S2 Yêu Tựa Hơi Say

Chương 57: Phát Hiện Động Trời


Bạn đang đọc S2 Yêu Tựa Hơi Say FULL – Chương 57: Phát Hiện Động Trời


“Vậy anh nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Sau khi Cố Văn Hi nói chuyện điện thoại với Đỗ Vân Nghiên, trong lòng mơ hồ cảm thấy kỳ lạ, đêm nay Đỗ Vân Nghiên đặc biệt nói ít.

Mặc dù tính anh không hay nói nhiều nhưng từ sau khi quen nhau lại trở nên thích lải nhải, luôn là mấy chuyện nhỏ nhặt.

Suy nghĩ một hồi, lại không hiểu lắm, hỏi anh thì anh lại nói không có gì, chỉ có thể kết luận là do anh quá mệt nhọc.

Cố Văn Hi bận rộn cả một ngày cũng không cảm thấy thoải mái, chẳng rối rắm bao lâu thì mí mắt đã sắp đánh nhau, chìm vào mộng đẹp.

…!
Trưa hôm sau, Cố Văn Hi ở ngay cửa quán cà phê của tòa văn phòng bất ngờ gặp được một người.

Vị trí của tòa nhà Cố thị là ở trung tâm kinh doanh, xung quanh có rất nhiều quán ăn, trong Cố thị cũng có quán cà phê nằm ở tầng một của tòa nhà, thời gian giữa trưa là lúc nhân viên đến đây dùng bữa đông đúc, thường xuyên không có chỗ trống.

Cố Văn Hi có phòng riêng nên không cần chờ, lúc cậu chuẩn bị bước vào thì mới phát hiện người thanh niên đang đứng ở cửa.

“Lục tiên sinh?”
“Anh Cố?”
Lục Duẫn Sơ là con của Lục Trường Minh, cho dù chỉ gặp một lần nhưng đã có thể nhớ kỹ dáng vẻ bề ngoài: mái tóc đen dài hơi xoăn cột thành đuôi ngựa ở sau đầu, bên sườn mặt phải rũ xuống một lọn tóc, lại thêm khuôn mặt y thiên về nét tinh xảo nên lúc nhìn qua tựa như con gái, có điều giọng y hơi trầm khàn chẳng hợp với vẻ bề ngoài.

“Đến đây dùng bữa sao?” Cố Văn Hi hỏi.


“Dạ,” Lục Duẫn Sơ dường nhưng rất thích chỗ này, tiếc nuối không nhìn vào trong nữa, “Nhiều người quá, em đổi chỗ khác là được rồi.”
“Hay là đi với tôi đi, tôi có phòng riêng.” Cố Văn Hi không có hảo cảm với Lục Trường Minh nhưng Lục thiếu gia lại cho người khác ấn tượng không tệ, cùng đi ăn chung một bữa cũng không sao.

“Vậy thì có làm phiền anh không?”
“Sao lại như vậy chứ,” Cố Văn Hi cười, “cậu không chê là được rồi.”
“Dĩ nhiên là không rồi,” Lục Duẫn Sơ cũng không ngại ngùng, “làm phiền anh Cố rồi.”
“Mời.”
Lục Duẫn Sơ nhỏ hơn cậu một tuổi, nghe Cố Văn Hành nói không được Lục Trường Mình yêu thích, có lẽ tính cách khá quái dị.

Nhưng hôm nay Cố Văn Hi trò chuyện với y thì mới phát hiện người này ở chung cũng được, chí ít thì cũng không giống với Lục Trường Minh hếch mũi lên trời.

“Anh gọi em là Duẫn Sơ được rồi, thoải mái một chút.”
“Vậy cũng được.”
Sau khi Lục Duẫn Sơ ngồi xuống, theo thói quen mà lấy điếu thuốc ra, đang muốn châm lửa thì lại buông xuống: “Xin lỗi, em quen rồi.”
“Không sao,” Mặc dù Cố Văn Hi không thích hút thuốc nhưng cũng không thể không ngửi được một chút, “cậu muốn hút thì hút đi.”
“Thôi, đang ở bên ngoài cũng không thích hợp lắm.”
Thời gian nghỉ trưa có hạn, Cố Văn Hi chỉ chọn phần cơm văn phòng đơn giản, nói với Lục Duẫn Sơ: “Cậu chọn gì cũng được, tính vào phần của tôi là được rồi.”
“Cảm ơn anh Cố,” Y thoải mái đồng ý, chọn phần ăn giống Cố Văn Hi, “đúng rồi, anh Cố có hứng thú với triển lãm nghệ thuật không?”
“Cũng được.” Cố Văn Hi có hứng thú với khá nhiều thứ, không bài xích, với lại cậu nghe nói Lục Duẫn Sơ là một nghệ thuật gia.

“Tháng sau ở biệt thự số 1 đường Nguyên Giang có triển lãm, em cũng có tác phẩm trưng bày ở đó, nếu anh rảnh thì có thể ghé xem.”
“Vậy à? Vậy thì tôi phải nhanh chân đến xem mới được.”
Hai mắt Lục Duẫn Sơ lấp lánh: “Để em gửi thư mời cho anh.”
Cố Văn Hi thêm Wechat với y, lập tức nhận được thư mời điện tử.

Cậu vốn ôm mục đích muốn cỗ vũ đối phương, nhưng nhìn kỹ lại thì mới thấy triển lãm này khá cao cấp, nếu không có thư mời thì phải tự mua vé vô cùng đắt, còn hạn chế số lượng người, không chắc có thể mua được.

