích đại hiệp, ngài nhất định đang cười chê ta xuất thân quan quyền, không chịu được cực khổ?”
Người thanh niên lắc đầu, “Nam đại nhân xuất thân quyền quý, lại là văn nhân nho nhã, tự nhiên khác với những kẻ thô tục như chúng tôi, không chịu nổi đường sá xa xôi cũng không hề gì.”
Nam Phụng Đồng nói: “Ta lại rất ngưỡng mộ các hạ, cưỡi tuấn mã, uống liệt tửu, mang trường kiếm, giết cường địch, tiêu sái biết bao! Phong lưu biết bao!”
Y vừa nói vừa tỏ vẻ ngưỡng mộ, ánh mắt mơ màng.
Người thanh niên cười, “Nam đại nhân nếu có hứng thú, đợi đến Nhạn Môn Quan, Thiếu Thương sẽ đích thân chỉ đại nhân cưỡi ngựa.”
Nam Phụng Đồng cười nói: “Thỏa thuận như vậy đi!”
Người thanh niên gật đầu, cưỡi ngựa rời đi.
Khi hắn quay lại phía trước đội ngũ, một đại hán cưỡi ngựa lên theo, hỏi: “Đại đương gia, Nam đại nhân gọi huynh làm gì vậy?”
Thích Thiếu Thương đáp: “Hỏi ta còn mấy ngày mới đến Nhạn Môn Quan.”
Lại nhíu mày nói: “Lão Bát, ta không phải bảo ngươi đi theo sau áp đội sao? Ngươi chạy ra trước làm gì?”
Mục Cưu Bình bĩu môi: “Tên Cố Tích Triều đó cũng ở đằng sau! Ta nhìn thấy y liền muốn chém cho một đao! Không muốn ở cùng một chỗ với y!”
Hắn phẫn nộ vung vung trường thương trong tay, “Đại đương gia, tại sao y lại ở đây?”
Thích Thiếu Thương thở dài, “Ta không phải nói với ngươi rồi sao? Y là người của Thái Kinh, hoàng đế phái Nam đại nhân áp vận lương thảo đến Nhạn Môn Quan, Gia Cát Thần Hầu tiến cử ta đi theo hộ tống, Nhạn Môn Quan là nơi đóng quân của Hách Liên Xuân Thủy, Thái Kinh sợ ta được Thần Hầu ủy thác, bí mật liên kết với Hách Liên Gia, đe dọa thế lực trong triều của hắn, mới phái Cố Tích Triều theo giám sát, giữ thế cân bằng.”
Mục Cưu Bình nói: “Tên ác tặc này! Hết đầu quân cho Phó Tông Thư lại dựa vào Thái Kinh! Cũng không biết tại sao Gia Cát Thần Hầu lại muốn giữ y một mạng! Ta nói, giết y sớm ngày nào thì thiên hạ sớm được thái bình ngày ấy!”
Thích Thiếu Thương nhíu mày: “Ngươi nói nhỏ lại! Nay y và chúng ta đều trong quân ngũ, cùng áp tải 10 vạn thạch lương thảo này, ngươi nếu không nghĩ đến đại cục, chỉ lo báo thù riêng, sẽ làm loạn lòng quân, làm hỏng đại sự! Trên đường đi phải giữ mấy lời này lại, đợi đến Nhạn Môn Quan, tùy ngươi muốn làm gì thì làm.”
Mục Cưu Bình rầu rĩ ôm lấy thương, “Đại đương gia, ta thấy huynh dọc đường đi còn cười cười nói nói với y, có phải huynh đã quên hết mối thù của các huynh đệ và Hồng Bào tỷ?”
Mặt Thích Thiếu Thương đanh lại, “Ngươi nói nhảm gì đó? Không lẽ cứ phải giống ngươi hễ gặp là đánh mới xem là không quên thù hận?”
Mục Cưu Bình dữ dằn nói: “Ta chỉ hận đánh không chết y— Đại đương gia cứ ngăn hoài!”
Thích Thiếu Thương kéo cương ngựa, phóng ngựa tới trước, hơi tách ra khỏi đại quân, nói: “Ta mà không cản, ngươi sớm đã bị y đánh chết rồi!”
Mục Cưu Bình nói: “Đại đương gia, huynh không giết y là nghĩ đến đại cục, điều này ta hiểu, nhưng tại sao huynh lại không ra tay giáo huấn y một trận? Bẻ một cái tay y cũng được!”
Thích Thiếu Thương đáp: “Ta mà bẻ một cái tay y, tay của ta cũng không giữ nổi. Cố Tích Triều võ công cao cường, tâm cơ thâm trầm, sao dễ dàng để bị ức hiếp?”
Mục Cưu Bình toét miệng cười: “Võ công của Đại đương gia cao hơn y nhiều! Với lại mấy ngày trước y bị phong hàn còn chưa khỏi, thân thể yếu ớt, lúc này mà đánh y, nhất định giành phần thắng!”
Thích Thiếu Thương lắc đầu cười, nói: “Được, ngươi ở đây trông chừng, ta đi tìm y đây, xem xem có bẻ được một cái tay của y không.”
Hắn nói rồi ghì cương quay người lại, đi về phía cuối đoàn quân.
Mục Cưu Bình biết rõ không có khả năng lắm, nhưng mắt vẫn cứ ánh lên một tia phấn khích.