Cậu hơi khoa trương nhướng mày: “Lần này tôi kiếm lời rồi!”
“Dạ?”
“Mời cậu có một bữa, cậu chọn một phần cơm văn phòng, vậy mà còn trả lại tôi lễ vật quý giá như vậy.”
“Coi như kết thêm bạn bè,” Y phóng khoáng nói, “đây là vé mời hai người, anh muốn dẫn theo bạn gái hay bạn trai tới thì đều hoan nghênh.”
“Khụ!” Suýt chút nữa Cố Văn Hi đã phun nước ra ngoài.

“Sao vậy ạ? Em nói sai gì rồi sao?”
“Không có gì,” Chỉ là lần đầu tiên gặp được một người còn không cẩn thận lời nói hơn mình, “Quả thật tôi ——”
“Anh có bạn trai thật ạ?” Y nói thẳng ra.


“Ừm.”
“Thì ra là vậy,” Lục Duẫn Sơ chỉ hơi ngạc nhiên, “em chỉ thuận miệng nói thôi, còn tưởng anh là trai thẳng nữa á.”
Nghiêm khắc mà nói thì cậu cũng không phải là gay, Cố Văn Hi lười giải thích: “Không phải.”
Lục Duẫn Sơ tựa lưng vào ghế, tay phải tùy tiện để trên cạnh bàn.

Y mặc một bộ đồ thường ngày có hơi rộng, sườn mặt bên kia không bị tóc che nên để lộ ra tai trái, trên đó có ba cái khuyên tai lấp lánh.

Tuy rằng nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá người khác là không đúng nhưng y lại khiến cho người ta có một loại cảm giác khác, kết hợp với cái lời mới thuận miệng nói ra, Cố Văn Hi nhịn không được mà suy đoán tính hướng của y.

“Vậy cũng được,” Y nói tiếp, “anh dẫn bạn trai đến đi.”
Cố Văn Hi lắc đầu: “Anh ấy ở nơi khác, chắc là sẽ không đến được.”
“À.” Lục Duẫn Sơ cũng chẳng hỏi thêm, “Không sao, hay là gọi Văn Hành cũng được.”
“Ừm, cảm ơn cậu.”
Cơm đến nhanh, có cá và thịt sườn, hai món chay, cơm và canh.

Hai người cũng không câu nệ, vẫn luôn vừa ăn vừa nói chuyện.

“Em thích hương vị của quán ăn chỗ anh lắm,thanh đạm, không ngán.”
“Vậy à,” Cố Văn Hi cười nói, “cậu hay chạy tới đây ăn cơm sao?”
“Dĩ nhiên là không rồi,” Lục Duẫn Sơ tạm thả tay ra, thần bí nở nụ cười, “em tới là để tìm nhà.”
“Tìm nhà?
“Em không định ở nhà nữa,” Y tiếp tục dùng đũa lựa xương cá, “quanh đây nhiều chung cư, vị trí lại tốt.”
Cố Văn Hi đã dọn ra ở riêng từ sớm nên đương nhiên là có thể hiểu được, nghe giọng điệu này của y giống như tự mình quyết định hơn.

“Bác Lục để cậu tìm à?”
“Dễ gì,” Giọng hắn vô cùng tùy hứng, “dù sao thì ông ấy đi huyện Bình cũng không trở về nhanh như vậy đâu, em dọn nhà ông ấy cũng không quản được.”

“Cậu nói gì?” Cố Văn Hi nghe xong thì chấn động, “Bác Lục đi huyện Bình?”
Nơi cậu và Đỗ Vân Nghiên đang ở thuộc về huyện Bình, tại sao Lục Trường Minh lại đi đến đó chứ?
“Đúng rồi, không phải ở đó có một thôn trang gần đây rất được hoan nghênh sao?”
Thôn trang rất được hoan nghênh……!
“Chẳng lẽ là thôn Bình Lương à?”
“Dạ đúng rồi.”
Cố Văn Hi càng thêm nghi hoặc: “Ba cậu đến đó nghỉ ngơi hả?”
“Làm gì mà ông ấy có sở thích như vậy,” Lục Duẫn Sơ chẳng giấu vẻ khinh thường, “Đại khái là muốn khai phá khu du lịch, khảo sát gì đó.”
“Cậu nói bác Lục —— ông ấy muốn khai phá nơi đó thành khu du lịch sao?” Cố Văn Hi chợt có dự cảm bất an, nếu là đầu tư thì cái này cũng kém xa so với phong cách trước giờ của Lục thị.

“Chắc là vậy á, dù sao thì em cũng chẳng hứng thú.” Lục Duẫn Sơ không biết sự rối rắm của cậu, “Ông ấy thích làm gì thì làm.”
Cố Văn Hi ăn cơm không vô, đối phương nói cái gì thì cậu cũng không quá tập trung nữa.

“Tháng sau đừng quên đến nha.” Trước khi đi Lục Duẫn Sơ lại nhắc cậu.

Cố Văn Hi gật đầu, cùng lúc đó thấy được khóe môi đối phương cong lên thành nụ cười, dường như chợt bừng tỉnh, nụ cười này hệt như điện giật khiến trong đầu cậu hiện ra dáng vẻ của một người —— giống hệt nhau.

Cậu hoảng hốt không thôi, đột nhiên ý thức được cảm giác quen thuộc trên người Lục Trường Minh từ đâu mà có.

Sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.